Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 107: Tra Tấn Không Có Hồi Kết
———————
EDITOR: ĐỘC LY
Trở lại lớp học, Nghiêm Thấm nhận được tin nhắn Trần Mộng Kỳ gửi tới: Tôi muốn gặp cậu.
Trong lòng Nghiêm Thấm trầm xuống: Được.
Hai người thống nhất thời gian và địa điểm gặp mặt, cuối cùng Trần Mộng Kỳ gửi: Cảm ơn cậu.
Bên này Thẩm Dịch An đi đến văn phòng, không đề cập nữ sinh trong đoạn video cuối cùng có phải Nghiêm Thấm hay không mà chỉ nói: “Thưa thầy, Nghiêm Thấm bất hạnh mất cả ba mẹ, ba của em là bạn tốt của ba cô ấy, trước mắt thay họ chăm sóc cô ấy, ba em sợ Nghiêm Thấm tuổi còn nhỏ nên bảo em quan tâm nhiều hơn.”
Chủ nhiệm nghe vậy hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới nguyên nhân lại là dạng này, “Là thế này, còn nữ sinh trong đoạn video?”
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.
Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
“Thưa thầy, vấn đề này trước mắt em không muốn trả lời.” Anh nói.
Sắc mặt Hàn Tử Khiêm không tốt, những học sinh vẫn luôn chấp hành tốt nội quy và được coi là tấm gương đột nhiên có dấu hiệu chệch lối trong một đêm.
Điều này còn phiền phức hơn cả những học sinh không tuân theo nội quy của trường.
“Thẩm Dịch An, em muốn tôi nói tốt cho em như thế nào đây? Chỉ còn mấy tháng cuối cùng, em….” Chủ nhiệm lớp thở dài, “Chuyện này tôi sẽ nói chuyện với gia đình em.”
“Nếu thầy muốn nói gì cũng có thể nói với em, viết kiểm điểm, hoặc là kiểm điểm giữa giờ trên đài.” Chàng trai đứng đó, lẳng lặng nói.
Hàn Tử Khiêm đứng lên, mang theo tức giận: “Từ lúc bắt đầu đã nghĩ xong hình thức trừng phạt rồi?!”
Chàng trai dừng một lúc, sống lưng cao thẳng hơi cong: “Xin lỗi thầy, đây là lỗi của em, mong thầy đừng tiếp tục truy cứu.”
Cử chỉ cùng giọng điệu của anh vô cùng khéo léo.
Hàn Tử Khiêm không thể không bật cười: “Được rồi, Thẩm Dịch An, chuyện này tôi ghi ở đây, tốt hơn hết tiểu tử cậu nên giữ vững thành tích cho thật tốt, nếu hạ xuống, xem tôi xử lý cậu như thế nào, đi ra ngoài đi ra ngoài.”
Thẩm Dịch An gật đầu: “Cảm ơn thầy giáo.”
Hàn Tử Khiêm không thèm nhìn anh, tuỳ ý vẫy vẫy tay.
Ngoài cửa văn phòng, Tống Tuệ Ninh vẫn ở đó, tuy rằng cuộc đối thoại bên trong nghe câu được câu không, nhưng loáng thoáng vẫn nghe được một ít.
“Chuyện này dừng ở đây.” Bước chân Thẩm Dịch An dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, “Đừng lôi cô ấy liên luỵ vào đây.”
Lời nói mang theo vài phần cảnh cáo.
Tống Tuệ Ninh nhìn anh rời đi, nắm chặt bàn tay, tức giận muốn khóc.
Nghiêm Thấm đi gặp Trần Mộng Kỳ, bảo Thẩm Dịch An cùng đi.
Thứ bảy, ba người ngồi trong tiệm bánh ngọt, gió thu đã bắt đầu tới, mang theo khí lạnh lẽo, ngoài cửa sổ có một gốc cây ngô đồng, cành lá bắt đầu úa vàng, rụng lả tả, đúng lúc có cơn gió thổi qua, làm lá cây bay tứ tung.
So với lần trước gặp mặt, Trần Mộng Kỳ giờ trông còn gầy hơn, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi môi cũng vậy.
Cô mặc một chiếc áo khoác rộng, bên dưới là váy hoa dài.
“Đứa trẻ mất rồi.” Cô thấp giọng nói, tinh thần không tốt lắm.
Nghiêm Thấm ăn đồ ngọt trên đĩa, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, vị bơ ngọt ngào tan trong miệng, hôm nay cảm giác đặc sệt như sáp, cô nghĩ: Tiệm bánh này tay nghề cũng thật kém, đồ kém chất lượng như vậy vẫn bán cho khách?
Trong lòng có chút giận dỗi, hình như quên mất vừa rồi cô còn cảm thấy ăn rất ngon.
“Tôi có thể nói chuyện riêng với cô ấy vài câu được chứ?” Trần Mộng Kỳ nói với Thẩm Dịch An.
Thẩm Dịch An ngẩng đầu, “Được.”
Anh đi ra một vị trí khác ngồi xuống, vẫn có thể nhìn thấy hai người nhưng không nghe thấy cuộc đối thoại.
Trần Mộng Kỳ lại nói: “Anh ta là con trai của Thẩm Tuấn Tài, đúng không?”
Đối với việc cô biết thân phận của Thẩm Dịch An, Nghiêm Thấm cũng không có quá nhiều bất ngờ, đối với một người có thể tin tưởng, một số điều sẽ không phải là bí mật.
“Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu định làm gì không?” Trần Mộng Kỳ hỏi cô.
Cầm dĩa trong tay, Nghiêm Thấm xáo trộn món bánh tráng miệng trên bàn, cô nhỏ giọng nói: “Tôi không định nói cho cậu biết.”
Trần Mộng Kỳ không biết có nghe thấy lời cự tuyệt của Nghiêm Thấm hay không, nhưng tự nói: “Tôi bị trói trên giường bệnh trong lúc sinh non, thuốc tê mất tác dụng, tôi cảm nhận được có thứ gì đó đang trào ra khỏi cơ thể tôi…., tôi đau đớn ngất đi tỉnh lại nhiều lần, giống như một loại tra tấn không có hồi kết.”
Cô nói: “Tôi hiểu rõ bản thân mình không phải thể chất kháng thuốc mê, nhưng bác sĩ vẫn liên tục nói tôi kháng thuốc mê.”
Nghiêm Thấm ngẩng đầu, nhìn cô, mấy giây sau rũ mắt nhìn bụng Trần Mộng Kỳ.
Đôi mắt Trần Mộng Kỳ ửng đỏ: “Tôi cũng không muốn làm cho bọn họ cảm thấy tốt hơn.”.