Mùa Xuân Của Hot Girl Thỏ

Chương 2


Đọc truyện Mùa Xuân Của Hot Girl Thỏ – Chương 2

“Anh có biết, khi cây hoa nở rộ, chính là vì em đợi anh đi ngang qua mà nở rộ đóa hoa trong tim mình; anh có biết, dải sương mù mơ hồ này, chính là vì em đuổi theo bóng hình anh mà khiến chốn đây lưu lại bụi bặm; anh có biết. . . . . .”

Khu kí túc xá nữ của Đại học La Gia, căn phòng số 409 tầng 6 sát vườn cây, một nữ sinh đang đứng bên cạnh cửa sổ, tình ái dào dạt, làm việc nghĩa không được chùn bước, người trước ngã xuống, người sau tiến lên diễn cảm đọc tiếp.

“Bạch Mão Mão, nếu như cậu còn đọc tiếp, thì bà đây sẽ giết người.”

Âm thanh lãnh lẽo phía sau đột nhiên vang lên, Bạch Mão Mão theo bản năng run người, cười khúc khích bỏ qua lá thư màu hồng trong tay, xoay người nhìn về phía cô bạn cùng phòng đang chơi máy tính: “Sênh Sênh, văn phong người theo đuổi này cũng không tệ đâu, bức thư tình này có thể cho mình mượn trích lời ra được không?”

“Cậu chép cái này ra làm gì?” Khẽ cau mày, Nhiễm Sênh Sênh nghiêng người, bắt chéo hai chân, dù bận nhưng vẫn nhìn khuôn mặt khả nghi của Bạch Mão Mão.

“Chuẩn bị theo đuổi đàn ông khi cần.” Phối hợp với nét mặt Nhiễm Sênh Sênh, Bạch Mão Mão nghiêm túc trả lời.

“Bà đây đoán cậu nói bậy.” Rõ ràng không tin tưởng Bạch Mão Mão có can đảm viết thư tình cho đàn ông, Nhiễm Sênh Sênh nâng khuôn mặt kiều diễm lên, mở miệng nhưng mà một chút cũng không dễ nghe: “Cùng bà đây nói thật đi, gần đây cậu cứ nhìn chằm chằm mấy cái thứ thư tình nhảm nhí ấy làm gì vậy?”

“Không ai theo đuổi, thỉnh thoảng xem qua cho đỡ ghiền. . . . . .”

“Bạch Mão Mão, kiên nhân của bà đây có hạn.” Đem đốt ngón tay gập thành tiếng vang, Nhiễm Sênh Sênh cười như không cười nói: “Gần đây mình mới thâm gia câu lạc bộ võ thuật, cậu đã có tinh thần hăng hái như vậy, mình không ngại bắt cậu tập luyện chút đâu, Mão Mão.”

“Không được đe dọa người khác, Nhiễm Sênh Sênh.” Bất mãn quay đầu, Bạch Mão Mão nhìn Nhiễm Sênh Sênh rồi làm bộ muốn thu thư tình về, cô vội vàng khuyến mãi thêm nụ cười: “Được rồi mà…, chị à, thật ra thì, mình cùng thuộc dạng bất đắc dĩ.”

“Nói điểm chính.”

“Giáo viên muốn bọn mình dựa theo bài Lộc Sài của Vương Duy sáng tác sửa đổi thành một bài viết tiểu thuyết hoặc là trữ tình văn xuôi, số chữ không giới hạn, nhưng nhất định phải bám nội dung khuôn mẫu, phải có ý mới, hơn nữa, thành tích còn được ghi vào điểm cuối kỳ của học phần. Cậu biết mà, bài có mấy câu như vậy, cái này không phải gây khó khăn cho người ta hay sao?” Ngồi trở lại trước bàn học của mình, Bạch Mão Mão cầm qủa táo vừa rửa xong, phẫn hận cắn một miếng.

“Cũng đâu phải chỉ gây khó khăn cho mình cậu đâu, cậu hận cái cọng lông gì.” Bưng tách café vừa mới pha lên, Nhiễm Sênh Sênh có chút vui vẻ, giáo viên này đúng là bị chập mạch: “Nếu cậu đã muốn sao chép thư tình của mình, đáy lòng nhất định đã có phương án kỹ rồi đúng không, nói một chút coi, cậu muốn viết cái gì?”


Theo bản năng cười khúc khích, Bạch Mão Mão chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ, vô tội nói: “Không muốn viết cái gì, ha ha.”

“Bạch Mão Mão, nên ít giả bộ thỏ trắng với bà đây đi, đàng hoàng một chút. Khai mau.” Nhấp một ngụm cà phê, Nhiễm Sênh Sênh lần này thật sự muốn đánh người.

“Tình yêu nhân thú .”

“Phốc ——”

Nghe được đáp án linh hoạt ngắn gọn của Bạch Mão Mão, Nhiễm Sênh Sênh nhất thời phun ra, choáng nha!

“Là cậu nói nếu như.” Vô tội nhìn vết bẩn đang dính trên áo ngủ Nhiễm Sênh Sênh, Bạch Mão Mão buồn cười phát điên: “Sênh Sênh, một cái đuôi nai với một cái đuôi cô đơn của thi nhân không thể không nhắc đến tình yêu nhân thú, có phải ý tưởng rất mới hay không?”

“Ý tưởng mới cái cọng lông! Nếu bà đây là giáo viên của cậu, trước tiên sẽ bóp chết cậu, tránh cho cậu làm bẩn kiệt tác của Vương Duy nhà người ta.” Kéo rèm cửa sổ lên, Nhiễm Sênh Sênh một bên thay quần áo một bên trả lời.

“Là ông ta muốn bọn mình không bám quá nhiều vào khuôn mẫu mà.” Cong cánh môi sáng màu lên, Bạch Mão Mão lơ đễnh: “Chúng ta cũng không cần 50 bước cười 100 bước, cậu mỗi ngày đều bà đây bà đây không ngừng, mình tuyệt đối có lý do để tin tường rằng, bà đây so với bất cứ kẻ nào cũng đều muốn bóp chết cậu.”

“Bạch Mão Mão, cậu chính là một con thỏ có đuôi phúc hắc.” Nhìn khuôn mặt tươi cười của Bạch Mão Mão như heo không sợ bỏng nước sôi mà chết, Nhiễm Sênh Sênh không nhịn được bật cười.

“Cám ơn đã khen, ha ha.”

“Đến chỗ chụp ảnh đi!” Bên này Bạch Mão Mão đang hả hê, thì cửa túc xá chợt bị đẩy ra, chạy vào là một cái đuôi nhỏ tuổi vui vẻ nhất phòng.

“Hồng Quả Quả, bình tĩnh bình tĩnh.” Đè cái đuôi đang nhảy lên nhảy xuống lại, nhắm vào một cái đuôi đang phát ra ánh mắt phát sáng xanh kia, Nhiễm Sênh Sênh rất bất đắc dĩ. Phòng túc xá này có bốn người, trừ cô, không có vị nào bình thường.


“Cậu đến chụp đuôi người ta rồi hả? Hồng Quả Quả.” Rất có ăn ý nhỏ giọng, Bạch Mão Mão nặng nề thở ra một hơi.

“Cậu đoán thử coi!”

“Lôi đại nhân ở Học viện kiến trúc?”

“NO!”

“Ân đại nhân ở Học viên Pháp luật?”

“NO NO!”

“Phong đại nhân ở Học viện Tin học?”

“NO NO NO!”

“Ai cậu cũng nói không thì cậu tới đây kêu loạn làm chi!” Bạch Mão Mão có chút phát cáu, con nhóc nhỏ người này dám đùa bỡn mình sao?

“Mão Mão, tại sao cậu không nhắc đến Hắc đại nhân?” Hồng Quả Quả rất vô tội.

“Hắc đại nhân?” Người nào đó chột dạ, tiếp theo sau đó dùng sức rống: “Chẳng lẽ cậu không biết trên nội quy trường Đại học La Gia đã viết rõ không được chụp ảnh, theo dõi Hắc đại nhân sao? Nếu không sẽ bị xử lý một cách nghiêm túc.” Dừng một chút, Bạch Mão Mão giống như đã ý thức được gì, chợt tiến lên bắt lấy cánh tay Quả Quả: “Con ngốc nhà cậu, cậu thật sự đi chụp ảnh Hắc Thương Kình rồi à?”.

“Bingo!” Hả hê lắc lư máy ảnh trong tay, mắt Hồng Quả Qủa liếc qua mấy quả táo trên bàn học của Bạch Mão Mão: “Cầm quả táo đổi hình, thỏ trắng nhé.”


Đoạt lấy máy ảnh trong tay Hồng Quả Quả, tay Bạch Mão Mão run rẩy lấy thẻ nhớ ra, mở máy tính bên cạnh lên: “Sênh Sênh, Loan Hoảng Hoảng đi đâu rồi? Cậu ấy chạy đi đâu rồi hả? Giúp mình liên lạc với cô ấy, bảo đồng chí giang hồ cấp cứu Hồng Quả Quả, nhanh lên nhanh lên đi!”

“Vậy cậu làm cái gì?” Nhìn một đuôi thỏ đang bị động kinh, trán Nhiễm Sênh Sênh xuất hiện vài vệt đen.

“Coi ảnh bản gốc, thuận tiện YY.” Rất bình thản trả lời, Bạch Mão Mão không nhìn cũng biết sắc mặt xanh lè của hai người kia.

“Bà đây sửa lại, cậu đây không chỉ là thỏ phúc hắc, còn là thỏ thầm trầm.” Bất mãn nói thầm, Nhiễm Sênh Sênh cũng biết nặng nhẹ, mò điện thoại trên bàn gọi cho bạn cùng phòng cuối cùng—— Loan Hoảng Hoảng, là một cái đuôi có bản chất hư hỏng.

“Éc.” Thấy cảnh hai bạn cùng phòng như đón đại dịch, Hồng Quả Quả hơi choáng: “Các cậu có cần khẩn trương như vậy không? Mão Mão, Sênh Sênh, mình không có chụp ảnh Hắc đại nhân mà.”

“Cái tấm hình này làm sao mà lấy được?” Chỉ vào cái ảnh gốc trên màn hình máy tính, Bạch Mão Mão trợn mắt.

“Là mình quanh minh chính đại chụp được.” Hồng Quả Quả cười hả hê.

“Bà đây tẩn cho cậu một trần!” Bật cười ném gối ôm về phía Hồng Quả Quả, Nhiễm Sênh Sênh bất lực.

“Mình cũng tẩn! Hồng Quả Quả, cậu chụp thì cậu chụp đi, vì sao không làm shutter nhiều vào chứ?” Nếu như là cô, nhất định liều mạng nhấn play.

“Mão Mão, mình cũng đã nghĩ nên chụp thêm vài tấm, nhưng bị Hắc đại nhân trừng, mình đột nhiên ý thức nếu như chụp nữa thì gặp nguy. . . . . .”

“Cậu bị người ta bắt khi đang thực hiện luôn sao?” Nhiễm Sênh Sênh thét đến chói tai, vì sao bên canh cô đều toàn kẻ ngốc vậy chứ?

“Quả Quả, mấy quả táo này đều cho cậu, nguyện chúng thần phù hộ cho cậu.” Lập tức mang hết đĩa táo cùng mấy thứ khác qua cho Hồng Quả Quả, Bạch Mão Mão nhìn màn hình máy tính, đáy lòng càng hung ác, từ dưới mặt bàn lấy lên một cái túi ny lon: “Mình mua những 10 ký táo, toàn bộ cho số này cho cậu luôn, tấm hình này mình nuốt riêng, được chứ?”

Liếc mắt nhìn máy tính, vừa liếc nhìn túi táo trong tay Bạch Mão Mão, Hồng Quả Quả quả quyết ra lựa chọn: “Đồng ý!”

Không nói gì mà nhìn hai con ngốc không biết sống chết là gì bên cạnh, Nhiễm Sênh Sênh rất muốn rơi lệ, nhưng cô cũng chả phải là nữ chính trong tiểu thuyết bị kịch!

Chân dài quét ngang, cô trực tiếp chen người vào giữa Bạch Mão Mão và Hồng Quả Quả, “Thứ nhất, Hồng Quả Quả ngốc à, cậu bây giờ không nên nghĩ đến táo trong tay thỏ trắng kia, cậu đã bị Hắc Thương Kình tóm gọn, nên suy nghĩ làm thế nào để trốn thoát đi. Theo mình được biết, toàn bộ phòng học bên Học viện Thương mại đều do Hắc Thương Kình bỏ tiền ra xây dựng, toàn bộ tổn phí chắc cỡ 3 tỷ, mà lúc ấy điều kiện duy nhất Hắc Thương Kình đưa ra là, trong lúc anh ta đi học ở Đại học La Gia này, không cho phép bất luận kẻ nào chụp ảnh lúc vây xem anh ta, nếu không thì anh ta thu hồi lại 3 tỷ kia, cho nên nhà trường mới tăng thêm một cái quy định trong nội quy nhà trường. Hồng Quả Quả, cậu cho rằng một sinh viên bình thường quan trọng hơn hay 3 tỉ quan trọng hơn?”


“Ba tỉ? Vậy có thể mua bao nhiêu là táo nha. . . . . .”

Nghe được Hồng Quả Quả si ngốc nói thầm, Nhiễm Sênh Sênh một chân đá văng cô đi.

“Thứ hai, Bạch Mão Mão, một ký táo đổi được một tấm hình thần tượng trong mắt cậu, có phải thần tượng của cậu quá rẻ hay không?”

“Hì hì, Sênh Sênh, cậu cũng thấy đấy 10 ký táo đối với Hồng Quả Quả mà nói, so với 3 tỷ nhân dân tệ mà còn được hơn, huống chi là một tấm ảnh? Lấy vật đổi vật cũng phải cần nhìn đối tượng, con người gọi đây là trí khôn.”

“Cậu còn có bị mất trí không vậy? Nhanh chóng thủ tiêu tang vật giùm tớ đi, nếu như bị trợ thủ hacker đắc lực của Hắc Thương Kình tra ra ảnh trong máy vi tính của cậu, máy tính cậu bị hack thì chỉ là chuyện nhỏ, ngay cả bọn mình cũng đều bị liên lụy.”

“Đừng mơ tưởng! Bị bà đây lấy được rồi mà còn bị lấy lại? Đó là chuyện không thể nào! Sênh Sênh, Hắc đại nhân có tiền đi chăng nữa cũng là sinh viên đại học, một kẻ thư sinh thì có thể làm ra chuyện gì đáng sợ chứ? Cậu không cần lo lắng quá.” Bạch Mão Mão cùng Hồng Quả Quả liếc mắt nhìn nhau, lộ ra nụ cười khúc khích giống nhau như đúc.

Thương hại nhìn hai kẻ ngốc này, Nhiễm Sênh Sênh cuối cùng không nhịn được thở dài: “Mão Mão, cậu thật sự mê mẩn Hắc Thương Kình sao?”.

Theo bản năng nháy mắt, sắc mặt Bạch Mão Mão đỏ bừng: “Mình mê rất nhiều người mà. . . . . .”

Đưa mắt liếc Bạch Mão Mão một cái, Nhiễm Sênh Sênh đạp cô phát: “Bạch Mão Mão, cậu khiến cho bà đây hiểu được, quả nhiên tất cả mê luyến đều là mù quán.”

“Vậy thì thế nào?”

“Như thế nào?” Lạnh lùng cười đáp lại, Nhiễm Sênh Sênh khẽ nheo đôi mắt lại: “Bà đây chờ xem kết quả thảm thiết của các cậu”.

Nghe vậy, Bạch Mão Mão theo bản năng bảo vệ tấm ảnh trong máy ảnh lại, mà Hồng Quả Quả cũng ôm chặt lấy túi táo trong tay.

Thấy thế, Nhiễm Sênh Sênh hoàn toàn bùng nổ, cô muốn xỉu.

Hai con ngốc này nhất định sẽ có cái chết đầy ý nghĩa!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.