Mùa Xuân Đến Muộn

Chương 17


Đọc truyện Mùa Xuân Đến Muộn – Chương 17

Ngày hỏa táng bà ngoại là một ngày nóng nực gay gắt.

Ở nơi hỏa táng, trong không khí phảng phất một sự ngột ngạt oi nồm, từng làn khói đen thui thi nhau bay lên rồi tan ra xung quanh.

Người đến người đi, những tháng ngày yêu ghét thù hận trước đây đến cuối cùng chẳng qua cũng chỉ có thể biến thành một vốc tro bụi mà thôi.

Trên đường về nhà, xe bus, xe ô tô rung lắc đung đưa tiếp tục tiến về phía trước, trong xe yên lặng như mặt nước không một gợn sóng.

Úc Hỉ ngồi bên cạnh Liễu Hương Đông, người phụ nữ từ trước đến giờ vẫn luôn bất hòa với bà ngoại hiện tại lại lén lút lau nước mắt.

Úc Hỉ nắm chặt lấy tay Liễu Hương Đông, Liễu Hương Đông thở dài nói: “Con người sống trên đời thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Không có ý nghĩa gì sao? Đúng là có một chút thật.

Về tới nhà cũ, những bạn bè thân thiết đến giúp đỡ cũng đã rời đi vơi nửa, làm người ta cảm nhận được một dư vị của người đi trà lạnh.

Buổi tối, Úc Hỉ với em gái họ Lương Thiển ngủ chung một phòng.

Lương Thiển đang học cấp hai, thành tích học tập không ra đâu vào đâu, lúc nào cũng đứng bét lớp.

Dì hai lo lắng đến phát rồ vậy mà tiểu cô nương này lại như người không tim không phổi, lại còn lôi kéo cô, kể cho cô nghe mấy chuyện bát quát ở trong lớp của con bé.

Úc Hỉ nghe xong thì không khỏi hỏi: “Em không có thích ai sao?”

Tiểu cô nương ngúc ngắc cái đầu một hồi lâu mới lẩm bẩm một câu: “Sao lại không có chứ.”

Úc Hỉ mỉm cười, tiểu cô nương trong đêm tối trở mình, ôm lấy cách tay của Úc Hỉ, như vớ được chủ đề hay ho: “Chị, chị thì sao? Chị có thích ai không thế?”

Tiểu cô nương phấn khích không thôi.

Lương Thiển đợi một lúc mà vẫn không thấy Úc Hỉ nói gì, lúc sắp sửa từ bỏ tới nơi thì lại nghe thấy cô nói: “Có.”

Lương Thiển truy hỏi: “Là bạn cùng lớp của chị sao?”

“Không phải.”


Lương Thiển vẫn còn muốn gặng hỏi, nhưng Úc Hỉ đã cắt đứt ý định đó của nó: “Mau ngủ đi.”

Lương Thiển an phận được một lúc xong lại không nhịn được thở dài một hơi.

“Sao thế?”

“Haiz, chị à, bây giờ chị sướng nhất rồi đấy, cuối cùng cũng được tự do rồi. Còn em thì sao? Thi cấp ba xong lại phải tiếp tục lê lết mấy năm trời.”

Úc Hỉ nhớ lại lúc ở trên bàn ăn dì hai của cô nhắc đến việc bổ túc chuyện học hành cho con bé: “Hay là mẹ ở lại đây mấy hôm ôn tập bài vở với con?”

Chân Lương Thiển ở dưới tấm khăn trải bàn cọ cọ, ngập ngừng đáp lại: “Không… Không cần đâu ạ.”

Úc Hỉ phì cười, cô khuyên con bé: “Kiến thức của cấp hai đâu có khó, chỉ cần em chuyên tâm một chút thì thành tích chắc chắn sẽ được nâng cao thôi.”

Lương Thiển bĩu môi, lời nói có chút ủy khuất: “Chị à, não của mấy đứa học sinh dốt như bọn em với não của học sinh xuất sắc như các chị không hề giống nhau đâu nhé.”

Úc Hỉ bị con bé chọc cười không ngớt, suy nghĩ của tiểu cô nương vậy mà lại quay vòng ngay lập tức, hỏi cô: “Chị, em thi cấp ba xong có thể đến tìm chị chơi không? Lúc đấy chắc là chị ở thành phố B đi học đúng không? Mẹ em nói lúc ấy chị chắc chắn sẽ ở đại học B.”

Úc Hỉ từ phương Nam quay lại chưa được bao lâu thì đã bắt đầu điền nguyện vọng.

Ngày cô nhận được thư thông báo trúng tuyển, Liễu Hương Đông đã đặc biệt mời cả gia đình bác cả tới nhà hàng dùng cơm.

Trên bàn ăn, bác cả liên tục khen ngợi Úc Hỉ có tiền đồ rộng mở, không khỏi nhắc đến tiểu tử nhà mình: “Con nhìn chị gái con mà học hỏi.”

Người lớn nói chuyện rôm rả, giữa đoạn Úc Hỉ ra ngoài đi vệ sinh, không ngờ vừa ra ngoài lại gặp Ninh Tắc Mộ.

Ninh Tắc Mộ cười nói: “Hỉ Hỉ, sao em lại ở đây?”

“Em với mẹ tới đây ăn cơm.”

Ninh Tắc Mộ cũng nghe qua Ôn Thiền nhắc tới chuyện nha đầu này trong kỳ thi đại học đã đạt được danh hiệu Trạng Nguyên của Khoa xã hội, không thể không hỏi: “Em dự định học ở trường đại học nào thế?”


Úc Hỉ cong môi: “Đại học B ạ.”

Ninh Tắc Mộ cười cười, nói một câu không rõ ý tứ: “Thế thì cũng trùng hợp quá.”

Úc Hỉ không hiểu anh ấy nói gì, lại nghe thấy Ninh Tắc Mộ nói: “Ôn Thuần Chi cũng tốt nghiệp ở đại học B đấy, em không biết à?”

Lời nói vừa rơi xuống, Ninh Tắc Mộ quan sát Úc Hỉ một lượt, thấy vẻ mặt cô không có gì thay đổi, vẫn là một bộ dạng giữ kín như bưng.

Trong lòng nghĩ, quả thật đúng là tạo nghiệp mà.

Có một người phục vụ đi lướt qua bên cạnh hai người, Ninh Tắc Mộ chặn người ta lại, nói: “Đi lấy một phong bao lì xì qua đây cho tôi.”

Người phục vụ ngẩn người ra hai giây, rồi sau đó nhanh chóng hồi phục lại dáng vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức rời đi.

Đợi khoảng hai phút thì người phục vụ đó mang tới một xấp bao lì xì.

Ninh Tắc Mộ mở ví tiền, từ bên trong rút ra một cộp tiền mặt nhét vào trong bao lì xì, đưa qua cho Úc Hỉ.

Tiểu cô nương rất có nguyên tắc: “Em không cần.”

Ninh Tắc Mộ cầm lấy tay của cô rồi anh đặt bao lì xì vào trong lòng bàn tay: “Em lên đại học, trưởng bối trong nhà không cho em lì xì sao?”

Úc Hỉ gật gật đầu.

Ninh Tắc Mộ lại hỏi: “Thế anh có được tính là trưởng bối của em không?”

Úc Hỉ ngập ngừng, cuối cùng cô cũng “ừm” một tiếng.

Ninh Tắc Mộ hài lòng, cười nói: “Nếu đã coi anh là trưởng bối của em thì em nói xem phong bao lì xì này em có nên nhận hay không?”

Úc Hỉ vân vê phong bao lì xì trông có vẻ không hề nhỏ kia, chân mày vặn lại như bánh quẩy, vẻ mặt khó xử.


Tối nay tâm trạng của Liễu Hương Đông rất tốt, vì thế nên bà cũng đã uống một vài ly rượu, có thể nhìn ra được bà thật sự rất cao hứng.

Nửa đời người của bà đã trải qua một cách hết sức tệ hại, ở trước mặt những người thân thích thế này tự cảm thấy có một chút lạc lõng, những cũng may, bà đã nuôi dạy được một người con gái tốt, có thể giúp bà giành được chút thể diện.

Trên đường về nhà, liên tục lải nhải nhắc nhở chuyện Úc Hỉ hai tuần sau tới thành phố B phải mang những đồ gì.

Bố Úc không ngừng cười nói: “Bây giờ vẫn còn sớm mà.”

Liễu Hương Đông quở trách: “Ông thì hiểu gì chứ, mấy thứ đồ này phải chuẩn bị sớm mới được, nếu không tới lúc đấy lại khó tránh khỏi quên trước quên sau.”

Hai người nói chuyện, Liễu Hương Đông thấy con gái ngồi bên cạnh không hề lên tiếng nào, bà giơ tay lên đụng nhẹ vào người Úc Hỉ.

Úc Hỉ khôi phục lại tinh thần, Liễu Hương Đông nói: “Đứa nhóc này, sao con lại ngồi ngẩn người ra thế?”

Ninh Tắc Mộ nhét bao lì xì vào tay tiểu cô nương xong xuôi thì quay đầu gọi điện thoại cho Ôn Thuần Chi.

Ở đầu bên kia, tâm trạng của Ôn Thuần Chi rất hờ hững, Ninh Tắc Mộ nhắc tới chuyện lúc nãy đưa cho tiểu cô nương phong bao lì xì.

Bây giờ anh mới không nhanh không chậm mở miệng: “Bên trong bỏ bao nhiêu?”

Ninh Tắc Mộ nhíu chân mày giống như hồi tưởng lại: “Khoảng 3000 tệ.”

Không biết đầu bên kia nói gì, Ninh Tắc Mộ cười khinh khỉnh: “Cậu lại còn chê ít à, có giỏi thì tự tay chuẩn bị một phong bao lì xì to tướng mang đến tặng cho người ta đi, xem xem người ta có chịu nhận không?”

Lời nói đúng là đang cười sung sướng trên sự đau khổ của người khác.

Ngày Úc Hỉ đến đại học B báo danh, Liễu Hương Đông cũng đi cùng với cô.

Rời khỏi nhà ga xe lửa của thành phố B thì bên ngoài lại đổ một trận mưa.

Liễu Hương Đông chặn lại một chiếc taxi, nói với tài xế đi đến đại học B.

Tài xế lái taxi là một người rất biết nói chuyện, cả một đoạn đường đi đều tán gẫu với Liễu Hương Đông hết chuyện này đến chuyện khác, “em gái lớn, em gái lớn” gọi cứ phải nói là thân thiết ba đời không bằng.

Tán gẫu từ những chuyện “củi gạo dầu muối” tới tận chuyện học hành của con gái, mãi cho đến lúc gần tới cổng trường đại học B mới ngừng lại câu chuyện.

Úc Hỉ là người đầu tiên đến ký túc xá, Liễu Hương Đông đem hành lý đặt gọn vào trong một góc, rồi dẫn cô đi tới trung tâm phục vụ của trường học, mua sắm thêm một ít đồ dùng sinh hoạt cá nhân.

Úc Hỉ quỳ gối ở trên giường treo màn, ngoài cửa ký túc có tiếng lăn bánh nặng nề của hành lý vang lên.


Cứ thế, Úc Hỉ đã gặp được người bạn ký túc đầu tiên của mình, Tề Dục.

Tề Dục có một mái tóc xoăn dài, mặt mày thanh tú, thân hình mảnh khảnh cao gầy.

Cô ấy vừa nhìn thấy Úc Hỉ thì đã thân mật chào hỏi: “Chào cậu.”

Úc Hỉ cũng đáp lại lời chào hỏi đó bằng một nụ cười tươi rói.

Gần tới buổi chiều, hai người bạn ký túc khác của họ cũng đã đến nơi.

Bốn người con gái, cùng nhau giới thiệu tên tuổi, cũng tùy ý trêu đùa lẫn nhau mấy câu, khoảng cách của lần đầu tiên gặp mắt cũng chẳng mấy chốc mà tiêu tan đi không ít.

Liễu Hương Đông cũng không ở lại quá lâu, bà cùng với Úc Hỉ ăn bữa cơm chiều xong thì dặn dò Úc Hỉ phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, sau đó ngồi tàu cao tốc quay trở lại thành phố C.

Sau khi kết thúc quá trình huấn luyện quân sự thì cũng bắt đầu giờ học chính thức.

Tiết đầu tiên là tiết học Tiếng Đức.

Bốn người bọn họ không ai bảo ai đều nhớ nhầm phòng học, thế là bỏ lỡ mất tiết học đầu tiên, ồn ào một trận cười không ngừng nghỉ.

Những tháng ngày sau này, cũng không có gì quá khác so với mọi khi.

Chớp mắt một cái, mùa hè nóng nực thế mà đã nhanh chóng qua đi rồi, mùa đông rét lạnh đã dần buông xuống.

Vào đêm đón năm mới của năm 2013, một trận tuyết đầu mùa dồn dập rơi xuống, khắp trời đất là một màu trắng xóa mênh mông bao la.

Cũng vào tối hôm ấy Úc Hỉ nhận được một kiện hàng.

Cô mở ra, bên trong là một chiếc máy tính xách tay có giá trị xa xỉ của một thương hiệu nổi tiếng nào đó vừa mới được đưa ra thị trường, màu hồng phấn nhạt, xinh xắn tinh tế.

Úc Hỉ không nói nên lời, cô cũng không biết tâm trạng lúc này của bản thân là như thế nào.

Tề Dục sát lại gần, thấp giọng than thở một câu: “Cái này ở Đại Lục vẫn chưa mua được đâu, ai tặng cậu thế hả? Mình nhờ cô nhỏ trong nhà đặt mua giúp một chiếc ở Hồng Kông mà tận một tháng rồi vẫn chưa tới tay đấy.”

Hai người bạn cùng phòng ký túc còn lại thấy thế cũng thò người ra phía trước, cười một cách ám muội: “Là người theo đuổi cậu hả?”

Úc Hỉ lắc lắc đầu: “Không phải.” Cô ngập ngừng giây lát, rồi cười toét miệng: “Là người mình từng theo đuổi.”

~Hết chương 16~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.