Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 17: Buồn Nôn
“Thành tích đã có.”
“Mau cho tôi xem, tôi muốn xem xếp hạng khối.”
“Tôi còn đang xem….xếp hạng của lớp.”
“……”
Kết quả thi giữa kỳ đã có, hầu hết học sinh lớp 13 đều lao vào, dù là lớp hay đi muộn, điểm kém, nhưng đặc biệt lo ngại về vấn đề học lực, điển hình là người nghiện ăn.
“Quý ca, anh lại đứng cuối.” Ngay khi Quý Hậu và Nghiêm Thấm bước vào lớp, họ nghe thấy Hầu Tử đang gào to báo thành tích cho hắn.
Quý Hậu một chân đạp qua: “Nhiều chuyện.”
Hầu Tử cợt nhả tránh né, “Nghiêm Thấm, cậu vẫn đứng thứ ba từ dưới lên, tôi đứng thứ hai.”
Nghiêm Thấm cũng thật sự không biết cái này là vinh dự gì, nhưng—
“Thẩm Dịch An vẫn đứng nhất?” Nghiêm Thấm hỏi.
Hầu Tử đáp ngu ngốc: “Tôi biết cậu sẽ quan tâm, ban nãy tôi còn cố tình nhìn qua, tên nhóc đó thật sự khiến người khác phải kinh sợ.”
“Nghiêm Thấm, tới văn phòng của tôi.” Chủ nhiệm lớp trong tay cầm bài thi, đứng ở cửa gọi người.
Quý Hậu nhìn về phía Nghiêm Thấm, Nghiêm Thấm thờ ơ đứng lên.
Trong văn phòng, chủ nhiệm lớp lấy bài thi của Nghiêm Thấm đập lên bàn, “Sao em không viết?”
Lông mày của Nghiêm Thấm rũ xuống, nhìn trên bàn bài thi của mình, không chút cảm xúc: “Không muốn.”
“Không muốn? Lúc trước em mới chuyển đến, thành tích có thể vào lớp trọng điểm, mới nửa năm trôi qua, các môn đều không đạt, em rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? Nghiêm Thấm, tôi có thể nhìn ra, em cùng với đám hỗn đản trong kia đều không giống nhau, em có thể học tốt hơn, đúng không?” Chủ nhiệm lớp vốn dĩ đối với thành tích cái lớp 13 này không ôm bất kì tia hi vọng, nhưng——
Cô đem tờ giấy điền đáp án cùng giấy nháp của Nghiêm Thấm lên bàn, “Cô đã so đáp án, các câu em làm tỷ lệ chính xác rất cao, vì cái gì mà không viết vào bài thi?”
Nghiêm Thấm giơ tay xé giấy nháp: “Em viết bừa.”
Chủ nhiệm lớp giận sôi máu: “Đứa nhỏ này, em….”
“Cô giáo.” Nghiêm Thấm cười, “Mặc kệ, em chỉ là không muốn viết.”
Vương Xuân Nhân đã đến tuổi trung niên, con cái cũng trạc tuổi cô, dừng một chút: “Nghiêm Thấm, nói cho cô biết, em làm vậy là có nguyên nhân đúng không?”
Nguyên nhân?
Nghiêm Thấm nói: “Không có.”
Vương Xuân Nhân nhíu mày: “Nếu em thật sự có vấn đề gì khó nói, có thể nói chuyện với cô, cô có thể giúp em.”
Giúp cô?
Không, cô không làm được, cô không phải là không xin giúp đỡ, mà là….không có tác dụng.
“Không vì cái gì, em chỉ là không thích học, cô giáo nếu không còn việc gì nữa, em đi trước.”
“Đợi đã.” Vương Xuân Nhân gọi cô lại, thở dài một hơi: “Trở lại lớp thông báo một chút cho các bạn, thứ sáu này họp phụ huynh, học sinh cùng phụ huynh cùng nhau đến.”
Nghiêm Thấm dừng lại vài giây và gật đầu.
“Cùng với chủ nhiệm nói gì? Thế nào lại mất hồn mất vía như vậy?” Quý Hậu trước mặt cô huơ huơ hai cái.
Sau khi Nghiêm Thấm cùng chủ nhiệm lớp về cuộc họp phụ huynh, cô ngơ ngẩn tại chỗ: “Không có gì.”
Quý Hậu nhướng mày: “Cậu bị mắng?”
Nghiêm Thấm lắc đầu.
Nghiêm Thấm không định đề cập chuyện họp phụ huynh với Thẩm Tuấn Tài và Triệu Nhã Phỉ, nhưng nhất định cô sẽ không giấu được, dù sao họ cũng có một đứa con trai đứng đầu khối, nhưng Nghiêm Thấm trước sau không muốn mở miệng.
“Vì có buổi họp phụ huynh, ngày mai vừa lúc tôi rảnh, Nhã Phỉ, bà lên lớp 1, tôi sẽ đến lớp của Tiểu Thấm.” Thẩm Tuấn Tài ở trên bàn cơm nói.
Triệu Nhã Phỉ lột một con tôm đưa cho Thẩm Dịch An: “Ông bận rộn công tác, vấn đề của Dịch An đương nhiên đơn giản hơn, về Tiểu Thấm vẫn là để tôi hơn.”
So với Thẩm Tuấn Tài, Nghiêm Thấm nguyện ý cùng Triệu Nhã Phỉ còn hơn: “Tôi…”
“Bà vẫn luôn đi họp phụ huynh bên lớp Dịch An, đối với giáo viên vẫn quen thuộc hơn.” Thẩm Tuấn Tài chặn lại lời noi của Triệu Nhã Phỉ.
Thẩm Dịch An liếc mắt nhìn Nghiêm Thấm một cái, cô đang rũ mắt dùng chiếc đũa chọc chọc vào giữa mắt của con tôm trên đĩa.
Buổi họp phụ huynh lần này, chủ yếu là để chuẩn bị cho năm cuối cấp sắp tới, đến giai đoạn này thì kiến thức trong sách giáo khoa hầu như đã học xong gần hết, năm cuối cấp mới chạy nước rút cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Nhà trường vận động phụ huynh thực hiện sự hợp tác chặt chẽ đối với con cái.
Bởi vì trước đó Nghiêm Thấm chuyển trường, thành tích của cô tương đối thấp, khi giáo viên đang nói chuyện bên trên bục giảng, tinh thần của Nghiêm Thấm ngồi cạnh Thẩm Tuấn Tài từ đầu đến cuối đều vô cùng căng thẳng.
“Tiểu Thấm, thành tích này của con, hay là nên ăn nhiều hơn một chút.” Thẩm Tuấn Tài nhìn qua cũng không khác gì những bậc phụ huynh trong này, tay lặng lẽ ấn lên đùi cô.
.
Đam Mỹ Sắc
(Mình nghĩ “thành tích” trong lời lão này là nói Thấm Thấm gầy á, bảo cô ăn thêm cho béo)
Học sinh, phụ huynh và giáo viên đều có mặt trong lớp học, chỉ cần một người bên trái hay bên phải, ở hàng ttrước quay đầu hoặc ai đó hàng sau lơ đãng liếc nhìn đều sẽ nhìn thấy cảnh này.
Nghiêm Thấm siết chặt ngón tay, cổ cứng đờ, sống lưng cong xuống, cánh môi hồng nhuận bị hàm răng cắn chặt, không dám động, càng không dám phát ra tiếng động gì.
Mặc dù cô không ngẩng đầu, nhưng cô dường như có thể cảm giác được, xung quanh đang có vô số ánh mắt đang nhìn cô.
Cô sợ hãi càng làm Thẩm Tuấn Tài không kiêng nể gì, bàn tay ở trên đùi cô vuốt ve qua lại.
“Oẹ—“.