Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 12: Coi Trọng Họ Thẩm
Lời nói của người phục vụ khiến Trần Mộng Kỳ rùng mình một cái, lúc sau liền quên cả khóc.
Thời điểm tiệc rượu diễn ra được một nửa, Trần Minh Phàm uống thêm hai ly rượu rồi dắt Trần Mộng Kỳ đi lên, một màn này bị đám lão tổng nhìn thấy, trong lòng sáng như gương nở nụ cười hiểu biết.
“Trần tổng tinh thần thật tốt.”
“Nói không chừng, e rằng thân thể này không thể sống sót nổi hay.”
“Đây không phải là âm dương hòa hợp sao? Hahahaha…
“…..”
“Mộng Kỳ với con gần như trạc tuổi nhau, con có thể làm quen với cô ta.” Thẩm Tuấn Tài rót cho Nghiêm Thấm một ly rượu và nhìn nàng uống cạn.
“Khụ khụ khụ khụ…….” Nghiêm Thấm ngẩng đầu dốc ly rượu trắng uống hết, rượu cay nồng chảy dọc yết hầu, bộ dáng giống như chưa từng uống qua rượu.
.
truyện tiên hiệp hay
Thẩm Tuấn Tài mỉm cười, bày tay đặt trên sống lưng của cô vuốt nhẹ giúp cô thuận khí: “Ta nhớ rõ, Tử Khâm tửu lượng cũng không tốt, con cùng cô ấy rất giống nhau.”
“Ong ong ong ong—–”
Điện thoại động của Nghiêm Thấm vang lên, tìm được lý do để rời đi: “Con đi nghe điện thoại.”
Sân bên ngoài hội quán là một tòa nhà cổ kính với những tầng lầu, có một cây cầu nhỏ và dòng nước chảy róc rách.
“Quý Hậu.”
Điện thoại của Quý Hậu bên kia quả nhiên âm thanh có chút ồn ào: “Đám Hầu Tử ở đây hết rồi, khi nào thì cậu qua đây?”
Nghiêm Thấm nhìn thời gian: “Hội sở lớn nhất Kim Thành, cậu đến đón tôi.”
Quý Hậu cái gì cũng không hỏi, “Được.”
“Anh Quý anh làm gì vậy?” Hầu Tử thấy hắn nói chuyện điện thoại xong thì cầm mũ bảo hiểm muốn đi thì nhanh chóng ngăn người lại.
“Tới cũng đã tới rồi, anh không phải là muốn bỏ đi chứ?”
“Tôi đi đón Nghiêm Thấm, cậu chờ.” Quý Hậu đội mũ, ngồi lên motor, chỉ để lại một loạt khói sặc mũi.
“Chậc chậc chậc chậc, Quý ca của chúng ta hơn phân nửa là “yêu”* rồi”.
Vương Quan Vũ nói sau khi thấy Hầu Tử trở về.
“Quý ca bị xe đâm**?” Hầu Tử lập tức quay đầu lại chỗ lúc nãy xem.
(*) nguyên tác 栽 phát âm “zāi”, (**) nguyên tác 撞 phát âm “zhuàng”, đọc nhanh na ná nhau, Hầu Tử nghe không rõ tưởng là xe đâm.
Vương Quan Vũ: “….”
Nghiêm Thấm mặc một chiếc váy màu vàng nhạt thắt eo, xinh đẹp đứng ở cửa hội sở, Quý Hậu đỗ xe motor dừng trước mặt cô, nhìn cô một lúc, ánh mắt đào hoa toát lên tia nóng rực, nhưng chỉ là thoáng qua.
Chân dài của cậu chống trên mặt đất, cười khinh bỉ: “Đừng nói, cậu mặc như thế này, thật sự là rất doạ người.”
Nghiêm Thấm liếc nhìn váy trên người mình: “Đẹp không?”
Quý Hậu nhún vai một cái, đưa mũ bảo hiểm cho cô: “So với vẻ ngoài quyến rũ này, tôi vẫn nghĩ khi cậu cầm một chai rượu sẽ thuận mắt hơn.”
Nghiêm Thấm gật đầu: “Không kịp thay.”
Nghiêm Thấm đi rồi mới nhắn tin báo cho Thẩm Tuấn Tài biết, nói là thân thể không thoải mái đi về trước, sau đó tắt luôn điện thoại.
“Quý ca tới rồi.”
“Không phải đi đón Nghiêm Thấm sao? Tiểu mỹ nhân bên cạnh là ai?”
“To gan, vừa mới uống hai ly đã say? Đó không phải là Nghiêm Thấm hay sao!”
Mọi người xung quanh dụi dụi mắt mới dám chắc chắn.
“Chết tiệt, Nghiêm Thấm hôm nay đừng nói đây là……chị em sinh đôi của cậu đi.” Hầu Tử đứng dậy trước tiên đi lên, giơ tay muốn véo véo khuôn mặt phấn nộn xem là thật hay là giả.
Nghiêm Thấm nở nụ cười ngọt ngào: “Tay này của cậu không cần nữa?”
Hầu Tử sởn tóc gáy, cầm lấy cái tay giơ ra của mình, ngượng ngùng cười: “Cần chứ, cần chứ.”
Quý Hậu bên kia cười, “Tới đây, uống rượu.”
Bốn người quây quanh chiếc bàn vuông ở một quán ven đường, trên bàn có cả chục chai bia.
“Mở chai đâu rồi?” Vương Quan Vũ hỏi Hầu Tử.
“Póc—-” Quý Hậu cầm ấy bìa kẹp giấy gọi món ở bên cạnh, khui một chai bia và đưa tới trước mặt Nghiêm Thấm.
Nghiêm Thấm nghiêng đầu, nhìn bìa cứng trong tay hắn, huýt sáo: “Trâu bò.”
“Quý ca Quý ca mở cho em một chai.” Hầu Tử thấy thế nhanh mồm nói.
Quý Hậu đem bìa ném cho hắn.
Hầu Tử thử làm vài lần nhưng đều thất bại, vẻ mặt u oán đi tìm dụng cụ mở chai.
“Quý ca, nghe nói cô gái xinh đẹp ở lớp ba tỏ tình với anh?” Mấy thằng con trai chơi với nhau, ngoại trừ tán gẫu về game thì tán gẫu về các cô gái.
Quý Hậu uống được một nửa chai bia: “Lớp Ba? Lớp nào?”
Vương Quan Vũ: “Bao nhiêu người rồi, danh tiếng của Quý ca đối với nữ sinh thật không phải là giả.”
Quý Hậu: “Không hứng thú.”
Hầu Tử cười tủm tỉm hỏi Nghiêm Thấm: “Nghiêm Thấm, còn cậu thì sao? Tôi thấy hình như cậu rất quan tâm đến vị học bá của lớp Một?”
Khóe môi hồng nhuận của Nghiêm Thấm câu lên, đôi môi đã uống qua rượu lại có chút ánh nước, “Rất quan tâm, sau này sẽ càng quan tâm hơn…”
Hầu Tử gầm lên: “Ô hô, cậu coi trọng tiểu tử đó hả? Tôi nghe nói cái tên Thẩm đó rất nhiều nữ sinh thích, nếu cậu coi trọng, phải nắm thật chặt, tao….mày túm tao làm cái gì hả?
Vương Quan Vũ liếc mắt nhìnn Quý Hậu đang bóc tôm, tay cầm con tôm nhét nhanh vào miệng Hầu Tử.
Hầu Tử: “Chết tiệt, mày cho tao ăn con tôm còn chưa bóc vỏ?! Mày không nhìn xem Quý ca bóc vỏ xong mới đưa cho Nghiêm Thấm.”
Vương Quan Vũ: “Bóc cái đầu mày.”
Hầu Tử liếc mắt nhìn ven đường: “Người kia không phải là Thẩm Dịch An hay sao?”.