Mùa Quýt Chín

Chương 4: Có sắc có hương


Đọc truyện Mùa Quýt Chín – Chương 4: Có sắc có hương

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Ninh Trừng đang phát sầu thì cứu tinh xuất hiện.

Ninh Hạo Nhiên vừa vặn quay về ngay lúc này, trong tay còn cầm theo một túi nhỏ đựng chanh tươi vừa hái xuống từ vườn trái cây, đưa cho cô, bảo cô lúc nào nấu ăn thì dùng, không ngừng khoe khoang ông có bao nhiêu mặt mũi, chủ vườn trái cây mới có thể đưa ông một túi chanh tươi như vậy.

Chanh màu vàng tươi, bên trên còn có lá xanh chưa hái xuống, thoạt nhìn thực sự rất tươi.

Ninh Trừng liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, còn mười lăm phút nữa là đến mười hai giờ! Cô không nói hai lời, lấy một quả chanh trong túi rồi lập tức chạy ra khỏi tiệm trái cây, chạy về phía địa chỉ ghi trên tờ giấy trong tay. May là ở cùng con phố, qua hai ngã tư là đến.

Đó là một tòa chung cư không cũ không mới, những người xuất hiện ở thang máy chủ yếu thuộc giới cổ cồn trắng [1], nam tây trang giày da, nữ váy áo công sở, người nào người nấy vội đến vội đi. Đây là cảnh tượng thường thấy nhất của một thành phố đâu đâu cũng là tòa nhà, xi măng cốt thép như thành phố Hồng.

“Đinh!” Thang máy đã lên tầng cao nhất. Ninh Trừng ra khỏi thang máy, hành lang bên trái có hai căn hộ, thoạt nhìn giống y hệt nhau, cô nhìn lại địa chỉ, chỉ có tầng mấy, không viết cụ thể là nhà nào.

Ninh Trừng đứng ở hành lang, giơ ngón tay chỉ qua chỉ lại hai cánh cửa, cuối cùng chỉ sang bên trái, cô quyết định đi ấn chuông cửa nhà bên trái, thật ra, chỉ vì cô thuận tay trái mà thôi. Kết quả, cô ấn nửa ngày, cửa không mở.

Kỳ lạ chính là, cửa căn nhà bên phải lại mở ra, một người đàn ông mặc tây trang giày da xuất hiện, khôi ngô sáng sủa, nở nụ cười gần gũi, khiến người ta cảm thấy đây là một người khiêm tốn nhã nhặn, “Chào cô, cô tìm cậu ta có việc gì sao? Cậu ta sẽ không mở cửa đâu, người này, ngày nào cũng bận rộn nghiên cứu người, trước kia nghiên cứu người sống, bây giờ còn nghiên cứu người chết.”

Tất nhiên, Ninh Trừng không hiểu ý của anh ta lắm, nghe giọng điệu của anh ta thì hẳn là rất quen thuộc, cô quơ quơ quả chanh trong tay, “Anh Lục đặt chanh ở tiệm trái cây của chúng tôi, tôi giao hàng tận nhà, anh có thể giúp tôi chuyển cho anh ấy không?”

“Hả, cậu ta thực sự xuống lầu mua? Tôi đã nói chiều sẽ đi mua cho cậu ta, một bữa không ăn chanh thì sẽ chết sao?” Người đàn ông vừa nói thầm vừa đi đến cánh cửa đơn của căn nhà bên trái, bấm bấm trên khóa điện tử, cửa tự động mở ra.

Trong phòng lập tức vang lên âm thanh rất lạ, “Công tử… Bảo… Kiệt Bảo nói… Cảm ơn…” Âm thanh lặp đi lặp lại nhiều lần, giống như máy lặp [2] vậy, tự động truyền phát tin.


[2] Máy lặp: một loại máy được sáng chế tại Trung Quốc, có thể lưu trữ dữ liệu và phát lặp đi lặp lại, dùng để học nghe và nói Ngoại ngữ

“Kiệt Bảo, sao lại bị lặp nữa rồi? Không phải tao đã sửa cho mày rồi sao?” Người đàn ông trẻ tuổi khom lưng ấn vào chỗ nào đó, âm thanh lập tức biến mất, anh ta xoay người nhìn về phía Ninh Trừng, “Cô vào đi, đặt chanh lên bàn là được. Không cần để ý đến cậu ta. Đi ra thì cứ khép cửa lại thôi, tôi đang bận.”

“Vâng, cảm ơn anh, làm phiền anh rồi.” Ninh Trừng nói lời cảm ơn với anh ta.

Anh ta cong môi cười, không mở miệng nữa, xoay người đi về phía thang máy, cửa thang máy đúng lúc đó mở ra, anh ta tiến vào thang máy, trong chớp mắt đã biến mất bên trong thang máy khép kín.

Ninh Trừng đoán là người đàn ông này có quan hệ rất thân thiết với người họ Lục kia, cũng cảm thấy rất bất ngờ, vậy mà anh ta lại để một người xa lạ như cô tự đi vào? May là cô không phải người xấu, xem như họ gặp may mắn.

Cô xoay người đi vào cánh cửa bên trái, âm thanh vừa rồi lại bắt đầu tự động phát, “Công tử… Bảo… Kiệt Bảo nói… Cảm ơn…”

Cô hoảng sợ, sau khi nhìn cẩn thận mới biết được, thì ra đây là người máy trí tuệ cao nửa người, chắc là lập trình xảy ra vấn đề, không nói toàn bộ được, hình dạng nó khá vuông vức, bên ngoài màu trắng bạc, bóng loáng giống như gốm sứ, phía dưới là hai cái chân có thể chuyển động, còn có hai cái tay nhỏ, thật sự quá đáng yêu.

Ninh Trừng không kiềm chế được mà đưa tay nhẹ nhàng sờ một chút, thế nhưng lại vô cùng thê thảm.

“Sờ bậy… Sờ bậy… Sờ bậy…” Dường như Kiệt Bảo này rất khó tính, âm thanh nghe có vẻ rất tức giận, cứ lặp đi lặp lại câu này khiến người khác nghe sẽ không khỏi nghĩ sâu xa.

Một bóng dáng cao lớn không biết từ đâu xông ra, đột nhiên xuất hiện ở cửa, cánh tay dài trực tiếp kéo Kiệt Bảo lại mang đi, hỏi, “Kiệt Bảo, ai bất lịch sự với mày?”

Giọng nói này Ninh Trừng rất quen thuộc, thuần hậu, trầm thấp, có hơi lạnh lùng, vẫn cứ cảm giác giống như từ dưới vực sâu truyền lên, nhưng nghe không kỳ lạ như lúc ở trong tiệm, bởi vì không có khăn quàng cổ che lại.

Cô có hơi xấu hổ, không ngờ có một ngày mình lại bất lịch sự với “người” khác, đứng bất động ở cửa, nhìn về phía anh ta, hỏi, “Lục… Chanh, để chỗ nào?”

Cô vốn định kêu anh ta là anh Lục, trong đầu không chịu khống chế hiện lên cái chữ mà cô không biết đọc, vẫn chưa kịp tra từ điển kia, quýnh lên liền vứt luôn chữ “anh”.


Lục Mang đặt Kiệt Bảo ở bên cạnh sô pha, đe dọa, “Ngoan ngoãn ở đây, đừng có chạy loạn, cẩn thận lại có người bất lịch sự với mày.” Anh ta nói xong, xoay người đi về phía cửa.

Ninh Trừng nhìn thân hình cao lớn của anh ta, từng bước một tới gần cô, lập tức cảm giác được sự chèn ép rất lớn, khiến cô lùi về sau. Cửa phía sau cô đã đóng lại, cô lùi về sau một bước, lưng liền dựa vào cửa. Cô đảo mắt nhìn qua, bên cạnh huyền quan [3] có đặt một túi du lịch.

[3] Huyền quan: khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách

Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên một ít hình ảnh, mảnh xương vỡ, tử thi, máu, tiếng phụ nữ thét chói tai, thậm chí còn có tiếng trẻ con khóc…

Xương người!

Ninh Trừng nhìn chằm chằm cái túi du lịch, rất chắc chắn bên trong không phải là mấy thứ quần áo linh tinh, cô không khỏi suy đoán, chẳng lẽ anh ta là… Trong đầu cô nhất thời không tìm được từ thích hợp.

Túi du lịch bị một đôi tay thon dài trắng trẻo xách lên, bên tai vang lên giọng của anh ta.

“Lục Mang, không phải Lục Chanh. Tốt nghiệp tiểu học chưa đấy?” Lục Mang đã đến trước mặt cô, một tay xách túi du lịch, một tay đưa về phía cô, “Đưa chanh cho tôi.”

“…” Ninh Trừng nhanh chóng giấu chanh ra sau, “À, tôi có thể giúp anh rửa, vừa hái xuống từ vườn trái cây, tôi sợ không sạch sẽ, phương pháp rửa của anh chắc là không chuyên nghiệp như chúng tôi đâu.”

Ninh Trừng nhìn người đàn ông cao lớn khôi ngô trước mặt, làn da anh ta trắng dị thường, trên người anh ta mặc áo len màu xám nhạt, bên trong lộ ra cổ áo sơ mi màu trắng, trên đôi chân dài là chiếc quần nỉ thoải mái, cũng là màu xám, nhưng là xám đậm.

Cô liếc mắt nhìn toàn bộ căn nhà, phòng khách rất lớn, trong phạm vi tầm mắt có thể đạt được, gần như tất cả đều là màu xám, ngoại trừ độ đậm nhạt khác nhau thì không thể nhìn ra sự khác biệt gì nữa.

Không biết có phải vì không có chiếc khăn quàng cổ màu vàng chanh kia tôn lên hay không, cũng có thể là do bối cảnh toàn một màu xám, giờ khắc này, gương mặt anh ta trắng như không có chút huyết sắc, gần như là tái nhợt, giống như màu da của quỷ hút máu ẩn núp tại lâu đài cổ trong truyền thuyết.


Nhưng mà, đôi mắt anh ta hẹp dài, tựa như một cái hồ sâu thẳm, con ngươi đen nhánh giống hắc diện thạch [4], dường như là chút ánh sáng duy nhất trong toàn bộ thế giới màu xám này.

Đôi mắt này, khiến cô nhớ tới đôi mắt của rồng trong truyền thuyết. Chỉ là anh ta vẫn luôn nhìn xuống, dường như là thờ ơ với tất thảy xung quanh. Giờ khắc này, anh ta hơi giương mắt nhìn về phía Ninh Trừng, ánh mắt giống như có lực xuyên thấu, hướng thẳng về phía cô, giống như đang muốn tìm tòi nghiên cứu, vì sao người giao chanh như cô, còn có thể cung cấp dịch vụ rửa sạch?

Đương nhiên là Ninh Trừng không có tâm phục vụ tẩy rửa, cô cảm thấy cần phải điều tra, người này rốt cuộc có phải là sát thủ giết người phân xác biến thái hay không. Cho nên, cô phải nghĩ cách đến phòng bếp quan sát, nếu có thể quan sát nhà vệ sinh hay phòng tắm thì càng tốt hơn.

Cuối cùng, Lục Mang thu lại cánh tay hướng về phía cô, bỏ lại một câu, “Trên tủ giày có bao bọc giày, bao tay cao su, khẩu trang.” Anh ta nói xong thì xách theo cái túi du lịch, xoay người đi xuyên qua phòng khách, đi vào một căn phòng bên trong.

Ninh Trừng cố ý nhìn căn phòng đó, phát hiện căn phòng đó rất lớn, đâu đâu cũng là màu trắng, giống như nhà xác vậy, bên trong trống không, chỉ có một cái bàn dài đặt ở giữa.

Cô mang khẩu trang, bao bọc dày, cuối cùng là bao tay cao su, mấy chuyện này là chuyện mà một người học chuyên ngành pháp y như cô thường làm, cho nên cũng không bài xích. Cô chỉ hơi kinh ngạc, thế mà lại có người chuẩn bị những đồ dùng trong phòng thí nghiệm ở nhà.

Vài điểm khác hẳn người thường này càng khiến cô nghi ngờ hơn, người này chắc chắn không bình thường.

Sau khi chuẩn bị xong, Ninh Trừng đi vào phòng khách, nhìn xung quanh một vòng, xác nhận được hướng phòng bếp liền từ từ đi qua, cố ý quan sát toàn bộ căn phòng, muốn tìm xem có chỗ nào khả nghi không.

Trong phòng bếp không tìm được mảnh xương vỡ, vết máu, lông tóc, mấy vật còn sót lại như trong tưởng tượng của cô, trái lại còn rất sạch sẽ, cô cảm giác rất không bình thường, có phải là sau khi anh ta giết người phanh thây xong, muốn xóa sạch chứng cứ nên đã cẩn thận xử lý, bởi vì làm quá tận lực, mới có vẻ đặc biệt sạch sẽ?

“Cô ở phòng bếp rửa chanh, hay là trồng chanh?” Ngoài phòng khách đột nhiên vang lên giọng nói nghi ngờ.

“Tôi đang rửa, sắp xong rồi.” Ninh Trừng nhanh chóng mở vòi nước, nước ào ào chảy ra, cô mang bao tay cao su màu trắng, liên tục chà xát quả chanh trong tay, khiến cho nó vàng đến lóa mắt.

Màu này đúng là đẹp quá.

Ninh Trừng không nhịn được mà cảm thán, bởi vì làm pháp y thường xuyên phải tiếp xúc với thi thể, quá mức nặng nề, cho nên bình thường cô tận lực mua một ít đồ có màu sáng, dần dần thích những màu sáng này, nhất là màu vàng cam của quýt, cùng với màu vàng sáng của chanh.

Cô chuyên chú quá mức, không phát hiện trong phòng bếp đột nhiên nhiều thêm một người, tuy rằng phòng bếp rất lớn, nhưng cảm giác tồn tại của người đàn ông này quá mạnh, anh ta vừa xuất hiện ở chỗ nào, dường như từ trường ở chỗ đó liền thay đổi.

Tầm mắt Ninh Trừng không tự chủ được mà bị anh ta hấp dẫn, anh ta đang mở tủ lạnh, kết quả, cô thấy được một thứ rất giống nhãn cầu, Ninh Trừng chấn động, chanh trong tay cũng rơi xuống bồn rửa.

Trong phòng bếp vang lên tiếng nước chảy ào ào, trong chốc lát thì đột nhiên dừng lại, bị giọng anh ta thay thế, “Có phải cô nên đi rồi không?”


Lúc này Ninh Trừng mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện không biết khi nào anh ta đã đến sau lưng cô, một tay cầm chanh, một tay tắt vòi nước. Anh ta đứng thật sự rất gần, cô cảm giác lỗ chân lông cả người giãn ra, khí lạnh không biết thổi đến từ chỗ nào, xuyên thấu qua lỗ chân lông tiến vào cơ thể cô.

Cô run lên, bước một bước sang bên cạnh, rời khỏi không gian nhỏ hẹp giữa thân hình cao lớn của anh ta và kệ bếp, “Nên, tôi lập tức đi, anh cứ từ sử dụng.” Cô nói xong thì vội vàng ra khỏi phòng bếp.

Ninh Trừng gần như là chạy về phía cửa ngoài phòng khách, cửa vẫn mở được, cô lao ra bằng tốc độ nhanh nhất, biến mất khỏi nơi khủng bố này. Cô xuống dưới tầng, đôi tay cầm điện thoại bắt đầu ấn ấn, muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.

Ninh Trừng đột nhiên nhớ ra đêm qua Lâm Khiếu Ba có nhắn tin cho cô, lúc đó cô không trả lời, bây giờ nghĩ lại anh ta là đội phó đội hình sự, gọi cho anh ta là thích hợp. Cô nhanh chóng bấm vào tin nhắn, trực tiếp ấn biểu tượng gọi điện.

Vừa gọi, tiếng chuông chờ chỉ vang lên hai lần, lập tức có người nghe máy, “Ninh Trừng?” Trong điện thoại vang lên một giọng nói ngờ vực, hình như còn có phần kinh ngạc.

“Đúng thế, đội phó Lâm, là tôi, tôi muốn báo cảnh sát.” Ninh Trừng nhanh chóng nói chuyện vừa rồi cô trải qua, cũng nói địa chỉ cho anh ta.

Lâm Khiếu Ba dặn cô đừng sợ hãi, chú ý an toàn, cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, anh ấy lập tức dẫn người đến.

Ninh Trừng không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn có chút hưng phấn, thế mà cô lại vì giao hàng tận nhà, phát hiện một sát thủ biến thái ẩn náu ở con phố này, cứu được tính mạng của biết bao nhiêu người?

Cô tìm một chỗ trốn bên dưới chung cư chờ Lâm Khiếu Ba dẫn người người đến vây bắt hung thủ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa chung cư, theo dõi.

Tuyệt đối không thể để người xấu chạy thoát!

_______

[1] Giới cổ cồn trắng: gồm những chuyên gia được trả lương hoặc những công nhân có học vấn cao công tác ở các lĩnh vực văn phòng bán chuyên nghiệp, hành chính, sales-coordination. Lực lượng “công nhân” này có nghề nghiệp và năng lực trái ngược với các công nhân cổ xanh vốn công tác trong các lĩnh vực cần đến lao động tay chân

[4] Hắc diện thạch (Obsidian hay còn gọi là đá vỏ chai): hắc diện thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ (Nguồn: Wikipedia)

Hình ảnh Hắc Diện thạch:

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.