Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 22: Lời Bộc Bạch Trong Bức Thư Tình


Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 22: Lời Bộc Bạch Trong Bức Thư Tình


Thẩm Dịch An là hình mẫu học sinh điển hình, ở trong lớp rất hiếm khi gặp phải lơ đễnh như này.

Các bạn học rất tò mò nhìn anh, muốn biết học bá như anh trong tiết học đầu tiên bị làm sao đây?
Thẩm Dịch An đem bức ảnh nhét lại vào trong sách rồi đứng dậy.

Tống Tuệ Ninh chỉ chỉ bài tập, muốn nhắc nhở anh, nhưng Thẩm Dịch An không nhìn thấy.

May mắn thay, đôi khi học sinh giỏi có một số đặc quyền nhất định, giáo viên Toán không truy cứu nữa, chỉ bảo anh hoàn thành bài tập sau khi giải quyết xong chuyện riêng, nhắc nhở thêm: “Chú ý nghe giảng.”
Sau giờ học, Thẩm Dịch An cất bức ảnh đi, có lẽ nó đã được kẹp vào lúc trước Nghiêm Thấm đưa sách cho anh, ngón tay ấn ấn lên huyệt thái dương.

“Cậu có sao không?” Tống Tuệ Ninh lấy ra một hộp sữa hạnh đạo* đặt lên bàn anh: “Cậu uống một chút cái này đi.”
*Quả óc chó
Bạn học trong lớp nhìn thấy vội vàng chọc chọc bạn bên cạnh mình, đồng thời ra hiệu bằng ánh mắt.

Học sinh tuổi vị thành niên sẽ luôn cảm thấy có hứng thú đối với những chuyện ân ái mơ hồ, đã có những tin đồn trong lớp về việc hai người có quan hệ yêu đương, nhưng bản thân Thẩm Dịch An chưa bao giờ quan tâm đến những điều đó.


“Không cần, cảm ơn.” Thẩm Dịch An đi nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn cổ của mình vẫn còn đang dán băng cá nhân, cảm thấy có lẽ nên tìm thời gian để nói chuyện với Nghiêm Thấm.

Tan học tiết thứ tư, Nghiêm Thấm cùng Quý Hậu, Hầu Tử, Vương Quan Vũ tới nhà ăn, bốn người vừa nói vừa cười, xuống cầu thang có một nữ sinh vội vàng chạy đến bên cạnh Quý Hậu, đưa cho hắn một phong thư màu hồng sau đó đỏ mặt chạy đi.

Hầu Tử huýt sáo, cười ra tiếng: “Đúng là Quý ca, không biết lúc nào đã đánh cắp đi tâm can của nữ sinh rồi? Ha ha ha ha…..”
Vương Quan Vũ ánh mắt thăm dò nhìn Quý Hậu, đi theo cười.

Quý Hậu đến liếc mắt cũng không thèm, ném cho Nghiêm Thấm.

Nghiêm Thấm khó hiểu: “Thư tình của cậu, thải cho tôi làm cái gì?”
Quý Hậu đôi mắt đào hoa ngả ngớn, gian tà không chịu được: “Sợ cậu ghen.”
Nghiêm Thấm ném lại bức thư cho hắn: “Oẹ–”
Bốn người vui đùa ầm ĩ đi vào nhà ăn, trong đó đã tới không ít học sinh, mỗi ô lấy cơm không hề ít người, đến xếp hàng cũng phải vài phút.

“Sườn chua ngọt, cà chua, trứng và khoai tây.” Nghiêm Thấm nói với dì lấy cơm.

Thấy cô diện mạo thanh thuần đáng yêu, bà múc thêm một muỗng cà tím xào rất ngon, lại không để ý đến biểu tình của cô trong nháy mắt cứng đờ.

Cô không ăn cà tím.

Thẩm Dịch An tới lấy đồ ăn, liếc mắt một cái liền thấy cô gái nhỏ cúi đầu ủ rũ, u oán nhìn khay cơm có cà tím của mình, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bắt gặp dáng vẻ này của cô thấy rất thú vị.

Cô gái nhỏ luôn tỏ ra quyến rũ, kiêu ngạo khiến anh đau đầu, vậy mà giờ đây cũng biết ngậm bồ hòn*?
*Ngậm bồ hòn: Nhẫn nhịn chịu đựng điều đắng cay mà bề ngoài vẫn tỏ ra không có chuyện gì.

Nghiêm Thấm mím môi không biết có nên tranh thủ gì đó, vừa nhấc đầu liền đối diện với ánh mắt của Thẩm Dịch An, đôi mắt to tròn giảo hoạt* chuyển động: “Anh Dịch An.”

*Giảo hoạt: tinh ranh, nhiều mưu mẹo.

Cô bưng khay bước đến phía anh, đằng sau Vương Quan Vũ đã lấy xong đồ ăn, trong tiềm thức lại liếc qua Quý Hậu.

Hầu Tử đi như con cua, nhìn thấy Nghiêm Thấm đi về phía Thẩm Dịch An liền nói: “Nghiêm Thấm không cùng chúng ta ăn a.”
Quý Hậu thu hồi ánh mắt, im lặng ngồi ở chỗ bàn trống.

Vương Quan Vũ tiến lên một phen ôm cổ Hầu Tử, “Ăn cơm ăn cơm!” Hạ giọng, “Ăn cơm, đừng nói nhảm nữa.”
Hầu Tử kinh ngạc, không biết bản thân mình nói sai điều gì.

“Anh Dịch An, anh ăn cái này đi.” Nghiêm Thấm đưa toàn bộ cà tím xào sang cho Thẩm Dịch An, kèm thêm lát cà chua.

Thẩm Dịch An lấy đũa của anh kẹp lấy đũa của cô, “Đừng lười ăn.”
Cô gái nhỏ mạnh miệng: “Em không ăn hết nhiều như vậy.”
Thẩm Dịch An liếc cô mộ cái, khẽ nói: “Em lười ăn sẽ không cao thêm được.”
Nghiêm Thấm: “!!!”
Nhìn thấy cô trợn tròn mắt, chàng trai một giây sau khoé môi hơi nhếch lên, “Ăn được cá không?”
Cô gái nhỏ lắc đầu nguầy nguậy.


Thẩm Dịch An ngưng mắt, cả cá cũng không ăn? Anh trước kia cũng không biết cô kén ăn đến như này?
Thực ra, không phải anh không biết, mà là trước nay anh không để tâm đến điều này, anh tính tình lãnh đạm, đối với người bên cạnh cùng mọi việc rất xa lánh, vì vậy dù Nghiêm Thấm đến Thẩm gia đã được nửa năm, anh chưa bao giờ thực sự quan tâm.

“Lúc nhỏ em ăn cá, phải đến bệnh viện, sau lần đó lúc nào mẹ cũng sẽ lọc xương cá cho em.” Nghiêm Thấm trầm giọng nói, cụp mắt xuống.

Hai phút sau, trong lúc cô đang im lặng nhai khoai tây, một miếng cá đã được lọc xương sạch sẽ đặt trong khay cơm của cô.

Cô ngẩng đầu nhìn chàng trai ngồi đối diện, sau lưng là ánh nắng vàng chói chang, anh như được đắm chìm trong ánh sáng, ngón tay thon dài mảnh khảnh cầm đũa cẩn thận lọc xương cá.

“Hai người tình cảm anh em thật tốt.” Tống Tuệ Ninh bưng khay tới đây, nói.

“Anh, em?” Cô gái nhỏ một lần nữa lặp lại, khuôn mặt xinh đẹp nhướng mày.

Bàn tay đang lọc xương cá của Thẩm Dịch An dừng lại..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.