Mùa Quýt Chín

Chương 50: Ngoại truyện 1 🍋 Tống Thanh Nam và Hàn Y Lâm


Đọc truyện Mùa Quýt Chín – Chương 50: Ngoại truyện 1 🍋 Tống Thanh Nam và Hàn Y Lâm

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Tiệc tối thành lập quỹ Thiên sứ chim Họa Mi tiến hành rầm rộ.

Sau khi Lục Mang và Ninh Trừng đi trước, Tống Thanh Nam quay đầu nhìn Hàn Y Lâm.

“Hai người họ còn bận việc, phải tìm kiếm trẻ em mất tích.” Hàn Y Lâm giải thích một câu, “Tiếp theo làm gì?”

Tống Thanh Nam cầm cổ tay cô, kéo về phía mình, Hàn Y Lâm ngã vào vòng ôm của anh, anh cúi người, đôi môi mỏng cọ xát trên má cô, sau đó ngừng bên tai cô, nỉ non một câu, “Em nghĩ sao?”

Hàn Y Lâm không rút tay ra, cũng không hỏi lại, chỉ nhắc nhở anh một câu, “Hội trường có rất nhiều người đang nhìn, có phải chúng ta nên đổi chỗ khác không? Anh cũng không muốn ngày mai lại lên hot search nhỉ?”

Khóe môi Tống Thanh Nam giật giật, trưng ra nụ cười bất cần, gương mặt khôi ngô không ai có thể kiềm chế, kèm theo sự mập mờ thiếu đứng đắn. Anh đột nhiên bế cô lên, hội trường lập tức xuất hiện tiếng thét chói tai.

Cơ thể Hàn Y Lâm đột nhiên bay lên, đôi tay nắm chặt cánh tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh.

Tống Thanh Nam bế cô rời khỏi hội trường, tầm mắt luôn dừng trên gương mặt trang điểm tinh xảo của cô, cô không hề biểu hiện hoảng sợ, cũng không có chút nóng lòng chờ mong, có thì cũng chỉ là sự bình lặng như nước.

Sự bình tĩnh này của cô lập tức chọc giận anh.

Tống Thanh Nam bế cô vào thang máy, cửa thang máy vừa đóng lại một nửa, anh đã thả cô xuống, cúi người hôn cô, đè cô lên tường.

Cơ thể hai người đập vào vách thang máy, phát ra một tiếng vang, gần như là đồng thời với tiếng khép thang máy.

Tống Thanh Nam vừa hôn cô, vừa thuận tay gỡ tóc cô xuống, hai tay len lỏi vào tóc cô, mười ngón giống như một chiếc lược, chải tóc cô ra.


Anh cắn mút môi cô, lưỡi quấn lấy lưỡi cô.

Cô không có phản ứng gì, không kháng cự, cũng không đáp lại.

Tống Thanh Nam đột nhiên cảm thấy tức giận.

Anh càng cắn mạnh hơn, làm loạn trong miệng cô, không cẩn thận làm rách môi cô, một mùi máu nồng nặc lan tràn giữa hai đôi môi đang quấn quýt.

Tống Thanh Nam dày vò cả buổi mới phát hiện, trước sau chỉ có một mình anh diễn một vai.

Thang máy đã tới bãi đỗ xe ngầm.

Anh rất nản lòng, nhưng lại không thể không buông cô ra, nhìn vào đôi mắt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng của cô, sự nản lòng lập tức hóa thành phẫn nộ, anh đưa tay túm tóc cô, giật xuống, một tay nâng cằm cô lên.

“Hàn Y Lâm, tôi nói cho em biết, tối hôm nay, cho dù em có thanh cao ngạo mạn như thế nào, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho em. Em, chỉ có thể thuộc về tôi!” Câu cuối cùng, Tống Thanh Nam nhấn mạnh từng chữ mới buông cô ra.

“Anh Tống không cần khách khí, trong lòng anh, không phải tôi là thứ đồ chơi anh dùng tiền để đổi sao?” Hàn Y Lâm nói xong thì đẩy anh ra, thản nhiên ra khỏi thang máy. Chưa đi được mấy bước, tay đã bị anh giữ lại.

Tống Thanh Nam cũng ra khỏi thang máy, kéo tay cô đi đến chiếc Lamborghini màu vàng cách đó không xa, “Em nói đúng, em chính là một thứ đồ chơi. Từ nhỏ đến lớn tôi đã chơi bao nhiêu thứ như vậy, còn không trị được con búp bê như em sao? Xem hôm nay tôi chơi chết em thế nào!”

Bước chân Hàn Y Lâm nhẹ tênh, giống như cưỡi mây đạp gió, hình như cô uống không ít rượu.

Cô không giống Ninh Trừng, tuy làm việc ở quán cà phê, nhưng thật ra cô không thích cà phê. So với cà phê, cô thích rượu hơn. Bởi vì cà phê khiến người ta tỉnh táo, nhưng cô không thích cảm giác tỉnh táo.

Rượu không phải là thứ tốt lành, nhưng rượu có thể cho người ta thêm can đảm, có thể gây tê, lúc này, đúng là thứ mà cô cần nhất.


Tống Thanh Nam đẩy mạnh cô vào ghế phó lái, đóng cửa xe thật mạnh, thân xe hơi rung lắc, cô cảm giác choáng váng. Cô nhắm mắt lại, muốn tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi chốc lát.

Tống Thanh Nam đã ngồi vào ghế lái, đưa tay kéo cô qua, lại bắt đầu cắn môi cô giống như chó điên, cắn cả buổi mới buông ra, khởi động xe.

Tuy Hàn Y Lâm không quá tỉnh táo, nhưng có thể cảm giác được, kiến trúc hai bên đường phố nhanh chóng lùi lại phía sau, tốc độ càng lúc càng nhanh. Không bao lâu sau, phong cảnh hai bên nhanh chóng thay đổi, không còn là nhà nữa, biến thành cây.

Cô không biết xe chạy bao lâu mới dừng lại tới. Chỉ biết, lúc xe dừng lại, cô bị Tống Thanh Nam bế lên, tiến vào một tòa biệt thự.

Hàn Y Lâm cố gắng mở mắt, nhìn xung quanh một vòng, chỗ này rất xa lạ với cô, hình như là trên núi ở ngoại thành. Núi sâu hoang vu, biệt thự, một nam một nữ… Không biết Hàn Y Lâm bị những từ này kích thích, hay là vì nhiệt độ trên núi quá thấp, gió lạnh thổi qua, cô lạnh đến mức run rẩy, cơ thể cuộn tròn theo bản năng, ôm chặt người đàn ông đang bế mình.

Cơ thể anh rất ấm, cô ôm anh như vậy, thuần túy là xuất phát từ bản năng. Cô ôm như thế, khiến người đàn ông nãy giờ vẫn bị cơn giận khống chế dừng chân lại.

Tống Thanh Nam cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, cô giống như một con mèo hoang, nắm chặt tay anh, tuy móng tay cô không dài, nhưng gần như là đâm vào thịt anh.

Đáng lẽ anh nên thấy đau, nhưng loại đau đớn này khiến đáy lòng đã gần như chết lặng của anh có chút xúc động.

Tựa như cảm giác lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.

Có lẽ người khác nói rất đúng, anh đã gặp quá nhiều người phụ nữ hoa mĩ lộng lẫy, ai ai cũng xem anh như là con mồi, nhìn thấy anh thì sẽ nhào lên. Thứ mấy cô gái đó nhào đến không phải anh, mà là tiền của anh.

Anh cảm giác mình giống như một linh hồn lang thang trong một vườn hoa với cả trăm loài, nhìn nhiều hoa quá, cảm giác không có gì khác nhau, bây giờ anh chán ghét, cảm giác mặt cỏ ngoài vườn hoa còn quyến rũ hơn.

Hàn Y Lâm chính là mặt cỏ mà anh muốn bước vào.


Nhưng đến giờ đã là nửa năm, vì sao anh vẫn ở lại mặt cỏ này, không muốn rời đi? Tuy rằng anh còn chưa thực sự đặt chân vào.

Tống Thanh Nam cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nhắm mắt, làn da rất đẹp, bình thường cô để mặt mộc, hôm nay có trang điểm nhẹ, nhìn trắng như bông tuyết.

Anh bế cô lên lầu, những nơi hai người họ đi qua, đèn cảm ứng âm thanh lần lượt sáng lên, sau đó lại lần lượt vụt tắt. Tống Thanh Nam ôm cô đi vào phòng ngủ trên tầng hai, đặt cô trên giường, đôi tay vừa buông ra, còn chưa đứng dậy, Hàn Y Lâm cảm giác không lạnh nữa, cũng đoán là đã vào phòng, cô mở mắt.

“Em tỉnh rồi à?”

“Đây là nhà anh?” Hàn Y Lâm đẩy anh ra, ngồi dậy khỏi giường, nhìn xung quanh một vòng.

Phòng rất lớn, trang hoàng rất xa hoa, nhưng lại không có sức sống, thậm chí, cô nhíu mày theo thói quen, “Căn phòng này đã có bao nhiêu người phụ nữ ngủ rồi? Chúng ta vẫn nên tới khách sạn đi.”

“Em sợ à?” Tống Thanh Nam không giải thích, biệt thự này, ngoại trừ chính anh thì không có ai biết. Nơi này là chốn bồng lai tiên cảnh của anh, một nơi ngăn cách với thế giới.

“Không phải sợ, tôi không thích ngủ trên giường đã có người khác nằm.”

“Giường tôi ngủ cũng không thích? Ý em là, em muốn một người ngủ một giường?” Tống Thanh Nam cúi xuống bên cạnh cô, một tay chống phía sau, nghiêng đầu, híp mắt nhìn cô, một tay chơi đùa với tóc cô.

Tống Thanh Nam đẩy phần tóc xõa tung trên lưng, mái tóc dài tách ra hai bên, lộ ra phần cổ trắng mịn như tuyết trắng, anh chạm vào cổ cô, “Hay là em đang sợ hãi?”

Cơ thể Hàn Y Lâm nhích về phía trước một chút, xoay người đối mặt với anh, “Tôi sợ cái gì?”

“Em sợ tôi sẽ giết em, cưỡng bức rồi giết?” Khóe môi anh lại nhếch lên nụ cười không đúng đắn theo thói quen.

“Vậy thì anh nên sợ tôi mới đúng.” Hàn Y Lâm đẩy tay anh ra, sửa lại đầu tóc bị anh làm lộn xộn.

Tống Thanh Nam kinh ngạc, vậy mà cô lại trả lời như vậy.

Anh đột nhiên đứng dậy, đẩy bả vai cô, hai người song song ngã xuống, anh đè lên người cô, “Không có người phụ nữ nào dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi cũng muốn nhìn xem, em có chỗ nào khiến tôi sợ hãi?”


Tống Thanh Nam nói xong, trực tiếp hôn lấy cô, đôi tay cầm cổ váy cô, xé ra hai bên.

Cùng với âm thanh xé rách, chiếc váy dạ hội bằng tơ lụa bị anh xé dễ như trở bàn tay.

Hàn Y Lâm lập tức cảm giác một phần lớn diện tích của làn da trước ngực tiếp xúc với không khí, tuy trong phòng có máy sưởi, nhưng cô vẫn thấy rất lạnh lẽo, đôi tay nắm chặt lấy chăn, phủ lên người.

Tống Thanh Nam vừa hôn cô, hai chân vừa đẩy đôi chân đang kẹp chặt của cô ra.

Cơ thể Hàn Y Lâm cứng ngắc, nhưng cũng không kháng cự anh, hai chân vốn khép chặt nhanh chóng buông ra, bàn tay nắm chăn cũng thả lỏng, nằm yên. Cô như một con cừu non đang đợi bị làm thịt, đã biết kết cục cuối cùng, yên lặng chờ tất cả kết thúc.

Tống Thanh Nam hôn một lúc lâu, cảm giác như mình đang hôn người chết, bởi vì cô không có phản ứng gì cả. Anh cứ cảm thấy kỳ lạ, hình như có chỗ nào không thích hợp, bây giờ rốt cuộc cũng ý thức được, loại chuyện phải hai người phối hợp, cô lại để anh một mình diễn một vai.

Tống Thanh Nam đột nhiên dừng lại, hai tay chống hai bên người cô, “Hàn Y Lâm, em ghét tôi vậy sao?” Trong giọng anh có cảm giác thất bại rõ ràng.

Hàn Y Lâm lắc đầu, “Tôi không ghét anh.”

“Nhưng em cũng không thích?”

“…” Cô không lắc đầu, không khẳng định, cũng không cam chịu, mà hỏi lại một câu, “Thế nào mới gọi là thích? Vì sao nhất định phải thích? Anh muốn làm gì, tôi cũng sẽ không phản đối, không phải thế là được rồi sao?”

Tống Thanh Nam giơ tay bóp chặt cằm cô, “Hàn Y Lâm, em phải thích tôi! Em phải giống tôi, phối hợp với tôi trên giường, chúng ta mới có thể tiếp tục!” Anh giống một con sư tử bị chọc giận, gầm nhẹ.

Hàn Y Lâm vẫn bình tĩnh như cũ, “Tôi không có cảm giác đó, anh muốn tôi lừa anh sao? Tôi có thể thử xem.”

Cô giang tay ra, ôm lấy cổ anh, chủ động hôn. Nhưng gần như chỉ vừa đụng vào môi anh thì đã buông ra, bởi vì không quen, “Anh vẫn nên làm đi. Tôi thật sự không ghét anh. Ít nhất hôm nay anh đã làm một chuyện tốt, khiến tôi cảm giác mình cũng trở thành người tốt, giống như Ninh Trừng.”

Tống Thanh Nam nhìn gương mặt bình tĩnh không có chút nhấp nhô của cô, lồng ngực tràn ngập phẫn nộ, “Được, tôi làm!”

Sự kiên nhẫn của anh đã hao mòn hết. Cũng có lẽ vì đã lâu chưa chạm vào phụ nữ, phản ứng cơ thể đã vượt qua phạm vi mà lý trí có thể khống chế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.