Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Chương 13


Đọc truyện Mùa Thu Màu Hạt Dẻ – Chương 13

– Sao lại giận anh? Em có biết suốt hai tuần nay anh muốn điên lên vì nhớ em không?

– …

Nhã tủm tỉm cười, anh nhẫn nại chờ nghe Phượng nói, nhưng cô xoay lưng về phiá anh, mắt lơ đễnh nhìn ra sân nơi Hoài Tú đang chơi một mình với con chó điện tử biết sủa, biết đi, và biết cả… ngoáy tít đuôi mừng.

Nhã xuống nước thật ngọt:

– Tuần trước anh ra Hà Nội tìm hiểu thị trường ở đấy, tuần này anh ở suốt ngoài Côn Đảo, Vũng Tàu. Công việc không cho anh có thời gian để được bên em. Vừa về tới nhà là anh vội đến đây ngay. Sao em cứ lạnh như băng vậy Gà xước!

Nghe Nhã âu yếm gọi cái tên một thời của mình, Nhật Phượng mềm lòng, cô gục đầu xuống ấm ức:

– Nhưng ít ra anh cũng phải cho em biết anh đi đâu, làm gì chứ! Tự nhiên bặt vô âm tin hơn nửa tháng làm sao em chịu đựng nổi.

Những lời trách cứ không làm vơi đi lo âu trong lòng, Phượng nghi ngờ hỏi tiếp:

– Anh đi một mình hay đi… với ai?

– Anh đi một mình, nhưng luôn với em trong tâm tưởng. Tin anh không? Trước khi đi Hà Nội anh đã nhờ Thiên nhắn em rồi, bây giờ em trách cứ anh. Khổ ghê cơ!

Phượng ngạc nhiên:

– Anh Thiên có nói gì với em đâu. Ảnh chỉ bảo là anh không đi xa đâu. Em lên lầu mà đợi, phòng của anh đầy đủ tiện nghi nhất nhà.

Nhã kêu lên:

– Em tìm tới tận chỗ anh ở à? Trời ơi! Rồi em có vào không? Sao anh chưa hề nghe hắn ta hé môi về chuyện này!

– Không! Em không vào vì đâu có anh ở đó. Chờ… lỡ anh không về rồi sao?

Nhã thở phào:

– Cô bé khờ khạo của anh không đến nỗi ngu ngơ, anh vừa lo sợ. Em vào đó một mình với Thiên chẳng khác nào cừu non vào hang cọp. Chính vì vậy anh chẳng muốn đưa em tới nơi anh ở.

Mắt nhìn Hoài Tú lò cò theo con chó, Nhã thì thầm:


– Thiên là đứa không ra gì. Hắn sẵn sàng bán rẻ lương tâm để giở trò với người yêu của bạn mình. Em phải cẩn thận khi tiếp xúc với anh ta.

Phượng hoang mang nhìn Nhã, gương mặt anh nghiêm nghị một cách đáng tin tưởng, và dĩ nhiên cô tin anh chớ không thể nào tin Thiên, kẻ đã lừa cô một lần.

Nghe Nhã ân cần dặn dò, sau khi đã kêu lên đầy lo lắng, Phượng bỗng thấy như mình là người có lỗi, cô rụt rè:

– Em bao giờ cũng thận trọng với đàn ông lạ.

– Anh nghĩ, với người quen em càng phải đề phòng hơn nữa. Đàn ông đời nay đâu có được mấy kẻ đàng hoàng.

Nâng cầm Phượng lên, Nhã nhẹ nhẹ lắc đầu:

– Em ngây thơ quá nên không thể hiểu hết lời anh nói đâu. Anh cũng thuộc loại không đàng hoàng. Đừng yêu anh nữa!

Cứ nghĩ là Nhã đùa, Phượng phụng phịu đáp:

– Khi yêu anh, em đã chấp nhận rằng mình đương đầu với một tên lãng tử từng đi Tây về với biết bao là cuộc tình mà. Nên dù biết anh thuộc loại không đàng hoàng, em vẫn yêu…

– Nói như em là mê đắm chớ không phải là yêu. Đến một lúc nào đó em sẽ suy nghĩ lại và thấy lời mình vừa nói thật bốc đồng.

Ngước mắt nhìn anh với đôi mắt trong sáng, Nhật Phượng nói tiếp:

– Em không bốc đồng vì em tin với tình yêu em dành cho anh âm thầm lặng lẽ trong bao nhiêu năm, anh có không đàng hoàng cỡ nào, anh cũng phải nghĩ lại để thương em trừ phi anh đến với em như đến với kỳ nghi? Hè lý thú, sau đó anh lại ra đi và tất cả còn là kỷ niệm… mà cho dù thật sự là như vậy em cũng không trách, anh từng là con gió thổi vô tình bên đời em, anh lại sẽ là con gió thổi hun hút vào tâm hồn em. Em không đủ sức giữ anh lại thì thôi…

– Có thật em yêu anh đến như vậy không?

Giọng Phượng chắc chắn:

– Thật! Và yêu từ lâu rồi. Anh không tin em hay sao? Anh không yêu em hay sao?

Đó là câu hỏi mà Nhã không dám trả lời. Lẽ ra không nên tạo điều kiện để Phượng hỏi như vậy.

Nhã thở dài kéo Phượng vào lòng rồi hôn cô, nụ hôn mạnh bạo thoang thoảng mùi thuốc lá thơm như một câu trả lời lơ lửng. Khi Nhã rời môi cô ra, Phượng chẳng biết cách nào để kéo anh trở lại vấn đề… yêu hay không. Nói gì thì nói, làm sao cô chịu nổi chuyện đơn phương với tình yêu thầm lặng một chiều hôi xưa. Trong khi Nhã đã quá biết rằng cô cần anh, yêu anh hơn cả cuộc sống.

– Anh còn ở lại bao lâu nữa Nhã?


– Chưa biết! Nhưng công việc của anh đang thuận tiện. Có thể anh còn ở lâu… Về bên ấy anh sẽ chết héo vì nhớ…

Nhật Phượng nghịch ngợm nhắc lại câu của Nhã:

– Có thật yêu em đến mức như vậy không?

– Anh luôn luôn nghĩ rằng” Không” cho đỡ khổ!

Nhìn nét cười trên vành môi của Nhã lúc đó giống như nét cười của người nào rất lạ, Phượng giận dỗi:

– Em cũng sẽ tập nghĩ rằng “Không” cho quên và cho anh đừng khổ vì đã lỡ nói yêu con gà cú rú này.

Nhã cười, anh đưa tay bẹo má cô và hỏi:

– Chiều nay em có đi học không?

Phượng gật đầu. Anh nheo mắt rủ rê:

– Lặn… được chứ?

– Em gần thi rồi! Không dám đâu!

Nhã thất vọng:

– Mốt anh lại đi Đà Lạt. Làm sao được gần em hả nhỏ

– Tối nay đến nhà em đi! Sao anh không chịu ghé thăm em ở nhà?

Giọng Nhã bỗng khô khan:

– Anh sẽ ghé nhà, nhưng chưa phải là bây giờ.

– Anh làm em phải thắc mắc về chuyện của hai đứa. Yêu mà dấu tình yêu của mình. Chẳng bù với chị Uyên…


– Uyên làm sao?

– Có bao nhiêu bạn trai chỉ cũng dẫn về nhà khoe ầm lên là bồ. Em không hiểu trái tim của chỉ yêu cách nào cho hết ngần ấy người.

Nhã hóm hỉnh:

– Nè! Sao anh nghe trong giọng nói của em có chút gì như ganh tỵ với Nhật Uyên vậy.

Phượng chua ngoa:

– Ganh tỵ chớ sao không ganh tỵ, cm chỉ có mỗi một người thôi, mà không được đưa về trình làng. Hay anh đang tính toán điều riêng tư gì đây?

Nhã gượng cười:

– Anh có xa lạ gì với nhà em đâu mà em đòi trình làng. Có điều anh đã ba mươi tuổi rồi, anh sợ mang tiếng cho em. Khi dặt xong cơ sở làm ăn anh sẽ đường đường chính chính tiến tới. Bây giờ thì quá sớm, em còn đang đi học, anh chưa tỏ cho mọi người thấy khả năng của mình thì anh chưa thể tính chuyện gì được. Em phải hiểu cho anh Phượng ạ!

Thấy cô xụ mặt làm thinh, Nhã trêu cô:

– Sợ Nhật Uyên bóp kèn qua mặt hả bé? kể thử cho anh nghe xem cô nàng có bao nhiêu bồ bịch, bạn bè.

– Chị Uyên nhiều người để ý lắm, em biết đâu mà kể. Trước đây chị thân với anh Sơn, gia đình tưởng hai người yêu nhau, ai dè khi hỏi chỉ chê ảnh cù lần. Dạo này chỉ lại quen người khác, người này chỉ giấu kín mít, đố ai hỏi cho ra.

– Khi thật sự yêu nhau người ta kín đáo lắm! Anh cũng thích vậy. Nhưng không lẽ chị em trong nhà cũng giấu kín niềm riêng hay sao?

Phượng trầm tư:

– Nhà em kỳ lắm! Anh chị em trong nhà rất thương yêu nhau, nhưng mỗi người là một kim tự tháp bí mật, khó ai vào được bên trong. Chị Uyên còn có lúc bộc lộ sự ồn ào, chị ấy chê cách sống nghèo nàn đơn điệu của ba mẹ em, và cũng có thể là cả tụi em, nên đôi khi em đoán biết được nguồn vui qua việc giao tiếp với bạn bè của chỉ. Còn chị Linh thì thôi! Kín bưng như chiến lũy Magino của Pháp.

Liếc vội Nhã, cô thấy anh có vẽ chăm chú nghe nên nói tiếp:

– Anh Trung gọi chị Linh là bức tường rêu phong kiên cố, là niềm kiêu hãnh của gia đình, vì chỉ vừa lạnh vừa giỏi, bọn đàn ông xếp de chẳng dám đến gần. Trong nhà đứa nào cũng ngán… cái uy của chị

– Anh có gặp chi Linh một lần ở nhà Nhật Vi, cô ấy cũng cởi mở đấy chứ!

Phượng bênh vực điều mình nói:

– Thì xã giao mà. Ngoài đời chị bặt thiệp lắm!

Rồi chợt nhớ có lần Nhật Trung lơ lửng nói rằng Nhã muốn tấn công bức tường rêu phong kiên cố của nhà mình, Phượng mỉm cười.

– Anh là đàn ông, anh có thích phá vỡ những bức tường rêu kiểu như chị Linh nhà em không?


Nhã nhún vai ra chiều bị bắt buộc phải nói:

– Anh chỉ muốn phá vỡ bức tường đó để tìm vật quý. Anh không ngốc lắm nên anh hiểu rằng cần phải thu phục tình cảm của Linh để có được em.

– Anh nghĩ tới chuyện này từ hồi nào vậy?

– Từ lúc anh tính xem khi nào tới nhà em, và khi tới đó ngoài ba má ra anh sẽ… làm như nhằm mục đích thăm riêng ai đấy?

Phượng bật cười:

– À! Em hiểu rồi. Nhưng chị Linh khó động trời. Chỉ mà biết anh muốn làm… em rể thì chết, mặt chỉ sẽ lạnh như nước đá, không cởi mở như lần đầu gặp anh đâu.

Nhã tự tin:

– Chưa gì đã dọa anh rồi! Nhã này không đến nỗi tệ. Một ngày nào đó em sẽ hiểu rõ anh hơn. Tất cả các cô gái sẽ mở rộng lòng ra với anh.

Nhật Phượng xụ mặt:

– Vậy là hồi đó tới giờ em vẫn chưa hiểu hết về anh, anh cố tình giấu kín mình, hay tại em hời hợt không đủ khả năng lan tới tim anh?

– Em nhiều tự ái quá đã vậy lại trẻ con nữa. Hiểu hết một người là chuyện cả đời chớ đâu phải một ngày một buổi. Biết rõ về nhau quá cũng mất hay cô bé ạ!

Giọng Phượng khổ sở:

– Em… ghét kiểu lấp lửng của anh. Vì nó làm em không yên tâm, em thích nói thẳng suy nghĩ của mình và thích được nghe những bộc bạch chân tình đơn giản từ người khác. Sao anh không như người ta.

Nhã lạnh lùng:

– Người ta là ai?

– Là… là tụi bạn trai của em. Tụi nó dễ hiểu lắm!

– Em bé ơi! Còn trẻ con ai cũng dễ hiểu hết. Tiếc là anh đã qua thời đó rồi. Yêu anh em sẽ chán vì anh khô khan, già nua. Anh đã sống qua một thời hết sức phức tạp gay go mới có được ngay hôm nay. Anh không thể đơn giản được.

Nhật Phượng lo lắng:

– Ngay cả trong tình yêu cũng vậy sao?

Không ngần ngừ Nhã gật đầu:

– Đúng vậy! Vì yêu một người không giản đơn chút nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.