Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 111: Câu Này Có Ý Gì


Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 111: Câu Này Có Ý Gì


“Cái ngoại hình ông ta như vậy, khó trách lại thèm muốn cô gái nhỏ nhà người ta như thế, loại người này con mẹ nó không có một ai quan tâm? Cô gái này thật sự đáng thương.” Một chàng trai lớn cao 1m8 cầm điện thoại lau nước mắt, tuy rắng hắn như vậy cũng cảm thấy thật mất mặt.
“…….” Vương Quan Vũ không nhịn được chửi rủa bộ dáng này của hắn: “Thằng kia, mày không sao chứ? Trên mạng bát quái nhiều như vậy, đâu biết là thật hay giả, mày quên vụ của họ Bảo kia rồi?”
Hầu Tử lướt xuống và thấy một số bình luận cũng giống như Vương Quan Vũ.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
【 Không phải đâu, sao lại có người tin tưởng loại này? Đã lớn như vậy, mười sáu mười bảy sớm trưởng thành rồi, có cái gì mà không hiểu? Nói không chừng bản thân muốn nếm thử, giờ lại muốn công khai ra hết là thế nào? Muốn lật đổ chính thất sau đó ngồi vào sao? 】
【 Kích thích! Hoa lê một nhánh đè lên hải đường*, nếu đã nói nhiều như vậy, công khai cả video luôn a, chúng tôi mới phân xử công bằng cho bạn được, xem xem có phải bạn đang lợi dụng sự chú ý của mọi người hay không.



*Câu thơ trên trích trong bài thơ của Tô Đông Pha để nói đùa Trương Tiên lấy vợ trẻ.

Trương Tiên đã 80 tuổi, lấy một người thiếp 18 tuổi.

“Lê hoa” là chỉ Trương Tiên, “hải đường” là chỉ thiếu phụ 18 tuổi, mà chữ “áp” ở đây rất hay, rất đắt! Áp là đè lên, áp cũng là áp đảo, vượt trội hơn hẳn.
【 Nếu thân phận của đối phương cô ta tung lên là thật, lão tổng tài như ông ta muốn loại phụ nữ nào mà chẳng được? Hà tất phải cưỡng gian một con nhóc như vậy? Nói không chừng cảm thấy bị thiếu tôn trọng không nhận được lợi ích như ý muốn, muốn cùng đối phương cá chết lưới rách, mặc dù thế nào, gia đình đã nhận nuôi cô, cho cô ăn cho cô mặc, một hai cứ phải nháo sự việc lớn thành như vậy? 】
【 Khu vực bình luận có độc! Những kẻ bình luận đều là nam dầu mỡ*, trong mắt có cục phân, nhìn đâu cũng là phân, tam quan thật mới mẻ, vẫn còn già mồm bênh vực những kẻ như mình được.

Ta khuyên các ngươi thiện lương một chút, kẻ nhỏ mọn có ngày bị sét đánh! 】
*油腻男 [yóunì nán] Ám chỉ những người đàn ông bụng phệ, luộm thuộm, ngày nay trở thành thuật ngữ mạng để mô tả những người đàn ông mình ghét.
【 Cô gái nhỏ không phải sợ, kiện hắn! Đăng lên thế này cộng đồng mạng không giúp được a, cô gái nhỏ đều tung hết thông tin của cô ấy ra rồi, sao vẫn không thấy thông tin của tên cầm thú đó đâu? 】
【……】
Quý Hậu một tay đút túi quần, đi theo sau Nghiêm Thấm, ở nhà ăn, Nghiêm Thấm vẫn mở điện thoại nhìn tới nhiều lần.
Hầu Tử và Vương Quan Vũ lúc sau mới đến, khay cơm Quý Hậu đã ăn được một nửa.


Hầu Tử vẫn tiếp tục lôi mười tám đời tổ tông của đối phương ra chửi, dùng tốc tộ tay chơi game không ngừng gõ phím nhục mạ đối phương.
Tình hình chiến đấu kịch liệt nên Vương Quan Vũ cũng không đành lòng quấy rầy.
Trực tiếp mắng vài người tự kỷ, thoát khung bình luận.
Thẩm Dịch An đi vào nhà ăn, liếc mắt một cái liền thấy được bốn người ngồi chung một bàn, học sinh cùng lớp vẫy tay ra hiệu cho anh: “Dịch An, bên này.”
Thẩm Dịch An gật đầu, bất giác liếc về phía Nghiêm Thấm, cô gái nhỏ cũng đang nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, bưng khay đồ ăn muốn đi cùng anh.
Thẩm Dịch An nhẹ nhàng lắc đầu, Nghiêm Thấm có chút chán nản bĩu môi dưới, đũa chọc chọc khay cơm, u u oán oán.
Quý Hậu nghiêng đầu liếc cô một cái, vươn tay nắm đầu cô bẻ lại về phía hắn, “Tôi không đẹp trai bằng anh ta sao? Gần thế này không nhìn, đầu óc của cậu có phải hỏng rồi không?”
Nghiêm Thấm giơ tay đẩy khuôn mặt hắn đang dí sát cô, “Tránh ra, toàn bộ của cậu nhìn đến phát chán.”
Vương Quan Vũ đang ăn cơm: “Khụ khụ khụ khụ—tôi nói, đây là ý gì? Toàn bộ? Toàn cái gì bộ? Quý ca, đến cả trong sạch của anh cũng không giữ được?
Hầu Tử vừa mới vừa cất điện thoại, không nghe được gì, đúng lúc nghe thấy câu này của Vương Quan Vũ, mặt khiếp sợ: “Gì chứ, hai người…..Đang hẹn hò?”
Đôi mắt đào hoa của Quý Hậu ngả ngớn, nheo lại, khoé miệng nhếch lên độ cong, cười như không cười, quay đầu vuốt tóc Nghiêm Thấm, ái muội nói: “Cậu nói xem?”
Nghiêm Thấm trợn mắt không nói nên lời, Thẩm Dịch An ở bàn bên cạnh siết chặt chiếc đũa.

“Lớp trưởng, cậu….Cậu không ăn sao?” Bạn học bên cạnh thấy Thẩm Dịch An nhặt hết cà tím ra, anh dừng một lúc mới ý thức được chính mình đang hành động vô thức theo bản năng.
Cà tím là món cô không thích ăn.
Không biết từ lúc nào, trong tiềm thức anh vẫn luôn quan tâm đến thói quen ăn uống của cô.
“Bạn học, tôi có thể ngồi cạnh cậu không?”
Đối diện Thẩm Dịch An không có người, nam sinh đối diện chiếm gần một nửa cái ghế.
Nam sinh đang hết sức chuyên chú ăn cơm, bỗng nhiên nghe được giọng nói ngọt ngào vang lên, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy trước mặt một cô gái nhỏ thanh thuần mềm mại đang bưng khay đồ ăn.
Nam sinh có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng dịch sang chừa lại một chỗ trống.
Nghiêm Thấm ngồi đối diện Thẩm Dịch An, hơi nâng lên cằm tinh tế, bộ dáng đắc ý..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.