Bạn đang đọc Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân – Chương 89
Ngày đầu tiên Lâm Mặc Linh về lại công ty, Vũ Chi Tuệ tròn mắt nhìn cô, “Chị Linh, sao chị càng lúc càng trẻ thế?”
“Haizzz, trước kia chị già lắm à?” Cô giả vờ bực tức nhìn đối phương.
Vũ Chi Tuệ cười, “Ý em là trước đây chị hai mươi, bây giờ chỉ còn mười tám, đương nhiên là ngày càng trẻ rồi.”
“Em có khen chị cũng không được tăng lương đâu.” Lâm Mặc Linh bật cười.
“Em nói thật đó!”
Cô lắc đầu cười, hỏi han tình hình một số người sau đó đến văn phòng Mạc Thiếu Thần, anh ta quan sát cô rất lâu mới lạnh giọng lên tiếng: “Cuối cùng cũng trở về rồi đấy! Cô có biết là cuối năm có rất nhiều việc không hả, lúc nào kết hôn thì hưởng thụ tuần trăng mật không được sao hả?”
Lâm Mặc Linh híp mắt nhìn anh ta, “Anh nói tôi mới phát hiện, hay tôi xin nghỉ tuần này để đi hưởng thụ tuần trăng mật nhỉ?”
Mạc Thiếu Thần mới biết mình lỡ lời, “Ý tôi là khi nào tổ chức hôn lễ xong rồi hãy tính đến tuần trăng mật.
Cô là phó tổng giám đốc, mang trên vai một trọng trách nặng nề, không nên để người khác nắm thóp.”
“Được rồi, nghe lời của Tổng giám đốc, tôi sẽ đi xử lý công việc của mình.” Hôm nay tâm trạng cô tốt, không muốn chấp nhặt với anh ta, hơn nữa anh ta cũng không nói cô vụ lôi Tử Tịch đi uống rượu, cô cũng nên biết điều một chút.
Lâm Mặc Linh quay lại làm việc như thường, cũng may một tháng ở Paris cô cũng vẫn giải quyết qua mail, công việc không chất như núi.
Mạc Hoài Nam cũng tiến bộ hơn, làm việc ít còn sai sót nữa, chẳng qua là cuối năm nên có nhiều hạng mục phải tổng hợp lại nên Mạc Thiếu Thần mới mong cô về như vậy.
Chủ nhật, hai nhà gặp nhau tại khách sạn, Giang Thu Dung tự nhiên và nhiệt tình chào hỏi Khúc Mỹ Ly, bà cũng thân thiện đáp lại, hai người thân mật cùng ngồi xuống, uống trà hàn huyên.
“Mặc Linh là một cô gái ngoan, vừa hiểu biết lại cư xử đúng mực, đều là nhờ công chị chăm sóc dạy dỗ.” Giang Thu Dung không tiếc lời khen ngợi Lâm Mặc Linh, khiến Khúc Mỹ Ly cũng an tâm phần nào.
“Nó từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, công việc của chúng tôi bận rộn nên hầu như đều đi cả ngày, con bé cũng rất ngoan ngoãn ở nhà một mình, tuy nhiên nó cũng có chút bướng bỉnh, anh chị đừng chê cười.
Anh chị đừng hiểu lầm, không phải tôi nghi ngờ tình cảm của anh chị.” Mặc dù biết hai ông bà thông gia đều rất yêu quý con gái mình, nhưng người làm mẹ như bà cũng vẫn còn có chút lo lắng.
“Tôi hiểu sự trăn trở của chị, tôi cũng là một người mẹ, cũng có con gái, khi nó chuẩn bị kết hôn tôi cũng như chị vậy.” Nụ cười vui vẻ trên mặt Giang Thu Dung không hề có chút giả dối, “Mặc Linh là một đứa bé rất tốt, gia đình chúng tôi đều rất thích con bé, hai đứa có thể ở bên nhau, bậc cha mẹ như chúng ta có thể yên tâm rồi.”
“Nhìn thấy Nhật Khải yêu con bé như vậy, tôi cũng rất yên tâm.”
Lâm Tư Việt nói chuyện với ông thông gia Trình Nam Quang, vị viện trưởng viện kiểm soát nhân dân này không có chút gì ra vẻ ta đây có quyền có thế, kiêu căng lên mặt nạt người.
Cặp vợ chồng quyền thế này cực kỳ thân thiết, hòa nhã nói chuyện gia đình cùng vợ chồng bà.
Trình Nhật Khải thì tận tình chu đáo, nho nhã lễ độ, đối với Lâm Mặc Linh lại càng hết mực yêu chiều, che chở.
Thấy con gái tìm được đúng người, bước vào nhà người ta được nâng niu yêu thương như con ruột, thân làm mẹ cảm thấy thật hạnh phúc.
Mặc dù Khúc Mỹ Ly rất sốt ruột việc cả đời của con gái mình nhưng bà mong muốn hơn là con bà chọn được một người tốt, yêu thương nó.
Bà nhớ khi lần đầu tiên gặp Trình Nhật Khải, một chàng trai diện mạo tuấn tú, phong độ có thừa lễ phép chào hỏi với bà.
Sau khi vào nhà, chàng trai này có vẻ rõ ràng là một tinh anh, nhưng lại rất cố gắng lấy lòng hai vợ chồng bà.
Cậu ta nói sẽ đối xử thật tốt với Mặc Linh, sẽ không thay lòng đổi dạ.
Nhưng bà vẫn lo lắng, những lời hứa như này, nói thì dễ dàng, hơn nữa chàng trai này có tiền, gia thế lại tốt, mặc dù con gái mình cũng không có thua kém gì.
Một người mẹ luôn thích thiên vị con cái mình, có lẽ đây là bản tính trời sinh của con người, lại càng là bản tính của một người mẹ.
Điều bà thật sự cảm động không phải là những lời hứa hẹn của chàng thanh niên đó, cũng không phải gia thế của cậu ta, tuy gia đình bà không giàu, không có địa vị bằng nhà cậu ấy nhưng cũng là một nhà có địa vị trong xã hội.
Điều khiến bà cảm động là ánh mắt của cậu ta khi nói về con gái bà, một ánh mắt cực kỳ yêu thương, say đắm, vậy nên bà đã mời cậu lại ăn cơm.
Cơm nước xong, nhìn chàng trai ngoan ngoãn nghe lời con gái cầm bát đĩa đi dọn, còn con gái bà lại ngồi trên sofa xem tivi, nhìn bà nở một nụ cười vô sỉ, bà không nhịn được mà nghĩ, đứa trẻ này phải xui xẻo thế nào mới vớ phải con gái mình.
Trong không khí vui vẻ thoải mái, hai nhà nhanh chóng định ngày tổ chức hôn lễ, vào mồng mười tháng mười một, tức là ngày mười chín tháng mười hai dương lịch, hai đứa trẻ dường như cũng không phản đối ngày này, vì vậy cứ như vậy quyết định.
Hai ngày trước hôn lễ, Khúc Mỹ Ly và Lâm Tư Việt đã chuẩn bị xong đâu vào đấy.
Nhìn căn nhà được sắp xếp, trang trí cẩn thận, Khúc Mỹ Ly mắt bắt đầu đỏ, “Ngày trước em vẫn cứ giục nó về việc kết hôn, bây giờ được như ý nguyện rồi lại có chút luyến tiếc.”
“Em vui lên nào, con gái chúng ta sắp trở thành một cô dâu xinh đẹp bên cạnh người đàn ông yêu thương nó thật lòng.” Lâm Tư Việt an ủi.
“Đúng vậy, người sắp kết hôn là nó, sao nó có thể cứ như người không quan hệ, vẫn làm việc bình thường, vẫn ăn chơi bình thường, vẫn…!Cũng chẳng biết về nhà để giúp đỡ, trò chuyện với em.”
Lâm Tư Việt bước đến ôm lấy bà, “Nó kết hôn thì cũng ở đây chứ có đi đâu xa đâu, có phải là khó gặp đâu mà.”
“Anh không luyến tiếc sao?”
Khúc Mỹ Ly nhắm mắt lại, mơ màng nhớ về lúc Mặc Linh mới ra đời, bà nằm trên giường, Lâm Tư Việt hai tay đang căng thẳng ôm con bé cho bà nhìn, bà có thể thấy được sự sợ hãi pha lẫn hạnh phúc trong mắt ông.
Cơn đau đã lấy đi rất nhiều sức lực của bà.
Bà gắng gượng mở mắt, chỉ nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng, cái miệng mở to khóc oe oe, nước mắt bà trào ra.
Khi đó trong tim bà nghĩ, con gái bà lớn lên, không cần có tiền đồ rộng mở, muốn làm cái gì thì làm cái đấy, bà luôn tôn trọng quyết định của nó, nhưng nhất định phải vui vẻ hạnh phúc, nhất định phải tìm một người con trai tốt cùng họ yêu thương quý trọng nó.
Còn hai ngày, hai ngày nữa là Mặc Linh thật sự phải lập gia đình rồi, người đàn ông đó rất ưu tú, rất xuất sắc.
Lâm Tư Việt vỗ nhẹ lưng Khúc Mỹ Ly, “Cứ nghĩ đến sau này, nó làm vợ, làm mẹ, trách nhiệm và nghĩa vụ trên vai ngày càng nhiều, trong lòng lại rất không nỡ.
Nhưng nó cũng lớn rồi, cũng hiểu những chuyện đó, cam tâm tình nguyện gánh vác, nó vui vẻ làm những chuyện nó thích, chúng ta cũng nên buông lỏng tâm tư thôi.”
Tháng mười hai, tháng của hoa cúc họa mi nở rộ, tháng của những ước vọng của lễ Giáng sinh, tháng của những cơn gió đông lạnh lẽo, cũng là tháng con người cần sưởi ấm con tim.
Phụ nữ còn có ngày nào đẹp hơn ngày được làm cô dâu?
Hôn lễ của hai người được tổ chức ở khách sạn Vincent, chỉ mời thân thích và bạn bè thân thuộc tới dự.
Ngày cưới, trời quang mây tạnh, hửng nắng sau một đợt rét lạnh.
Bạn bè đều nói, đó là điềm lành, cuộc sống sau này của hai người sẽ vô cùng hạnh phúc, thuận lợi.
Tối trước ngày cử hành hôn lễ, Lâm Mặc Linh gọi hết sáu người còn lại trong hội đến nhà mình uống rượu, nói là tổ chức tiệc độc thân cuối cùng cho mình.
Lương Trầm Yến vừa mới sinh con nên không uống được rượu, sáu người lôi một bình rượu ngâm của bố cô ra uống, người lớn cũng chẳng phản đối, sau đó cô không biết họ về thế nào, chỉ biết lúc tỉnh dậy là đã nằm ở trên giường.
Lâm Mặc Linh dậy từ năm giờ sáng, bắt đầu bận bịu túi bụi, nào là trang điểm, làm tóc, mặc váy cưới,…!may có Tử Tịch và Trầm Yến giúp một tay mới không loạn hết cả lên.
“Ngày trước thì cậu cứ trêu tớ, bây giờ cậu còn rối hơn cả tớ lúc đó nữa.” Diệp Tử Tịch trêu chọc.
Lâm Mặc Linh nhìn mình trước gương, váy trắng tinh khôi, bồng bềnh, da dẻ nõn nà, đôi mắt long lanh, xinh tươi uyển chuyển, vòng cổ và hoa tai kim cương sáng lấp lánh, đầu đội vòng hoa đính khăn voan trùm đầu.
Cô dụi dụi mắt, xác định rằng mình sắp phải lấy chồng.
Không phải là sống chung vì lưỡng tình tương duyệt, không phải đăng ký bởi pháp luật ràng buộc, mà là hôn lễ.
Hôn lễ là khoảnh khắc thiêng liêng, khi hai người đứng trước người thân và bạn bè, cùng nhau tuyên thệ, lập lời thề vĩnh viễn bên nhau, nhận lấy sự chúc phúc của mọi người, mong cho cô dâu chú rể cùng sánh vai đi cùng nhau trong suốt quãng đời còn lại.
Diệp Tử Tịch cảm thán: “Mặc Linh, cậu thực sự là một cô dâu xinh đẹp, tớ sợ là tối nay chồng cậu sẽ không để cậu yên ổn đâu.”
“Ồ, vậy hôm đó Mạc Thiếu Thần không để cậu yên ổn trải qua một đêm à?” Lâm Mặc Linh trêu lại cô.
Chiếc xe đón dâu của Trình Nhật Khải đến lúc chín giờ, anh mặc một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi màu trắng, chiếc cà vạt là cô chọn cho anh, kiểu tóc vẫn chững chạc như mọi lần, có vài sợi bị gió thổi hỗn độn.
Khi anh trông thấy cô, đôi mắt đen sâu thẳm phút chốc sáng rực lên.
Dù chỉ mới không gặp nhau chưa đầy một ngày, nhưng hôm nay là ngày có ý nghĩa đặc biệt.
Trong sân và căn phòng khách chật ních người đến đón dâu và người đi đưa dâu, không ngớt những lời chúc mừng.
Tiếng người cười nói xôn xao, huyên náo.
Trong ầm ĩ hỗn loạn, không biết ai đẩy Lâm Mặc Linh một cái.
Cô tránh không kịp, giầy cao gót màu trắng giẫm vào gấu váy, toàn thân đổ về phía trước, một cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ giơ ra đỡ được cô.
Lâm Mặc Linh ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt hớn hở, càng thêm tuấn tú bội phần.
Trình Nhật Khải trong bộ comple được may tỉ mẩn bằng tay, đôi mắt lấp lánh rạng ngời, tỏa sáng như bầu trời ngoài cửa sổ.
“Mặc Linh, cuối cùng thì em cũng chính thức trở thành vợ của anh rồi.” Ánh mắt anh dừng lại chăm chú trên mặt cô, khẽ nói.
Lâm Mặc Linh phì cười, để lộ nụ cười ngọt ngào mê hồn.
Đóa hoa trong tay cô dâu không phải hoa hồng rực rỡ, mà là những bông hoa cát cánh trắng trong thuần khiết, cô cúi đầu hít hà mùi hương thơm dìu dịu.
Liền theo đó, trong tiếng reo hò của mọi người xung quanh, hai người chầm chậm đi ra khỏi nhà.
Trình Nhật Khải nắm bàn tay cô rất chặt.
Đoàn xe đón dâu bắt đầu lên đường tới hội trường lễ thành hôn.
Hội trường được trang trí xa hoa mà ấm áp lãng mạn, những bóng đèn chùm lấp lánh màu vàng, hoa hồng trắng được trang trí khắp mọi nơi.
Nhạc nổi lên, theo tiếng gọi của MC, Trình Nhật Khải cùng Lâm Mặc Linh khoác tay nhau đi về phía người làm chứng.
Trên gương mặt hai người rạng rỡ nụ cười hạnh phúc cùng với tiếng vỗ tay, cười nói của mọi người.
“Cô dâu chú rể trao nhẫn cưới.”
Chiếc nhẫn lồng vào đầu ngón tay, không lớn không nhỏ, vô cùng vừa vặn, Lâm Mặc Linh khẽ cong ngón tay, nhìn chiếc nhẫn này, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, cô cũng lấy một chiếc nhẫn nam, chậm rãi đeo nó vào ngón tay Trình Nhật Khải.
Đối phương ràng buộc vào cô, cô cũng ràng buộc vào đối phương.
Nghi thức trao đỗi nhẫn hoàn thành, khách mời bùng phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lâm Mặc Linh ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt Trình Nhật Khải tràn đầy vui sướng.
Tâm trạng hoảng hốt, cô nhớ lại hơn một năm gặp lại anh vừa qua, không có hiểu lầm, không có kẻ thức ba, không có biến đổi lớn, tất cả đều thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông.
Lâm Mặc Linh chìm đắm trong hồi ức, không nghe thấy câu “chú rể có thể hôn cô dâu”, khi cô cảm giác trên môi có thứ gì đó thật ấm áp, tiếng vỗ tay đã như thủy triều tràn đến bên tai.
“Lúc này còn ngẩn người sao?” Trình Nhật Khải buông Lâm Mặc Linh ra, vươn ngón tay chạm nhẹ vào khóe miệng cô, “Vợ à, có thể hoàn hồn chưa?”
Lâm Mặc Linh liếc mắt nhìn anh, sau đó nhìn lướt qua bạn bè người thân xung quanh, trên mặt mang nụ cười vui vẻ chúc phúc, tất cả cô đều ghi nhận trong lòng.
Nghi lễ kết hôn kết thúc, Lâm Mặc Linh cùng Trình Nhật Khải đi chúc rượu khách khứa.
Trình Nhật Khải giới thiệu với cô dì này tên gì, cô kia là ai, bác đấy như thế nào, đi hết một lượt, cô cảm thấy mắt mình sắp hoa lên, may mà những người này cũng chỉ tươi cười chúc mừng.
Tuy đi giày cao gót hơi mệt nhưng niềm hạnh phúc trong lòng Lâm Mặc Linh vẫn không cách nào che giấu được.
Trình Nhược Kiều cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Lâm Mặc Linh và Trình Nhật Khải, khuôn mặt rất đáng yêu, “Em thật không ngờ chị Linh lại có thể tiến tới với anh họ em, em vẫn còn nhớ nhiều lần gặp nhau hai người xa cách lắm cơ mà.”
Lâm Mặc Linh nghe vậy, trước tiên là mỉm cười liếc Trình Nhật Khải một cái, sau đó mới nói: “Không còn cách nào khác, anh em đã thầm thích chị nhiều năm trời, cuối cùng chị đành cho anh ấy chút mặt mũi vậy.”
“Cảm ơn em đã cho anh chút mặt mũi.” Trình Nhật Khải đưa tay ôm lấy vai Lâm Mặc Linh, không chút xấu hổ khi chuyện thầm mến này bị vạch trần.
Đi tới bàn của Trần Lâm Dương, Trương Nhạc Mai đã mang thai hai tháng cũng đến ngồi cạnh anh.
“Anh đã nghĩ rằng là em sẽ là một cô dâu rất xinh đẹp, quả thực là đúng như vậy.
Em gái của anh, vậy mà thời gian trôi qua nhanh thật, mới ngày nào em vẫn chỉ là cô bé lẽo đẽo đi theo anh, khóc lóc làm nũng với anh mà bây giờ đã trở thành vợ người khác mất rồi.” Trong ánh mắt anh có sự vui vẻ, cưng chiều và cả tiếc nuối.
“Là anh bỏ em đi làm chồng người khác trước mà.” Lâm Mặc Linh phồng má.
Trần Lâm Dương cười, quay sang Trình Nhật Khải, “Bây giờ tôi giao trọng trách làm nó hạnh phúc cho cậu, cậu phải làm thật tốt nhé!”
Trình Nhật Khải nghiêm túc gật đầu, “Vâng, em biết rồi.”
“Nếu cậu ta bắt nạt em, cứ tìm anh, anh sẽ xử lý giúp em.”
“Anh yên tâm, em sẽ không để anh được rảnh rỗi đâu.”
Ngồi cùng bàn anh còn có cặp vợ chồng Diệp Tử Tịch Mạc Thiếu Thần và Hạ Sơ Nguyệt.
“Phó tổng giám đốc, cô cũng phải cảm ơn tôi một tiếng, nếu tôi không giao dự án đó cho cô thì làm sao cô có được ngày hôm nay.” Mạc Thiếu Thần cười thâm sâu nói.
“Nếu không có anh, hôn lễ của chúng tôi có khi diễn ra lâu rồi đấy!” Lâm Mặc Linh nhếch khóe miệng, ra vẻ coi thường.
“Vậy là lỗi của tôi rồi, hay là thế này, để tạ tội, chúng ta kết thông gia nhé!” Mạc Thiếu Thần ôm vai Diệp Tử Tịch, cười dịu dàng, “Thông báo với hai người một chuyện, vợ tôi mang thai bốn tháng rồi.”
“Không được, nếu con anh giống anh, tôi sợ con của tôi sẽ khổ, anh hãy kết thông gia với Sơ Nguyệt đấy, dù sao cũng là người yêu cũ, thân càng thêm thân.” Lâm Mặc Linh tủm tỉm cười.
“Cậu đừng vứt củ khoai nóng bỏng này cho tớ, tớ với Nhật Khải là thanh mai trúc mã, kết thông gia với tớ cậu cũng không sợ con gái phải chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu.” Hạ Sơ Nguyệt vui vẻ nói.
“Nói vậy thì tôi cũng không để con của cậu ấy chịu thiệt.” Diệp Tử Tịch lúc này cũng lên tiếng cãi lại.
Lâm Mặc Linh bật cười, hòa hoãn nói: “Tớ thì chưa có gì hết, không tính sớm vậy, nhưng mà không phải ở đây còn có người đang mang thai hai tháng sao?”
Cuối cùng thì cũng đến bàn của bạn học, những bàn như thế này thường rất là náo nhiệt.
“Cuối cùng thì cô gái độc thân còn lại trong lớp chúng ta cũng bước vào nấm mồ hôn nhân rồi, các cậu, nào, chúng ta kính cô dâu mỗi người một ly.” Lớp trưởng hào sảng nói.
“Được thôi, tưởng tớ sợ các cậu chắc.” Lâm Mặc Linh phóng khoáng đồng ý.
Một ly lại một ly, cô ngửa đầu uống sạch, sau khi uống hết một lượt, cô tươi cười nói: “Tớ thì cũng xong rồi, mấy người đàn ông các cậu cũng nhanh lên nhé, không thì đám cưới tiếp theo là của con của Mai Hà Yên và Lại Chung Đình đấy.”
Cả bàn cười ha hả, ồn ào náo nhiệt.
“Lâm Mặc Linh, ngày vui của cậu mà vẫn không quên lấy chúng tớ ra đùa, cậu đủ ác.” Mai Hà Yên giả bộ giận dữ, “Vậy cậu cũng đừng trách tớ ác.”
Đoạn, lại cầm ly rượu hướng về Trình Nhật Khải, “Chú rể, cậu là người đã đưa cô gái độc thân giỏi giang của chúng tớ vào con đường hôn nhân, tớ kính cậu một ly, cảm ơn cậu đã cứu rỗi cậu ấy, để lần sau đi họp lớp cậu ấy không than vãn gì nữa.”
Bắt đầu từ Mai Hà Yên, cả lớp từng người từng người cũng đứng dậy mời Trình Nhật Khải, “Chúc mừng!” Lâm Mặc Linh nghe tiếng ly rượu của mọi người va vào nhau rền rã, tiếng cười nói huyên náo.
Sau đó là đến bàn bạn học của Trình Nhật Khải, đương nhiên Lâm Mặc Linh cũng bị mời không ít rượu, anh muốn uống thay cô nhưng mọi người đều không đồng ý.
“Chú rể của chúng ta xót cô dâu rồi, thôi chúng ta cũng đừng làm khó họ nữa, người độc thân hoàng kim của chúng ta mãi mới nở một đóa hoa, nên tích đức một chút.” Hà Diệp Luân cười sảng khoái.
Mọi người đồng loạt ủng hộ.
Hôn lễ kết thúc, Lâm Mặc Linh tắm xong, mệt đến mức không muốn nhúc nhích nữa, nằm vật ra giường, “Cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ khi làm nhân vật chính rồi, ngày trước em cứ trêu Diệp Tử Tịch, đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười, biết thế này thì chỉ cần lấy cái giấy chứng nhận là xong.”
“Chuyện cả đời chỉ có một lần, sao có thể tùy tiện như thế?” Ánh mắt Trình Nhật Khải hướng về cô, nằm xuống cạnh cô.
“Anh không đi tắm sao?”
“Vận động xong rồi tắm.” Cái gì ôn hòa, cái gì nhã nhặn, tất cả đều hóa thành mây bay.
Vì vậy Lâm Mặc Linh bị hạ gục, trang phục buông lỏng, sau đó…
Điều tốt đẹp nhất trong buổi tối hôm đó là giường thật mềm, nhưng người bị lật tới lật lui trên giường lại vô cùng đau khổ.
Ban đêm, Trình Nhật Khải ôm lấy người trong lòng, nhớ lại sự rung động, gần gũi, đau lòng, rồi tới hơn mười hai năm sau gặp lại, yêu đương, kết hôn.
Đây có phải là số phận hay không?
Một lần đã bỏ lỡ, nhưng anh còn có cơ hội thứ hai.
Anh cúi đầu, hôn lên cái trán đã thấm ướt mồ hôi, “Ngủ ngon, vợ yêu của anh.”
Bạn đang đọc Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân – Chương 89
Ngày đầu tiên Lâm Mặc Linh về lại công ty, Vũ Chi Tuệ tròn mắt nhìn cô, “Chị Linh, sao chị càng lúc càng trẻ thế?”
“Haizzz, trước kia chị già lắm à?” Cô giả vờ bực tức nhìn đối phương.
Vũ Chi Tuệ cười, “Ý em là trước đây chị hai mươi, bây giờ chỉ còn mười tám, đương nhiên là ngày càng trẻ rồi.”
“Em có khen chị cũng không được tăng lương đâu.” Lâm Mặc Linh bật cười.
“Em nói thật đó!”
Cô lắc đầu cười, hỏi han tình hình một số người sau đó đến văn phòng Mạc Thiếu Thần, anh ta quan sát cô rất lâu mới lạnh giọng lên tiếng: “Cuối cùng cũng trở về rồi đấy! Cô có biết là cuối năm có rất nhiều việc không hả, lúc nào kết hôn thì hưởng thụ tuần trăng mật không được sao hả?”
Lâm Mặc Linh híp mắt nhìn anh ta, “Anh nói tôi mới phát hiện, hay tôi xin nghỉ tuần này để đi hưởng thụ tuần trăng mật nhỉ?”
Mạc Thiếu Thần mới biết mình lỡ lời, “Ý tôi là khi nào tổ chức hôn lễ xong rồi hãy tính đến tuần trăng mật.
Cô là phó tổng giám đốc, mang trên vai một trọng trách nặng nề, không nên để người khác nắm thóp.”
“Được rồi, nghe lời của Tổng giám đốc, tôi sẽ đi xử lý công việc của mình.” Hôm nay tâm trạng cô tốt, không muốn chấp nhặt với anh ta, hơn nữa anh ta cũng không nói cô vụ lôi Tử Tịch đi uống rượu, cô cũng nên biết điều một chút.
Lâm Mặc Linh quay lại làm việc như thường, cũng may một tháng ở Paris cô cũng vẫn giải quyết qua mail, công việc không chất như núi.
Mạc Hoài Nam cũng tiến bộ hơn, làm việc ít còn sai sót nữa, chẳng qua là cuối năm nên có nhiều hạng mục phải tổng hợp lại nên Mạc Thiếu Thần mới mong cô về như vậy.
Chủ nhật, hai nhà gặp nhau tại khách sạn, Giang Thu Dung tự nhiên và nhiệt tình chào hỏi Khúc Mỹ Ly, bà cũng thân thiện đáp lại, hai người thân mật cùng ngồi xuống, uống trà hàn huyên.
“Mặc Linh là một cô gái ngoan, vừa hiểu biết lại cư xử đúng mực, đều là nhờ công chị chăm sóc dạy dỗ.” Giang Thu Dung không tiếc lời khen ngợi Lâm Mặc Linh, khiến Khúc Mỹ Ly cũng an tâm phần nào.
“Nó từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, công việc của chúng tôi bận rộn nên hầu như đều đi cả ngày, con bé cũng rất ngoan ngoãn ở nhà một mình, tuy nhiên nó cũng có chút bướng bỉnh, anh chị đừng chê cười.
Anh chị đừng hiểu lầm, không phải tôi nghi ngờ tình cảm của anh chị.” Mặc dù biết hai ông bà thông gia đều rất yêu quý con gái mình, nhưng người làm mẹ như bà cũng vẫn còn có chút lo lắng.
“Tôi hiểu sự trăn trở của chị, tôi cũng là một người mẹ, cũng có con gái, khi nó chuẩn bị kết hôn tôi cũng như chị vậy.” Nụ cười vui vẻ trên mặt Giang Thu Dung không hề có chút giả dối, “Mặc Linh là một đứa bé rất tốt, gia đình chúng tôi đều rất thích con bé, hai đứa có thể ở bên nhau, bậc cha mẹ như chúng ta có thể yên tâm rồi.”
“Nhìn thấy Nhật Khải yêu con bé như vậy, tôi cũng rất yên tâm.”
Lâm Tư Việt nói chuyện với ông thông gia Trình Nam Quang, vị viện trưởng viện kiểm soát nhân dân này không có chút gì ra vẻ ta đây có quyền có thế, kiêu căng lên mặt nạt người.
Cặp vợ chồng quyền thế này cực kỳ thân thiết, hòa nhã nói chuyện gia đình cùng vợ chồng bà.
Trình Nhật Khải thì tận tình chu đáo, nho nhã lễ độ, đối với Lâm Mặc Linh lại càng hết mực yêu chiều, che chở.
Thấy con gái tìm được đúng người, bước vào nhà người ta được nâng niu yêu thương như con ruột, thân làm mẹ cảm thấy thật hạnh phúc.
Mặc dù Khúc Mỹ Ly rất sốt ruột việc cả đời của con gái mình nhưng bà mong muốn hơn là con bà chọn được một người tốt, yêu thương nó.
Bà nhớ khi lần đầu tiên gặp Trình Nhật Khải, một chàng trai diện mạo tuấn tú, phong độ có thừa lễ phép chào hỏi với bà.
Sau khi vào nhà, chàng trai này có vẻ rõ ràng là một tinh anh, nhưng lại rất cố gắng lấy lòng hai vợ chồng bà.
Cậu ta nói sẽ đối xử thật tốt với Mặc Linh, sẽ không thay lòng đổi dạ.
Nhưng bà vẫn lo lắng, những lời hứa như này, nói thì dễ dàng, hơn nữa chàng trai này có tiền, gia thế lại tốt, mặc dù con gái mình cũng không có thua kém gì.
Một người mẹ luôn thích thiên vị con cái mình, có lẽ đây là bản tính trời sinh của con người, lại càng là bản tính của một người mẹ.
Điều bà thật sự cảm động không phải là những lời hứa hẹn của chàng thanh niên đó, cũng không phải gia thế của cậu ta, tuy gia đình bà không giàu, không có địa vị bằng nhà cậu ấy nhưng cũng là một nhà có địa vị trong xã hội.
Điều khiến bà cảm động là ánh mắt của cậu ta khi nói về con gái bà, một ánh mắt cực kỳ yêu thương, say đắm, vậy nên bà đã mời cậu lại ăn cơm.
Cơm nước xong, nhìn chàng trai ngoan ngoãn nghe lời con gái cầm bát đĩa đi dọn, còn con gái bà lại ngồi trên sofa xem tivi, nhìn bà nở một nụ cười vô sỉ, bà không nhịn được mà nghĩ, đứa trẻ này phải xui xẻo thế nào mới vớ phải con gái mình.
Trong không khí vui vẻ thoải mái, hai nhà nhanh chóng định ngày tổ chức hôn lễ, vào mồng mười tháng mười một, tức là ngày mười chín tháng mười hai dương lịch, hai đứa trẻ dường như cũng không phản đối ngày này, vì vậy cứ như vậy quyết định.
Hai ngày trước hôn lễ, Khúc Mỹ Ly và Lâm Tư Việt đã chuẩn bị xong đâu vào đấy.
Nhìn căn nhà được sắp xếp, trang trí cẩn thận, Khúc Mỹ Ly mắt bắt đầu đỏ, “Ngày trước em vẫn cứ giục nó về việc kết hôn, bây giờ được như ý nguyện rồi lại có chút luyến tiếc.”
“Em vui lên nào, con gái chúng ta sắp trở thành một cô dâu xinh đẹp bên cạnh người đàn ông yêu thương nó thật lòng.” Lâm Tư Việt an ủi.
“Đúng vậy, người sắp kết hôn là nó, sao nó có thể cứ như người không quan hệ, vẫn làm việc bình thường, vẫn ăn chơi bình thường, vẫn…!Cũng chẳng biết về nhà để giúp đỡ, trò chuyện với em.”
Lâm Tư Việt bước đến ôm lấy bà, “Nó kết hôn thì cũng ở đây chứ có đi đâu xa đâu, có phải là khó gặp đâu mà.”
“Anh không luyến tiếc sao?”
Khúc Mỹ Ly nhắm mắt lại, mơ màng nhớ về lúc Mặc Linh mới ra đời, bà nằm trên giường, Lâm Tư Việt hai tay đang căng thẳng ôm con bé cho bà nhìn, bà có thể thấy được sự sợ hãi pha lẫn hạnh phúc trong mắt ông.
Cơn đau đã lấy đi rất nhiều sức lực của bà.
Bà gắng gượng mở mắt, chỉ nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng, cái miệng mở to khóc oe oe, nước mắt bà trào ra.
Khi đó trong tim bà nghĩ, con gái bà lớn lên, không cần có tiền đồ rộng mở, muốn làm cái gì thì làm cái đấy, bà luôn tôn trọng quyết định của nó, nhưng nhất định phải vui vẻ hạnh phúc, nhất định phải tìm một người con trai tốt cùng họ yêu thương quý trọng nó.
Còn hai ngày, hai ngày nữa là Mặc Linh thật sự phải lập gia đình rồi, người đàn ông đó rất ưu tú, rất xuất sắc.
Lâm Tư Việt vỗ nhẹ lưng Khúc Mỹ Ly, “Cứ nghĩ đến sau này, nó làm vợ, làm mẹ, trách nhiệm và nghĩa vụ trên vai ngày càng nhiều, trong lòng lại rất không nỡ.
Nhưng nó cũng lớn rồi, cũng hiểu những chuyện đó, cam tâm tình nguyện gánh vác, nó vui vẻ làm những chuyện nó thích, chúng ta cũng nên buông lỏng tâm tư thôi.”
Tháng mười hai, tháng của hoa cúc họa mi nở rộ, tháng của những ước vọng của lễ Giáng sinh, tháng của những cơn gió đông lạnh lẽo, cũng là tháng con người cần sưởi ấm con tim.
Phụ nữ còn có ngày nào đẹp hơn ngày được làm cô dâu?
Hôn lễ của hai người được tổ chức ở khách sạn Vincent, chỉ mời thân thích và bạn bè thân thuộc tới dự.
Ngày cưới, trời quang mây tạnh, hửng nắng sau một đợt rét lạnh.
Bạn bè đều nói, đó là điềm lành, cuộc sống sau này của hai người sẽ vô cùng hạnh phúc, thuận lợi.
Tối trước ngày cử hành hôn lễ, Lâm Mặc Linh gọi hết sáu người còn lại trong hội đến nhà mình uống rượu, nói là tổ chức tiệc độc thân cuối cùng cho mình.
Lương Trầm Yến vừa mới sinh con nên không uống được rượu, sáu người lôi một bình rượu ngâm của bố cô ra uống, người lớn cũng chẳng phản đối, sau đó cô không biết họ về thế nào, chỉ biết lúc tỉnh dậy là đã nằm ở trên giường.
Lâm Mặc Linh dậy từ năm giờ sáng, bắt đầu bận bịu túi bụi, nào là trang điểm, làm tóc, mặc váy cưới,…!may có Tử Tịch và Trầm Yến giúp một tay mới không loạn hết cả lên.
“Ngày trước thì cậu cứ trêu tớ, bây giờ cậu còn rối hơn cả tớ lúc đó nữa.” Diệp Tử Tịch trêu chọc.
Lâm Mặc Linh nhìn mình trước gương, váy trắng tinh khôi, bồng bềnh, da dẻ nõn nà, đôi mắt long lanh, xinh tươi uyển chuyển, vòng cổ và hoa tai kim cương sáng lấp lánh, đầu đội vòng hoa đính khăn voan trùm đầu.
Cô dụi dụi mắt, xác định rằng mình sắp phải lấy chồng.
Không phải là sống chung vì lưỡng tình tương duyệt, không phải đăng ký bởi pháp luật ràng buộc, mà là hôn lễ.
Hôn lễ là khoảnh khắc thiêng liêng, khi hai người đứng trước người thân và bạn bè, cùng nhau tuyên thệ, lập lời thề vĩnh viễn bên nhau, nhận lấy sự chúc phúc của mọi người, mong cho cô dâu chú rể cùng sánh vai đi cùng nhau trong suốt quãng đời còn lại.
Diệp Tử Tịch cảm thán: “Mặc Linh, cậu thực sự là một cô dâu xinh đẹp, tớ sợ là tối nay chồng cậu sẽ không để cậu yên ổn đâu.”
“Ồ, vậy hôm đó Mạc Thiếu Thần không để cậu yên ổn trải qua một đêm à?” Lâm Mặc Linh trêu lại cô.
Chiếc xe đón dâu của Trình Nhật Khải đến lúc chín giờ, anh mặc một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi màu trắng, chiếc cà vạt là cô chọn cho anh, kiểu tóc vẫn chững chạc như mọi lần, có vài sợi bị gió thổi hỗn độn.
Khi anh trông thấy cô, đôi mắt đen sâu thẳm phút chốc sáng rực lên.
Dù chỉ mới không gặp nhau chưa đầy một ngày, nhưng hôm nay là ngày có ý nghĩa đặc biệt.
Trong sân và căn phòng khách chật ních người đến đón dâu và người đi đưa dâu, không ngớt những lời chúc mừng.
Tiếng người cười nói xôn xao, huyên náo.
Trong ầm ĩ hỗn loạn, không biết ai đẩy Lâm Mặc Linh một cái.
Cô tránh không kịp, giầy cao gót màu trắng giẫm vào gấu váy, toàn thân đổ về phía trước, một cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ giơ ra đỡ được cô.
Lâm Mặc Linh ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt hớn hở, càng thêm tuấn tú bội phần.
Trình Nhật Khải trong bộ comple được may tỉ mẩn bằng tay, đôi mắt lấp lánh rạng ngời, tỏa sáng như bầu trời ngoài cửa sổ.
“Mặc Linh, cuối cùng thì em cũng chính thức trở thành vợ của anh rồi.” Ánh mắt anh dừng lại chăm chú trên mặt cô, khẽ nói.
Lâm Mặc Linh phì cười, để lộ nụ cười ngọt ngào mê hồn.
Đóa hoa trong tay cô dâu không phải hoa hồng rực rỡ, mà là những bông hoa cát cánh trắng trong thuần khiết, cô cúi đầu hít hà mùi hương thơm dìu dịu.
Liền theo đó, trong tiếng reo hò của mọi người xung quanh, hai người chầm chậm đi ra khỏi nhà.
Trình Nhật Khải nắm bàn tay cô rất chặt.
Đoàn xe đón dâu bắt đầu lên đường tới hội trường lễ thành hôn.
Hội trường được trang trí xa hoa mà ấm áp lãng mạn, những bóng đèn chùm lấp lánh màu vàng, hoa hồng trắng được trang trí khắp mọi nơi.
Nhạc nổi lên, theo tiếng gọi của MC, Trình Nhật Khải cùng Lâm Mặc Linh khoác tay nhau đi về phía người làm chứng.
Trên gương mặt hai người rạng rỡ nụ cười hạnh phúc cùng với tiếng vỗ tay, cười nói của mọi người.
“Cô dâu chú rể trao nhẫn cưới.”
Chiếc nhẫn lồng vào đầu ngón tay, không lớn không nhỏ, vô cùng vừa vặn, Lâm Mặc Linh khẽ cong ngón tay, nhìn chiếc nhẫn này, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, cô cũng lấy một chiếc nhẫn nam, chậm rãi đeo nó vào ngón tay Trình Nhật Khải.
Đối phương ràng buộc vào cô, cô cũng ràng buộc vào đối phương.
Nghi thức trao đỗi nhẫn hoàn thành, khách mời bùng phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lâm Mặc Linh ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt Trình Nhật Khải tràn đầy vui sướng.
Tâm trạng hoảng hốt, cô nhớ lại hơn một năm gặp lại anh vừa qua, không có hiểu lầm, không có kẻ thức ba, không có biến đổi lớn, tất cả đều thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông.
Lâm Mặc Linh chìm đắm trong hồi ức, không nghe thấy câu “chú rể có thể hôn cô dâu”, khi cô cảm giác trên môi có thứ gì đó thật ấm áp, tiếng vỗ tay đã như thủy triều tràn đến bên tai.
“Lúc này còn ngẩn người sao?” Trình Nhật Khải buông Lâm Mặc Linh ra, vươn ngón tay chạm nhẹ vào khóe miệng cô, “Vợ à, có thể hoàn hồn chưa?”
Lâm Mặc Linh liếc mắt nhìn anh, sau đó nhìn lướt qua bạn bè người thân xung quanh, trên mặt mang nụ cười vui vẻ chúc phúc, tất cả cô đều ghi nhận trong lòng.
Nghi lễ kết hôn kết thúc, Lâm Mặc Linh cùng Trình Nhật Khải đi chúc rượu khách khứa.
Trình Nhật Khải giới thiệu với cô dì này tên gì, cô kia là ai, bác đấy như thế nào, đi hết một lượt, cô cảm thấy mắt mình sắp hoa lên, may mà những người này cũng chỉ tươi cười chúc mừng.
Tuy đi giày cao gót hơi mệt nhưng niềm hạnh phúc trong lòng Lâm Mặc Linh vẫn không cách nào che giấu được.
Trình Nhược Kiều cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Lâm Mặc Linh và Trình Nhật Khải, khuôn mặt rất đáng yêu, “Em thật không ngờ chị Linh lại có thể tiến tới với anh họ em, em vẫn còn nhớ nhiều lần gặp nhau hai người xa cách lắm cơ mà.”
Lâm Mặc Linh nghe vậy, trước tiên là mỉm cười liếc Trình Nhật Khải một cái, sau đó mới nói: “Không còn cách nào khác, anh em đã thầm thích chị nhiều năm trời, cuối cùng chị đành cho anh ấy chút mặt mũi vậy.”
“Cảm ơn em đã cho anh chút mặt mũi.” Trình Nhật Khải đưa tay ôm lấy vai Lâm Mặc Linh, không chút xấu hổ khi chuyện thầm mến này bị vạch trần.
Đi tới bàn của Trần Lâm Dương, Trương Nhạc Mai đã mang thai hai tháng cũng đến ngồi cạnh anh.
“Anh đã nghĩ rằng là em sẽ là một cô dâu rất xinh đẹp, quả thực là đúng như vậy.
Em gái của anh, vậy mà thời gian trôi qua nhanh thật, mới ngày nào em vẫn chỉ là cô bé lẽo đẽo đi theo anh, khóc lóc làm nũng với anh mà bây giờ đã trở thành vợ người khác mất rồi.” Trong ánh mắt anh có sự vui vẻ, cưng chiều và cả tiếc nuối.
“Là anh bỏ em đi làm chồng người khác trước mà.” Lâm Mặc Linh phồng má.
Trần Lâm Dương cười, quay sang Trình Nhật Khải, “Bây giờ tôi giao trọng trách làm nó hạnh phúc cho cậu, cậu phải làm thật tốt nhé!”
Trình Nhật Khải nghiêm túc gật đầu, “Vâng, em biết rồi.”
“Nếu cậu ta bắt nạt em, cứ tìm anh, anh sẽ xử lý giúp em.”
“Anh yên tâm, em sẽ không để anh được rảnh rỗi đâu.”
Ngồi cùng bàn anh còn có cặp vợ chồng Diệp Tử Tịch Mạc Thiếu Thần và Hạ Sơ Nguyệt.
“Phó tổng giám đốc, cô cũng phải cảm ơn tôi một tiếng, nếu tôi không giao dự án đó cho cô thì làm sao cô có được ngày hôm nay.” Mạc Thiếu Thần cười thâm sâu nói.
“Nếu không có anh, hôn lễ của chúng tôi có khi diễn ra lâu rồi đấy!” Lâm Mặc Linh nhếch khóe miệng, ra vẻ coi thường.
“Vậy là lỗi của tôi rồi, hay là thế này, để tạ tội, chúng ta kết thông gia nhé!” Mạc Thiếu Thần ôm vai Diệp Tử Tịch, cười dịu dàng, “Thông báo với hai người một chuyện, vợ tôi mang thai bốn tháng rồi.”
“Không được, nếu con anh giống anh, tôi sợ con của tôi sẽ khổ, anh hãy kết thông gia với Sơ Nguyệt đấy, dù sao cũng là người yêu cũ, thân càng thêm thân.” Lâm Mặc Linh tủm tỉm cười.
“Cậu đừng vứt củ khoai nóng bỏng này cho tớ, tớ với Nhật Khải là thanh mai trúc mã, kết thông gia với tớ cậu cũng không sợ con gái phải chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu.” Hạ Sơ Nguyệt vui vẻ nói.
“Nói vậy thì tôi cũng không để con của cậu ấy chịu thiệt.” Diệp Tử Tịch lúc này cũng lên tiếng cãi lại.
Lâm Mặc Linh bật cười, hòa hoãn nói: “Tớ thì chưa có gì hết, không tính sớm vậy, nhưng mà không phải ở đây còn có người đang mang thai hai tháng sao?”
Cuối cùng thì cũng đến bàn của bạn học, những bàn như thế này thường rất là náo nhiệt.
“Cuối cùng thì cô gái độc thân còn lại trong lớp chúng ta cũng bước vào nấm mồ hôn nhân rồi, các cậu, nào, chúng ta kính cô dâu mỗi người một ly.” Lớp trưởng hào sảng nói.
“Được thôi, tưởng tớ sợ các cậu chắc.” Lâm Mặc Linh phóng khoáng đồng ý.
Một ly lại một ly, cô ngửa đầu uống sạch, sau khi uống hết một lượt, cô tươi cười nói: “Tớ thì cũng xong rồi, mấy người đàn ông các cậu cũng nhanh lên nhé, không thì đám cưới tiếp theo là của con của Mai Hà Yên và Lại Chung Đình đấy.”
Cả bàn cười ha hả, ồn ào náo nhiệt.
“Lâm Mặc Linh, ngày vui của cậu mà vẫn không quên lấy chúng tớ ra đùa, cậu đủ ác.” Mai Hà Yên giả bộ giận dữ, “Vậy cậu cũng đừng trách tớ ác.”
Đoạn, lại cầm ly rượu hướng về Trình Nhật Khải, “Chú rể, cậu là người đã đưa cô gái độc thân giỏi giang của chúng tớ vào con đường hôn nhân, tớ kính cậu một ly, cảm ơn cậu đã cứu rỗi cậu ấy, để lần sau đi họp lớp cậu ấy không than vãn gì nữa.”
Bắt đầu từ Mai Hà Yên, cả lớp từng người từng người cũng đứng dậy mời Trình Nhật Khải, “Chúc mừng!” Lâm Mặc Linh nghe tiếng ly rượu của mọi người va vào nhau rền rã, tiếng cười nói huyên náo.
Sau đó là đến bàn bạn học của Trình Nhật Khải, đương nhiên Lâm Mặc Linh cũng bị mời không ít rượu, anh muốn uống thay cô nhưng mọi người đều không đồng ý.
“Chú rể của chúng ta xót cô dâu rồi, thôi chúng ta cũng đừng làm khó họ nữa, người độc thân hoàng kim của chúng ta mãi mới nở một đóa hoa, nên tích đức một chút.” Hà Diệp Luân cười sảng khoái.
Mọi người đồng loạt ủng hộ.
Hôn lễ kết thúc, Lâm Mặc Linh tắm xong, mệt đến mức không muốn nhúc nhích nữa, nằm vật ra giường, “Cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ khi làm nhân vật chính rồi, ngày trước em cứ trêu Diệp Tử Tịch, đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười, biết thế này thì chỉ cần lấy cái giấy chứng nhận là xong.”
“Chuyện cả đời chỉ có một lần, sao có thể tùy tiện như thế?” Ánh mắt Trình Nhật Khải hướng về cô, nằm xuống cạnh cô.
“Anh không đi tắm sao?”
“Vận động xong rồi tắm.” Cái gì ôn hòa, cái gì nhã nhặn, tất cả đều hóa thành mây bay.
Vì vậy Lâm Mặc Linh bị hạ gục, trang phục buông lỏng, sau đó…
Điều tốt đẹp nhất trong buổi tối hôm đó là giường thật mềm, nhưng người bị lật tới lật lui trên giường lại vô cùng đau khổ.
Ban đêm, Trình Nhật Khải ôm lấy người trong lòng, nhớ lại sự rung động, gần gũi, đau lòng, rồi tới hơn mười hai năm sau gặp lại, yêu đương, kết hôn.
Đây có phải là số phận hay không?
Một lần đã bỏ lỡ, nhưng anh còn có cơ hội thứ hai.
Anh cúi đầu, hôn lên cái trán đã thấm ướt mồ hôi, “Ngủ ngon, vợ yêu của anh.”