Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 81: Đôi Mắt Của Thợ Săn


Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 81: Đôi Mắt Của Thợ Săn


“Xuống dưới cũng không đổi giày?” Thẩm Dịch An gỡ cọng cỏ dính trên đầu gối cô, nâng cô dậy.

Cô gái nhỏ uỷ khuất nhìn chằm chằm anh: “Anh làm em ngã.”
Thẩm Dịch An: “Đáng đời.”
Nghiêm Thấm: “Đều tại.”
Thẩm Dịch An gõ một cái lên đầu cô: “Em nhiều lý do nhất.”
Cô che lại đầy, cánh môi mềm mại chu lên, vẫn không quên kiên trì lập trường của mình: “Đều tại anh.”
Tống Tuệ Ninh siết chặt ngón tay, gọi một tiếng: “Dịch An…”
Đến lúc này anh mới ý thức được hiện trường vẫn tồn tại người thứ ba, anh buông lỏng bàn tay đang ôm cánh tay Nghiêm Thấm.

Nghiêm Thấm tháo dép và ngồi trên xích đu cách đó không xa, thỉnh thoảng đu đưa bàn chân hai lần, ngồi chơi một mình, “Anh Dịch An, anh đã xem tin nhắn em gửi cho anh chưa?”
Tống Tuệ Ninh đột nhiên ngẩng đầu khi nghe thấy lời nói, lúc đó cô mới biết rằng….người vừa rồi khiến anh mỉm cười, chính là Nghiêm Thấm.

Thẩm Dịch An: “Chưa xem.”

Ánh mắt Tống Tuệ Ninh được một phen dao động.

Anh nói chưa xem, Nghiêm Thấm cũng không hỏi tiếp, ngược lại chủ động bắt chuyện với Tống Tuệ Ninh: “Chị Tuệ Ninh, chị đã từng hôn anh Dịch An chưa?”
Mặt Tống Tuệ Ninh lập tức đỏ lên: “Đương nhiên đương nhiên là chưa.” Cô lắp bắp nhìn thoáng qua Thẩm Dịch An.

Chân Nghiêm Thấm chạm mặt đất, thỉnh thoảng lại đu đưa, đầu dựa vào dây thừng của xích đu bên cạnh, có chút tiếc nuối: “Xem ra, chị không phải mẫu người anh Dịch An thích đâu.”
Tống Tuệ Ninh xấu hổ đứng tại chỗ.

“Nghiêm Thấm, đủ rồi.” Thẩm Dịch An nhìn cô chằm chằm, trầm giọng.

Cô gái nhỏ vỗ vỗ vị trí bên cạnh trên xích đu, “Chị Tuệ Ninh đến đây ngồi đi, em muốn nói chuyện phiếm với chị.”
Trước lời mời đột ngột và sự thân mật của cô, Tống Tuệ Ninh hơi ngập ngừng, do dự một lúc, vẫn đi tới.

Hai người ngồi với nhau, Tống Tuệ Ninh so với cô cao hơn hai ba phân một chút.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

“Anh Dịch An, nếu buổi tối ngủ anh mơ thấy mộng xuân, anh sẽ mơ thấy em, hay là chị Tuệ Ninh?” Nghiêm Thấm bất ngờ đánh úp hỏi một câu.

Tống Tuệ Ninh bị lời nói của cô làm cho khiếp sợ, trừng lớn đôi mắt nghiêng đầu nhìn cô, mặt đỏ tai hồng: “Sao em có thể hỏi những điều như này, Nghiêm Thấm?”
Nghiêm Thấm nghiêng nghiêng đầu: “Chị cũng muốn biết mà.”
Tống Tuệ Ninh bị chọc thủng tâm tư, cô thích Thẩm Dịch An, đương nhiên rất muốn từ miệng anh nói ra tên của mình, có thể tưởng tượng là một chuyện, mà có nguyện ý để thừa nhận điều đó không mới là chuyện khác.


“Em nói nhảm gì vậy, chị không có.” Tống Tuệ Ninh vội vàng phủ nhận.

Nghiêm Thấm nhìn cô hai ba giây, “Oh” một tiếng, sau đó ánh mắt lại dừng ở khuôn mặt Thẩm Dịch An: “Vây thì em muốn biết, anh Dịch An có thể nói cho em biết không?”
Thẩm Dịch An không để ý đến cô, đã sớm quen với những ngôn luận bất ngờ của cô.

Cô chính là một cô gái nhỏ gian tà, sẽ được một tấc lại muốn tiến một bước, rồi sớm vứt hết ra sau đầu.

“Chị Tuệ Ninh, chị có biết thành tích gập bụng của anh Dịch An là bao nhiêu không?”
Tống Tuệ Ninh chần chờ một lúc: “Năm, hình như là năm mươi, sao em lại hỏi cái này?”
Nghiêm Thấm: “Trong video nói, các nam sinh phát triển mạnh vùng bụng và eo thì thời gian sẽ kéo dài hơn.”
Tống Tuệ Ninh hít một hơi: “Cái, cái gì?”
Nghiêm Thấm nghi hoặc nhìn cô: “Chị Tuệ Ninh thật sự lớn tuổi hơn em sao?” Vẫn còn muốn giả ngốc sao? Cô không tin Tống Tuệ Ninh đơn thuần đến mức nghe cái này sẽ không hiểu.

Thẩm Dịch An hít sâu một hơi, túm cô gái nhỏ đang ngồi trên xích đu xuống, “Đi về phòng.”
“Đau ——”
Cô không đi giày, bỗng nhiên bị anh túm xuống như vậy, bàn chân giẫm lên đá, bị kích thích một chút.

Thẩm Dịch An rũ mắt, lấy dép của cô đến đây, ngồi xổm xuống: “Nhấc chân.”

Cô gái nhỏ lui về phía sau hai bước, không muốn đi.

“Lại đây.” Anh trầm giọng.

Cô mím môi, lấy chân đá dép, cũng không biết bực bội với ai, thở phì phì bộ dáng.

Tống Tuệ Ninh nhìn chàng trai ngồi xổm dưới đất đi dép cho Nghiêm Thấm, ngón tay thon dài của anh gỡ từng mẩu cỏ khỏi chân cô, rất tự nhiên, giống như vốn dĩ đó là điều hiển nhiên.

Một màn này làm đôi mắt Tống Tuệ Ninh đau nhức, cô không thể tin được, Thẩm Dịch An thế nhưng có thể làm được điều này.

Nghiêm Thấm có thể nhận thấy được ánh mắt của cô, đối với cô hơi mỉm cười, nhưng trong vài giây, Tống Tuệ Ninh thấy được đôi mắt của Nghiêm Thấm….giống như một kẻ đi săn mồi.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.