Mùa Quýt Chín

Chương 96: Ngoại truyện 3 🍋 Em là lối về của anh


Đọc truyện Mùa Quýt Chín – Chương 96: Ngoại truyện 3 🍋 Em là lối về của anh

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Tháng mười mùa thu, gió thổi se lạnh, trời trong vạn dặm không mây.

Trong vườn trái cây, đâu đâu cũng là nhành quất, cành chanh, chạc bưởi… trồng theo từng hàng, màu cam đỏ phủ kín cả khu vườn.

Hai cậu bé khoảng ba tuổi đang xuyên qua lối nhỏ trong vườn, bước chân nhanh thoăn thoắt.

Một cậu bé mập mạp cầm trong tay hộp sữa tươi, đang đuổi theo cậu bé cao gầy phía trước, vừa chạy vừa nói: “Anh Dưa Hấu, chờ em với.”

“Không chờ! Em uống hết sữa anh sẽ chờ em!”

“Nhưng mà em đã uống rồi, là anh không uống, mẹ sẽ không vui.”

Cậu bé cao gầy được gọi là Dưa Hấu dừng lại, “Bưởi Nhỏ à, sao lại ngốc vậy chứ? Em không nói, anh không nói, sao mà mẹ biết được? Mẹ không biết, sao lại buồn… Mẹ?”

Dưa Hấu thấy bóng dáng đột ngột xuất hiện bên ngoài lối rẽ thì nhếch miệng cười, bàn tay nho nhỏ liên tục vỗ ngực: “Mẹ, mẹ làm con sợ muốn chết. Mẹ theo dõi bọn con à?”

Hai tay Ninh Trừng để trong túi áo, nhìn tiểu quỷ này, không nói lời nào.

Hai mẹ con giằng co một lúc, rốt cuộc cậu bạn Bưởi Nhỏ mập mạp cũng đuổi đến, rất ngoan ngoãn đưa hộp sữa đã cắm ống hút đến bên mép Dưa Hấu, nghiêng đầu nhìn Ninh Trừng, nghiêm trang giải thích: “Mẹ, hôm nay Dưa Hấu rất ngoan, không bảo con giúp anh ấy uống sữa.”

Bưởi Nhỏ vừa nói xong, Dưa Hấu như theo phản xạ có điều kiện, ngậm ống hút, cố gắng hút một ngụm sữa, lông mày cũng theo đó nhíu lại. Vẻ mặt nhăn nhó, cứ như thứ cậu bé uống không phải sữa mà là thuốc độc.

Cậu bé cứ chầm chậm, vô cùng khó khăn uống sữa, con ngươi như mã não đen đảo qua đảo lại, nhìn Ninh Trừng như có như không.

Dĩ nhiên Ninh Trừng biết, cậu bé muốn kéo dài thời gian, chỉ cần cô quay người lại, cậu bé sẽ lập tức nhả ống hút ra, nhét vào miệng Bưởi Nhỏ, buộc em trai phải uống thay mình.

Chuyện như thế này, đã diễn ra từ khi hai anh em được sinh ra, bắt đầu từ lần đầu tiên cô cho hai đứa nhỏ uống sữa.

Dưa Hấu và Bưởi Nhỏ là sinh đôi cùng trứng, bề ngoài gần như là giống hệt nhau, tính cách lại hoàn toàn bất đồng.

Dưa Hấu là một cậu bé láu lỉnh, chuyên bày ra rất nhiều trò quỷ. Cô chợt nhớ hồi mới sinh hai đứa bé.

Khi vừa sinh con, sữa cô rất ít, Dưa Hấu phải dùng rất nhiều lực mới có thể bú được, thấy đã lâu vẫn không hút được bao nhiêu, cậu bé không chịu bú nữa. Sau đó khi biết dùng bình để uống sữa thì càng không muốn bú sữa mẹ, ép cậu bé uống thì cậu bé sẽ ầm ĩ khóc lóc.

Bưởi Nhỏ thật thà ngoan ngoãn, giờ mới gần ba tuổi đã như một ông cụ non, cũng rất thông minh trí tuệ. Lần đầu tiên cô cho Bưởi Nhỏ bú sữa, bé con rất ngoan ngoãn phối hợp, mặc kệ là có bao nhiêu. Bác sĩ cũng nói em bé thay nhau bú, sữa của mẹ sẽ dần nhiều lên. Cũng nhờ Bưởi Nhỏ, ban đầu sữa cô rất ít, sau đó cũng đủ cho hai đứa trẻ, nhưng Dưa Hấu vẫn không muốn bú, vì vậy mà Bưởi Nhỏ uống luôn phần sữa của hai người.

Đây chính là lý do, Dưa Hấu là anh, Bưởi Nhỏ là em, nhưng em trai lại bụ bẫm hơn anh trai, tính cách lại như một ông cụ non, ra dáng anh lớn hơn rất nhiều.

Ninh Trừng nhìn Dưa Hấu, vừa tức vừa buồn cười, sao cô thể sinh ra một đứa con trai như vậy chứ? Đây rõ ràng là di truyền từ gen của người đàn ông nào đó… cô đột nhiên cảm thấy trái tim mình đau đớn, dường như có thứ gì đó đang bóp chặt lấy trái tim mình.


“Mẹ, mẹ sao thế? Mẹ lại nhớ bố à?” Bưởi Nhỏ là một đứa trẻ nhạy cảm, cảm giác được tâm tình cô thay đổi, mặc dù cô vẫn chưa mở miệng nói một câu.

“Mẹ đừng vậy mà, không phải con đã uống hết sữa rồi sao.” Dưa Hấu quơ quơ hộp sữa trống rỗng, kéo tay Ninh Trừng, cố gắng lắc lắc, “Mẹ, không cho mẹ nhớ người khác, con đang đứng ngay trước mặt mẹ này!”

Rốt cuộc Ninh Trừng cũng không nhịn cười được, thằng nhóc này, ngay cả cái kiểu ngang ngược không nói lý cũng giống hệt bố nó.

Cô ngồi xổm xuống, hôn lên má mỗi đứa một cái: “Hôn nay Dưa Hấu rất giỏi, uống hết sữa, phải tiếp tục đấy. Bưởi Nhỏ cũng làm rất tốt, tiếp tục thay mẹ giám sát anh con. Hai đứa đi tìm ông ngoại và bà nội đi, mẹ đi hái chanh, tối chúng ta sẽ ăn mì Ý.”

Dưa Hấu xoay người chạy đi, vừa chạy vừa hoan hô: “Yeah, ăn mì, tốt quá, không cần phải ăn cơm.”

Bưởi Nhỏ ôm đầu cô, hôn lên má cô một cái: “Mẹ, đừng nhớ bố nha. Bưởi Nhỏ yêu mẹ lắm.”

“…” Viền mắt Ninh Trừng lập tức nóng lên, cô quay đầu đi, gật đầu, thúc giục cậu bé đi nhanh, “Đi tìm anh con đi, thay mẹ giám sát anh con, đừng để anh con leo cây.”

“Vâng, nếu anh ấy hư, Bưởi Nhỏ sẽ lén nói với mẹ. Tạm biệt mẹ.” Bưởi Nhỏ nói xong, cũng xoay người chạy đi.

Bốn phía lập tức yên ắng lại, gió lay động nhánh cây, phát ra âm thành xào xạc.

Ninh Trừng ngồi bệt dưới đất, đầu tựa vào đầu gối, nước mắt không thể khống chế được, như một cơn lũ trào dâng, không ngừng trút xuống.

Một ngàn một trăm mười một.

Đây là một con số khiến cô sợ hãi, nhưng cô lại nhớ kỹ, chưa một lần quên. Cô không dám hồi tưởng, một ngàn một trăm mười một ngày đêm không có anh bên cạnh, cô làm sao để chịu đựng nổi. Càng không dám nghĩ tới, nếu như anh không quay về, cô sẽ phải làm gì.

Không, nhất định anh sẽ trở về!

Trước sau như một, cô giống như niệm kinh, mặc niệm trong lòng vô số lần, nén bi thương vào lòng, xua tan đi nỗi đau. Đây là tín niệm giúp cô tiếp tục sống như một người bình thường, cũng là tín ngưỡng mà cô phải nhắc nhở bản thân từng nơi từng chốn, từng giây từng phút.

Mỗi lần không cẩn thận nhớ đến anh, ký ức bị chôn sâu vô tình trào dâng, cô như chìm vào cơn sóng nhớ nhung, làn nước dữ dội bủa vây lấy cô không một lối thoát. Một nghìn một trăm mười một ngày, cô đã tái diễn điều này vô số lần.

Ninh Trừng mạnh mẽ ép mình phải dứt ra khỏi vũng bùn, khôi phục lại sự bình tĩnh, đứng dậy đến một cây chanh bên cạnh.

Cô chỉ hái vài quả chanh, hai tay cầm thật chặt, thong thả dạo bước trong vườn trái cây. Khi đã dạo hết một vòng vườn trái cây, mặt trời ngả về tây, cô mới xoay người đi về.

Gần ra khỏi vườn trái cây, Ninh Trừng nghe thấy có tiếng người nói chuyện.

“Con chắc chắn con là anh?”

“Con là anh mà. Chú là ai thế? Vì sao lại vào vườn trái cây nhà cháu? Có phải chú muộn trộm quýt không?”

“Hừ, trên mặt này có viết hai chữ kẻ trộm à? Con tốt nghiệp tiểu học chưa đấy, con có chắc là mình đọc được hai chữ này không?”

“Con biết mà, chú chính là kẻ trộm, con phải nói cho mẹ biết, mẹ con là cảnh sát, chú Lâm chú Thường cũng là cảnh sát, họ sẽ bắt kẻ trộm!”


“Anh bạn à, kẻ trộm sẽ không trộm vào ban ngày đâu, thường là đêm khuya tối lửa tắt đèn cơ.”

“…”

Cách một hàng cây ăn quả, Ninh Trừng có thể phân biệt được ba giọng nói, Dưa Hấu và Bưởi Nhỏ, người còn lại…

Cô bước đi như bay, chạy đến cuối con đường thì chợt dừng lại. Chỉ cần bước thêm một bước nữa, cô sẽ ra khỏi con đường này.

Nhưng hai chân cô đột nhiên không còn sức lực, lần thứ hai cảm thấy sợ hãi, sợ khi mình bước thêm bước nữa sẽ lại thất vọng. Thất vọng như vậy, hơn ba năm qua, cô đã thể nghiệm vô số lần.

“Mẹ, mẹ mau đến đây đi, mau tới bắt kẻ trộm.” Dưa Hấu đã nghe thấy tiếng bước chân của cô, lập tức chạy tới.

Bưởi Nhỏ cũng đi theo phía sau cậu bé, chạy đến bên cạnh cô, hai thằng nhóc, mỗi đứa kéo một tay của cô, không ngừng quơ quơ, Dưa Hấu liên tục kêu cô đi bắt kẻ trộm.

Ninh Trừng nhìn người đàn ông đang đến gần cô, mái tóc đen cắt ngắn, áo khoác màu xám nhạt, chiếc khăn quàng màu quýt trên cổ vô cùng bắt mắt, hình dáng ngũ quan vô cùng quen thuộc, ánh mắt kiêu căng lại ngạo mạn.

Anh càng đến gần cô, cô càng thấy rõ vết tích vừa cạo râu trên mặt anh, làn da không còn trắng như trước, biến thành màu lúa mạch, nhưng vẻ mặt vẫn khôi ngô không hề thay đổi.

Cô nhìn anh, ngây ra tại chỗ, không có bất kỳ phản ứng nào, cả người như hóa đá.

Ninh Hạo Nhiên xuất hiện, nói có người tìm cô, còn nói sẽ đưa Dưa Hấu và Bưởi Nhỏ về nhà tắm trước… Một loạt chuyện phát sinh, cô nghe được, thấy được, cũng thuận miệng đáp lại, ánh mắt lại chưa hề rời khỏi người đàn ông trước mặt, ngay cả mắt cũng không nháy một cái.

Ninh Trừng lo lắng, chỉ cần cô nháy mắt, anh sẽ tan biến đi, tựa như giấc mộng mà cô đã mơ thấy vô số lần, chỉ cần tỉnh lại, anh sẽ biến mất.

“Muốn ăn quýt không?” Rốt cuộc anh cũng mở miệng, chất giọng mát lạnh thuần hậu, trong đó còn có sự vui sướng không kìm nén được.

Anh tiện tay hái một trái quýt đã chín muồi trên cây quýt bên cạnh, ánh mắt vẫn ở trên người cô, không hề dời đi.

“Anh nói xem? Anh chắc em còn có thể ăn được quýt anh bóc à?”

“Hừ, em cũng học cách nói chuyện của anh?” Anh thong thả bóc vỏ trái quýt.

“…”

Ninh Trừng đã từng tưởng tượng vô số cảnh tượng họ gặp lại nhau, cảnh tượng này, giống như đã từng quen biết.

Cô nhớ tới khoảnh khắc khi hai người biệt ly, cô ghé vào ghềnh đá, nhìn anh rơi thẳng xuống thác nước, trái tim đau đớn đến cực điểm, trước khi ngất đi, điều cô mong đợi chính là như thế.

Anh cho một múi quýt vào miệng Ninh Trừng, tiện tay nắm cổ tay cô, kéo về phía trước, cô lập tức lọt thỏm trong ngực anh.

Anh cúi người, nhướng mày nói: “Có người giống hệt em, lần đầu gặp mặt đã xem anh là kẻ trộm.”


Ninh Trừng lập tức nhớ lại, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, coi anh thành sát nhân phanh thây biến thái.

“Bởi vì đó là con em.” Cô dừng lại chốc lát, nhẹ giọng bổ sung một câu, “Con em chưa từng gặp bố, không thể trách nó.”

Tròng mắt anh đen nhánh, thoáng hiện lên tia sáng như ánh nắng trời thu: “Em trai tương đối ngoan, như em. Còn đứa anh, vì sao lại gầy như thế, cũng như em?”

“Bởi vì nó giống anh, thích uống nước chanh, thích ăn mì Ý…” Cô còn chưa nói hết, anh đã nhét một múi quýt vào miệng cô.

Cả hai trùng phùng sau một thời gian dài xa cách, lại như một đôi vợ chồng già nắm tay nhau đến bạc đầu, trò chuyện về con của mình, tất cả tự nhiên như vậy, không hề có bất kỳ cảm giác xa lạ.

Anh hỏi gì, cô đáp nấy, trả lời được một nửa, anh lại đút cho cô một múi quýt, cho đến khi đút hết toàn bộ trái quýt mới thôi.

Ninh Trừng cũng có vô số câu hỏi muốn hỏi anh. Cô nuốt múi quýt cuối cùng vào, vừa muốn mở miệng, anh đã cúi xuống, gấp gáp hôn lên môi cô.

Chiếc lưỡi nóng bỏng của người đàn ông mang theo sức mạnh, tiến quân thần tốc, xông vào miệng cô, mùi vị chua chua ngọt ngọt, trong khi hai người quấn quýt dây dưa, lập tức lan tràn.

Hai tay Ninh Trừng ôm cổ anh thật chặt, cũng hôn lại anh.

Sự hờn dỗi đọng lại trong lòng thật lâu, trong nháy mắt liền biến mất không còn tăm hơi.

Bao lâu nay, nỗi đau quen thuộc luôn quẩn quanh trong lòng cô, cuối cùng cũng im hơi lặng tiếng tan biến, như là một bức tường thật dày, đột nhiên bị anh đẩy sập, nghiền nát thành bụi phấn, phiêu tán theo làn gió.

Giờ khắc này, Lục Mang cũng rất kích động, sự kiên cường lạnh lẽo nơi anh, đến giây phút này, cũng ầm ầm đổ sập.

Không có ai biết, khoảnh khắc khi anh rơi xuống vách núi, nhìn vào ánh mắt thê lương tuyệt vọng của cô, trong lòng anh đau đớn giằng xé như thế nào. Khi đó, anh không thể tin được dự đoán xấu nhất của mình, từ nay về sau, giữa họ sẽ là khoảng cách của sự sống và cái chết.

Chỉ là, anh không nghĩ tới, rơi từ thác nước cao như vậy, lại không chết.

Dòng nước thác chảy xiết, hình thành một vòng bảo hộ tự nhiên trong quá trình họ rơi xuống, để họ không bị đập vào các mũi đá nhô ra. Cho đến khi chìm xuống đáy sông, anh hôn mê bất tỉnh.

Lúc Lục Mang tỉnh lại, anh và Đan Mạc đã nằm trên một con thuyền ca nô, một người đàn ông trẻ tuổi tên là Miểu Sanh lái ca nô, đưa họ đưa đến một hải đảo ở Nam Thái Bình Dương.

Miểu Sanh và Thương Hải, cũng như Hàn Miểu Vân, đều là công cụ giết người bị Đan Mạc khống chế. Lên trên đảo, Miểu Sanh phát hiện Đan Mạc mất trí nhớ, còn có vết thương do bị đạn bắn, trong lúc điều trị vết thương cho Đan Mạc, Miểu Sanh đã len lén lái ca nô rời khỏi hải đảo.

Từ đó, anh ở trên hoang đảo, cùng Đan Mạc bị nhốt, đấu trí đấu dũng hơn hai năm.

Tuy Đan Mạc mất trí nhớ, nhưng tâm lý biến thái vẫn không thay đổi, liên tục biến đổi cách thức để dày vò anh trở thành lạc thú duy nhất của anh ta. Rồi lại sợ anh chết, càng sợ anh rời khỏi.

Lục Mang dựa vào sự thông minh và tài trí của mình, khống chế được cục diện, thông qua thôi miên, biết được những nạn nhân bị anh ta hành hạ từ mười năm trước, ngoại trừ Tống Tranh Vanh, Trịnh Nông, Thương Hải, Hàn Miểu Vân, Miểu Sanh, những người bị khống chế khác, lần lượt điều tra, tổng cộng có mười sáu người.

Sau đó nữa, Đan Mạc bị rắn độc cắn, cứu chữa không có hiệu quả, tử vong. Một mình anh ở trên đảo, trải qua gần một năm dằn vặt.

Anh hy vọng có thuyền đi qua hải đảo, mang anh về lại lục địa, cũng thử ném bình ra biển, mong có người thấy sẽ đến cứu anh. Nhưng từ đầu đến cuối, kỳ tích không hề phát sinh.

Vô số lần anh dấy lên hy vọng, rồi hy vọng lại vô số lần tan biến, cuối cùng anh quyết định được ăn cả ngã về không, dùng bè gỗ do chính anh tạo, rời khỏi hoang đảo vô danh.

Quá trình phiêu lưu trên biển vô cùng nguy hiểm. Thế nhưng, kỳ tích vẫn xảy ra. Anh nương theo một dòng hải lưu không biết tên, trôi nổi đến hoang đảo mà tập đoàn Tống thị đã từng dùng để thực hiện hạng mục nông trường hữu cơ. Trên đảo có người, rốt cuộc anh cũng được cứu vớt.

Một ngàn một trăm mười một ngày!

Lần đầu tiên gặp gỡ, người con gái cầm cánh hoa mỉm cười, là tình cảm chân thành duy nhất trong cuộc đời của anh, quay về bên cạnh cô, là lối về duy nhất của anh, cũng trở thành tín niệm của anh, giúp anh chịu đựng một ngàn một trăm mười một ngày, cuối cùng, anh vẫn về bên cô.


Hai người khóa môi một hồi lâu, Lục Mang mới buông cô ra, vuốt lại mái tóc dài đã xộc xệch, cầm tay cô, đi về phía trước.

Hai người họ vừa đi vừa trò chuyện, nói về những gì đã diễn ra trong ba năm nay.

Hoàng hôn lặng yên phủ xuống, hai người họ đi tới một nhà gỗ nhỏ bên cạnh vườn trái cây.

“Đây là nhà Xoài của em?” Lục Mang đột nhiên hỏi.

Nơi đầu tiên anh đến sau khi trở về là viện Nghiên cứu, không gặp được cô. Thường Tử Dương kể lại với anh, khoảng thời gian anh vừa đi, tâm tình cô gần như tan vỡ, nếu không phải mang thai, có lẽ cô sẽ không kiên cường đến được ngày hôm nay.

Sau đó, cô mang theo hai đứa con trai, Kiều Tử San và Ninh Hạo Nhiên về ở nông thôn, vừa kinh doanh vườn trái cây, vừa học nghiên cứu sinh, học sâu hơn, phong bế chính mình lại. Công việc ở viện Nghiên cứu của cô tạm thời do Trang Đình tiếp nhận.

“Nhà Xoài…” Ninh Trừng không nói theo ý của anh, đổi một cách giải thích khác: “Vườn trái cây đến mùa thu hoạch, ban đêm thường xảy ra mất cắp. Vậy nên mới có cái nhà gỗ nhỏ này, trong khoảng thời gian đó, thi thoảng em sẽ ở nhà gỗ nhỏ gác đêm.”

Trên thực tế, khi anh và cô còn ở bên nhau, anh từng kể cho cô một câu chuyện thiếu nhi. Anh đã từng nói, anh sẽ xây cho cô một căn nhà Xoài, sẽ có rất nhiều điều kì diệu xảy ra. Kết quả, nhà Xoài còn chưa tạo, anh đã rời đi, cô chỉ có thể tự xây cho mình.

Lục Mang nhìn cô: “Lớn vậy rồi còn tin vào truyện cổ tích…” Giọng nói nghe như đang trách móc, lại tràn ngập yêu thương và cưng chiều.

Dĩ nhiên anh hiểu được, Dưa Hấu và Bưởi Nhỏ càng lớn càng giống anh, cô nhìn hai đứa nhỏ sẽ nhớ tới anh, vậy nên bình thường mới trốn ở đây, lấy căn nhà này làm chỗ trốn tránh tinh thần.

Anh kéo cô vào căn nhà gỗ, nhìn xung quanh một vòng.

Trên bàn có vài chai rượu rỗng, trên giường còn để quần áo cô vừa thay lúc sáng, giỏ rác nhỏ ở đầu giường chất đầy khăn giấy lau nước mắt, trên tủ đầu giường có một lọ thuốc, chỉ nhìn tên thuốc, anh cũng biết là thuốc điều trị chứng mất ngủ.

Trái tim Lục Mang bỗng nhiên thắt lại, quay đầu hôn cô.

Có lẽ là chia lìa đã lâu, hai người đều kích động.

Anh vừa hôn cô vừa kéo khăn quàng trên cổ, cởi áo khoác, đẩy cô, hai người cùng nhau ngã xuống giường.

Năm thứ hai, trung thu mười lăm tháng tám âm lịch, ngày đoàn viên, bé Xoài Nhỏ, thành viên mới của nhà họ Lục được sinh ra.

___________________

Xin chào mọi người, chúng mình là Cookie Choux.

Rất cảm ơn bạn Berry Black đã tìm được và tài trợ raw 2 chương ngoại truyện cuối của “Mùa Quýt Chín”. Tối qua em Vy đã tức tốc edit xong, và hôm nay Quanh xin được up NT3 lên trước.

Mình thực sự không biết nói gì hơn ngoài cảm ơn bạn rất nhiều! Nhờ có bạn mà “Mùa Quýt Chín” mới được lấp hố hoàn chỉnh ^^

Như mình đã nói, “It”s not an end, it”s an and”. Nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau (chỉ là không ngờ lại sớm như vậy lmao)

Mình sẽ xóa thông báo ở chương trước để tránh gây ngắt mạch truyện, còn thông báo này mình vẫn sẽ giữ lại.

Một lần nữa, cảm ơn mọi người rất nhiều,

Cookie Choux


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.