Đọc truyện Mùa Xuân Của Người Qua Đường Giáp – Chương 60
Kế hoạch cản không nổi tình huống biến hóa, nói như vậy chỉ cần bình tĩnh ứng phó, hậu quả tổng sẽ không tệ lắm. Nhưng tình huống lần này hiển nhiên phức tạp hơn nhiều, quả thực có thể nói là biển đổi bất ngờ. Đầu tiên là điện thoại Lâm Tiễn gọi không được, quanh co lòng vòng liên hệ Diêu Chính sau mới biết Lâm thị ở Lân thị có chuyện, tính thế hình như rất nghiêm trọng, Lâm Tiễn đã đi qua. Ta lắp bắp giải thích, sợ bọn họ không tin. Hách mẹ không nói gì, nhưng Hách ba liếc ta một cái, “Quýnh a, lão tổ tông nói môn đăng hộ đối không phải không có đạo lý.” Hắn vỗ vỗ đầu ta, “Chính con cũng phải nghĩ nhiều, không cần xúc động, Hôn nhân cho tới bây giờ không phải chuyện tình của hai người, không cần bắt nó nghĩ đơn giản lại.” Bởi vì Hách ba nói những lời này, ta cả một đêm đều lăn lộn không có cách nào ngủ ngon. Đợi cho đến rạng sáng thật vất vả mới ngủ, lại bị điện thoại Lâm Tiễn ầm ĩ gọi dậy.
Ta ý thức ý hỗn độn báo cáo hắn tình huống đại khái, cuối cùng nói, “… Ba em nói, môn đăng hộ đối là chân lý, em không phải cùng anh một người kết hôn… Mua trư đều xem chân, vạn nhất nhất tiến hố lửa lôi ra tốt đều biến thành phế phẩm… Lâm Tiễn, em đối với anh có tin tưởng, nhưng không biết vì sao em bị bọn họ nói như vậy chột dạ… Mẹ anh thật sự không thích em, em cũng không có biện pháp làm nàng lập tức thích… Em thực muốn lấy lòng nàng, nhưng hiện tại em làm thế nào phỏng chừng sẽ ra bi kịch.” Ta nói năng lộn xộn, nói xong còn rơi nước mắt, cảm giác giống như bị chia rẽ, “Cha mẹ em đối với anh ấn tượng cũng không tệ, quan sát kỹ bọn họ nói cái gì bất quá đều là nói mà thôi. Anh cái gì cũng tốt, cố tình cái kia không được… Bọn họ liền cảm thấy anh cùng chuồng heo là một, không có biện pháp mở ra, bọn họ không thích cái chuồng heo kia ô ô ô…” Đến về sau thương cảm càng bùng nổ, ta một vẻ ô ô, thế cho nên Lâm Tiễn tài bên kia nói gì đó, ta căn bản không nghe vào.
Ngày hôm sau rời giường mắt thũng kém chút không rơi ra, mắt cũng bị bàn phím di dộng in lên. Hách mẹ chỉ xem xét ta một cái liền dừng đũa, hầm hừ trở về phòng. Ta không rõ chân tướng nhìn về phía Hách ba, “Ba…”
Ba lắc đầu thở dài, “Con đứa nhỏ này… Con bộ dáng này không phải rõ ràng muốn nàng đau lòng con sao, thực không hiểu chuyện…”
“Con không phải…” Thực oan, ta bộ dáng này hoàn toàn là di chứng cảm xúc bùng nổ, nhưng không phải giả bộ cố ý uy hiếp đến bọn họ, “Con chính là ngủ không tốt… Là thật!”
Đáng tiếc, không có người tin tưởng.
Mang một đôi mắt thũng đi làm làm người ta nhìn, bất quá ta thuộc loại dễ tiêu hóa bi kịch, thừa dịp ngủ trưa một hồi sau đôi mắt thũng liền tiêu rất nhiều.
Trên báo cũng đưa tin Lâm Tiễn đến xử lý nguyên nhân đột phát, quản lý cuỗm tiền lẩn trốn, tuy rằng bị bắt trở về nhưng tiền bị tiêu xài hầu như không còn. Công ty con của Lâm thị không đồng ý chi tiền trả, vì thế có tranh cãi. Một bên các huynh đệ công dân tụ tập hơn trăm người đi đến cửa ZF ngồi, một bên là các bà vợ của họ mang theo đứa nhỏ đứng ở thương trụ vừa ngừng phát triển trên tầng muốn nói lý lẽ. Động tĩnh này, hơn phân nửa thành thị đều oanh động.
Báo chí ước chừng tốn ba trang báo, văn hay ảnh đẹp đều đưa tin chuyện này. Ở trên bìa ta không nhìn thấy Lâm Tiễn, chính là trong báo có nhắc tới Lâm Thị hôm nãy sẽ mời dự hội họp chiêu đãi ký giả, hướng công chúng thuyết minh.
Lúc tan tầm đột nhiên trời mưa to.
Ô ta đặt ở văn phòng không biết bị ai thuận tay lấy đi mất, chỉ phải đếnchỗ bảo vệ mượn ô cũ. Tuy rằng mở ra đến lơi lỏng, nhưng tốt xấu cũng có thể kiên trì đến nhà ga. Chính là mới đi không được hai bước, liền có chiếc xe từ xa xa chạy nhanh mà đến, ngay cả trong làn mưa cũng không có cách này giấu đi thân bá vương khí của nó.
Ta lăng lăng nhìn xe kia từ xa chạy đến gần, cuối cùng xoát một tiếng đậu bên người ta. Ta hậu tri hậu giác hướng bên cạnh xe nhảy dựng, lau mặt đầy nước, quát, “Ni mã có thể hay không lái xe chậm a! Mưa lớn còn chạy nhanh như vậy, bắn tung tóe một thân lão tử a ngươi muội!” Một bên gào thét một bên làm bộ muốn đá, “Xuống dưới, cấp lão tử xuống dưới!”
Chủ xe dừng một chút đến lượt ta liền trợn tròn mắt, “Lâm Tiễn?!”
“Nhìn cái gì vậy,” hắn không dung dù, bị mưa tạt vào ít, “Còn không mau lên xe!”
Ta khờ hồ hồ lên tiếng, tay lưu loát kéo cửa xe ra. Vững vàng ngồi xuống sau, ta phục hồi tinh thần, “Anh sao trở lại? Chuyện bên kia làm sao bây giờ?”
Trên mặt hắn có giọt mưa, “Có đại ca.”
“Nga.” Ta không khỏi tò mò, “Anh ấy đã về rồi.”
Hắn rầu rĩ lên tiếng, nửa nghiêng người, “Lau cho anh.”
Ta rút khăn giấy lau mặt hắn, “Trời mưa to vậy còn chạy xe nhanh, không muốn sống nữa.”
“Tối hôm qua là ai khóc sống khóc chết với thiên hạ?” Hắn liếc trắng ta một cái, “Nhìn mắt em xem, thũng như mắt cá.”
Vô lực… “Em đây là, là không ngủ ngon.”
Hắn cười xuy một tiếng, “Lừa ai đâu.”
“…” Ta có chút buồn bực, “Mẹ em muốn tìm anh đàm.”
“Vừa gặp mặt,” hắn đưa tay nhu lỗ tai ta, “Không có việc gì, chúng ta tán gẫu rất tốt.”
“Tán gẫu rất tốt có ý tứ gì?” Ta ngoài cười nhưng trong không cười, “Mọi người tán gẫu gì?”
“Chuồng heo.” Hắn phiết ta một cái, “Em cố ý đi, biết rõ anh cầm tinh con hổ.”
“Ách… Kết quả đâu?” Ta nhanh chuyển sang chuyện khác, “Bọn họ nói thế nào?”
“Nói một nửa bên ngoài mưa to, anh đến đón em.”
= =|||
Biết hắn cố ý dụ ta khẩu vị, lại vẫn nhịn không được phát điên, “Anh nói trọng điểm cho em a!”
“Bọn họ kiên trì muốn xem mặt nói chuyện.” Hắn cong khóe miệng tiết ra một tia bỡn cợt, “Anh đã đáp ứng rồi, ngay cuối tuần này.”
“Mọi người… Bọn họ là chỉ, ba em, mẹ em, còn có… Mẹ anh sao?” Ta tuy rằng thử miệng, nhưng âm thanh đã phát run.
Hắn gật gật đầu, “Bọn họ tổng muốn gặp mặt.”
“Nhưng là, anh không biết hiện tại gặp quá nhanh sao?” Ta nỗ lực thuyết phục hắn, “Thời cơ còn không thành thục a.” Ta thật sự sốt ruột, mẹ mình cáu kỉnh đương nhiên đã quen, nàng tuy rằng thường xuyên ở nhà khi dễ ta. nhưng nghe không được người khác nửa điểm nói ta không phải. Mà Lâm phu nhân đối với ta đã có bất mãn, tự nhiên sẽ không đối với ba mẹ ta vài phần kính trọng. Lâm phu nhân lời nói có chút minh trào ám phúng, Hách mẹ tuyệt đối sẽ không ăn loại mệt này.
Nghĩ đến hai lão thái thái cãi nhau, chúng ta đều có chút sợ sệt.
“Em suy nghĩ quá nhiều, anh nói rồi anh sẽ xử lý tốt.” Hắn lại duỗi tay nhéo mặt ta, “Đừng để mặt như ăn phải mướp đắng, cười cười.”
Ta cũng thật cười không nổi.
Cuối tuần cuối cùng trong các cảm xúc không yên đã đến.
Ta từ sáng sớn dậy liền bị bao vây trong cảm xúc tùy thời không yên, mà đến buổi chiều còn có chút thất hồn lạc phách. Hách mẹ một bên quở trách ta giống như thất tâm điên một bên chọn quần áo giày dép cho ta, đột nhiên trong mũi có chút cay, ta lập tức bắt tay nàng, tiếng cũng có chút khàn, “Mẹ, nếu… Nếu nàng nói có chút không xuôi ta, mẹ…” Dứt khoát khẽ cắn môi, “Mẹ cũng đừng khách khí.”
Động tác trên tay nàng dừng lại, lập tức nở nụ cười, “Bất quá gặp mặt ăn một bữa cơm, cũng không phải đánh giặc. Lại nói, người ta thật muốn nói như vậy, còn có cái gì ồn ào, trực tiếp chạy lấy người là được.” Tuy rằng khẩu khí thoải mái, mà ta lại không có biện pháp lạc quan.
Đến giờ Lâm Tiễn liền tới đón.
Dọc theo đường đi hắn cùng Hách ba trò chuyện vui vẻ, bất quá ta cuối cùng cảm giác hắn đang giả vờ — ta liền không tin hôm nay có khả năng phát sinh hỏa tinh đụng địa cầu, hắn thật sự có thể lạnh nhạt thong dong. Bất quá, lúc cửa mở ra trong nháy mắt, ta lập tức liền minh bạch Lâm Tiễn vì sao có thể biểu hiện như thế.
Nói thực ra, đang nhìn đến Lâm Trạm, trong lòng ta cũng buông một tảng đá. Cũng đừng nói, Lâm lão đại chính là có loại khí tràng này, trấn được. Bất quá, Lâm Trạm tuy rằng hiện tại đã trở lại, nhưng chính hôn nhân của anh ấy giải quyết sao? Tình huống hiện giờ, anh ấy có thể đắc thủ? Ta lo lắng không liên tục vài giây, bởi vì rất nhanh ta liền nhìn thấy nữ nhân ngồi bên cạnh Lâm Trạm. Lâm Trạm giới thiệu nàng, trực tiếp nói ‘Người yêu cháu’. Ta nhìn thấy Lâm phu nhân ngồi bên cạnh khóe miệng run rẩy một chút, sắc mặt còn có chút nhìn không tốt lắm, nhưng tổng thể mà nói nàng vẫn bình tĩnh.
Lâm Tiễn tay giấu dưới bàn nắm tay ta, ngón tay trên lòng bàn tay viết viết hoa hoa một lúc sau, hắn nhìn ta một cái, dường như đang nói, hiểu chưa? Ta lăng lăng nhìn hắn, lắc đầu — ta đối với cách viết như vậy, cho tới bây giờ không tinh thông a!
Mặt hắn, quả nhiên quẫn.
Ta muốn nói, lần này không khí gặp vẫn tốt. Tuy rằng Lâm phu nhân sắc mặt không tốt lắm, nhưng tốt xấu không thối nghiêm mặt. Bất quá trừ đã trả lời cùng phụ họa, nàng ít nói chuyện. Ta mở hồ cảm thấy nàng hôm nay sao lại yên tĩnh vậy, thậm chí nàng còn đến cũng không xuất phát từ bổn ý của nàng. Nhưng ai có thể có ảnh hưởng lớn như vậy, có thể làm cho Lâm phu nhân ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ?
Ta mắt nhìn thấy vợ Lâm Trạm đang chia đồ ăn, một người nam nhân như vậy đối mặt với vợ mình lại ôn ngôn mềm giọng. Vợ chồng hai mắt giao nhau triền miên tình ý, ngay cả ta người trì độn đều nhìn có chút đỏ mặt.
Tình yêu a, tác dụng phụ là đần độn.
Hách mẹ đối với Lâm Trạm một đôi vợ chồng ấn tượng thật tốt, vợ Lâm Trạm An Khang đầu tha mắt duyên.
An Khang chính là nữ tử mặc sườn xám bên cạnh Lâm Trạm lúc trước (Chương 39). Lần này nàng so với lúc trước béo hơn chút, mặt mày điềm đạm. Lần này nàng mặc một áo khoát đậm chất dân tộc, tóc dài rủ phía sau lưng, có một loại dịu dàng quyến rũ không nên lời.
Bằng tâm mà nói, nàng cũng không thập phần xinh đẹp, nhưng trên người nàng có loại khí chất vừa nhìn đã thấy. Không cần nói Hách mẹ nhìn thích, ngay cả ta đều nhịn không được nhìn nàng thêm vài lần. Càng xem càng cảm thấy uể oải, ta phẩm chất cùng người ta so không cần nói thua kém chị em, quả thực khác nhau một trời một vực. Chính là… Ta không dấu vết nhìn Lâm Tiễn, thấy hắn không chút để ý bóc tôm, bóc xong liền để vào trong bát ta, cảm thấy an ủi: Các hạ nhìn mắt đầy sao, ta cũng không thiếu người yêu.
“Ngài thật là có phúc khí.” Hách mẹ từ đáy lòng khen ngợi, “Con trai bản sự không nói, ngay cả con dâu cũng xuất sắc như vậy.”
Lâm phu nhân đột nhiên liền cười lạnh một tiếng, “Này nhiều phúc khí ta cũng tiêu thụ không nổi.”
Nàng thanh âm không lớn cũng không nhỏ, giọng điệu có chút lạnh thấu xương, nguyên bản trên bàn không khí thân thiện lập tức liền lạnh. Lâm Trạm sắc mặt không thay đổi, nhưng đáy mắt ngưng tụ một tầng băng, liền ngay cả Lâm Tiễn cũng nhíu mày. Mắt thấy không khí muốn ngột ngạt, An Khang đột nhiên mở miệng, “Ngài nói phải. Cái gọi là thịnh cực tất suy, vẫn là thích hợp tương đối tốt.” Nàng thần thái tự nhiên, cử chỉ cũng tao nhã tự nhiên. Chợt nghe nàng vừa nói là phụ họa Lâm phu nhân, nhưng chỉ cần cân nhắc kỹ biết hàm ý trong đó. Như vậy nghĩ lại, lời này còn có chút không khách khí, nhưng nàng ôn nhu mềm yếu lại thực không thấy nửa điểm công kích.
Lâm phu nhân hừ một tiếng, “Kia cũng phải nhìn xem là phúc khí gì.” Nàng ngón tay dài thon mềm bưng chén trà, móng tay sơn màu sắc tiên diễm phá lệ dễ nhìn. Nàng nhìn về phía Hách mẹ, tựa tiếu phi tiếu, “Mẹ Hách Quýnh, ngài nói có đúng không?”
Ta không nghĩ tới nàng sẽ đem lời lại đây, một lát khẩn trương, cầm tay Lâm Tiễn một mảng mồ hôi. Ta lúc này vạn phần hy vọng Lâm gia huynh đệ hoặc An Khang có thể hóa giải xấu hổ, nhưng câu hỏi lại chỉ hướng rõ, không cần nói bọn họ, ngay ta cùng Hách ba đều không mở miệng được.
“Đương nhiên,” Hách mẹ cười tủm tỉm, “Muốn tôi nói, giống ngài tuổi như vậy, hiện tại trong nhà náo nhiệt, cùng hòa thuận. Nên hưởng phúc nhất chính là con cháu,” nàng nhìn về phía vợ chồng Lâm Trạm, “Nhìn con trai ngài cùng con dâu, cảm tình tốt làm người ta đỏ mắt. Qua hai năm nữa thêm mấy đứa… Lâm phu nhân a, ta nói ngài phúc khí nặng không phải không đạo lí nga.” Mẹ ta nói lên khen ngợi người cũng khóe đưa đẩy giọt nước không rỉ, An Khang ngồi đối diện mỉm cười cúi đầu, Lâm Trạm sắc mặt cũng tươi tỉnh. Lúc này mang đồ ăn mới lên, đề tài này thật tự nhiên dời đi. Lâm phu nhân tuy rằng sắc mặt không tốt lắm, nhưng chung quy không có mở miệng nữa.
Nói thật, bữa cơm này tuy rằng có áp lực, nhưng là không khí cũng tính hòa bình. Mặc dù Lâm phu nhân hỏi câu hỏi ý đồ rõ ràng sau dạ dày ta ẩn ẩn có chút đau, nhưng so với lúc trước tưởng tượng khả năng gà bay chó sủa, như hiện giờ đã tốt lắm.
Ra khỏi phòng ăn ta cùng Lâm Tiễn cùng Hách ba đi cuối cùng, đi đầu là Lâm Trạm cùng Lâm phu nhân, mà Hách mẹ cư nhiên cùng An Khang đi một đường. Đến bãi đỗ xe còn một khoảng, ta nhịn không được lòng hiếu kì hỏi, “Mẹ em thế nào lập tức quen thân nhanh vậy?”
“An Khang là người Vĩnh Nam.” Lâm Tiễn giải thích, “Cùng a di là đồng hương.”
“Mẹ em không phải người Vĩnh Nam a.”
Hách ba bổ sung, “Kỳ thực cũng không xem như đồng hương, chính là dì của mẹ trước kia cũng ở gần đó, mẹ con hồi nhỏ cũng có ở đó một thời gian.”
“Kia cũng coi như tám gậy tre mới đánh tới đi,” ta có chút ăn dấm chua thấy Hách mẹ cùng An Khang tán gẫu thật vui, “Nhanh như vậy cảm tình liền tốt lắm.”
Lâm Tiễn có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng các nàng, “Đại khái là thật tán gẫu đến đây đi.”
Về nhà ta liền rống rống đem Hách mẹ kéo dài tới trong phòng, mặt thật đáng khinh chà xát tay nàng. Nàng chỉ chọc chọc trán ta, “Ngốc.” Ngay sau đó liền thở dài, “Liền con cáu kỉnh, gả đến nhà người đều lo lắng.” Ta ngượng ngùng, “Rốt cuộc là có ý tứ gì.” Hách ba nơi đó không nói ra, ta chỉ có thể kiên trì hỏi.
“Có mẹ như vậy ai,” Hách mẹ cởi áo khoát, “May mắn nàng không chỉ sinh một đứa con trai, bằng không ai gả ai bi kịch.”
= =|||
Nàng khẳng định là lấy từ chân trời võng của ta! Khẳng định!
“Vậy mẹ rốt cuộc có ý tứ gì?” Ta phe phẩy cánh tay nàng, “Tốt xấu cấp một câu a.”
Nàng bỏ tay ta ra, “Mẹ không đồng ý, con có phải lập tức liền phân hay không?”
Mặt ta quay một chút, ngay sau đó nhăn nhó, “Mẹ…”
“Không tiền đồ a!” Nàng đau lòng gõ đầu ta, “Mẹ cho rằng chính là con cưới con dâu liền quên mẹ đâu, không nghĩ ngay cả cô nương đều vậy.”
Ta chạy nhanh làm nũng một trận, nàng mới chậm rãi tan, “Kia lão thái thái ai…” Nàng vừa nói lão thái thái ta liền cười phốc ra tiếng, Lâm phu nhân tuy rằng bảo dưỡng rất tốt, nhưng luận tuổi cũng thật là lão thái thái. Hách mẹ trừng ta một cái, thế này mới tiếp tục nói, “Con không có biện pháp ứng phó. Người ta nhìn liền không thích con, con làm thế nào, nàng cũng không thích, cho nên con khó khăn lấy lòng nàng.”
Ta yên lặng gật đầu, “Con cũng không nghĩ lấy lòng, thầm nghĩ chung sống hòa bình thôi.”
Nàng PIA một chưởng, trách mắng, “Con không lấy lòng nàng, không chịu nổi nàng đến trêu chọc con a! Con có thể chịu được?”
Ta nhụt chí hơn phân nửa, “Dù sao cũng không ở cùng nhau. Ai nha… Lỗ tai muốn rớt!”
Hách mẹ thở hồng hộc, “Con muốn tồn tâm tư này, sớm cùng người tan tác. Thế nào đều dưỡng khuê nữ, ta dưỡng ngốc như vậy?”
Ta nhớ tới An Khang, chạy nhanh, “Mẹ, mẹ vừa rồi cùng lão bà Lâm Trạm nói gì vậy?”
“Con còn dám nói tới người ta.” Nàng tức giận, “Con có nửa điểm bản sự của người ta, mẹ có thể buông tay mặc kệ.” Ta ngẩn người, chợt đứng lên hào hùng vạn trượng nắm tay, “Thành, con đêm này thu thập một chút, sáng mai tìm Lâm Tiễn bỏ trốn.” Vừa dứt lời đã bị Hách mẹ cầm áo khoát đánh cho ngao ngao kêu, “Con sai lầm rồi, con sai lầm rồi, con đùa thôi, đùa thôi!”
“Con cùng Lâm gia lão nhị xem như may mắn, có lão đại một đôi ở phía trước,” nàng đánh đủ an vị đến bên giường, “Nói lại, bọn họ cũng thật không dễ dàng.” Nghe lời này ước chừng là đồng ý, tuy rằng đồng ý không quá cam nguyện.
Ta ôm đầu dè dặt cẩn trọng, “Kia người ta hiện tại cũng không tu thành chính quả?” Xem bộ dáng lão bà Lâm Trạm, Lâm phu nhân khẳng định mỗi ngày đá thiết bản.
Hách mẹ liếc ta một cái, “Người ta so với con linh thanh, liền tính lão thái thái soi mói nàng cũng có thể ứng phó, con đâu?”
“Học! Con không tin con ứng phó không được.” Ta ưỡn ngực, “Mẹ đúng con có tin tưởng a!” Nam nhân che chở là một chuyện, bản thân cũng không chịu thua kém.
“Con a…” Nàng đột nhiên liền thân thủ sờ sờ đầu ta, khẩu khí lập tức mềm xuống, “Mẹ hảo hảo có một nữ nhi, làm gì phải vất vả?” Nàng khó có được bộ dáng nuông chiều ta ta chóp mũi cay cay, động tâm liền lẻn đến bên người nàng, kề lên đùi nàng, êm tai tình thâm, “Nếu không mẹ nuôi con cả đời!”
“… Con đừng có mơ!”