Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 72: Dụ Dỗ
Nghiêm Thấm liếc nhìn anh ta: “Anh đi đi, tôi không sao.”
Thanh niên dừng lại, còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến công việc của mình, lại nói xin lỗi, ngồi lên chiếc xe đạp điện.
“Đau.”
Hắn đang định rời đi, nghe thấy cô gái nhỏ miệng nói không sao, giơ bàn tay cho chàng trai xem, trông vô cùng đáng thương.
Thanh niên quay đi khoé môi cong cong, nhìn hai người khó tránh khỏi nghĩ đến thời sinh viên của mình, xem ra đã xảy ra lâu lắm rồi.
“Vừa rồi không phải không muốn anh quan tâm sao?” Thẩm Dịch An hỏi cô.
Nghiêm Thấm mím môi, nhìn chằm chằm an, giơ bàn tay nhỏ, thấy anh không để ý tới mình, nhón mũi chân muốn hôn anh.
Ánh mắt Thẩm Dịch An trầm xuống, lùi về sau, không để cô được toại nguyện: “Nghiêm Thấm, em đồng ý làm bạn gái Doãn Kinh Mặc, còn muốn ở đây hôn anh?”
Cô nghiêng nghiêng đầu, ngẩng khuôn mặt vô tội thanh thuần nói: “Anh Dịch An, anh không thấy như vậy sẽ càng thú vị sao?”
Thẩm Dịch An: “Thú vị ở chỗ nào?”
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.
Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
.
ngôn tình tổng tài
Nghiêm Thấm suy nghĩ, ngón tay câu lấy anh: “Anh không muốn làm bạn trai em, lại chạy đến đây xem em và anh Kinh Mặc hẹn hò, miệng nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thật, Anh Dịch An cảm thấy có phải giữa em và anh Kinh Mặc xuất hiện người thứ ba sẽ kích thích hơn một chút?” Cô áp gò má lên ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh: “Anh Dịch An, chúng ta…Yêu đương vụng trộm đi.”
Thẩm Dịch An bị lời nói của cô làm cho khiếp sợ, mãi sau vẫn chưa phục hồi tinh thần, anh vừa nghe được cái gì?
Cô gái nhỏ ngang ngược kiêu ngạo như cô muốn anh công khai trở thành người thứ ba xen vào tình cảm của người bạn người thân nhất của anh!
“Hoang đường!” Anh đột nhiên đem người đẩy ra.
Cô nổi loạn tiếp tục đạo lý nực cười của mình: “Anh Dịch An chẳng lẽ không muốn thử trái nguyên tắc* một chút? Ở trên giường của ba mẹ, trong tủ quần áo, ở phòng bếp hay nhà tắm.
Một bên chịu đựng nội tâm khiển trách việc phản bội bạn thân, một bên lo lắng bị người nhà phát hiện.” Cô hôn lên khoé môi anh, nhỏ giọng: “Chỉ cần nghĩ tới điều đó, anh có cảm thấy tim đập nhanh hơn không?”
*Ly kinh phản đạo (离经叛道): bướng bỉnh, đi ngược lại với đạo lý.
Tim đập nhanh, hay là sự lo lắng sợ hãi?
Đối với Thẩm Dịch An- người luôn đi trên con đường đoan chính mười bảy năm nay, nghe những lời này chỉ thấy đầu óc tê dại, đến nỗi quên cả đẩy cô ra.
Nhưng mục đích của Nghiêm Thấm chính là muốn dụ dỗ anh vào con đường u ám tội lỗi này.
Cô muốn tự tay phá huỷ niềm hy vọng tươi sáng duy nhất của Thẩm gia, cùng nhau rơi vào vực sâu thẳm không đáy.
Tống Tuệ Ninh ngồi trong xe, nhìn ngoài cửa sổ, đi qua công viên giải trí, trong lúc lơ đãng chợt nhìn thấy hai người hôn nhau trong một con đường nhỏ, cô dán sát mặt vào cửa sổ, “Dừng xe! Mau dừng xe!”
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.
Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
Tài xế taxi nhìn qua gương chiếu hậu: “Bạn học sinh à, nơi này không thể dừng xe.”
Tống Tuệ Ninh liều mạng nhìn tới cùng, nhưng xe đã chạy qua, cô không thể nhìn được cái gì, đập cửa kính xe một cách tức giận.
Tài xế ngồi phía trước cau mày, nhìn đến cửa sổ không hư hỏng gì, cũng không nói gì thêm.
Chờ cho đến khi Tống Tuệ Ninh xuống xe quay lại tìm, con đường nhỏ đã không còn bóng người.
Cô cắn cắn cánh môi, vừa rồi…Là ảo giác sao?
Đúng là ảo giác sao?
Cô, nhìn lầm rồi sao?
Tống Tuệ Ninh cắn răng, đứng yên tại chỗ, do dự vài giây, sau đó lấy điện thoại gọi cho Thẩm Dịch An.
Trên tàu điện ngầm, Nghiêm Thấm dựa đầu lên vai Thẩm Dịch An thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn lướt qua tên người gọi hiện lên, sau khi nhìn được là ai, chớp chớp mắt: Là con dâu…Thẩm gia muốn a..