Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 135: Cuộc Sống Của Cô Đã Bị Hủy Hoại
Nhút nhát, sợ sệt Trần Mộng Kỳ gặp chuyện luôn kiếm tìm sự giúp đỡ của người khác, ngày hôm nay đã cầm dao đâm Trần Minh Phàm.
Còi cứu thương xen lẫn tiếng nói của các đám phóng viên đang thực hiện phát sóng trực tiếp.
Trang Weibo chính thức của cảnh sát đã đăng lên một thông báo về vụ việc, cho biết: Nghi phạm đã lẩn trốn.
Vô cùng nổi bật và chói mắt.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.
Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
Trần Mộng Kỳ chạy thoát, nhưng cách làm lần này đã đưa bản thân cô vào bước đường cùng.
Tôn Lị Tư đứng bên ngoài phòng cấp cứu tiếp nhận phỏng vấn, nước mắt giàn giụa kể hết nỗi oan ức nói với cánh nhà báo: “Chúng tôi không có con, hảo tâm nhận nuôi cô ta, coi cô ta như con đẻ mà quan tâm chăm sóc, từ trước đến nay cũng không để thua thiệt cái gì.
Đầu tiên lên mạng bịa đặt chồng tôi, lần này tốn rất nhiều công tìm người trở về, muốn làm sáng tỏ sự việc với cô ta.
Những lời nói trên mạng cũng đã khiến công ty tổn thất rất lớn, kết quả, kết quả mọi người đều thấy được…….Cô ta phát điên muốn giết chồng tôi, hiện tại tôi hối hận nhất là đã nhận nuôi cô ta……”
“Trần Mộng Kỳ ở trên mạng đã tố chồng bà cưỡng hiếp rồi mang thai con của ông ấy, chuyện này bà biết không?” Phóng viên hỏi.
Tôn Lị Tư làm ra vẻ chịu nỗi oan ức rất lớn: “Đây tuyệt đối không phải là sự thật, tình cảm vợ chồng chúng tôi vẫn luôn tốt, chồng tôi vẫn luôn coi cô ta là con đẻ, sao có thể làm ra loại chuyện này? Nếu đã ở nơi này, tôi cũng không che giấu gì nữa, cô ta đúng thật mang thai, chuyện này cũng không giấu nổi, các người muốn tra ra cũng có thể tra được, nhưng cái thai đó vốn không phải của chồng tôi, mà là do cô ta không giữ nổi kiềm chế, xằng bậy cùng với người giúp việc trong nhà dẫn đến lớn bụng……..”
Thậm chí Tôn Lị Tư còn sai người đưa ra bằng chứng, và đoạn video quay cảnh tên người giúp việc kia đã tự mình thừa nhận đã quan hệ với Trần Mộng Kỳ.
Nhanh sau đó video đã được phát tán đi rộng rãi.
Khi cư dân mạng đã sớm lãng quên gần hết về chuyện này, video tố ngược này lại một lần nữa khơi lại ký ức của họ.
Những lời chửi rủa, sỉ nhục nhục nhã lại tập trung phát sinh hết lên người Trần Mộng Kỳ.
Trong bóng đêm, Trần Mộng Kỳ đang lẩn trốn cũng không mang theo gì bên người, cô đứng ở cửa bệnh viện, muốn đi xem mẹ Kim bị thương như thế nào.
Nhưng cô không dám đi vào, cô sợ rằng chính mình sẽ lại mang đến tai hoạ cho họ.
Lúc Trần Minh Phàm tuyên bố sẽ không tha cho bất cứ người nào đã giúp đỡ cô, Trần Mộng Kỳ lúc đó cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí, cầm dao lên đâm lão.
Nhưng cô không hối hận.
Cô muốn giết lão.
Cuộc sống của cô đã bị huỷ hoại, cô không muốn liên luỵ đến ai khác nữa.
“Cám ơn các cậu.” Cô nhìn về phía bệnh viện nhẹ giọng nói.
Trong khoảng thời gian ở tại Kim gia, chính là thời gian vui sướng nhất của cô, ở mẹ Kim cô cảm nhận được tình mẫu tử ấm áp, chưa bao giờ hỏi chuyện của cô, mỗi sáng đều gọi cô rời giường, cùng cô chăm sóc hoa, còn dạy cô cách viết bút lông….
Chỉ là, thời gian tươi đẹp sẽ không quay lại.
Không bao giờ.
Trần Mộng Kỳ khom lưng cúi chào ba lần, đi về nơi tối tăm của bệnh viện thành phố.
Cô vuốt ve xúc cảm lạnh lẽo trong tay áo, mang theo sự quyết tâm mà trước nay chưa từng có.
Hôm nay Nghiêm Thấm tỉnh dậy rất sớm, đèn trong trường vẫn còn chưa bật, nhưng cô không hề cảm thấy buồn ngủ.
Tất cả bọn họ đều không ai có thể tìm thấy Trần Mộng Kỳ, cô không liên lạc với bất cứ ai, từ lúc Trần Minh Phàm bị đâm cho đến nay đã qua 17 tiếng đồng hồ.
Hầu Tử xin nghỉ, buổi sáng không đến trường, ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ của mình.
Quý Hậu đặt hộp sữa bò lên bàn Nghiêm Thấm, Vương Quan Vũ thì không ngủ được, ngáp ngắn ngáp dài.
Còn Thẩm Dịch An, người luôn đến lớp đúng giờ, hôm nay cũng không đến trường, chỗ ngồi của anh trống trơn.
Anh đi bệnh viện thành phố.
Bởi vì 5 giờ sáng anh nhận được một tin nhắn, ký tên bên dưới một chữ: Kỳ.
Trực giác cho anh biết người này là Trần Mộng Kỳ, tin nhắn chỉ vỏn vẹn vào chữ: Tới bệnh viện thành phố.
Thẩm Dịch An đã đi từ rất sớm.
Chỉ là khi anh đến nơi, mấy chiếc xe cảnh sát cũng đồng thời đỗ lại..