Mùa Xuân Của Hot Girl Thỏ

Chương 15


Đọc truyện Mùa Xuân Của Hot Girl Thỏ – Chương 15

Trong một trường đại học, nơi ồn ào nhất, hỗn tạp nhất, hay gây chuyện thị phi nhất là nơi nào?

Trước kia, Bạch Mão Mão chỉ tự do tự tại, chưa bao giờ quan tâm mấy vấn đề này, đương nhiên, cũng không có một ai quan tâm để ý đến cô cả. o(╯□╰)o. Thế nhưng, khi cô và Hắc Thương Kình cùng nhau đi vào căn tin Đệ Ngũ, cô lập tức nhận ra được sai lầm của chính bản thân mình

Nhà ăn chính là nhà ăn, nơi tụ tập đủ chuyện trên trời dưới đất khiến người người tức giận.

Ở giữa một đống công chúng đang tìm tòi soi mói, Bạch Mão Mão hoảng hốt tìm cho mình một bàn gần nhất cửa sổ, như chân chó mời Hắc Thương Kình ngồi xuống cạnh đó, rồi lấy phiếu ăn, nhờ anh trông hộ cái túi xách cho mình, hấp ta hấp tấp chạy đi xếp hàng lấy thức ăn.

Nếu để cho Hắc Thương Kình phục vụ thay cô làm mấy việc này, có nghĩ cô cũng không dám nghĩ.

Mặc dù trong lúc đang xếp hàng, cô nhàm chán liếc anh, lại phát hiện anh đã lấy laptop ra, nhàn nhạt xử lý công việc của mình, nếu đã bận rộn như vậy sao còn đi theo cô tới đây làm vật chói lóa như thế này làm gì nhỉ? Dù sao thì người họ Hắc chưa chắc sẽ đi tới trường nằm vùng quan sát, anh có cần thiết phải làm hết chức trách của mình một cách tận tình như vậy không?

Bạn nhỏ Bạch Mão Mão một lần nữa chạy lệch vấn đề, vô thức nhìn người ta nên khiến công chúng bàn luận càng ầm ĩ hơn trước. Mãi cho đến khi Phong Dịch Dương hào hoa phong nhã đến bên cạnh cô, còn thân thiết trưng ra cái khuôn mặt mê người, cười cười nói: “Cục cưng Mão Mão của anh, anh rốt cuộc cũng tìm được em, hai ngày nay em trốn ở nơi nào vậy? Để cho anh thật vất vả tìm đấy.”

Cảm nhận được ánh mắt đầy ác ý đang nhắm vào người mình, khóe miệng Bạch Mão Mão co quắp, gò má trắng nõn lúc trắng lúc xanh, tên này đang bị gì vậy hả? Nếu như cô nhớ không lầm, đây là lần thứ hai bọn họ gặp nhau đúng không, đâu có quen thuộc đến mức như thế này cơ chứ? Híc, cô chỉ là một con thỏ đáng thương mà thôi, đừng có giết cô như vậy chứ.

.

“Con nhỏ xấu xí này vậy mà cũng bày đặt chân đứng hai thuyền, thật đáng ghét!”

“Đáng hận nhất chính là hai con thuyền kia đều là mấy người đàn ông cực phẩm? Hắc đại nhân anh minh, Phong đại nhân ưu nhã, tại sao bọn họ có thể bị con nhỏ đó mê hoặc cơ chứ?”

“Nhất định là con nhỏ này dùng thủ đoạn ti tiện bỉ ổi, nhất định….”

“…”

Nghe mấy tiếng bàn luận bên cạnh không hề nhỏ âm lượng.

Bạch Mão Mão khóc không ra nước mắt…

Cái này, cái kia….

Xin lỗi, cô thực sự nhịn không được rồi đó, Bạch Mão Mão chỉ vào Phong Dịch Dương, cười cợt không chút kiêng kị: “Phong đại nhân ưu nhã? Ha Ha.”

“Rất buồn cười à, Mão Mão?” Sờ sờ cái mũi, Phong Dịch Dương không để bụng với cô, “Nhưng mà, giờ trong mắt bọn họ em với anh có quan hệ với nhau đấy…”

Tóc gáy dựng ngược, Bạch Mão Mão lơ đãng nhìn xung quanh, lại phát hiện vô số ánh mắt nhiều chuyện cứ nhìn họ chằm chằm, từng gương mặt kia hình như đang xác mình chuyện gì đó, loại áp lực này khiến Bạch Mão Mão cảm thấy khó chịu.

“Phong đại nhân, có quan hệ với một cô gái quê mùa như tôi, cũng không khiến cho danh xưng đào hoa của anh thêm phong phú đâu, anh nhất thiết phải nghĩ quẩn như vậy không?” Cô đây không giống như cái điều họ nghĩ đâu nhá, lúc trước Ân Mặc dùng cô làm bia đỡ đạn, sau lưng cũng có nhiều chuyện linh tinh lộn xộn lắm, không kém một tí nào so với những thứ này đâu.


“Em khẳng định như vậy sao?” Vươn tay ra, khẽ nâng cằm Bạch Mão Mão lên, Phong Dịch Dương cười bí hiểm.

Một cái tay lớn đột ngột khoác lên vai Bạch Mão Mão, cô giật mình một cái, còn không kịp tránh né, lại nghe được thanh âm lạnh như băng của Hắc Thương Kình trên đỉnh đầu vang lên: “Muốn tôi chặt cái tay này sao?”

“Gì?” Bạch Mão Mão còn chưa phản ứng kịp, Phong Dịch Dương đã nhạy bén thu tay về.

Chẳng lẽ, cái tay mà Hắc đại nhân muốn chặt rơi chính là cái tay Phong Dịch Dương vừa chạm vào cô ư? Nhìn về phía Hắc Thương Kình một cách khó hiểu, da đầu Bạch Mão Mão tê dại: “Anh đang nói đùa đấy à? Hắc đại nhân.”

“Tôi chưa bao giờ nói đùa.” Làm như chứng thực lời của anh, Mộ Hàn lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng Phong Dịch Dương.

“Aizz…..” Bất đắc dĩ thở dài, để ăn mừng chính mình rốt cuộc cũng làm được họa thủy một lần, hai tay Bạch Mão Mão bày ra, rất không có trách nhiệm nói: “Phong đại nhân, anh tự mình cầu phúc đi, thân thủ Mộ Hàn không tầm thường, anh cố gắng lên, phải giữ được tay của mình mới được.”

“Cô nha cô nha cô nha! Dưới tình huống này, đáng lẽ cô nên ra sức bảo vệ nam phụ sao, không phải quan hệ giữa hai người là thuần khiết, là trong sạch sao? Cô nha, tại sao lại có thể không chịu trách nhiệm như vậy chứ hả… Phong đại nhân đáng thương quá đi…” Chẳng biết một người đi đường Giáp đầy nhiệt huyết nhảy ra từ trong xó xỉnh nào, chỉ chỉ vào Bạch Mão Mão, mỗi tiếng gầm thét phát ra kiêm một roi quất mạnh.

“Này, tôi cùng anh ta không quen, liên quan gì tới tôi?” Người này chắc chắn là xem phim truyền hình quá nhiều rồi, Bạch Mão Mão trái lại ngoan ngoãn đứng trong vòng tay Hắc Thương Kình, cười đến cực kỳ vô tội. Là Phong Dịch Dương tự mình tới cửa trêu chọc cô, cho nên bỉ ổi ti tiện cũng cần phải trả giá thôi.

“Yêu nữ!”

“Cầm thú!”

“Phù thủy ác độc!”

“Có mới nới cũ, con nhỏ xấu xa không có nhân tính!”

“…”

Nghe được những lời bình phẩm càng ngày càng kịch liệt, Bạch Mão Mão cũng hết chỗ nói, trời xanh chứng giám giùm cô, bản thân cô vô tội.

Trong lúc vô tình liếc về phía khuôn mặt hung ác nham hiểm của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão bỗng có dự cảm xấu, rất chủ động kéo kéo tay anh, cô nhỏ giọng nói: “Tôi muốn ăn mì nhà họ Triệu trong hẻm Tây Tỳ, anh dẫn tôi đi ăn được không?”.

Cúi đầu, nhìn chằm chằm Bạch Mão Mão đang chủ động nắm tay mình, cơn tức giận nổi lên vô cớ trong lòng Hắc Thương Kình cũng dịu đi, anh nắm lấy tay cô, trực tiếp đi về phía bàn ăn vừa rồi, lấy laptop cùng túi xách.

Bạch Mão Mão thấy vậy, lại không nhịn được ở dưới đáy lòng khẽ nói, Hắc đại nhân, ngài có thể yên tâm ném đồ đi chỗ khác như vậy sao, mặc dù trong túi xách của cô cũng không có gì đáng giá, nhưng trong laptop của anh chắc chắn có rất nhiều cơ mật kinh doanh đúng không? Ngài không để ý à?

Mà từ khi Hắc Thương Kình ra mặt, Phong Dịch Dương lại không lên tiếng nào, lúc này lại đột nhiên kêu lên: “Ai trước ai sau còn chưa biết được, anh không nên quá kiêu ngạo.”

Bước chân Hắc Thương Kình ngừng lại, cũng không quay đầu mà thốt ra một câu lạnh lùng: “Mộ Hàn, dùng mắt giết hắn cho tôi. Ngoài ra, phái người đem đầu bếp cùng toàn bộ nguyên liệu nấu ăn của nhà hàng tại khách sạn Đệ Cửu mang tới đây, tôi muốn mời mọi người ở đây ăn cơm.”

Căn tin đang ầm ĩ hỗn loạn, trong khoảnh khắc lại lặng ngắt như tờ.


Thật sự choáng! Dự cảm chính xác của cô khiến bản thân hoảng sợ, mặt Bạch Mão Mão đầy hắc tuyến nhìn sang vẻ mặt Hắc Thương Kình, rồi tự nhiên nghe lời anh nói: “Người nào không muốn ăn cơm miễn phí, có thể đi.”

Phần lớn nam sinh lựa cách bỏ đi, phần lớn nữ sinh lại chọn cách ở lại, vâng, nếu có thể được một lần chứng kiến đại thần Hắc Thiên Kình nổi bão nổi gió ở đây, đó cũng được coi là một loại may mắn.

Không đếm xỉa gì đến những ánh mắt nóng rực cùng điên cuồng của các nữ sinh, đôi môi mỏng của Hắc Thương Kình bật ra một nụ cười băng lãnh như thật như giả: “Đóng cửa.”

Chẳng biết từ lúc nào, đột nhiên xuất hiện rất nhiều người mặc đồ đen, động tác mau lẹ đem tất cả cửa chính cùng cửa bên nhà ăn đóng sập lại, rồi canh giữ ở hai bên.

Dù bận rộn nhưng vẫn ung dung ngồi nguyên vị trí, giọng nói Hắc Thương Kình không lớn nhưng lại đủ để cho mỗi người trong nhà ăn đều nghe rõ: “Hôm nay tôi mời mọi người một bữa tiệc thịnh soạn, cũng không cần khách sáo làm gì, ăn nhiều một chút cũng được, khi nào ăn xong thỏa mãn rồi, những người vô lễ ban nãy nói với người con gái của tôi một tiếng xin lỗi là được, lúc đó mới có thể rời đi. Tôi cũng không muốn liên lụy đến những người vô tội, cho nên mời những người không lắm lời nhiều miệng ăn uống no đủ, đồng thời đẩy mấy người nhiều chuyện kia sang một bên, mọi người đều tốt như nhau, đúng không?”

“Phốc—–” Không nên lạm dụng mấy từ ngữ quảng cáo kinh điển như vậy chứ! Bạch Mão Mão đang ngồi yên ổn bên cạnh Hắc Thương Kình, tự nhiên phun ra nụ cượt. Thì ra Hắc đại nhân cũng có tế bào hài hước như vậy, oh, sao trước đây cô không phát hiện ra nhỉ?

Ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Bạch Mão Mão, người phá hỏng khí thế của anh, Hắc Thương Kình bất mãn mím môi.

“Hắc đại nhân, đâu cần phải khoa trương như vậy chứ? Tôi đâu thiếu thịt ăn đâu.” Mặc dù ngoài mặt không hiện ra, nhưng tận trong đáy lòng Bạch Mão Mão lại cảm thấy từng đợt ấm áp bao vây trái tim mình.

“Im miệng, hiện tại không tới lượt em lên tiếng.” Ánh mắt dời lại về laptop của mình, Hắc Thương Kình không thèm để ý tới mọi người nữa.

Chỉ chốc lát sau, thuộc hạ của Hắc Thương Kình theo mệnh lệnh đem đầu bếp cùng tất cả nguyên liệu nấu ăn của nhà hàng Đệ Cửu đến, đầu bếp cũng theo như mệnh lệnh làm ra đủ loại món ăn, rồi tất cả món ăn được mang lên bàn.

Mọi người trong nhà ăn đưa mắt nhìn nhau, nhưng cuối cùng cũng không chống đỡ được hương thơm vô cùng hấp dẫn từ những món ăn trên bàn tỏa ra, từng người từng người một đều rối rít ngồi xuống ăn một cách vô tư. Ở thành phố Vĩ Bạc này, nhà hàng cao cấp Đệ Cửu ai không biết, ai không nhớ chứ? Hôm nay tự nhiên có bữa trưa hạng sang miễn phí tới cửa, không ăn là uổng, không ăn mới là đứa ngốc, những thứ khác, chờ bọn họ ăn no xong rồi hãy nói.

Trợn mắt há mồm nhìn từng người từng bàn ăn không khách sáo như vậy, da đầu Bạch Mão Mão tê dại, ăn nhà người thì miệng ngắn, chẳng lẽ bọn họ không biết đạo lý này? Thế mà còn ăn không để ý đến hậu quả, cô nể họ thật.

Bất quá, thán phục vẫn là thán phục, bản thân cũng là một con sâu tham ăn, cô làm sao có thể thua họ được? Mão Mão hừng hực khí thế chuẩn bị xông vào chiến trường, lại bị một ánh mắt lạnh lẽo của Hắc Thương Kình quét tới, cô quay đầu nhìn anh: “Hắc đại nhân, có lẽ tôi nên chung sức với họ.”

“Không phải em muốn ăn mì à? Đợi lúc nữa dẫn em đi ăn.”

“Nhưng bây giờ đang có một bữa tiệc thịnh soạn như thế này, vì cớ gì em phải đi ăn mì nữa?”

“Là em nói, để tôi dẫn em đi.” Ý nói, lời mình tự nói ra thì chỉ có thể tự trách thôi. Hắc Thương Kình lạnh lùng mím môi, hoàn toàn không nhìn đến Bạch Mão Mão nhẽo nước miếng bên cạnh.

“…” Buồn bực oán hận quay trở lại chỗ ngồi, Bạch Mão Mão mở to mắt nhìn mọi người trong căn tin đang ăn một cách khí thế, thịt – muốn tràn lan, cô nuốt nước miếng liên tục, nhưng cũng chỉ có thể cam chịu lần lượt mang từng cục đá đập vào chân mình.

Hắc Thương Kình không thèm chú ý tới Bạch Mão Mão đang ai oán nữa, bình tĩnh ngồi xem tài liệu trong laptop, mãi cho đến khi nữ sinh đầu tiên ăn uống no say đi đến đứng trước mặt bọn họ, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh quét qua nữ sinh đang thấp thỏm lo âu kia, rồi đưa ánh mắt rơi trên người Bạch Mão Mão, lại không dời đi nữa.

“Cảm ơn đàn anh, thật xin lỗi đàn chị nha, về sau em không dám nói linh tinh nhiều chuyện như vậy nữa.” Nữ sinh kia vừa nói vừa cúi gập người một cái, nói xong cũng chạy vọt ra khỏi nhà ăn, đám người áo đen kia thấy vậy nhưng cũng không ngăn cản.


Cũng có người không biết xấu hổ, mặt dày mày dạn tính ăn uống no say rồi nhàn nhã rời đi, lại bị mấy người mặt đồ đen cười híp mắt nhưng ý thì “Vị đây chắc chắn ai chưa no…”, nửa kéo nửa túm ấn lại về chỗ cũ, chậm rãi ăn đến mức cái bụng căng đau, mọi người cũng dần dần phát hiện ra Hắc Thương Kình này thực sự muốn lấy lại mặt mũi cho cô gái này, chứ không phải là kẻ rãnh rỗi đem tiền tiêu như rác với bọn họ. Chỉ là, phương thức mỹ nam mặt lạnh này lựa chọn, thật sự khiến bọn họ không có lời nào để nói mà.

Nhìn căn tin có thêm mấy tên tham ăn, Bạch Mão Mão nước mắt lưng tròng, tuy rằng cô không có duyên phận được ăn những mỹ thực này, nhưng có thể được chứng kiến tình cảnh nhiều người cùng lúc ăn đến muốn nổ bụng như vầy, cô thật sự cảm động, vô cùng cảm động, bởi cô cũng là một kẻ tham ăn đến mức banh bụng.

Bên này Bạch Mão Mão còn đang suy nghĩ miên man, bên kia Hắc Thương Kình cũng đã đóng laptop lại, rồi kéo cô đứng dậy, nhìn tất cả mọi người trong nhà ăn lần lượt đứng lên, từng người một đi đến trước mặt cô, đơn giản nói một câu “Cảm ơn, xin lỗi.” Rồi ôm bụng bước chầm chậm đi ra khỏi căn tin.

Từ người thứ nhất đến người thứ mười một, từ thứ mười một đến thứ một trăm…. Cô cho tới bây giờ chưa từng biết, xa luân chiến có thể gây chấn động nhân tâm như vậy. ( mn có thể tra google từ Xa luân để hiểu nghĩa nhé)

Đôi mắt luống cuống chuyển hướng sang phía Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão lại nhìn thấy được trong tròng mắt đen láy lạnh lùng bao phủ một tầng băng mỏng của anh hiện lên sự dịu dàng. Trong nháy mắt đó, lồng ngực cô khẽ tắc nghẽn, cô rất muốn nói cho anh biết, cô đã sớm quen với việc bị người ta nói linh tinh đồn nhảm như thế này rồi, anh cũng không cần phải bảo vệ cô như thế, cô so với anh tưởng tượng kiên cường hơn nhiều, chịu đựng được đả kích giỏi hơn nhiều.

“Sợ sao?” Nhận thấy ánh mắt óng ánh của Bạch Mão Mão như một con thỏ đang bị thương, cánh môi Hắc Thương Kình khẽ mở, trầm trầm hỏi.

Sợ? Không, một chút cô cũng không sợ.

Từng nhớ rằng, không biết bao nhiêu ngày đêm, cô bị những cô gái mê luyến Ân Mặc vây chặn ở ngõ cụt hay trong phòng học không người, nhục mạ có, chửi bới có, đánh nhau có, cào cấu có, mặc dù cô rất giỏi tránh né, chạy trốn, nhưng mỗi lần bị chặn đến mức không còn đường lui, bọn họ đều khiến cô bị thương, vết thương ngày càng chồng chất. Ân Mặc có rất nhiều vệ sĩ, thế nhưng lại chưa từng bảo họ ra mặt vì cô cả.

Có lẽ Hắc Thương Kình có chút hơi quá, thế nhưng, cô lại rung động.

“Tôi chỉ là một tấm bia đỡ đạn mà thôi, tại sao phải vì tôi làm tới bước này?” Nhẹ nhàng thì thầm, ánh mắt Bạch Mão Mão có chút không tập trung.

Nhìn thoáng qua Bạch Mão Mão đang mềm yếu, Hắc Thương Kình trả lời, lại vừa giống như một cái tuyên cáo, thanh âm lạnh lùng thâm trầm đụng vào trái tim đang vô cùng lộn xộn đến không chịu nổi của Bạch Mão Mão: “Mão Mão, em là cô gái của anh. Người con gái của Hắc Thương Kình, còn chưa tới phiên người ngoài đến khi dễ.”

Ngẩng đầu, mờ mịt nhìn sang vẻ mặt Hắc Thương Kình vẫn lạnh lùng như cũ, Bạch Mão Mão rõ ràng nghe được thanh âm tim băng vỡ vụn, nhưng lại vô lực biểu đạt sự kích động bên trong lòng mình, thì ra được một người đàn ông bảo vệ lại có cảm giác hạnh phúc như thế này.

Phụ nữ, thực chất là loại động vật luôn có tình cảm, đàn ông, có lẽ đôi lúc làm việc theo bản năng mà thôi, nhưng cũng đã có thể khiến cho trái tim người phụ nữ kia, một lòng một dạ vì anh ta.

.

Nhón chân lên, Bạch Mão Mão khẽ nói: “”Vậy…. Người kia, hôn tôi đi….”

Được rồi, cô thừa nhận chính mình không biết xấu hổ, trước mặt nhiều người như vậy lại muốn hôn, nhưng cô cũng lần đầu tiên làm việc này mà, rung động trào dâng đến mức này thì bày tỏ bằng kiểu gì đây?

Cô còn cho rằng, anh sẽ chỉ liếc nhìn cô bằng nửa con mắt, rồi trực tiếp xoay người rời đi, thế nhưng, anh lại hơi chút sửng sốt, đang lúc trái tim cô đập thình thịch như hết dưỡng khí thì anh lại cúi người, hôn lên cánh môi nhạt màu của cô.

Một giây kia, thế giới của cô tràn đầy hạnh phúc khiến người khác ghen tỵ.

****

“Bạn học Bạch Mão Mão, cô còn muốn cười một cách ngớ ngẩn như thế đến khi nào hả?”

Bên trong ký túc xá 409, Loan Hoảng Hoảng, Nhiễm Sanh Sanh, Hồng Quả Quả cùng nhau ngồi vây xung quanh Bạch Mão Mão, không buông lỏng giây nào nhìn chằm chằm Bạch Mão Mão đang cười ngây ngô không ngớt.

Chuyện phát sinh trong nhà ăn Đệ Ngũ, hiện tại trong toàn đại học La Gia mọi người đều đã biết, Hắc Thương Kình băng sơn kia đã tức giận vì hồng nhan, cái chuyện mời khách ăn cơm nhưng lại khiến cho rất nhiều sinh viên no muốn nổ bụng, đồng thời gây ra một làn sóng bát quái đầy bão táp, cũng có người khiếu nại lên nhà trường, nhưng nguồn gốc tai họa là do bọn họ tham ăn mà ra, truy tìm lý do hay gì đó, thì thực ra bản thân Hắc Thương Kình không làm ra việc gì quá đáng cả, chẳng qua là lợi dụng bản tính tham ăn của bọn họ, bức bách bọn họ tự mình xin lỗi người ta mà thôi, cho nên khi hai bên tự hòa giải, các tình huống khác không nảy sinh gây mất trật từ trường lớp.

“Hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy!” Hỏi không được đáp lại, Loan Hoảng Hoảng cảm thán, uhm, mặt cô cũng cười đến sái quai hàm vì chuyện này.


“Lúc này cậu còn không đi coi chừng Hắc Thương Kình nhà cậu đi, chạy về ký túc xá làm cái gì?” Nhiễm Sanh Sanh mặc dù tính cách thẳng thắn, nhưng đối với những loại chuyện tình yêu hấp dẫn này thì cũng tương đối nghiêm túc đâu ra đó.

“Tớ xấu hổ.” Che đi khuôn mặt mình, Bạch Mão Mão rất đường hoàng mà trả lời. Lại nói, bọn họ ăn mì xong, Hắc Thương Kình vốn định mang cô về nhà họ Hắc, nhưng cô lại khăng khăng quay lại ký túc xá, cứ trực tiếp vào ở nhà bạn trai như thế khiến cô chịu không nổi.

“Xấu hổ? Cậu đấy nha, thế sao lúc trước mặt mọi người hôn người ta lại không thấy xấu hổ hả?” Loan Hoảng Hoảng vừa nói vừa cười hô hố không ngừng, cô đã nói rồi mà, Bạch Mão Mão tuyệt đối là một tiềm năng, còn không phải, cậu ta vừa mới lộ một chút tài năng, đã trực tiếp giải quyết xong người đứng nhất đại học La Gia, những hoa khôi hoa hậu giảng đường gì đó kia dù có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.

“Ha ha ha.” Cười ngây ngô trả lời. Bạch Mão Mão cũng nói không ra cái cảm giác trong lòng mình giờ là gì nữa, lúc đó tim kích động, chỉ muốn đến gần anh một chút, gần anh thêm một chút nữa thôi, loại khát vọng đó áp đảo lí trí của cô mất rồi —— hóa ra, cô vẫn là loài động vật theo bản năng nhiều hơn nhân tính, ô ô, thật là đau lòng quá đi.

“Được rồi, mỹ nam bỉ ổi thì bỉ ổi, không có gì là ghê gớm.” Hồng Quả Quả vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, nhưng lại nhắm thẳng vào trọng tâm: “Hai ngày nay cậu đi theo Hắc Thương Kình làm cái gì? Mão Mão, liên tiếp hai đêm không về ký túc xá, tình hình quả thật vô cùng nghiêm trọng.”

“Không làm gì cả, đi theo Hắc đại nhân đến nhà họ Hắc ăn tối hai bữa, người nhà anh ấy thúc giục anh ấy tìm bạn gái, anh ấy liền lấy tớ ra làm lá chắn ấy mà.” Bạch Mão Mão bỏ bớt một vài chi tiết, không muốn mấy chị em vì cô mà lo lắng, dù sao thì việc làm một tấm bia đỡ đạn, đối với cô mà nói, đã không còn là chuyện có thể gây tổn thương gì rồi.

“Thế mà đã đi gặp gia trưởng rồi nha, Hắc đại nhân không hổ là Hắc đại nhân, dữ dội thiệt.” Nhiễm Sanh Sanh rất là tán thành thái độ yêu đương của Hắc Thương Kình, nghĩ như vậy, cô liền không nhịn được dùng mắt lướt qua bạn sâu yêu hủ nào đó để nhắc nhở: Nếu tình hình đã phát triển tốt như vậy, cũng không cần phải làm người gây loạn nữa, Phong Dịch Dương bên này đã sai lầm rồi.

Kế hoạch biến hóa khó lường, việc lúc trước cô làm sau này sẽ phải thu lại. Dùng ánh mắt trả lời Nhiễm Sanh Sanh, Loan Hoảng Hoảng đối với việc các cô ăn ý mười phần, không khỏi cảm thấy trận trận gió lạnh. Mà hai tụi cô cũng đâu phải người yêu gì.

“Vậy hai người sẽ kết hôn sinh con sao?” Hồng Quả Quả tiếp tục hỏi.

Làm sao mà mỗi lần con nhóc chết tiệt này đưa ra vấn đề lại khiến cô ra đầy mồ hôi vậy nhỉ, hơn nữa, biết được cô giải quyết xong Hắc Thương Kình, Hoảng Hoảng cùng Sanh Sanh xúc động muốn chết, mà vì sao một con nhỏ đơn thuần thích ăn như cậu ấy lại có thể bình tĩnh như vậy? Không khỏi cảm thấy kỳ quái, Bạch Mão Mão lại không thể nói kỳ quái ở chỗ nào mới chết, tiếp tục cười giả lả: “Chuyện đó sau này hẳn nói, ai có thể đoán trước được tương lai chứ.”

“Mão Mão.” Đứng dậy, Hồng Quả Quả không hiểu ra sao ôm lấy hông Bạch Mão Mão, thấp giọng nói: “Phải học bảo vệ mình, không nhất thiết lúc nào cũng phải làm vật hi sinh. Cậu sẽ hạnh phúc.”

Nói xong, cô lại không thèm nhìn đến Bạch Mão Mão đang ngây ngốc sững sờ, bò lại lên giường gặm táo.

“Quả Quả hôm nay làm sao vậy?” Bạch Mão Mão hỏi hai người kia, bọn họ lại cùng nhất trí lắc đầu, bày tỏ không rõ ràng lắm.

“Bạch Thỏ à, cậu đừng nghĩ nói sang chuyện khác, thành thật khai báo, cậu cùng Ân Mặc rốt cuộc là có quan hệ như thế nào? Đêm hôm đó, cậu ta nhìn cậu như người mất hồn, ngay cả tớ cũng bị tan chảy đấy nhé, đừng nói với tớ là giữa các cậu không hề có gian tình đấy nhá.” Loan Hoảng Hoảng giống như là nhớ ra cái gì đó, một bộ tư thế truy hỏi kỹ càng sự việc.

Chết…….cái này muốn cô phải nói như thế nào đây? Nói là bạn gái trước, nhưng cô cũng chỉ là một tấm bia đỡ đạn hữu danh vô thực mà thôi; nói là tấm bia đỡ đạn thì hơi khó, bởi thái độ Ân Mặc đêm đó quá kỳ lạ. Nếu ngay cả bọn họ còn cảm thấy kỳ lạ, đồng chí tú bà toàn năng Loan Hoảng Hoảng chắc chắn sẽ không tin tưởng cô chỉ là một tấm bia đỡ đạn. Như vậy thì, nói cái gì đây?

Đồng chí Bạch Mão Mão lười động não, dứt khoát thành thật khai báo, dù sao thì cô gần đây cũng luôn sống bình bình thản thản, chưa từng có lỗi với ai, thân ngay không sợ bóng nghiêng, cô có cái gì mà không thể nói?

Nhưng mà, khi nghe xong Bạch Mão Mão kể lại, Loan Hoảng Hoảng lại trầm mặc: “Hắc Thương Kình nhà cậu có biết việc này không?”

“Mắc mớ gì tới anh ta?” Anh biết cô có vết thương lòng gì gì đó, cô cũng không thể nào nói rõ ràng ra cho anh biết được đâu, cô cũng đâu đáng để bị ăn đòn.

“Cậu cũng hiểu cái gì mắc mớ tới anh ta rồi đấy.” Đối với Bạch Mão Mão trì độn, Loan Hoảng Hoảng cười lạnh không dứt.

“Nha đầu ngốc nhà cậu, về sau có chọn đàn ông thì đem con mắt chà bóng một chút đi, đừng có mà để bị những tên xấu xa chỉ có bề ngoài kia lừa. Đàn ông, có thể không có, nhưng nếu phải có, nhất định phải là người yêu thương mình, cưng chiều mình. Ngoài ra điều kiện cũng không phải quan trọng, quan trọng là anh ta phải có một lòng trọn vẹn yêu thương cậu, bảo vệ cậu.”

Nghe Nhiễm Sanh Sanh nói, Bạch Mão Mão chấp nhận gật đầu, cô hiện tại đã biết rõ rồi, tất cả ủy thác vào hạnh phúc của Hắc đại nhân vậy.

Cho nên, anh ta đối với cô tốt, cô có phải cũng có thể lấy ra chân tình đi làm bia đỡ đạn cho anh phải không?

Một đêm, Bạch Mão Mão mất ngủ, đầy đầu đều là khuôn mặt lạnh lùng nhưng anh tuấn của Hắc Thương Kình, lúc anh vì cô mà làm lại dùng một tư thái lạnh nhạt như không liên quan đến mình, lúc anh cúi đầu hôn cô, một thoáng kia lại ôn nhu, mềm dịu….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.