Đọc truyện Mùa Quýt Chín – Chương 40: Không còn thời gian
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Vài phút trước, lớp TaeKwonDo thiếu nhi ở ngoại thành, vị trí địa lý rất thuận lợi.
Lúc người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện, phát hiện bên trong cũng không có người. Anh ta chau mày, giống như hơi kinh ngạc. Anh ta xoay người định rời khỏi thì nhìn thấy bên cạnh có một bảng chỉ dẫn, bên trên viết một thông báo.
Ý chính của thông báo là, lớp TaeKwonDo thiếu nhi tổ chức hoạt động trên sân thượng, bảo người lớn lên sân thượng tham dự hoạt động dành cho phụ huynh, thầy giáo tình nguyện cũng lên.
Anh ta lập tức vào thang máy lên tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra, từ xa anh ta đã nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa trên sân thượng.
Anh ta vừa ra khỏi thang máy, cửa thang máy nhanh chóng khép lại, đèn chỉ thị lên xuống đột nhiên tắt ngúm. Chỉ là anh ta đưa lưng về phía cửa thang máy, không phát hiện điều này.
Người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng chạy ra sân thượng, kinh ngạc phát hiện, trên sân thượng có âm thanh, nhưng không có ai.
Không xong rồi, anh ta trúng kế!
Anh ta xoay người muốn chạy về phía thang máy, phát hiện thang máy đã đình chỉ vận hành. Anh ta xoay người chạy về phía cầu thang thoát hiểm, bờ vai đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy, một lực lớn tác động vào, kéo anh ta lại trong nháy mắt, đồng thời bên phải có một trận gió mạnh quét về phía đầu anh ta.
Khuỷu tay anh ta thúc ra sau, người phía sau tránh ra, cơ thể anh ta nhanh chóng ngả ra sau, tránh được nắm đấm đến từ bên phải, đôi tay đồng thời nắm bả vai người phía sau, lấy đó làm điểm tựa, cả người ngửa ra sau, chân trái lấy đà nhảy lên, bật ra phía sau người đó.
Người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng điều chỉnh trọng tâm cơ thể, Lâm Khiếu Ba xoay người, nhìn thẳng vào anh ta, “Ngô Lương, cái tên này mới thích hợp với mày [1]. Mày làm nhiều chuyện bất lương như vậy, còn không biết xấu hổ mà làm bẩn hai chữ Giang Sơn (nước non). Nhiều năm không thấy, bản lĩnh cũng chẳng hề tăng lên chút nào, đại não cũng thoái hóa rồi sao? Có lẽ mày cũng không ngờ, mày muốn tính kế chúng tao, bây giờ lại bị chúng tao tính kế?”
[1] Chữ Ngô (吴) có phát âm là [Wú]. Chữ vô (无) cũng có phát âm là [wú]
Đây là hai từ đồng âm nhưng khác nghĩa, với cách viết khác nhau, ý Lâm Khiếu Ba là Ngô Lương ~ Vô Lương (Vô: không; lương: người tốt lành, lương thiện -> Bất lương)
“Lâm Khiếu Ba, mày cho là mày thông minh hơn tao sao? Mày tìm tao hai tháng trời, tao ở ngay bên cạnh mày, mày nhận ra tao không? Nếu không phải lần trước tên bị bệnh mù màu đột nhiên xuất hiện, mày mãi mãi không thể nào tìm thấy tao! Nhưng mà, chỉ với chút mánh khóe này của mày là có thể bắt được tao? Nực cười! Bên kia còn hai con lừa ngu ngốc sắp nổ tung thành mảnh nhỏ, tao khuyên mày, lập tức cút đi cứu người quan trọng hơn.”
Lâm Khiếu Ba cả kinh, hôm nay Ninh Trừng đến lớp TaeKwonDo tìm anh? Trong lòng anh vừa ấm áp lại vừa đau lòng, vậy mà cô không hề hoài nghi anh đang diễn kịch!
Anh vì cô, cố ý học làm những món ăn đó sao? Còn có đàn guitar, anh muốn đàn cho cô nghe sao?
Ninh Trừng nghĩ như vậy, trong lòng vui mừng kỳ lạ, nhất định là anh cũng thích cô. Cô không nghĩ giống trước kia, lập tức phủ định loại vọng tưởng này. Cho dù chỉ là vọng tưởng, cô cũng muốn nghĩ như vậy. Cô quyết định phải trực tiếp nói với anh, cô thích anh. Cho dù anh không thích cô, cô cũng có thể tiếp tục nỗ lực. Cho dù cuối cùng anh vẫn không thích cô, cô mất đi công việc này, vậy cũng không sao cả.
Nhưng bây giờ, có phải tất cả đều không có khả năng trở thành hiện thực không?
Lục Mang gõ cửa, rốt cuộc cũng mở miệng, “Nếu thật sự thích tôi, vậy thì nghe tôi nói, lập tức rời khỏi đây…”
Ninh Trừng cố gắng lắc đầu, mím môi, sợ mình sẽ khóc thành tiếng. Tay cô đột nhiên đâm mạnh, dùng dây thép xoay lung tung vài vòng trong cái khóa, không ngừng đâm vào bên trong.
Cô phát cáu, cái khóa đáng chết này, vì sao lại cạy không ra?
Cô xoay lung tung, đâm loạn xạ trong chốc lát, đột nhiên, chiếc khóa trên tay phát ra một tiếng “cạch”, rất nhỏ, nhưng lại khiến hai người giật nảy mình.
Khóa đột nhiên văng ra!
Ninh Trừng nhìn chằm chằm ổ khóa, nhìn vài giây, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Chúng ta thành công rồi!”
Cô hưng phấn đến mức hai tay run rẩy, cố gắng khống chế, hai ba lượt mở khóa chữ U ra, nhanh chóng ném xuống đất.
Cửa vừa mở ra, cổ tay cô chợt bị nắm lấy, cả người nghiêng về phía trước, ngã vào vòng ôm của anh.
Lục Mang ôm chặt cô, cánh tay ôm eo cô, cúi đầu trực tiếp hôn lên đôi môi nhợt nhạt.
Ninh Trừng lập tức cảm giác trên môi có loại xúc cảm vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, ẩm ướt, rất nóng.
Anh đang hôn cô?
Anh và cô hôn môi trước cửa… Cảnh tượng này, gần như là giống hệt trong giấc mơ của cô.
Nhưng chỗ không giống chính là, trong phòng vang lên tiếng “tích, tích, tích…”, âm thanh càng ngày càng chậm, cũng càng ngày càng vang.
Ninh Trừng lập tức tỉnh táo lại, cố gắng đẩy anh ra, “Chờ đã, phải cắt kíp nổ của bom.”
Hai người tay nắm tay, nhanh chóng chạy đến trước quả bom, thời gian đếm ngược bên trên chỉ còn lại mười giây cuối cùng.
Ninh Trừng cầm lấy cái kéo bên cạnh, nhìn kíp nổ màu đỏ và màu xanh, bắt đầu do dự, “Nên cắt dây nào đây?” Cô hoàn toàn không hiểu gì về bom.
“Màu xanh.” Lục Mang đẩy tay cô, lại đẩy đến bên sợi dây màu đỏ.
Ninh Trừng bỗng nhiên nhìn anh, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, lúc băng qua đường, anh vượt đèn đỏ, cô mua rèm trong nhà cho anh, khi hỏi anh muốn màu gì, anh nói đều như nhau.
Lúc ấy cô còn rất buồn bực, cho rằng anh căn bản không để những chuyện cô làm vào mắt, hóa ra là anh bị bệnh mù màu?
“Mau cắt đi.” Lục Mang ở bên cạnh thúc giục cô.
“Anh có chắc là màu xanh không?”
“Chắc chắn. Tên đó, chính miệng hắn nói màu xanh, hắn muốn dùng câu hỏi đơn giản nhất để làm câu hỏi khó nhất, vũ nhục chỉ số thông minh của anh, không cần phải động não. Chúng ta cắt màu xanh!” Anh trả lời chắc chắn.
Ninh Trừng do dự một lát, chuyển cái kéo qua sợi dây màu xanh bên cạnh, trực tiếp cắt đứt sợi màu xanh.
Cho dù cắt sai, cô cũng mặc kệ. Giây phút này, cô hoàn toàn không có chút sợ hãi.
Sau khi sợi dây bị cắt đi, âm thanh “tích ——” dừng lại, âm cuối kéo rất dài.
“Bộp!” Cũng theo đó là một tiếng vang khác cất lên, chiếc kéo trong tay cô lập tức rơi xuống đất.
Hai người gần như là đồng thời xoay người, ôm lấy đối phương.
Cô hơi ngẩng đầu, hai tay ôm chặt vòng eo rắn chắc.
Đôi tay anh đặt trên má cô, cúi đầu xuống, nhanh chóng cắn vào môi cô, liên tục cắn mút, chỉ hận không thể trực tiếp cắn cả người cô, nuốt vào.
Sau khi hôn lấy cô, đôi tay anh rất tự nhiên mà trượt xuống sống lưng cô, đẩy mạnh cô về phía mình, cũng hận không thể trực tiếp khảm cô vào thân thể.
Nụ hôn đầu đột nhiên xuất hiện, vô cùng mạnh mẽ.
Hai người đều như sinh mạng sát bên bờ vực tử vong, trước khi ngã xuống, hoàn thành sứ mệnh quan trọng nhất cuộc đời.
Nếu giây tiếp theo, hai người họ sẽ phải tan xương nát thịt, thì một giây này, họ phải cố gắng yêu nhau. Tựa như giờ phút này, đang mạnh mẽ quấn quýt.
Ninh Trừng cảm giác anh dùng lực rất lớn, hai tay ôm cô rất chặt, nụ hôn cũng rất mạnh bạo, hơn nữa là càng ngày càng mạnh. Gọng kìm từ hai phía như vậy, cô cảm giác môi cô đã sắp không còn là của chính cô, khí oxy trong lồng ngực cũng hoàn toàn bị cướp đi.
Nhưng anh vẫn còn đang liều mạng hấp thụ dưỡng khí trong miệng cô. Cô có cảm giác sắp hít thở không thông, giống như anh, lồng ngực phập phồng bất ổn, muốn hô hấp, nhưng lại hoàn toàn không muốn đẩy anh ra, đôi tay từ eo anh dần di chuyển lên trên, ôm chặt bờ vai anh.
Giờ phút này, tim cô đập mạnh lạ thường, mỗi một lần đều giống như vận động viên nhảy cao, trải qua một đoạn chạy lấy đà từ cự ly xa, đột nhiên bật lên, muốn vượt qua mục tiêu, nhảy tới cực hạn.
Mà mục tiêu của cô đang ở ngay trước mắt.
Ninh Trừng giống như người lặn lội đường xa, giây phút này đã tới đích đến. Cô rất hưng phấn, tuy vẫn có chút sợ hãi.
Âm thanh “tích tích” chói tai đã đình chỉ, trong căn phòng rộng lớn rất yên ắng, lặng im đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hai trái tim đập loạn.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, còn có mùi mồ hôi.
Ninh Trừng không ngửi được, đương nhiên là không sao.
Lục Mang lại nhanh chóng ngửi thấy, đôi mày nhíu lại, không tình nguyện mà buông cô ra.
Cánh môi đan vào nhau của hai người, bị dày vò mà tróc da.
“Chúng ta ra ngoài trước.” Giọng anh mềm nhẹ, ánh mắt nhìn cô cũng rất dịu dàng, đôi mắt đen nhánh nở rộ ra ánh sáng, tựa như tia nắng buổi sớm.
Nụ hôn đầu tốt đẹp nhất của anh và cô, vậy mà lại xảy ra trong hoàn cảnh này, quá vũ nhục chỉ số thông minh của anh.
Ninh Trừng nhìn vẻ mặt không vui của anh, nghĩ tới điều này, cười gật đầu đồng ý.
Anh kéo cô, bước nhanh ra khỏi phòng. Mới vừa ra khỏi cửa, anh đột nhiên dừng lại, đôi tay nâng mặt cô, lại cúi đầu hôn.
Nếu nụ hôn đầu đã không còn, vậy thì anh cũng không cố kỵ nhiều nữa. Trước kia không biết, thì ra hương vị của môi cô lại tươi đẹp như vậy, còn ngon hơn ăn quýt.
Hai người khóa môi trước cửa hồi lâu, anh mới buông cô ra, kéo tay cô xuống cầu thang.
Còn chưa đi được vài bước, anh đột nhiên dừng lại, không nói hai lời, ôm cô hôn tiếp.
Hôn một lúc, lại cảm thấy hoàn cảnh này thật sự sỉ nhục chỉ số thông minh của anh, anh cần phải cho cô một hồi ức hoàn mỹ. Thế là lại buông cô ra, kéo cô tiếp tục chạy, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trong cầu thang, từ tầng năm đến tầng một, chuyện như vậy cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Hai người cứ như trẻ con ăn được viên kẹo ngon lành nhất, ăn sao cũng không đủ.
Ninh Trừng cũng càng ngày càng cảm thấy, mỗi một lần chạm vào môi anh, lần nào cũng mang đến cho cô cảm giác tốt đẹp như ăn quýt, thậm chí là còn tốt đẹp hơn.
Hương vị của quýt, chua chua, ngọt ngào, mang theo chút đắng.
Nụ hôn của anh lại càng ngày càng ngọt, cô cảm giác như bị ngâm trong nước đường, anh còn đang không ngừng tiếp tục thêm đường vào trong, cho nên càng ngày càng ngọt.
– Hết quyển 2 –
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi thấy nhiều người không ủng hộ truyện phát triển theo hướng này, thậm chí có bạn đọc còn nói Quất Tử không thích đội phó Lâm, nhưng lại cất nhắc anh ấy, tôi cảm giác muốn hộc máu. Không nhịn được, muốn giải thích đôi lời.
“Trong những ngày tâm tình cô khó chịu nhất, hẳn là tâm tình của anh ấy cũng giống cô, nhưng anh ấy không hề nói gì, chỉ cùng cô đi vận động mỗi ngày. Ninh Trừng nghĩ đến đây, trong lòng vừa cảm thấy ấm áp vừa cảm thấy nặng nề. Cô còn chưa nghĩ ra mình nên nói rõ với anh ấy thế nào. Nhưng trước mắt, anh ấy đang đứng ở thung lũng, cô hy vọng có thể làm bạn giúp anh ấy vượt qua thung lũng này.”
Tuyệt đối không có chuyện Quất Tử không thích đội phó Lâm mà lại muốn cất nhắc anh ấy, cái nhìn của tôi đối với tình yêu, nếu mình không thích người đó, hoặc là người cũ, thì sẽ trực tiếp cắt đứt quan hệ.
Nhưng tính cách của Quất Tử không giống với tôi, cô ấy còn trẻ, chỉ mới hai mươi ba tuổi, chưa từng trải qua chuyện tình cảm. Trong suy nghĩ của cô ấy, người cô ấy thích không thích cô ấy, nhưng một người khác thích cô ấy, vẫn luôn yên lặng quan tâm cô ấy, cho nên lúc người đó phải đối mặt với đả kích về cả sự nghiệp lẫn tình cảm, cô ấy lựa chọn làm bạn giúp anh ấy vượt qua cửa ải khó khăn, tôi cảm thấy cách làm này có thể hiểu được.
Vốn truyện còn có một đoạn Quất Tử vì thổ lộ thất bại, cảm xúc hạ xuống, việc ngày nào cũng đi luyện TaeKwonDo, vận động đã dần dời đi lực chú ý của cô ấy, quá trình này là đội phó Lâm làm bạn với cô ấy. Bởi vì độ dài hữu hạn, tránh dong dài, đoạn này tôi lược bỏ.
Cho nên tôi cảm thấy, đội phó Lâm đã giúp đỡ cô ấy, cô ấy cũng nên giúp anh ấy duy trì tinh thần vào lúc này. Đây là tình nghĩa giữa đồng nghiệp và bạn bè, không liên quan đến tình cảm nam nữ.
Có lẽ các bạn đã quên một sự thật, tình huống hiện tại của hai người họ là như thế nào, lúc này, đội phó Lâm không đâm thủng sự thật là anh ấy thích Quất Tử, vì thế còn không tiếc chịu oan, loại cách làm này, cũng cùng cách làm với Quất Tử, vì nếu đâm thủng, cả hai đều sẽ xấu hổ, dựa theo tính cách của Quất Tử, nhất định sẽ cùng giữ khoảng cách với anh ấy, nhưng anh ấy không muốn như vậy.
Có lẽ là tiết tấu hơi nhanh, vì là trinh thám pha lẫn ngôn tình, nên những phần đó phải lược bớt đi, cho nên mọi người mới xem nhẹ. Đây hẳn sai lầm do ngòi bút của tôi có hạn, không trách mọi người, sau khi hoàn thành truyện tôi sẽ xem lại, có nên sửa chữa chút không.
Nhưng tôi xin nhắc lại lần nữa, Quất Tử không cất nhắc đội phó Lâm, đây là truyện 1v1, cô ấy chỉ thích Lục Mang, vụ án này kết thúc, Quất Tử sẽ nói rõ với đội phó Lâm. Đội phó Lâm cũng là quân tử, anh ấy sẽ lựa chọn buông tay.
____________________
Lời của editor:
Thực chất, đoạn này nằm ở chương 37, sau khi Quất Tử phát hiện Lâm Khiếu Ba thích mình, mình cảm thấy nó nên nằm ở đây.
Khi các bạn đọc đến đây, có nghĩa là các bạn tự mình hiểu được Quất Tử, cũng đồng tình với cách xử lý của tác giả, cho nên mới kiên trì đọc tiếp, không bỏ dở giữa chừng. Mình nghĩ, nếu giải thích ngay lúc đó, với những bạn không muốn hiểu, thì chỉ xem đó là lời bao biện, và không chú ý đến diễn biến tâm lý của Quất Tử sau này, bản thân mình cũng là người đọc, cho nên mình hiểu tâm lý đó.