Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 65: Chúng Ta Kết Hôn Đi


Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 65: Chúng Ta Kết Hôn Đi


Nghiêm Thấm muốn đưa tay lấy điện thoại, nhưng bị Thẩm Tuấn Tài đè lại, nhìn tên người hiện trên màn hình, lão ta cầm lên, trực tiếp tắt máy.
“Tiểu Thấm của ta thật không ngoan.” Thẩm Tuấn Tài sờ soạng mò mẫm trên người cô, như đang vuốt ve đồ sứ tinh xảo, bên trong xe nâng lên một màn hình, trong đó phát nội dung ảnh chụp và video của cô đang mặc đồng phục, tạo dáng một cách bất kham.
Âm thanh của video truyền đến, Nghiêm Thấm gắt gao siết chặt tay.
Thẩm Tuấn Tài lại rất hưởng thụ xem nội dung trong đó, ngón tay xẹt qua cánh môi phấn nộn của cô, nhìn đến thấy bị cắn đỏ, ánh mắt loé tia dữ tợn, “Tên tiểu tử Doãn gia làm?”
Lão dùng sức xoa mạng, thở hổn hền cắn lên.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
Nghiêm Thấm hung hăng cắn đầu lưỡi của lão, sức lực lớn đến nỗi thiếu chút nữa trực tiếp cắn đứt.
Thẩm Tuấn Tài bị cắn đau, bóp cổ cô, khi tài xế chuẩn bị dừng xe, ánh mắt dữ tợn: “Đi tầng hầm!”
Tài xế nghe vậy, tiếp tục lái xe.
Nghiêm Thấm nghe thấy lão nói ba chữ* “Tầng hầm”, toàn thân bắt đầu run rẩy.
*Nguyên tác: Địa hạ thất (地下室)
Dưới tầng hầm tối tăm, chỉ có một góc mở đèn.

Nghiêm Thấm nằm thẳng trên một cái ghế dài, bị trói chặt, trong miệng nhét giẻ lau, cởi bỏ thắt lưng, Thẩm Tuấn Tài quỳ trước cô như một con chó.

Nghiêm Thấm không ngừng khóc “Ưm ưm ưm”, nhưng chả thay đổi được gì.
Cô rất hận.
Thật sự rất hận.
Cô từ ban đầu có một gia đình hạnh phúc, nhưng cả ba cả mẹ lần lượt qua đời, mẹ cô thế nhưng trước khi chết còn đem cô giao cho tên súc sinh này, thậm chí có lúc cô còn oán hận chính mẹ của mình, vì cái gì?
Vì cái gì đem cô giao phó cho tên súc sinh Thẩm Tuấn Tài?!
Vì cái gì?
Rốt cuộc vì cái gì?!
Bởi vì giằng co dữ dội, sợi dây thừng siết chặt làm tay cô hằn vết đỏ, móng tay ghim chặt trong lòng bàn tay rướm máu tươi.
Mãi cho đến khi, Thẩm Tuấn Tài nặng nề đè lên người cô, hơi thở vẩn đục ghé lên bờ vai trần trụi của cô thở hổn hển.
Nghiêm Thấm biết, đã kết thúc.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
Thẩm Tuấn Tài thực sự không thể chân chính động tới cô, về điểm này, vào lần đầu tiên Nghiêm Thấm bị trói ở đây đã biết, nhưng mỗi một lần, cô đều kịch liệt giãy giụa như lần đầu tiên trải qua.
Khuôn mặt trắng nõn giàn giụa nước mắt, mái tóc đã rối tung tán loạn, khung cảnh vừa rồi đã được ghi lại toàn bộ.
Thẩm Tuấn Tài sửa sang lại quần ấo, khôi phục lại dáng vẻ đạo mạo, “Thúc thúc vừa rồi đã uống chút rượu, làm đau con rồi.”
Dây thừng được cởi bỏ, Nghiêm Thấm ôm đầu ngồi xổm xuống đấy, biểu tình trên mặt hốt hoảng.
Tay Thẩm Tuấn Tài lại lưu luyến ở trên người cô một lần nữa, sống lưng cô cứng đờ, muốn tránh, lại không thể.
“Về sau đừng chọc giận thúc thúc, chờ khi con tốt nghiệp, thúc thúc đưa con ra nước ngoài kết hôn, mối quan hệ của chúng ta sẽ quang minh chính đại, con hẳn là biết thúc thúc thích con nhiều như thế nào, sẽ không để con không danh không phận đi theo ta.

Ta đi công tác nhiều, đến lúc tìm con, đừng để ta thấy con đang mập mờ với nam sinh khác, nếu còn lần sau, ta sẽ hung hăng trừng phạt con, Tiểu Thấm nhất định không nghĩ muốn cưỡi lên phiến tử kia thất mã phải không.”*
*(Mình không hiểu nghĩa tác giả muốn truyền tải lắm nên mình để nguyên CV nha:(, sb help)
Thẩm Tuấn Tài vuốt ve tóc cô, hôn lên trán cô: “Chờ đến khi kết hôn, thúc thúc sẽ khiến con hoàn toàn trở thành người phụ nữ của ta.”
Thẩm Dịch An không gọi được cho Nghiêm Thấm, trong lòng có chút loạn, nhanh chóng bấm số gọi cho Doãn Kinh Mặc.
Doãn Kinh Mặc khó hiểu nói: “Lúc đi ra gặp bác Thẩm, nói sẽ đưa Tiểu Tiên Nữ về, chưa về đến nhà có lẽ nào đưa về trường học không?”
Thẩm Dịch An ngồi dựa trên sô pha, cảm thấy có chút bất an, “Ba tôi?”
“Đúng a, cậu gọi cho bác Thẩm đi.” Doãn Kinh Mặc dừng một lúc: “Sau đó nhớ gọi lại cho tôi.”
Thẩm Dịch An đi xuống tầng, vừa đi đến phòng khách, liền thấy Thẩm Tuấn Tài đỡ Nghiêm Thấm trở về, khuôn mặt trắng mịn của cô gái nhỏ giờ tái nhợt.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Dịch An đi tới.

Thẩm Dịch An không nghĩ sẽ gặp anh ở phòng khách, “Tiểu Thấm không cẩn thận ngã bị thương ở chân, đưa về trường vẫn không yên tâm, nên ba đưa về nhà.”
Thẩm Dịch An nhìn trên bắp chân cô quấn băng gạc, há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu rất nhỏ.
Bởi vì Thẩm Dịch An đi đằng sau, Thẩm Tuấn Tài đưa Nghiêm Thấm về đến phòng, sau đó “tránh né” rời đi trước: “Con cũng quay về phòng đi, đừng quấy rầy Nghiêm Thấm nghỉ ngơi.”
Thẩm Dịch An: “Ừm.”
Trong lúc cửa phòng ngủ đóng lại, Thẩm Dịch An nhìn thoáng qua cô gái nhỏ ngồi bệt lên giường, bộ dáng mệt mỏi kiệt sức.
Nghiêm Thấm từ trên giường xuống, đi vào phòng tắm.
Trên người không cởi quần áo, trực tiếp ngồi xổm dưới vòi hoa sen, chà đi chà lại rửa sạch cơ thể.
Thẩm Dịch An nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại cũng không thấy buồn ngủ, một lúc lâu sau, anh vén chăn ra bước xuống giường.
“Cốc cốc cốc cốc—”
“Nghiêm Thấm, là anh.” Anh đứng ngoài cửa thì thầm.
Nghiêm Thấm ngồi trên giường, mái tóc vẫn còn ướt, hàng mi dày giật giật.
“Nghiêm Thấm?” Thẩm Dịch An không biết cô đã ngủ hay chưa.
Khi anh chuẩn bị quay người rời đi, bên trong phòng truyền đến tiếng bước chân, cô gái nhỏ đi chân trần ra mở cửa phòng, ôm lấy eo anh.
Thẩm Dịch An chạm vào cánh tay của cô, rất lạnh.
Anh cúi đầu mới phát hiện, cô mặc một chiếc váy ngủ dài tay màu hồng, không đi dép, tóc cũng ướt, trên người rất lạnh, “Em tắm nước lạnh?”
Cô gái nhỏ không nói một lời, chỉ ôm lấy anh.
Thẩm Dịch An nhìn băng gạc ở bắp chân bị dính nước, mày nhíu lại, trong lòng trầm xuống, đem người ôm lên.
Cô rất nhẹ, ngoan ngoãn nép trong vòng tay anh, nhu thuận đến kỳ lạ.
Thẩm Dịch An ôm cô tới bên giường, muốn kéo váy ngủ dài của cô lên một chút để cởi bỏ băng gạc.

Cô gái nhỏ ban nãy còn ngoan ngoãn trong nháy mắt đột nhiên bị giật mình, sợ hãi, toàn thân căng chặt, sau đó che miệng chạy tới nhà vệ sinh nôn khan.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
Thẩm Dịch An ngẩn ra, bởi vì anh cảm nhận được, phản ứng vừa rồi của cô—mang theo chán ghét.
Chán ghét?
Nhận thức này làm anh nhất thời phản ứng không kịp.
Là, ảo giác sao?
Mà bên tai vẫn tiếp tục truyền đến âm thanh Nghiêm Thấm nôn khan trong nhà vệ sinh.
Cô hướng lên bồn rửa mặt, không nôn ra cái gì, nhưng trong lòng cô sinh ra cảm giác ghê tởm muốn nôn, đặc biệt là lúc cô nghĩ đến, chàng trai như vầng trăng sáng trên cao này, lại chính là con trai của tên súc sinh đó.
Sau một lúc lâu, Nghiêm Thấm ngẩng đầu, vào lúc này cô nhìn thấy chàng trai đứng sau lưng cô đã lâu.
Anh cầm cốc nước trên tay đưa cho cô.
Cô súc miệng, rũ mắt: “Anh Dịch An, em muốn ăn sô cô la.”
Thẩm Dịch An nhìn cô: “Được.”
Cô bảo muốn ăn chính là lừa gạt anh, trong lúc anh cầm hộp sô cô la đến, cô đang ngồi khoanh chân trên giường, tay cầm một cái cốc nhỏ, nghiền nát sô cô la trộn lẫn với thuốc, từng miếng từng miếng đưa vào miệng.
Những viên thuốc hỗn tạp trong sô cô la, đốm trắng đen lẫn lộn, nhìn có vẻ chói mắt và kỳ dị..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.