Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 83: Tu La Tràng


Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 83: Tu La Tràng


“Dịch An, em gái Nghiêm sao không nghe điện thoại? Cậu có biết em ấy ở đâu không?” Điện thoại vừa kết nối, Doãn Kinh Mặc liền mở miệng hỏi.

Thẩm Dịch An đảo mắt qua Nghiêm Thấm đang ngồi trên giường anh chơi Ipad, đôi chân cân xứng trắng nõn, cánh tay chống ở trên giường.

“Ở nhà.

” Anh nói.

Doãn Kinh Mặc: “Cậu bảo cô ấy nghe điện thoại, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.


Thẩm Dịch An: “Ừ.


Mấy giây sau, đưa điện thoại cho Nghiêm Thấm.

Cô không đưa tay nhận lấy, tiếp tục chơi Ipad, vẫn để anh giữ nguyên động tác đưa điện thoại, nói chuyện với đầu bên kia, “Anh Kinh Mặc.


Giọng Doãn Kinh Mặc bất giác dịu đi, “Điện thoại đâu? Sao em không nghe máy?”
Nghiêm Thấm nói với hắn: “Em để trong cặp sách.



Doãn Kinh Mặc: “Ngày mai không phải em được nghỉ? Có muốn đi biển chơi không?”
Động tác trong tay Nghiêm Thấm vẫn không dừng lại: “Sẽ đen da.

” Cô không thích đi biển, sẽ làm cô bị cháy nắng, rất khó chịu.

Doãn Kinh Mặc bên kia cười khẽ: “Phải chống nắng, anh mang cho em quần áo chống nắng và kem chống nắng.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

Nghiêm Thấm quay đầu hỏi Thẩm Dịch An, “Anh Dịch An cũng đi sao?”
Doãn Kinh Mặc không biết rằng Thẩm Dịch An đang ở bên cạnh cô, dừng lại một lúc, hắn nói: “Chúng ta cùng nhau mời cậu ấy.


Nghiêm Thấm vẫn nhìn về phía Thẩm Dịch An, bốn mắt nhìn nhau, anh không hề trả lời.

Doãn Kinh Mặc tiếp tục: “Sẽ ở qua đêm, trong đó cái gì cũng có, em gái Nghiêm chuẩn bị tốt quần áo là được.


Nghiêm Thấm: “Vâng.


Cắt đứt điện thoại, Nghiêm Thấm hỏi Thẩm Dịch An: “Anh Dịch An có muốn đi qua đêm với em không?”
Thẩm Dịch An cất điện thoại: “Lần này đi, chia tay với hắn.


Đầu của Nghiêm Thấm hơi nghiêng về phía anh: “Anh Kinh Mặc sẽ rất thương tâm.

” Cô không muốn anh Kinh Mặc khó chịu.

Từ trong tay cô lấy lại Ipad, cô gái nhỏ vẩy dép lê khỏi chân, ngồi quỳ gối trên giường: “Em vẫn chưa làm xong.


Thẩm Dịch An liếc xuống những gì cô muốn làm, từ màn hình khoá, hình nền, bao gồm cả hình nền trò chuyện của anh đổi hết thành ảnh của cô.


Nghiêm Thấm trở lại phòng, khoá trái cửa, nụ cười trên mặt biến mất, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm.

Cô lấy thuốc từ trong ngăn kéo, trộn lẫn với sô cô la, tưởng tượng như đang ăn đường, nuốt xuống.

Hỗn hợp sô cô la ngọt ngọt cùng với vị thuốc đắng chát, hai vị giao tạp khiến người bình thường khó mà nuốt được, nhưng dường như cô lại ăn rất vui vẻ.

“Ong ong ong ——”
Là tin nhắn Thẩm Tuấn Tài gửi đến, bảo cô đến phòng khách tìm lão.

Nghiêm Thấm nhìn, ném điện thoại sang một bên, sau đó tắt đèn trong phòng, bước chân trần trên nền gạch men bóng loáng, đeo tai nghe không dây, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng chuyển động cơ thể, giống như một con bướm duyên dáng bay lượn, còn tưởng là một con thiên nga trắng.

Các học sinh năm cuối cao trung bắt đầu kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời của mình, và học sinh năm nhất, năm hai có một kỳ nghỉ trước khi kỳ thi cuối kỳ bắt đầu.

Nghiêm Thấm mang theo một cái vali nhỏ, từ trường học đi ra, Doãn Kinh Mặc mở cửa xe để cho cô lên trước.

Thẩm Dịch An đã ngồi lên xe từ trước.

Doãn Kinh Mặc lái xe, Nghiêm Thấm ngồi ở ghế lái phụ, hắn còn chuẩn bị cho cô một túi đồ ăn vặt to, “Không biết em thích ăn cái gì, nên mua nhiều một chút.


Nghiêm Thấm tìm kiếm từ trong túi đồ ăn vặt một hồi, quay đầu cười với hắn: “Cảm ơn anh Kinh Mặc, em đều thích.


Doãn Kinh Mặc giơ tay xoa đầu cô.

Bên trong xe thỉnh thoảng vang lên âm thanh hai người nói chuyện, Thẩm Dịch An nói cũng rất ít, chỉ ngẫu nhiên quét mắt qua hai người nhìn một lúc, rồi rất nhanh dời đi.


“Bạn tốt, Tu La Tràng.


Vương Quan Vũ ngồi trên motor, nhìn thấy Nghiêm Thấm, Thẩm Dịch An, Doãn Kinh Mặc ba người bước xuống xe, lại liếc sang Quý Hậu đi xe bên cạnh, lắc đầu than một tiếng cảm khái.

Hầu Tử: “Tu La cái gì Tràng cơ?”
Vương Quan Vũ ý bảo Hầu Tử đi xem sắc mặt của Quý Hậu, nhưng lại quên mất, cái thứ gia hoả này từ trước đến nay đầu óc thiếu mất một cây gân, “Mắt mày có bị đui không?”
Vương Quan Vũ: “!.

.

” Mẹ nó, đồ ngốc!
Nghiêm Thấm nhìn thấy Quý Hậu, có chút kinh ngạc, sau đó lại vô cùng thản nhiên vẫy tay với hắn.

Doãn Kinh Mặc và Thẩm Dịch An đồng thời nhìn về hướng cô vẫy tay.

Cùng lúc đó, một chiếc xe ô tô khác cũng dừng lại ở đây.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.