Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 57: Lẻn Về


Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 57: Lẻn Về


Ký túc xá của trường hiếm khi chứng kiến sự tình đánh nhau như thế này, giáo quản nhìn cô gái nhỏ diện mạo ngoan ngoãn đem người ấn trên mặt đất thì ngây ra một lúc, “Các em còn nhớ bản thân là học sinh sao? Bắt lấy tay kéo ra cho tôi.


Giáo quản đi lên kéo Nghiêm Thấm ra, “Sự tình hôm nay tôi sẽ báo cho giáo viên chủ nhiệm, trực tiếp đăng lên báo trường.


Nghiêm Nhạc Nhạc nghe vậy có chút nóng nảy, “Là cô ta động thủ đánh em trước, không tin cô có thể hỏi những người khác trong ký túc, Nghiêm Thấm vừa mới chuyển đến ngày hôm nay đã chủ động gây sự, cô ta còn vứt đồ của em xuống đất.


Giáo quản nhìn về phía Nghiêm Thấm: “Lời bạn ấy nói là sự thật?”
Nghiêm Thấm cau mày, “Không phải.


Lúc sau không nói một câu gì.

Giáo quản cau mày, cô gái nhỏ này cô có chút ấn tượng, là cô giáo Vương gọi điện thông báo, không nghĩ tới ngày đầu tiên đã nháo thành thế này.

“Mặc kệ hai em đã xảy ra chuyện gì, nơi này là trường học, các em là học sinh, không phải những tên côn đồ, sắp xếp đồ đạc cho gọn gàng, chuyện này chờ giáo viên các em ngày mai tới xử lý.



Nghiêm Nhạc Nhạc cắn răng, mặt Nghiêm Thấm vô cảm đi ra ngoài, tới sân thể dục.

Trời đã nhá nhem tối, trên sân thể dục học sinh tốp năm tốp ba tụ tập đi vào.

Nghiêm Thấm lẻ loi đi trên sân, gió nhẹ thổi bay một bên tóc cô, lấy điện thoại gọi cho Thẩm Dịch An, một hồi chuông qua đi, anh không nghe.

Hồi chuông thứ hai, vẫn chưa bắt máy.

Chờ cho đến hồi chuông thứ ba, như cũ khôg có ai nhận.

Màn hình điện thoại phản chiếu lên khuôn mặt cô, có chút tái nhợt
Cô cứ như vậy tiếp tục gọi mười mấy cuộc, đại não trống rỗng, khi ý thức trở lại, cô nhận ra rằng anh không hề muốn nghe điện thoại.

Thẩm Dịch An đang đọc sách trong phòng, nhìn điện thoại im bặt sau hơn mười phút đổ chuông, trang sách không hề lật từ lúc điện thoại vang lên.

“Ù—”
Một tin nhắn văn bản hiện lên màn hình: Bạn cùng phòng đá hỏng vali của em, đánh nhau rồi.

Ánh mắt Thẩm Dịch An liếc qua một cái, ngón tay siết chặt trang sách, anh dựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, nhìn thật lâu thật lâu sau, trong không gian mông lung, dường như anh nghe thấy cô nói bên tai mình: “Em không thể ở lại sao?”
Thẩm Dịch An vẫn luôn luôn tập trung cao độ, tối nay kế hoạch học tập bằng không.

Rạng sáng, Thẩm Dịch An xuống tầng uống nước, nhìn thoáng qua phòng ngủ của cô gái nhỏ, đi qua bỗng dừng lại, cuối cùng vẫn đi vào.

“Bang” đèn mở.

Thẩm Dịch An nhìn đa số đồ đạc đều bị lấy đi, căn phòng trở nên trống vắng, đôi đồng tử đen chậm rãi rũ xuống.

Triệu Nhã Phỉ nhìn thấy đèn phòng Nghiêm Thấm sáng lên, cau mày: Con nha đầu chết tiệt này lại dám lẻn về?
Triệu Nhã Phỉ hướng phòng ngủ Nghiêm Thấm bước tới, vẻ mặt u ám, lời nói ra đã sắp xếp xong đâu đấy, kết quả nhìn đến lại là—
Con trai mìn đang đứng trước bàn Nghiêm Thấm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt bàn, như là đang âu yếm vuốt ve gò má của cô gái.


Triệu Nhã Phỉ móng tay ghim vào lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi.

Cuối cùng vẫn là bản thân đã xem nhẹ con tiện nhân đó!
Ngày hôm sau, Nghiêm Thấm đến lớp với khuôn mặt dán băng cá nhân.

Quý Hậu sáng sớm tới cửa hàng bán đồ ăn sáng yêu thích lại phát hiện đóng cửa, liền gửi tin nhắn bảo Nghiêm Thấm đến nhà ăn mua phần ăn sáng cho hắn nhiều một chút, giờ đang đặt nghiêm chỉnh trên bàn.

“Cảm tạ,” Hắn quay đầu lại, “Mặt làm sao vậy?”
Nghiêm Thấm đang nghịch điện thoại, thuận miệng trả lời: “Dán chơi.


Quý Hậu không tin, bàn tay nắm khuôn mặt cô kéo lại đây, “Tôi nhìn xem.


Nghiêm Thấm đẩy tay hắn ra: “Thật mà.


Quý Hậu nhìn cô nghi ngờ: “Tháo ra cho tôi nhìn.


Nghiêm Thấm: “Cậu rảnh rỗi à, ăn bữa sáng đi.



Quý Hậu: “Thật sự không có việc gì?”
Nghiêm Thấm trợn mắt: “Băng cá nhân nhỏ như vậy, cậu nghĩ có thể xảy ra chuyện gì.


Quý Hậu bắt đầu ăn bữa sáng, mơ hồ nói: “Miệng vết thương nhỏ thì cũng là!.

cậu đã làm gì đi?”
Nghiêm Thấm nhìn đồng hồ, tính toán thời gian, cầm chai nước đứng dậy, “Đi lấy nước.


Thẩm Dịch An làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật giống như cổ nhân, sau khi đến trường sẽ đi lấy nước, cũng chính là thời điểm này.

Trong phòng lấy nước, Nghiêm Thấm đi tới cửa liền nhìn thấy Thẩm Dịch An.

Bước chân cô ở cửa dừng lại, sau đó vươn tay từ phía sau ôm lấy anh, Thẩm Dịch An cầm trong tay chai nước liền “loảng xoảng” rơi xuống trên mặt đất, đang muốn đem người nhanh chóng đẩy ra, cô gái nhỏ ở sau lưng anh cọ cọ, giọng nói nho nhỏ thấp thấp nói: “Anh mặc kệ em sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.