Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Chương 34


Đọc truyện Mùa Thu Màu Hạt Dẻ – Chương 34

Việc Nhật Uyên tuyên bố tuần sau gia đình Sơn sẽ sang tính chuyện cưới xin khiến buổi tối trong gia đình sôi động hẳn lên. Sau khi ngồi nghe Uyên trao đổi với ba mẹ xong, Nhật Trung lên tiếng trước:

– Mừng là chị đã bỏ cuộc chơi, dù lúc này cũng hơi trễ rồi đó!

Nhật Uyên hất mặt khó chịu:

– Cái gì mà bỏ cuộc chơi hả thằng ma đầu?

– Em nói theo Hàn Mặc Tử ấy mà! Ông ta từng tiếc rằng:

“Ngày mai trong đám xuân xanh ấy

Coi kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi”

Chẳng biết chị theo ông gà tồ Sơn có anh chàng tốt mã nào tiếc không nhỉ

Ông Phong gật:

– Cũng là mày nữa! Lúc nào cũng nổ lốp bốp, đàn ông gì không chững chạc đàng hoàng tý nào cả.

Nhật Phượng nhìn Trung, cô thấy anh cười cười với Minh chớ chả buồn phiền gì khi bi mắng hết! Dẫu sao chị Uyên lấy chồng cũng là tin vui cả nhà mà! Lòng Phượng nhẹ nhỏm khi nghĩ rằng Thiên đã bịa đặt chuyện Nhã từng đeo theo tán tỉnh chị Uyên. May phước ngay lúc đó cô không hề hé miệng hỏi gì về quan hệ của chị ấy và Nhã hết. Nếu lần đó Phượng nghe lời Thiên, biết đâu cô đã bị Uyên lên lớp một “tăng” rồi!

Nhật Minh vốn ít nói, hôm nay cũng phâ”n khởi cất tiếng:

– Sau bà Uyên tới bà Linh. Các bà làm ơn mở đường cho em út nhỏ đi chớ.

Nghe nói tới mình, Linh lẳng lặng bỏ Lên lầu. Nhật Trung chép miệng nói nhỏ với Phượng:

– Thời kỳ… qua đò kéo dài mãi khiến chị Linh sắp điên. Có điều hiển hiện, mày để ý xem dạo này bà ấy ròm ròi xanh xao còn hơn là thất tình.

Phượng ngắt lời Trung:

– Anh chả biết gì hết. Chỉ đang bị công việc trong công ty quay tối tăm mày mặt, bảo làm sao không ròm ròi xanh xao cho được.

Rồi cô cũng ấm ức nói thêm:

– Mà cũng chả ai như bà Linh, nghe em mình sắp lấy chồng không nói được lời vui mừng, thì cũng phải hỏi han này nọ. Có đâu te te bỏ đi lên lầu kỳ cục vậy!

– Chị làm lãnh đạo quen rồi! Lãnh đạo có cách biểu lộ tình cảm khác nhân viên quèn như tao với mày.

– Ông này, lúc nào cũng chua cay, móc ngoéo, hèn chi hợp với ông Thiên dữ!

– Tao thấy anh ta ngọt như đường ấy chớ!


Đang nói chuyện với Uyên, ông Phong nhíu mày hỏi vọng sang:

– Ai ngọt như đường?

Trung vọt miệng:

– Dạ, Thiên của… con Phượng.

Ông Phong tỏ vẻ không bằng lòng:

– Hừ! Đàn ông mà ngọt quá thì nên tránh. Gà tồ như thằng Sơn vậy mà hay! Con Phượng thấy gương chị Thu mày mà liệu đó. Ham mê bóng sắc rồi khổ cha mẹ, con cái không ra làm sao hết.

Phượng xụ mặt:

– Tự nhiên ba la con oan mạng. Con có gì với anh Thiên đâu chớ!

– Đợi có gì thì còn nói chi nữa. Con Thu hồi xưa cũng vậy, lãng mạn, mơ mộng, ngu ngốc nhưng luôn chối bai bải khi có ai động tới tình cảm riêng tư.

Thấy Phượng rơm rớm nước mắt, bà Nga lên tiếng:

– Nó có biết chuyện gì của con Thu hồi đó đâu, sao ông lạ kỳ vậy? Trong nhà mỗi đứa mỗt tánh, đừng rầy kiểu quơ đũa không được đâu. Con nó lớn hết rồi.

– Lớn hết rồi thì lo càng nhiều. Phải đứa nào cũng biết lo công danh sự nghiệp như thằng Vi hay con Nhật Linh thì đỡ khõ.

Nhat Trung phản đối:

– Tụi con có làm gì để ba mẹ xấu hổ đâu, chị Uyên có người đến cưới hỏi đàng hoàng, tự nhiên ba lại nhắc đến chị Thu. Con nghĩ ai có phận đó, làm sao biết trước được ngày mai sẽ như thế nào để mà so sánh người này với người nọ

Ông Phong quát to:

– Im! Mày lại lý sự. Cút hết cho rồi!

Chẳng đợi ông hét tiếng thứ hai, Nhật Phượng chui tọt lên lầu. Cô không hiểu sao tự nhiên ba mình lại nổi cơn sung thiên vì chuyện chẳng có gì hết!

Quay sang bàn trang điểm để lấy lọ kem dưỡng da, Phượng bỗng hết hồn khi thấy Linh ngồi thẫn thờ trước gương soi, đôi mắt cô thất thần ngây dại trừng trừng nhìn hình mình trong kính.

Nhào tới lây mạnh vai chị, Phượng la lên thảng thốt:

– Chị làm sao vậy?

Nhật Linh đổ xuống như tàu lá non bị xém nặng, cô gục mặt vào tay khóc nức nở. Nhật Phượng hoảng lên vì có bao giờ cô thấy chị Linh xúc động đâu, chớ đừng nói chi tới chuyện khóc tức tưởi như vầy.

– Chị làm sao vậy?


Phượng nhắc lại câu hỏi lần nữa. Cô đã đi làm được một tháng, chưa đụng chạm đến đồng nghiệp, nhưng cũng đủ nhạy bén để hiểu những mặt trái khắc nghiệt của thói đời. Lẽ nào Nhật Linh sắt đá của gia đình cô lại gặp thất bại để phải òa ra với bao nhiêu nước mắt như vậy.

– Ai bắt nạt, ăn hiếp chị hả chị Linh? Mặc xác công việc, làm gì phải khóc cho mệt! Người ta bảo: “Càng cao danh vọng, càng nhiều gian nan”, chị trẻ tuổi, lại giỏi nên bị thiên hạ ganh ghét phải không?

Nghe Nhật Phượng hỏi, rồi nói liền miệng, hình như Linh từ từ bình tâm trở lại, cô lấy tay chùi nước mắt rồi lặng lẽ leo lên giường nằm đắp mền tới tận cằm. Phượng bước đến ngồi kế bên:

– Chuyện gì vậy chị Linh. Nói cho em nghe biết đâu chị sẽ đỡ buồn, đỡ khổ.

Hít hít mũi, Nhật Linh nói bằng gịong đẫm nước:

– Khi vui sướng, hãnh diện, vinh quang chỉ hưởng một mình, bây giờ buồn khổ, tủi nhục lẽ đâu bắt em cùng gánh chịu. Đừng hỏi gì hết. Mặc xác chị!

– Nhưng mà…

– Để chị yên…

Nhật Phượng đứng dậy bất lực, cô rõ tính chị Linh quá rồi, chị đã nói thế, cô cạy răng cũng chẳng nghe được gì đâu.

Bước tới cửa sổ, cô nhìn xuống con ngõ vắng teo với cột đèn vàng hiu hắt, đơn côi đứng mãi một mình mà lòng nặng nề gì đâu.

Nghe tiếng chân, Phượng biết Uyên đã lên tới, chỉ có điều hôm nay chị Uyên lên lầu trong im lặng chớ không líu lo ca hát như mọi ngày.

Đến gần bên Phượng, Uyên thì thào:

– Bà Linh ngủ rồi à?

– Không! Chỉ nằm nhắm mắt để đó, chỉ vừa khóc quá trời, em hỏi nhất định không nói tại sao.

Nhật Uyên chợt nhếch môi cười, cô cao giọng mai mỉa:

– Em đi lấy chồng sao chị lại khóc?

Phượng ngạc nhiên khi thấy Uyên cả gan dám động vào chi Linh vào lúc chị đang ở trong tâm trạng khác thường ngày. Mà rõ ràng cách hỏi đó là cách cố tình chơi vào người khác.

Lạ lùng sao chị Linh vẫn làm thinh, con người kiêu ngạo không tha thứ ai nói chạm tới mình đã ngủ thật rồi sao?

Nhật Uyên lại nói tiếp:

– Này nhé, từ giờ trở đi, em hết là vật cản đường của chị rồi, đừng nhìn em bằng cái nhìn lạnh tanh gay gắt nữa đấy!

Linh vẫn làm thinh, Phượng thấy cô trở mình nằm gác tay lên trán, miệng mím lại lầm lì. Nhật Uyên cũng không thèm nói thêm lời nào nữa, cô mở cửa ra balcon ngồi. Phượng lấy bịch vải khô trong giỏ xách rồi bước ra theo Uyên.


Vừa ngồi xuống nền gạch bông, Phượng đã hỏi tới tấp:

– Từ đầu tới đưôi, em không hiểu gì hết. Tại sao tự nhiên Trung nói ông Thiên ngọt như đường ba lại sùng lên, tại sao tự nhiên bà Linh khóc như nước vỡ bờ. Tại sao chị lại nói cái gì với bà ấy kỳ vậy?

Uyên không trả lời, cô bóp lớp vỏ khô ran của trái vải rồi hỏi:

– Ở đâu đây?

– Của cô Mẫn Quyên.

– Bà ấy khéo chìu thật! Bữa thì ô mai cam thảo, xí muội, trân bì, bữa thì vải khô, nho khô, táo khô. Toàn món ăn cao cấp. Làm dâu cô Quyên là sướng như tiên. Nhưng ông “bố” nhà mình không ưa cô Quyên nên lúc nãy nói lây qua anh chàng Thiên của em luôn.

Nhả vội cái hột vải ra, Phượng ngạc nhiên:

– Sao lại không ưa cô Quyên. Em thấy bả nói chuyện với ba thân tình lắm mà!

– Em khờ quá! Xã giao thì phải vậy thôi! Ba lên án và xem thường cô Quyên lắm!

– Căn cứ vào đâu chị lại nói vậy?

Nhật Uyên nhún vai:

– Mới hôm qua hôm kia gì đó trong lúc ăn cơm chiều, ba nói thẳng ra ý mình!

– Tự nhiên ba nói ra hả

– Thì cũng tại thằng Trung bép xép chuyện một vợ hai vợ của Thiên, ba mới bắt từ đó nói qua cô Mẫn Quyên.

Thấy Phượng có vẻ căng thẳng, Uyên liền kể:

– Ba phê phán lối sống buông thả của cô Quyên, ngày xưa cô Quyên lợi dụng sắc đẹp và tuổi trẻ để quyến rũ thầy giáo đáng tuổi bố mình. Ông này bỏ vợ, bỏ con để sống không chách thức với cô. Mãi đến khi sanh ra Thiên, mọi việc mới khác đi. Ba Thiên li dị với bà vợ lớn được, liền đưa vợ con về đập đầu lạy ông bà ngoại cùng là bạn đồng trang lứa với mình hồi trẻ để xin làm lễ phu phát.

Bốc một trái vải nữa, Uyên nói tiếp:

– Nếu chỉ vậy thôi chắc ba không lên án gắt gao đâu. Đằng này sống với nhau được bốn năm năm gì đó, có được hai mặt con, cô Quyên lại cương quyết đòi ly dị ông chồng già để được tự do, phóng khoáng theo ý mình, không phải ràng buộc bởi ông chồng đã quá “date”. Ông chồng mất thăng bằng vì cú “sốc” này, đứt mạch máu liệt hết nửa người.

– Thật hôn? Phượng trố mắt hỏi.

– Ai mà biết, ba nghe cô Dao kể như vậy, nên ông không có cảm tình vói bà Quyên. Đã vậy nghe thằng Trung nói Thiên có một đời vợ, ba quơ vào câu “mẹ nào con nấy” luôn. Em liệu tranh thủ tình cảm của ba trước đi nghe.

– Ối dào! Em có ưa gì ông trời thần đó đâu mà tranh thủ cho mệt.

Nhật Uyên cười:

– Không ưa sao đưa chân cho người ta bóp. May phúc dạo anh ta siêng tới lui thăm viếng, ba ở ngoài Vũng Tàu.

– Em nói thật, em ghét ông Thiên. Không phải tại em đi ưng việc ổng có một đời vợ Đâu, mà tại…

– Em thích người khác hả?


Tự dưng Nhật Phượng nói dối:

– Đâu có!

– Vậy thì đừng có đổ thừa tại, bị gì hết. Đã có duyên tự nhiên thành vợ chồng, còn vô duyên thì nói tới chuyện yêu thương, thề hẹn cũng bằng thua?

– Chị cũng không yêu anh Sơn, phải không?

Nhật Uyên trầm tư:

– Nếu yêu, chị đã ưng ảnh cách đây bốn năm. Lúc chỉ còn mơn mởn như em bây giờ, chị thích đằng sau mình là một cái đuôi dài của những kẻ si tình, Sơn chỉ là một mắt xích của cái đuôi dài lê thê ấy. Nhưng ảnh bền bỉ, kiên nhẫn, và có lẽ yêu chị thật tình nên đeo đuổi cho tới ngày nay. Bây giờ chị không thích luợn lờ nữa, người chị yêu không hề yêu chị, tốt nhất nên đồng ý lấy Sơn. Anh ta cù lần thật nhưng là chỗ dựa vững chắc cho chị cả đời.

– Không yêu sống với nhau làm sao có hạnh phúc?

Tựa đầu vào balcon sắt lạnh ngắt, Uyên tự tin:

– Hạnh phúc hay không là do mình, với chị chả có gì là tuyệt đối cả. Thấy chị đồng ý lấy Sơn, ba me tỏ vẻ yên tâm, hài lòng vì nghĩ rằng đơn giản, chân thật, dễ hiểu như Sơn thì anh và chị sẽ sống suốt đời bền chặt, chớ không giống chị Thu có một ông chồng nghệ sĩ và cứ khổ mãi vì ông ta, dù đã chia tay, li dị từ lâu rồi.

Nhật Phượng nhắc lại thắc mắc lúc nãy:

– Em không hiểu chi nói với chị Linh những lời có vẻ hằn học ấy làm gì? Chỉ đang buồn bực chuyện trong cơ quan đó.

Uyên cười giọng mũi:

– Bà ta đang thất vọng vì tình thì có!

– Nói bậy chị chửi bây giờ!

Nhật Uyên vẫn cố chấp!

– Chị mà nói bậy hồi nãy bà Linh đã ngồi bật dậy để mắng cho một trận rồi.

Đờ người ra vì ngạc nhiên, Phượng hỏi:

– Sao chị biết? Mà… chị Linh thương ai vậy?

Nhật Uyên im lặng, cô bóp những mảnh vỏ của trái vải khô, cái âm thanh ròn rã vỡ ra, khẽ khàng nhưng vẫn làm Phượng nghe rõ. Cuối cùng giọng Uyên cũng khẽ khàng vang lên:

– Tao đùa đó thôi! Sát đá như bà Linh thì làm gì biết yêu để phải thất vọng vì tình. Có lẽ bà ấy khóc vì tính trật một nước cờ trong công việc. Thôi đi ngủ! Đi suốt ngày mày không mệt sao gà xước?

Dù biết Nhật Uyên nói dối nhưng Phượng vẫn làm thinh. Ở nhà này ai chẳng có thói quen dấu kín chuyện riêng của mình, chi Uyên cũng vậy, thế thì chắc chắn chuyện chị Linh phải có liên quan tới chị Uyên, nên chị ấy mới né tránh câu trả lời.

Ôm chiếc gối vào lòng, Phượng cố dỗ giấc ngủ, cô lắng tai nhưng không nghe tiếng nấc nghẹn ngào nào của Linh hết. Chắc chị ấy đã ngủ rồi!

Tự Nhiên Phượng thấy mệt mỏi, cô nhắm mắt và mơ hồ tự hỏi: đêm nay mình sẽ nằm mơ thấy gì? Sao từ khi yêu Nhã đến giờ cô không khi nào mơ thấy anh, trái lại cô rất thường gặp Thiên, trong mộng anh ta chẳng khác chi ngoài đời: mồm mép và lì lợm.

Đã có một lần rất gần đây, Nhật Phượng mơ thấy cô đang ôm Thiên và khao khát được anh ta hôn mình. Trong mơ cô đã khép mi đợi chờ, nhưng Thiên đã xô cô ra và cười to với vẻ chế riễu rằng: Phượng đã lầm Nhã với Thiên rồi! Tỉnh dậy cô thấy mình còn ôm chiếc gối chặt cứng. Lúc đó Phượng nhớ cô đã giận dỗi đá cái gối ôm vào tận vách tường và đắp mền thao thức vì tức giấc mơ quỷ sứ ấy. Để rồi nằm mãi không ngủ lại được. Phượng phải đành kéo gối lên siết vào lòng…

Đêm nay nhất định cô sẽ mơ thấy Nhã. Nhất định là như thế!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.