Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 133: Cô Có Bệnh Tâm Thần


Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 133: Cô Có Bệnh Tâm Thần


Thẩm Dịch An không trả lời.

Tâm trạng của Triệu Nhã Phỉ trầm xuống, “Việc này liên quan đến Nghiêm Thấm?”
Thẩm Dịch An ngẩn ra, đứng lên: “Là quyết định của con.”
Trong một khoảng thời gian sau, Thẩm Dịch An không hề nói chuyện với Nghiêm Thấm, ở trường gặp mặt cũng chỉ là thoáng qua, cả hai người đều là bộ dáng không quen biết nhau.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.

Đi học, làm bài cứ thế thay phiên lặp lại.

Anh lại một lần nữa trở nên lạnh lùng, một điều mà mọi người không thể với tới.


“Tin mới, vẫn là nữ sinh Nghiêm Thấm lớp Mười Ba, nghe nói cô ta bị bệnh tâm thần, phát bệnh sẽ cầm dao đâm người, cuối tuần trước đã xảy ra tranh chấp với bạn cùng phong, giờ bị chia riêng một phòng trong ký túc xá rồi.”
“Tin này cậu nói tôi cũng biết, hình như còn giết cả mèo của bạn cùng phòng, họ nói thấy cô ta uống thuốc, hơn nữa lúc uống còn không giống người bình thường, phải trộn lẫn cả sô cô la vào, thật doạ người a.”
“Nhà trường thật là không biết nghĩ cái gì, người như vậy sao lại cho học cùng với chúng ta chứ, vạn nhất ở trường bệnh tái phát đi chém người thì làm sao bây giờ, cậu nói xem….”
Hai nữ sinh đang nói chuyện bỗng nhiên dừng lại, nhìn chàng trai đứng trước mặt, khuôn mặt đều ửng đỏ.

Không có ai là không biết anh.

“Xin lỗi, nữ sinh hai bạn nói vừa rồi là ai?”
Nữ sinh đỏ mặt: “Cái gì?”
Thẩm Dịch An: “Hai bạn đang thảo luận về ai?”
“Là, là là Nghiêm Thấm, lớp Mười Ba.” Nữ sính bên cạnh bổ sung, “Bạn cùng phòng của cô ta nói cô có bệnh tâm thần, chúng tôi cũng chỉ vừa nghe nói ngày hôm qua.”
Thẩm Dịch An trở lại lớp học, có chút mất hồn mất vía.

“Thẩm Dịch An?”
“Cộc cộc cộc.” Một nam sinh gõ lên bàn anh, “Chủ nhiệm Lý bảo cậu lên văn phòng.”
Thẩm Dịch An lúc này mới lấy lại tinh thần: “Được.”
Chủ nhiệm Lý bảo anh truyền lại một chút công việc cho Tân Chủ tịch Hội học sinh, lời trong lời ngoài đều là khen ngợi anh, “Nếu có gì không hiểu có thể nhờ đàn anh chỉ giáo thêm giúp em để làm tốt nhiệm kỳ này.”
Tân Chủ tịch Hội học sinh vội vàng gật đầu, khi ở một mình với Thẩm Dịch An, cũng tự động tỏ vẻ sự sùng bái của mình: “Học trưởng, từ năm đầu vào trường em đã nghe nhiều về thành tích của anh.”
Được truyền miệng từ tất cả giáo viên trong trường đều là những học sinh giỏi.

Thẩm Dịch An cũng không nói nhiều lời, “Cám ơn.”
Vội vàng xử lý chuyện bên này, tiết học thứ tư cũng đã kết thúc, tiếng chuông “Linh linh linh” vang lên.

“Hai em đi ăn cơm đi, Dịch An, những chuyện của Hội học sinh sau này hãy giao cho đàn em, em phải chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi đại học, thầy chờ tin tốt từ em.” Chủ nhiệm Lý vỗ vỗ vai anh nói.


Thẩm Dịch An gật đầu: “Vâng.”
Ra khỏi văn phòng, đàn em nhiệt tình mời mọc, “Học trưởng, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”
Thẩm Dịch An dừng lại, “Tôi còn có chút việc, cậu đi trước đi.”
Anh không có quay lại lớp mà là chần chờ thật lâu, lúc sau quyết định đi tới lớp Mười Ba, ánh mắt tự động xác định vị trí ngồi của cô.

“Bên này.” Dưới ánh mặt trời, Nghiêm Thấm xinh đẹp đứng đó, dịu dàng vẫy tay và mỉm cười.

Nhìn nụ cười của cô, tâm trạng của Thẩm Dịch An bỗng nhiên thả lỏng hơn rất nhiều, vẫn may cô không bị lời đồn đãi làm phiền.

“Nghiêm Tiểu Thấm, cậu cũng gan đấy, dám xem tôi như cu li?” Một tay Quý Hậu cầm bóng rổ, tay còn lại cầm theo hai cái ghế.

Nghiêm Thấm bơ đẹp Thẩm Dịch An, coi như không nhìn thấy anh, đi về phía Quý Hậu.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ vẻ hả hê khi người khác gặp hoạ: “Nếu không phải cậu đá ghế thì chúng ta có phải đi mua ghế mới không? Đáng đời, đi nhanh lên, chậm chạp đánh chết cậu.”
Quý Hậu nhe răng nhếch miệng muốn chỉnh cô.


“Chính là cô ta, là Nghiêm Thấm, nhìn qua hình như vẫn trông, rất bình thường mà?”
“Bệnh tâm thần chưa phát bệnh sẽ không khác gì người bình thường, nên đi xa một chút, ai biết khi nào sẽ phát bệnh.”
Các học sinh đi qua nhận ra Nghiêm Thấm, giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ.

Quý Hậu lập tức ném hết ghế xuống đất, “Đứng lại!”
Nghiêm Thấm nắm lấy cánh tay hắn, hơi gục đầu xuống, nhẹ nhàng lắc lắc: “Cậu còn muốn mua thêm mấy cái ghế nữa? Để bọn họ đi đi.”
Trong khối lần lượt có nhiều học sinh nói rằng cô có vấn đề về tinh thần, Quý Hậu không nói hai lời ném ghế hùng hổ đi lên, lần lượt hai cái ghế bị đập hỏng.

Hai người đang xì xào bàn tán vội vàng bỏ chạy.

Thẩm Dịch An nhìn thấy Nghiêm Thấm nắm lấy tay Quý Hậu.

“Quý ca, Nghiêm Thấm, nhà tôi, nhà tôi đã xảy ra chuyện.” Kim Thần đỏ mắt vội vàng chạy tới, “Mẹ tôi, mẹ tôi đi với Trần Mộng Kỳ ra ngoài, bị xe, bị xe tông vào, cô ấy cũng không thấy nữa, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.