Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 105: Để Anh Tự Đánh Mất Chính Mình


Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 105: Để Anh Tự Đánh Mất Chính Mình


EDITOR: ĐỘC LY
Thẩm Dịch An ngồi trong phòng nghe giáo huấn hơn một giờ, chịu đựng chủ nhiệm Lý thuyết phục nên quay lại con đường học hành sau khi đi lạc đường.

Thẩm Dịch An vẫn như bình thường đi học nghe giảng, không hề có chuyện gì khác thường.

Trong lòng Tống Tuệ Ninh trước sau vẫn như có tảng đá, cô nhớ tới lần trước đi công viên giải trí với Thẩm Dịch An, trên xe taxi mơ hồ nhìn thấy cảnh Thẩm Dịch An và Nghiêm Thấm hôn nhau.

Hình ảnh đó cùng video trong phòng nhạc cứ thay phiên nhau lặp đi lặp lại trong đầu cô, cuối cùng lại hoàn mỹ trở thành câu trả lời.

Tuy rằng trên sân thượng Thẩm Dịch An đã phủ nhận suy đoán của cô, nhưng trực giác nói cho cô biết, người này chính là Nghiêm Thấm.

Ngoại trừ Nghiêm Thấm, cô không thể nghĩ ra được người nào thứ hai.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

Thời gian nghỉ trưa.


Nghiêm Thấm từ nhà ăn bước ra, bị Tống Tuệ Ninh ngăn lại, cô hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tránh đi.

Tống Tuệ Nnh lại ngăn cô một lần nữa, “Tôi có lời muốn nói với cô.


Nhưng Nghiêm Thấm cảm thấy cô ta không có việc gì, cũng chẳng việc gì phải nghe lời cô ta, “Không rảnh.


Tống Tuệ Ninh trực tiếp túm cánh tay Nghiêm Thấm, “Là về Thẩm Dịch An.


Bước chân Nghiêm Thấm lúc này mới dừng lại.

Tống Tuệ Ninh đưa cô tới phòng nhạc nơi xuất phát của đoạn video, Nghiêm Thấm biểu tình tự nhiên dựa vào đàn dương cầm, ngón tay xanh nhạt lướt qua phím đàn, âm thanh rất dễ nghe.

“Video là cô quay.

” Không có lời mở đầu, cũng không dò hỏi, Tống Tuệ Ninh nói thẳng.

Nghiêm Thấm nghiêng đầu, thanh âm mềm mại: “Là! ! ! Sao?”
Tống Tuệ Ninh lấy ra đoạn video: “! !.

.

Dựa vào độ phân giải để tiến hành phân tích, có thể lấy được toạ độ không gian, chuyển dữ liệu vào mô hình 3D, rút ra được chiều cao của nữ sinh trong đoạn video cao một mét sáu ba, chiều cao của cô không phải đúng lúc trùng hợp sao?!”
“Bộp bộp bộp” Nghiêm Thấm vỗ tay cho Tống Tuệ Ninh, chống cằm: “Nhưng, chiều cao này, cả trường đâu phải chỉ có một mình tôi?”
Tuỳ tiện có thể tìm ra được vài người.

Tất nhiên Tống Tuệ Ninh cũng biết sự thật này, nhưng—
“Cô là người duy nhất quen với cậu ấy.

” Từ khi video bị truyền ra, trong lòng Tống Tuệ Ninh cơ hồ nhận định, người này chính là Nghiêm Thấm.


Nghiêm Thấm đứng thẳng người, đi đến trước mặt Tống Tuệ Ninh, dí sát mặt vào cô ta, nhẹ giọng nói: “Nhưng, cho dù là tôi, chị có thể làm gì?”
Có thể làm gì cô?
Ánh mắt Nghiêm Thấm nhìn thoáng phía cửa, hoá ra là!.

.

Có người ở bên ngoài.

Nghiêm Thấm bước nhanh về phía cửa, Tống Tuệ Ninh cao giọng hỏi cô: “Cô là người đăng lên phải không?”
Nghiêm Thấm quay đầu lại: “Tôi có phủ nhận sao?”
Nghiêm Thấm đường hoàng trả lời, khiến Tống Tuệ Ninh tức giận, đi về phía cô: “Vì sao cô lại làm vậy? Cô muốn làm gì? Nghiêm Thấm, rốt cuộc cô muốn làm gì? Căn bản cô không hề thích cậu ấy? Mục đích của cô là gì?”
Giọng nói của Nghiêm Thấm dán sát tai cô, khi cô đang phẫn nộ, dùng giọng nói chỉ hai người mới nghe thấy, nhẹ giọng nói: “Mục đích của tôi đương nhiên là! !.

.

khiến hắn tự đánh mất chính mình, chị có muốn nhìn cảnh vầng trăng sáng trên cao sa xuống vũng bùn bẩn thỉu hay không?
Lời Nghiêm Thấm nói khiến trong đầu Tống Tuệ Ninh nổ một tiếng vang thật lớn, Tống Tuệ Ninh cứng ngắc quay đầu, nhìn vẻ tươi cười trên mặt Nghiêm Thấm, chỉ cảm thấy âm khí dày đặc, cả người một trận lạnh lẽo.

Tống Tuệ Ninh đột nhiên đẩy người ra: “Cô là đồ điên!”
Nghiêm Thấm ngã trên mặt đất, lắp bắp nói: “Tại sao Chị Tuệ Ninh đẩy em?”
Chỉ con gái mới biết con gái ghét gì nhất, ví dụ như!.

Trà xanh.


Tống Tuệ Ninh chỉ ngón tay và mặt Nghiêm Thấm, “Cô–“
Vừa dứt lời, Thẩm Dịch An từ ngoài cửa đi đến, anh giơ tay nâng Nghiêm Thấm từ dưới đất: “Đau không?”
Cô gái nhỏ ôm lấy anh, mềm mại lên án: “Chị ấy đẩy em.


Tống Tuệ Ninh: “Dịch An, cậu nghe thấy chưa, cô ta thừa nhận là cô ta làm, cô ta còn nói!.


“Tôi biết.

” Thẩm Dịch An xoa bàn tay cô gái nhỏ, lạnh lùng mở miệng, “Nếu đây là mục đích cậu gọi tôi tới đây, thì không cần nữa.


Tống Tuệ Ninh ngơ ngẩn: “Cậu nói cậu! !.

Biết?”
Anh biết là có ý gì?
Biết, biết, biết những chuyện này đều do cô gái trong vòng tay anh làm ra?!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.