Đọc truyện Mưa Ư ? Hay Là Nước Mắt Em Rơi – Chương 52: Phép Thuật Thứ 52 tại website TruyenChu.Vip
Dừng đôi chút về cô nhé .Mình sẽ quay lại nhỏ và cậu một chút nhé. Và trong thời gian trước đó thi2 cô cậu này đã là một cặp . Diễn biến thế nào thì Ngoại truyện sẽ nói đến.
Còn đây là tình hình mà nhỏ và cậu phải đối mặt từ khi Nó đi được 2 ngày .
Trời hôm ấy là ngày mưa ròng rã không dứt . Sân trường Senyal vắng lặng chỉ còn duy một cô gái dang hai tay ngước lên trời đứng dưới mưa . Đúng ! không ai khác là nhỏ_Bạch Phàm . Đôi mắt tinh anh ngày nào đã đẫm lệ. Nhỏ cứ thế mà la hét . Nhỏ mệt mỏi và khụy xuống dưới nền lạnh lẽo ,ẩm ướt, Balo và nhửng quyển sách cũng đã nhòe nước . Cặp kính ngày nào đã vỡ thành nhiều mảnh . Nhỏ ôm hai đầu gối lại,tay vẫn cầm chiếc điện thoại . Và một bóng người đi lại và cầm cây ô che cho nó. Nó cứ khóc, tiếng nức nở khiến người khác đau xót. Một giọng trầm lặng vang lên nhưng đầy uy quyền:
_BẠCH PHÀM, NẾU CÒN LÀ CON CHÁU NHÀ HỌ BẠCH THÌ MAU ĐỨNG LÊN, ĐỪNG ĐỂ ANH HAI NÓI MỘT LẦN NÀO NỮA.
Nó ngước lên nhìn, bàn tay yếu ớt chống lên nền đất lạnh lẽo đứng lên , bàn tay va vào những mảnh kính và máu đã đổ .Có thế nói, trong cuộc đời của Bạch Phàm thì hôm ấy là ngày đáng thương nhất , Nhỏ đứng lên nhìn Kun:
_Anh muốn nói gì cứ nói
Kun nhìn nhỏ lạnh lẽo:
_Em thèm khát tình yêu đến thế sao ? Em biết đó là người yêu của Du Nguyên sao còn làm vậy ?
Nhỏ im lặng, chốc lát mở miệng:
_Cuộc đời bạch phàm này chưa làm gì sai , càng không có người thân như anh, vì người ngoài mà đới xử với tôi như thế ! Anh.
“CHÁT”,”CHÁT”
Bàn tay đó rơi vào không trung .
_Anh đánh tôi ? Anh lấy cái quyền gì đánh tôi ? Đừng nói là quyền anh trai , vì anh không bao giờ xứng đáng . Anh xót ư? giờ con nhỏ đó là bạn gái của Du Nguyên , đâu phải của anh. Chuyện người ta đâu anh can thiệp, nhỏ đó chỉ lừa gạt anh , rồi mai đây Du Nguyên cũng như anh, là kẻ thất bại . Dù tôi có ghét nhỏ đó thì tôi không khiến nó ngã cầu thang như thế ! Anh và Hắn vì tình mà hoa mắt , mù quáng rồi.Tôi nó cho anh biết , BẠCH PHÀM TÔI KHÔNG CÓ NGƯỜI ANH NHƯ ANH . CHÚNG TA LÀ KẺ XA LẠ .
“CHÁT”,”CHÁT”
Kun sững người nhìn nhỏ . Đôi tay anh nâng niu ngày nào đã đổ máu và đã tát anh ư ? Còn khuôn mặt kia , đôi mắt đã sưng lên , đôi môi nhệt nhạc . Có lẽ anh đã sai rồi ư? Đưa tay muốn ôm lấy nhỏ nhưng nhỏ lùi dần và hét :
_Anh đừng đụng vào tôi,từ nay xem như anh đã mất đứa em gái như tôi……….
_Tiểu Phàm
_Vĩnh viễn
Nhỏ nhết nhát gom đồ bỏ vào balo, lê từng bước chậm chạp rời đi. Chỉ còn mình Kun , anh đưa tay lau mặt mình _là máu. Anh nhìn điện thoại mà nhỏ đế quên. Hiếu kì đi lại.Lau nhẹ rồi lướt qua_ mật khẩu ư? Anh trầm ngâm rồi nhập ngày sinh của anh, đúng . Anh ngạc nhiên rồi mở nhanh :
_* Mày đã thất bại rồi Phàm, tao đã làm cho nhưng người con trai xung quanh mày sẽ bỏ mày đi dần dần . Mày mãi là đồ bỏ đi *
Anh khóc ,anh đã trách lầm nó rồi? Đôi tay run rẩy bấm gọi cho Du nguyên:
_ALO,Tôi bảo làn tôi
_Du nGUyên , tôi và cậu đã hiểu lầm Phàm rồi , con bé đang bị thương cậu mau đến trường Senyal ,xung quanh đó để tìm con bé đi.
_Gì?
_Mau lên
Còn nhỏ, nhỏ đi đến đường lớn rồi ngồi đội xe buýt . Đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định.Một anh đén chói lọi vào mắt nhỏ , nhỏ không phản ứng . Một chàng trai vội vã xuống xe, Là ai ?