Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 77: Khuôn Mặt Thẩm Mỹ Nhân Không Thể Bị Thương


Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 77: Khuôn Mặt Thẩm Mỹ Nhân Không Thể Bị Thương


Nghiêm Thấm gật đầu: “Ừ.”
Quý Hậu cau mày: “Tại sao?”
Nghiêm Thấm suy nghĩ một hồi: “Anh Kinh Mặc rất dịu dàng, đối xử với tôi rất tốt.”
Quý Hậu đẩy lưỡi về răng hàm phía sau, vẻ mặt hằn học bất cần: “ĐM tôi đối xử với cậu không tốt?”
Nghiêm Thấm nghiêng đầu qua, nhìn thật kỹ.

Quý Hậu bày ra vẻ yêu nghiệt dựa lưng vào ghế, nhịp tim tăng nhanh: “Nhìn cái gì?”
“Tôi đang tự hỏi một vấn đề.” Cô nói, “Nếu như cậu thích tôi, có tính là…..Loạn luân không? Tôi không phải là…..Ba của cậu sao.”
Hầu Tử: “….” Ngầu nhất* con mẹ nó bỏ đi, biến thái** mới đúng! Còn ai dám chiếm tiện nghi nữa.

*牛逼 /niúbī/ là “Ngầu quá!” ớ mọi người! 牛逼 là từ lóng bắt nguồn từ phương ngữ Bắc Kinh, có nghĩa là rất giỏi, rất tài năng.

Trên mạng, giới trẻ Trung Quốc còn dùng cách viết 牛B để thay thế 牛逼.

Vì 逼 đồng âm với B trong tiếng Anh.

Ví dụ nè,
行行行 你最牛逼.


Ý là, “Được rồi, được rồi, cậu ngầu nhất!”.

cre.

Tiếng Trung LIULIU
——
**Từ này Hầu Tử dùng 疯批/Fēng pī/: là ngôn ngữ mạng để chỉ một người có ngoại hình nhưng biến thái, điên cuồng, nôm na điên nhưng mà đẹp á.

Vương Quan Vũ: “….” Hảo phá bầu không khí.

Quý Hậu nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên đứng lên, cánh tay dài vươn ra túm cổ cô đến gần, hung dữ nói: “Cậu là ba của ai? Ngứa da phải không?”
Nghiêm Thấm vòng tay ra nắm lấy tóc hắn: “Buông tay.”
Đầu của Quý Hậu bị kéo căng, hắn nhếch mép “Ha” cười lạnh: “Cậu bỏ ra cho tôi, hôm nay ông đây không dạy dỗ ngươi ra trò, ông đây theo họ ngươi luôn.”
Nghiêm Thấm cũng không hề chịu thua: “Cho cậu vẹo đầu luôn.”
Mọi người trong lớp được một phen mở rộng tầm mắt, há hốc mồm.

Quý giáo bá đánh nhau thật….mẹ nó mới mẻ ha.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

“Nộp thẻ học sinh để đóng dấu, chuẩn bị một chút!” Lớp trưởng tiến vào lảnh lót nói một câu.

Nghiêm Thấm ngồi trên ghế sửa sang lại đồng phục, Quý Hậu vuốt lại đầu tóc, da đầu có chút tê: Mẹ nó xuống tay thật tàn nhẫn.

“Bạn..bạn học Quý, nộp thẻ học sinh.” Lớp trưởng đi đến trước mặt hai người, vẫn quyết định hỏi Quý Hậu trước, nhưng chả biết lo lắng hay sợ hãi, vừa mới mở miệng đầu lưỡi thắt chặt lại.

Quý Hậu sờ sờ trong ngăn bàn một hồi, ném cho hắn.

Lớp trưởng đi từng nơi, đến lượt Nghiêm Thấm, cô gái nhỏ tìm tới tìm lui cũng không tìm được, lục lọi trí nhớ xem lần cuối mình để thẻ học sinh ở đâu.

Rồi lập tức nhớ ra, ý thức được rằng lần trước ở bệnh viện đụng phải Trần Gia Lỗi, sau lần đó cũng không thấy thẻ học sinh một lần nào nữa, mà lúc đấy—
Trần Gia Lỗi nhanh như vậy đã tìm được cô, còn biết tên họ, và lớp cụ thể thì vô cùng kỳ quái.


Cho nên…!
“Quên mang.” Cô nói.

Lớp trưởng: “Ngày mai mang đến, tôi đi đóng dấu cho cậu.”
Nghiêm Thấm: “Ừm, cám ơn.”
Lớp trưởng tiếp tục thu của những người khác, Nghiêm Thấm chống cằm suy tư, tự hỏi làm thế nào để lấy thẻ học sinh về.

“Bộp.” Một cục tẩy đập vào đầu cô, “Cậu làm mất ở đâu?”
Nghiêm Thấm thành thật trả lời: “Lần trước có phải cậu hỏi tên họ Trần vì sao biết tên tôi và cả lớp học?”
Quý Hậu: “Ném ở chỗ cậu ta?”
Nghiêm Thấm: “Ừm, muốn đi lấy lại.”
Tan học, Tống Tuệ Ninh đi với Thẩm Dịch An đi về phía trạm tàu điện ngầm, “A—”
Một chiếc motor hướng hai người đang đi lao thẳng, tốc độ cực nhanh, cô sợ tới mức hét thất thanh.

Thẩm Dịch An nhìn thấy chiếc xe lao tới, túm cô sang ngang, chiếc motor xoẹt qua áo đồng phục của anh, để lại một trận gió hoang dã.

Hai người khó khăn lắm mới tránh được.

Quý Hậu quay đầu lại liếc Thẩm Dịch An một cái, mang vẻ lạnh lẽo trào phúng.

Nghiêm Thấm ôm eo hắn, “Cậu thật nhàm chán, đâm bọn họ làm gì?”
Quý Hậu quay đầu: “Nhìn không vừa mắt.”
Nghiêm Thấm nghĩ thầm: Thẩm mỹ nhân nếu mặt đâm bị thương, rất khó coi, thật đáng tiếc.


Tống Tuệ Ninh hai chân mềm nhũn dựa vào Thẩm Dịch An, sắc mặt trắng bệch, thanh âm run rẩy nhưng đồng thời sắc bén: “Vừa rồi, vừa rồi là Nghiêm Thấm? Cô ấy bảo người đâm chúng ta?!”
Nếu không phải Thẩm Dịch An túm lấy cô kịp thời, có lẽ bản thân đã gặp phải tai nạn.

Nghĩ đến đây, cảm xúc của Tống Tuệ Ninh không thể bình ổn.

Thẩm Dịch An ánh mắt sâu thẳm nhìn theo hướng hai người đã rời đi, thu lại đôi mắt lạnh lùng, ngoái đầu lại nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt sửa lại: “Người lái xe là Quý Hậu.”
Không phải Nghiêm Thấm.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

Tống Tuệ Ninh nghe hiểu ý tứ trong lời nói của anh, sửng sốt: “Dịch An, có phải cậu thích…”
“Dịch An, Tuệ Ninh.”
Một chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi dừng trước mặt hai người, Thẩm Tuấn Tài cười hiền từ: “Lên xe đi.”
Tống Tuệ Ninh nuốt xuống lời chất vấn, “Bác Thẩm, cháu, cháu tự mình về được.”
Thẩm Tuấn Tài vẫn tươi cười: “Đến nhà bác ăn cơm, rồi lại đưa cháu về nhà, lần trước cháu tới chơi mà bác lại không co nhà, lần này gặp rồi, thì đi cùng Dịch An, gọi điện cho bố mẹ một tiếng.” Lão vừa nói chuyện vừa quay ra hỏi Thẩm Dịch An: “Tiểu Thấm còn trong trường?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.