Đọc truyện Mùa Quýt Chín – Chương 80: Tham vọng
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trong phòng thẩm vấn Cục Cảnh sát, Tống Thanh Bắc nhìn hai người ngồi đối diện, trên mặt treo biểu cảm khinh thường.
Toàn thân anh ta, mỗi một biểu tình, mỗi một động tác đều đang cho thấy một chuyện, chúng mày không làm gì được tao!
Có lẽ do số lần thẩm vấn quá nhiều, lần nào cũng có đoàn luật sư khổng lồ trấn giữ, anh ta đã phiền chán, cảm thấy hoàn toàn không cần nữa, lúc này lại đơn thương độc mã ra trận.
Cũng vào lúc này, người trực tiếp đấu với anh ta, không phải là Lâm Khiếu Ba, đổi thành Lục Mang.
Ninh Trừng làm trợ lý, ở bên cạnh ghi chép, thi thoảng cũng hỏi vài câu.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn Tống Thanh Bắc ở khoảng cách gần như thế.
Âm u lạnh lẽo.
Đó là cảm giác trực tiếp nhất anh ta cho cô, tuy ngũ quan diện mạo không tính là kém, tây trang phẳng phiu, tóc không hề cẩu thả, tuổi không lớn, nhiều nhất là hơn ba mươi, trong ánh mắt lại như tích lũy một lớp bụi dày, khiến người ta không thấy rõ ánh mắt thật sự của anh ta.
Trong phòng thẩm vấn, không khí rất đè nén, ngoại trừ tiếng lật giấy thi thoảng vang lên thì rất yên ắng.
Bên cạnh phòng thẩm vấn, Lâm Khiếu Ba và Thường Tử Dương đứng song song, khoanh tay trước ngực, đối mặt với bức tường kính, nhìn chằm chằm người bên trong phòng thẩm vấn.
Hàn Y Lâm ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, đôi tay nắm chặt, nhìn rất căng thẳng, cô ấy không biết lần này đánh cuộc có thể thành công không, có thể bắt Tống Thanh Bắc vào ngục giam không.
Trong phòng thẩm vấn, Tống Thanh Bắc ngồi không yên, phá vỡ bầu không khí yên lặng trước, “Hai người rảnh quá rồi à? Không có lời gì muốn hỏi sao? Nếu không có, xin lỗi, tôi phải về công ty họp, tôi rất bận.”
Lục Mang hơi ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Tống Thanh Bắc, “Anh cho rằng hôm nay anh còn ra khỏi cánh cửa Cục Cảnh sát được sao?”
Tống Thanh Bắc cười lạnh một tiếng, “Chuyện nên khai, tôi đã khai rồi. Vưu Tiểu Liên không phải tôi giết, người giết bà ta là Tống Thanh Nam, tôi tận mắt chứng kiến anh ta cho thi thể Vưu Tiểu Liên vào pho tượng. Mục đích của anh ta, hẳn là mấy người rất rõ ràng, trả thù việc tôi tiếp quản công viên giải trí Bạch Vân thành công. Nhưng đó là quyết định của hội đồng quản trị, chính anh ta vô dụng, có thể trách ai?”
Ninh Trừng muốn phản bác, bị Lục Mang giữ tay, ý bảo Tống Thanh Bắc tiếp tục.
Tống Thanh Bắc cũng không khách khí, tiếp tục đổi trắng thay đen, “Còn Tằng Bình mà mấy người nhắc đến, con cô ta không trúng độc, lại còn tự mình trộn bột ca cao vào sữa bột, tạo thành biểu hiện trúng độc chì giả, khởi xướng quyên góp, mấy chuyện lung tung rối loạn đó, căn bản là tôi không biết. Không sai, quyên góp là kết hoạch marketing của công ty tôi, nhưng đó là vì tốt cho cô ta, cho con cô ta tiền chữa bệnh, đây là làm công ích xã hội, chúng tôi hảo tâm giúp đỡ, có gì sai sao?”
Tống Thanh Bắc tạm dừng một lát, tầm mắt đột nhiên chuyển sang vách tường đối diện, dường như biết sau tấm kính một chiều đó, có người đang nhìn mình.
“Chuyện cuối cùng, tôi chỉ nói một lần nữa, Tống Thanh Nam không phải tôi giết, người giết anh ta là cái cô họ Hàn kia. Tôi thừa nhận, ngày đó tôi không khống chế được, ai bảo cô ta lắc lư quyến rũ tôi? Cô ta giết Tống Thanh Nam, tốt xấu gì cũng là em trai tôi, xem như cho cô ta chút trừng phạt.”
“Ăn nói cho đàng hoàng!” Rốt cuộc thì Ninh Trừng cũng không nghe nổi loại giảo biện không chút liêm sỉ này nữa, cô đẩy báo cáo giám định thi thể Tống Thanh Nam và báo cáo giám định vết thương trên người Hàn Y Lâm đến trước mặt Tống Thanh Bắc.
“Xương sọ Tống Thanh Nam vỡ vụn, móc xích gãy vỡ, tất cả xương sườn, không có cây nào là hoàn hảo không hao tổn gì. Vết thương nặng như thế, Hàn Y Lâm là một cô gái yếu ớt, sao có thể làm được?”
Ninh Trừng còn chưa dứt lời, Tống Thanh Bắc đã chen ngang, “Cũng không chắc đâu, không thể trông mặt mà bắt hình dong, cô nhìn xem, vết cào trên tay tôi rất sâu, chính là do cô ta.”
Ninh Trừng tức giận đến mức cắn răng, Lục Mang nhìn cô, hơi mỉm cười, khi nhìn người đối diện, nụ cười đã biến mất.
“Tống Thanh Bắc, chắc là trong lòng anh rất rõ, tập đoàn Tống Thị sắp sửa thành họ Hàn.” Anh nói chuyện không nhanh không chậm, như đang nói chuyện thời tiết.
Trái lại, điều Tống Thanh Bắc không muốn nghe nhất là việc trước đây tập đoàn Tống Thị họ Hàn, lập tức vỗ bàn, rống giận, “Đó là chuyện không thể nào!”
“Có thể hay không, chúng ta nói chuyện mười năm trước đã, hạng mục môi trường xanh, nông trường hữu cơ của tập đoàn Tống Thị.” Lúc Lục Mang nhắc tới ba chữ “môi trường xanh” này, sắc mặt Tống Thanh Bắc đã đen sì.
Trong lòng Ninh Trừng sảng khoái, lập tức thay anh thuật lại kỹ càng chứng cứ họ đang nắm được.
Hàn Y Lâm tiến vào tập đoàn Tống Thị không đến một tháng, phát hiện bí mật không thể cho ra ánh sáng của tập đoàn Tống Thị.
Cô ấy tra tìm lịch sử tư liệu bên trong hồ sơ của tập đoàn Tống Thị, đầy đủ tư liệu về tất cả hạng mục, chỉ có tư liệu về hạng mục mười năm trước là trống không. Năm đó, đúng là năm mà tập đoàn Tống Thị phát triển mạnh nhất, không thể nào lại không có hạng mục gì.
Cô ấy âm thầm phối hợp với người của cơ quan Cảnh sát điều tra, chú trọng điều tra một hạng mục bỏ trống mười năm trước. Có một khoản đầu tư hơn một tỷ không biết đi đâu, điều tra kỹ càng mới phát hiện hạng mục môi trường xanh – nông trường hữu cơ do tập đoàn Tống Thị khởi động, nhưng vận hành không đến một năm thì hạng mục đột nhiên ngưng hẳn.
Cơ quan cảnh sát điều tra tiếp tục tìm kiếm, tiến vào ngõ cụt, vì tất cả tư liệu đã bị tiêu hủy.
Cuối cùng, Hàn Y Lâm thông qua một ít công nhân đã tham dự hạng mục lúc ấy, biết địa chỉ nông trường, là trên một hoang đảo rất bí ẩn.
Hàn Y Lâm nói chuyện này cho Ninh Trừng và Lục Mang, Lục Mang cảm thấy khả nghi, lập tức kêu đội hình sự lên đảo điều tra, kết quả là đào ra mười bộ xương người trên đảo.
Ninh Trừng cùng Thường Tử Dương nhanh chóng giám định báo cáo vết thương và thân phận của những thi thể, tất cả đều chết do trúng độc chì, sau khi thân phận mười người chết được xác nhận, đều là công nhân đột nhiên mất tích mười năm trước của tập đoàn Tống Thị.
Điều khả nghi nhất là, người nhà báo mất tích, nhưng sau đó đều tự mình hủy đơn, hiển nhiên có người đã thu mua họ, thông qua tiền để giải quyết.
Ninh Trừng thuật lại toàn bộ quá trình kỹ càng, Tống Thanh Bắc nghe xong, trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu, thân thể nặng nề ngả ra, dựa vào lưng ghế, lạnh lùng nói một câu, “Tôi phải chờ luật sư của tôi đến đây.”
“Anh xác định?” Giọng Lục Mang đột nhiên cao lên, “Năm đó, người phụ trách hạng mục này là anh. Nhưng người sợ tội tự sát lại là bố anh – Tống Tranh Vanh, rốt cuộc ông ta chết như thế nào, chân tướng sớm muộn cũng sẽ lòi ra. Bây giờ, có người muốn làm giao dịch với anh.”
Cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị mở ra.
Hàn Y Lâm đi vào, mặc tây trang quần tây màu đen, áo sơmi trắng, tóc búi lên, trên người đã hoàn toàn không nhìn ra bóng dáng Hàn Y Lâm mỏng manh yếu ớt.
“Tống Thanh Bắc, giờ anh chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất, nếu anh lựa chọn nhận tội, là anh giết mẹ tôi, bà Vưu Tiểu Liên, chồng tôi, anh Tống Thanh Nam, tất cả chân tướng của hạng mục nông trường hữu cơ sẽ tiếp tục bị vùi lấp, tôi cũng rời khỏi tập đoàn Tống Thị; thứ hai, nếu anh tiếp tục không nhận tội, tôi sẽ lập tức giao những tư liệu này cho truyền thông, tập đoàn Tống Thị sẽ sụp đổ, tôi nhất định sẽ khiến tập đoàn Tống Thị sửa thành họ Hàn một lần nữa!”
Hàn Y Lâm nhìn thẳng vào Tống Thanh Bắc, ánh mắt bén nhọn như hận không thể cầm dao đâm chết anh ta.
Tống Thanh Bắc im lặng không nói, dường như đang do dự.
Ninh Trừng đẩy hai phần tư liệu trong tay qua, “Tống Thanh Bắc, giờ anh đã không còn đường lui, khẩu cung của Vưu Hiến Bình cũng đủ để làm chứng cứ hữu hiệu trước toà án, chứng minh anh giết hại bà Vưu Tiểu Liên, còn Tằng Bình, cô ta sẽ làm chứng, là anh dùng tiền bức bách họ lừa dối mọi người, phát động quyên góp, mượn chuyện này công kích Tống Thanh Nam.”
Tống Thanh Bắc hắng giọng, nhìn Lục Mang, “Tôi muốn luật sư đến, giao ra chứng cứ, chứng minh lời của người phụ nữ này.”
Hàn Y Lâm tiến về phía trước một bước, “Tống Thanh Bắc, đã không còn thời gian, chỉ cần tôi bước ra khỏi cánh cửa này, gièm pha coi mạng người như cỏ rác của tập đoàn Tống Thị sẽ lập tức lên báo! Giờ anh chỉ có thể thừa nhận, anh là kẻ giết người!”
Sống lưng Tống Thanh Bắc bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Nếu Hàn Y Lâm nói chuyện giữ lời, dĩ nhiên anh ta sẽ lập tức thừa nhận, Vưu Tiểu Liên và Tống Thanh Nam vốn nên chết, hai mạng người, so với mười mạng người của hạng mục nông trường, cái nào nặng cái nào nhẹ, vừa nhìn đã hiểu ngay. Huống chi còn có thể giữ được tập đoàn Tống Thị.
Nhưng nếu cô ta lật lọng, trên lưng anh ta sẽ phải gánh mười hai mạng người, cơ nghiệp mấy chục năm của tập đoàn Tống Thị sẽ sụp đổ trong nháy mắt.
Nếu anh ta không thừa nhận, tập đoàn Tống Thị sẽ chịu gièm pha, cảnh sát cũng sẽ tiếp tục điều tra anh ta, đoàn luật sư của anh ta vốn đã không gánh nổi, đến cuối cùng, rất có khả năng tập đoàn Tống Thị cũng không giữ nổi.
Cân nhắc mãi, Tống Thanh Bắc quyết định đánh cuộc, “Tôi thừa nhận, là tôi giết Vưu Tiểu Liên, Tống Thanh Nam…”
Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, một tiếng “rắc” vang lên, Lâm Khiếu Ba đã còng tay anh ta, “Tống Thanh Bắc, chúng tôi lấy tội danh giết hại Vưu Tiểu Liên, Tống Thanh Nam và mười hai người, chính thức bắt giữ anh!”
Tống Thanh Bắc nhìn một vòng xung quanh, lập tức ý thức được, mình rơi vào bẫy của họ!
Tống Thanh Bắc bị mang đi, hai chân Hàn Y Lâm mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống, Ninh Trừng tiến lên một bước, bắt được tay cô ấy, đỡ cô ấy dậy, “Y Lâm, hôm nay cậu biểu hiện quá tuyệt vời!”
Hàn Y Lâm lắc đầu, “Không, là cậu và giáo sư Lục nhìn thấu bản chất tham lam của Tống Thanh Bắc, tập đoàn Tống Thị là sự dụ hoặc lớn như thế, sao anh ta có thể chịu được? Cảm ơn hai người.”
Ninh Trừng quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, anh cũng nhìn cô, tầm mắt hai người giao nhau vài giây, rất ăn ý mà dời đi, anh tùy tay cầm một phần tư liệu, tiếp tục lật xem.
Ninh Trừng thu hồi tầm mắt, đỡ Hàn Y Lâm rời khỏi phòng thẩm vấn, “Mình đưa cậu về nghỉ ngơi, tiếp theo, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.”
Các cô rời đi, Lục Mang cũng ra theo. Vừa đi đến cửa, Thường Tử Dương đã ra khỏi xe, đến trước mặt Ninh Trừng và Hàn Y Lâm, đưa tay muốn đỡ cô ấy, “Cô Hàn… Tôi đưa cô về.”
“Xin hãy kêu tôi là bà Tống.” Hàn Y Lâm sửa lại xưng hô lần nữa, chỉ nói “cảm ơn”, không để anh ấy đưa về, cô ấy gọi điện thoại, nhanh chóng có tài xế tới đón.
Hàn Y Lâm biết Ninh Trừng và Lục Mang cố ý kêu Thường Tử Dương từ viện Nghiên cứu đến đây, tâm tình của họ, cô ấy có thể hiểu được, nhưng không thể nào tiếp nhận.
Sau khi Hàn Y Lâm ngồi xe đi rồi, Ninh Trừng lập tức nhìn Thường Tử Dương, có hơi xấu hổ, “Học trưởng, ngại quá. Chắc cô ấy còn cần thời gian.”
Thường Tử Dương cười nhạt, “Ngại gì chứ? Anh cũng chưa nói nhất định phải thế nào.”
“Anh muốn thế nào, sau này tự mình làm, chúng tôi về nhà.” Lục Mang nắm tay Ninh Trừng, lên một chiếc xe màu đen.
Trước cửa Cục Cảnh sát, cuối cùng chỉ còn lại Thường Tử Dương, cô độc một mình.
Thường Tử Dương ngơ ngác nhìn bầu trời, mãi cho đến khi Lâm Khiếu Ba đứng phía sau anh ấy, vỗ vai, anh ấy mới phục hồi tinh thần lại.
“Kết án rồi, có phải chúng ta nên đi làm “một chầu” không? Chỉ hai chúng ta, đều là người lưu lạc nơi chân trời.” Thường Tử Dương trêu chọc.
Lâm Khiếu Ba lập tức phủ định, “Anh không phải, anh còn có cơ hội, chẳng qua là cần thời gian.”
Còn anh thì không giống, giờ anh chỉ có một con đường có thể đi, học cách xoay người, học cách chúc phúc, học cách tiếp thu người mới, tuy rằng tất cả đều rất khó.