Bạn đang đọc Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân – Chương 59
Lâm Mặc Linh liên tiếp ba ngày không gặp Trình Nhật Khải, cũng không thấy anh gửi tin nhắn.
Buồn khổ sao? Đương nhiên rồi.
Lâm Mặc Linh không muốn suy nghĩ nhiều, dứt khoát tập trung vào công việc, ngày nào cũng tăng ca điên cuồng.
Kế hoạch còn đang dang dở, bao nhiêu công sức không thể để đổ sông đổ bể được.
Vừa nghĩ thế, cô đã trở lại bình thường.
Đã nói là sự nghiệp rất quan trọng rồi, phải tỉnh táo lên.
Chỉ là với đoạn tình cảm vừa mới bắt đầu đã phải kết thúc, vẫn có chút tiếc nuối.
Dù sao cô cũng có thích anh.
Có lẽ điều duy nhất đáng ăn mừng chính là, hai người vừa mới bắt đầu không lâu, chưa sâu nặng đều đã nhận biết được vết nứt, cũng xem như kịp thời chấm dứt sự tổn thương.
Hôm nay, Lâm Mặc Linh tăng ca đến hơn chín giờ mới ra về.
Về đến dưới cổng tòa nhà, vừa ngẩng đầu lên trong vô thức thì cô trông thấy bóng dáng một người đứng dưới ánh trăng mát lạnh, gương mặt anh tuấn, cô bất giác dừng chân, thân hình cao lớn mạnh mẽ đi đến, Lâm Mặc Linh hơi xúc động.
Trông thấy anh, cô chẳng hề tỏ vẻ vui mừng, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc.
Sau một lát, trong lòng bỗng thấy hơi ủy khuất cùng tức giận không thể diễn tả được, trực tiếp lướt qua anh.
Nhưng chưa đi được hai bước đã bị Trình Nhật Khải bắt được.
“Anh làm gì vậy? Bỏ tay ra.” Lâm Mặc Linh nổi nóng hỏi.
Cô cố vùng vẫy.
Tay còn lại cầm túi xách liên tục đập vào người anh.
Anh vẫn đứng yên, không có dấu hiệu sẽ buông tay.
Đập vài cái không đủ, Lâm Mặc Linh tiếp tục đánh anh, Trình Nhật Khải cũng không tránh, tùy ý để cô trút giận.
Giọng nói dịu dàng vang lên ở trên đầu: “Xả giận xong rồi thì có thể nói được chưa?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh đứng yên như vậy chỉ vì muốn để cho cô xả giận sao?
Sự cảm động đúng là khắc tinh của phụ nữ.
Trình Nhật Khải trầm giọng: “Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều.”
Lâm Mặc Linh mỉa mai cười: “Vậy làm khó anh rồi, suy nghĩ lâu như vậy.”
Trình Nhật Khải không để ý đến lời đùa cợt của cô, nói tiếp: “Anh đã nghĩ nên làm thế nào để em nguôi giận.”
Lâm Mặc Linh rốt cuộc đè xuống lửa giận, ung dung nhìn anh hỏi: “Mấy ngày nay không phải anh đang suy nghĩ chúng ta có nên tiếp tục hay không sao?”
Trình Nhật Khải bất đắc dĩ cười cười nói: “Sao anh lại muốn chia tay em được? Anh đã đợi ngày này hơn mười hai năm rồi.
Anh chỉ là suy nghĩ anh có thể làm gì để em tin tưởng vào anh.” Nói rồi anh lấy một cuốn sổ cùng với một tấm thẻ ngân hàng ra, đặt vào tay cô, “Đây là tất cả tài sản mà anh có, anh đã phải ra ngân hàng làm việc mấy ngày nay rồi mới đến gặp em.”
Lâm Mặc Linh kinh ngạc nhìn anh.
Trình Nhật Khải nói tiếp: “Trong thẻ ngân hàng là toàn bộ số tiền tiết kiệm của anh, còn trong sổ tiết kiệm là tất cả bất động sản và số tiền bà nội trước khi mất để lại cho anh.
Anh luyến tiếc không muốn dùng, cũng giống như phần ký ức trân quý với bà, nhưng bây giờ, anh giao hết tất cả lại cho em.
Mật mã của hai cái này đều là sinh nhật em.
Chúng ta mới hẹn hò chưa đầy một tháng, còn chưa kết hôn nhưng mà bây giờ anh đã giao toàn bộ những gì mình có cho em rồi, vậy nên em có thể tin tưởng vào anh được không, cũng đừng nói chuyện chia tay nữa.
Anh thật sự rất đau lòng.”
Lâm Mặc Linh nghe anh nói một tràn, cảm động không thôi, cổ họng nghẹn lại, bỗng nói không ra lời, chỉ có thể bình tĩnh nhìn anh.
Trình Nhật Khải nhìn cô, cuối cùng thở dài một tiếng rồi kéo cô ôm vào lòng.
Anh nói bên tai cô: “Anh đến xin đầu hàng.”
Lúc này Lâm Mặc Linh mới lấy lại tinh thần, đập vào người anh thật mạnh: “Đầu hàng gì chứ? Bộ anh tưởng em đang chiến tranh lạnh với anh sao?”
“Vậy anh nói lại.
Là lỗi của anh.
Em tha thứ cho anh nhé!” Trình Nhật Khải dỗ dành cô, giọng điệu vô cùng dịu dàng, ôm cô thật chặt.
Cô khẽ cười: “Vậy lấy gì để chứng minh lòng thành của anh đây?”
“Là anh, đã đủ chưa?”
“Mỗi thế thôi sao?” Lâm Mặc Linh vui vẻ đùa giỡn anh.
“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Trình Nhật Khải thả lỏng vòng tay rồi cúi xuống hôn lên môi cô, rạo rực cháy bỏng, đôi tay cô không biết để ở đâu, chỉ có thể ôm lấy eo anh.
“Mấy ngày nay em có nhớ anh không?” Rời khỏi môi cô, anh nhìn cô đăm đăm, đôi con ngươi lấp lánh long lanh, trong veo như nước, hai má ửng đỏ như ngà ngà say rượu, anh không khỏi bật cười.
“Không.” Lâm Mặc Linh bĩu môi.
“Nhưng mà anh rất nhớ em.” Tâm trạng anh hôm nay rất tốt nên anh không muốn so đo với cô.
Mặc dù trong lòng rất vui vẻ nhưng Lâm Mặc Linh vẫn tỏ vẻ hờ hững.
Trình Nhật Khải cũng không thèm để ý, kéo tay cô nói: “Đi thôi, chúng ta lên xe, đừng để cho người khác chế giễu.”
“Đi đâu?” Cô ngơ ngác hỏi.
“Chắc là em chưa ăn tối nhỉ, anh dẫn em đi ăn.”
Lâm Mặc Linh nắm thẻ và sổ tiết kiệm trong tay, đi theo anh lên xe.
“Anh thật liều lĩnh, mới yêu đã đưa toàn bộ tài sản cho bạn gái thế này không sợ em ôm của chạy mất à, đến lúc đó cả tiền cả bạn gái đều không còn.”
Trình Nhật Khải cười: “Anh tin em không phải người như vậy.”
Lâm Mặc Linh đưa tấm thẻ trong tay cho anh.
Trình Nhật Khải không hiểu nhìn cô.
“Thẻ này anh cầm đi, chẳng nhẽ lúc đưa bạn gái đi ăn uống, mua sắm, em lại là người trả tiền à, em không thích như vậy.
Mặc dù là thẻ của anh nhưng chỉ có hai chúng ta biết, người khác không hiểu lại hiểu nhầm anh.
Còn anh yên tâm, cuốn sổ tiết kiệm này của anh em sẽ giữ cẩn thận.
Nếu anh mà để em tức giận, em sẽ tiêu hết số tiền trong đây, kể cả tiền của bà nội mà anh luyến tiếc.” Cô nhanh chóng nói.
Trình Nhật Khải nhìn cô, bỗng cười khẽ, nhận thẻ nói: “Được, anh nghe em hết.”
“Hôm đó em tức giận nên nói hơi quá, em cũng xin lỗi anh.” Lâm Mặc Linh nhẹ nhàng nói.
Anh cười cười: “Anh có được nói là anh chấp nhận lời xin lỗi của em không?”
“Em chỉ nói vậy để chứng tỏ em không phải là người không biết điều thôi.” Cô bặm môi.
“Người ta nói con gái thật khó hiểu quả không sai.”
“Vậy được rồi, đi ăn thôi, em đói rồi.” Lâm Mặc Linh cười giả lả.
“Công việc dạo này thế nào? Em lại bận à?” Trình Nhật Khải đang lái xe nhìn đường qua kính xe bâng quơ hỏi cô.
Lâm Mặc Linh nhìn anh, lắc đầu: “Không phải.
Hôm nay em chỉ làm cố thôi, dù sao cũng chẳng bận gì.”
Trình Nhật Khải nhìn mặt cô, có vẻ rất mệt mỏi: “Em vất vả rồi.”
Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng tràn đầy ấm áp, khiến tâm trạng cô tốt lên một chút.
“Anh có gì vui kể em không?” Lâm Mặc Linh chợt có hứng thú nghe kể chuyện.
Trình Nhật Khải ngẫm nghĩ giây lát: “Em nghĩ cuộc sống của anh mấy ngày này thú vị lắm à?”
“Không phải sao?” Cô làm bộ lơ đễnh.
“Đúng là cô gái lạnh lùng.” Anh nghiến răng gằn từng chữ.
Trình Nhật Khải lái xe đến trước cổng chung cư của Lâm Mặc Linh.
“Ngủ ngon.” Cô vừa cởi dây an toàn, định xuống xe thì tay trái bị nắm lấy.
Lâm Mặc Linh quay lại nhìn anh.
Trình Nhật Khải thở một hơi dài, nói: “Anh có một bạn học cuối tuần sau kết hôn, đến lúc đó cùng anh tham gia hôn lễ.”
“Cuối tuần sau?” Lâm Mặc Linh hỏi.
“Ừm, bạn học nam thời đại học cùng lớp và cùng phòng ký túc xá của anh, vốn là muốn cho anh làm phù rể, sau cô dâu lại không đồng ý.”
“Vì sao?” Lâm Mặc Linh không hiểu.
“Cô dâu nói thấy anh sẽ không muốn gả nữa.”
Lâm Mặc Linh không nhịn được nở nụ cười, nhưng mà hình như cuối tuần sau em họ cô cũng kết hôn, mong không phải cùng một ngày.
“Bây giờ là mùa xuân, rất thích hợp để tổ chức hôn lễ.” Cô gật gù.
“Dẫn em đi cũng tốt.” Trình Nhật Khải suy nghĩ một chút rồi nói.
Lâm Mặc Linh khó hiểu mà nhìn anh.
“Cô dâu vẫn luôn muốn giới thiệu phù dâu cho anh.”
“Anh không đi gặp chút sao? Nói không chừng phù dâu là một cô gái vô cùng xinh đẹp, hiếm có khó tìm, không nên bỏ qua.” Lâm Mặc Linh tinh nghịch nói.
“Vậy thì biết làm sao được.
Bây giờ trong đầu óc của anh không thể chứa thêm hình ảnh của ai khác.” Trình Nhật Khải cười khẽ.
Lâm Mặc Linh vui vẻ, “Em không chắc hôm đó em đi được đâu, có gì em sẽ báo với anh.
Anh cũng về nghỉ ngơi đi.”
Trình Nhật Khải ngồi trong xe đưa mắt nhìn cô chạy vào tòa nhà trong màn đêm, sau đó mới nhẹ nhàng khởi động xe rời đi.
Lâm Mặc Linh về nhà, đi tìm quần áo, tắm xong trực tiếp ngả người xuống giường.
Cô đang nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ, điện thoại di động của cô vang lên.
“Alo dì ạ.”
“Mặc Linh, cháu đang làm gì đấy?”
“Cháu đang nằm trên giường.”
“Thứ bảy tuần này đám cưới cái Nghi, cháu nhớ chứ?”
“Vâng ạ, mẹ cháu cũng mới nhắc nhở rồi.”
“Thứ sáu này cháu có thể về sớm được không?”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Là thế này, thứ sáu này chồng dì phải tăng ca, còn cả nhà dì với bố mẹ cháu đều phải chuẩn bị cho hôn lễ của cái Nghi.
Cháu có thể đi đón thằng Đông hộ dì được không?”
“Được ạ.
Để cháu sắp xếp về sớm.”
“Cảm ơn cháu.
Không làm phiền cháu nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Đầu tháng tư, nhiệt độ thành phố A tăng thêm đôi chút, thời tiết tuy ấm áp hơn nhưng đôi khi vẫn còn những cơn gió lạnh thổi qua, mọi người vẫn còn được tận hưởng được những ngày đẹp nhất của mùa xuân.
Lâm Mặc Linh đang ở trong văn phòng của mình làm việc thì lại bị Mạc Thiếu Thần gọi qua.
Đến phòng Tổng giám đốc, cô không thèm gõ cửa thản nhiên đi vào.
“Anh gọi tôi có chuyện gì?
“Ừm.” Mạc Thiếu Thần lên tiếng: “Tài liệu họp buổi sáng cô đã xem hết chưa?”
“Xem rồi.” Lâm Mặc Linh trả lời.
“Có ý kiến gì không?”
“Tôi nghĩ phương án giám đốc Vương cho khá tốt, thời đại đang thay đổi, văn hóa thành phố A đang hòa nhập rất nhiều cái mới, phần phương án kia đã nói cặn kẽ, nhưng mà, quảng cáo như vậy khá bao quát, chung chung, không có điểm nhấn nào so với những cái khác.” Lâm Mặc Linh nói liên tục.
Mạc Thiếu Thần nhướn mày: “Cô có ý gì tốt à?”
Lâm Mặc Linh hơi trầm ngâm một lát: “Hiện tại không có, chỉ là nói từ quan điểm cá nhân của tôi thôi.”
Khóe miệng Mạc Thiếu Thần hơi nhếch lên không dễ phát hiện: “Vậy cứ suy nghĩ thêm, ngày mai cho tôi phương án.”
Lâm Mặc Linh hơi bực bội: “Đây cũng đâu thuộc phạm vi công việc của tôi.”
“Việc tôi giao cho cô chính là công việc của cô, đừng kêu ca nữa.
Về làm việc đi.” Sắc mặt của Mạc Thiếu Thần thản nhiên.
“Anh đang trả thù tôi đúng không?” Lâm Mặc Linh nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi là người công tư không phân minh vậy sao?”
“Theo tôi thấy thì đúng là vậy.”
“Vậy thì hãy chăm chỉ làm đi, đừng nhiều chuyện nữa.” Mạc Thiếu Thần dương dương tự đắc nhìn cô.
Cho cô một bài học vì dám nói dối anh, chia cắt anh với Diệp Tử lâu như vậy.
Lâm Mặc Linh thở dài thườn thượt đi về phòng làm việc của mình.
Trong khu biệt thự Bằng Lăng, một dãy ô tô hạng sang xếp thành hàng dài, nhiều chiếc trong số đó là phiên bản giới hạn.
Từng chiếc từng chiếc nối đuôi nhau như đoàn người đứng nghiêm chỉnh, không ai dám chen ngang.
Khu biệt thự này được xây dựng theo lối kiến trúc rất đặc sắc, tựa như phong cách Âu cổ.
Những căn nhà không hề hào nhoáng mà sử dụng lối thiết kế tinh tế và tao nhã.
Trước cửa chính là một bãi cỏ rộng xanh mướt, tại đó đang diễn ra một bữa tiệc ngoài trời nhộn nhịp.
Nam thanh nữ tú trang phục lịch lãm, nói cười rôm rả.
Chất lỏng sóng sánh trong ly.
Tiệc đính hôn giữa hai gia đình giàu có của thành phố A, tiểu thư nhà họ Cố với người thừa kế chuỗi nhà hàng khách sạn Canleo.
Bữa tiệc rất khoa trương, tất cả khách mời đều là người có tiếng tăm hoặc là vị tiểu thư, công tử nhà nào đó.
Trình Nhật Khải sau khi niềm nở chào hỏi mấy vị đối tác liền tìm một góc để ẩn náu.
Anh cầm ly rượu vang trong tay, không ngừng lắc nhẹ.
Đợi đến khi chất lỏng đã lắng đọng, anh mới nâng ly, nhìn khung cảnh trước mắt xuyên qua ly rượu.
Khóe miệng hơi nhếch lên.
Bỗng có một người tiến lại mỗi lúc một gần về phía anh, Trình Nhật Khải nheo mắt lại, không ai khác chính là Đặng Thành An, anh không khỏi sửng sốt trong giây lát.
“Trông Trình tổng có vẻ cô đơn thế?” Quan hệ giữa hai người cũng chẳng phải thân thiết gì cho cam nhưng ngoài mặt, Đặng Thành An vẫn làm ra vẻ lịch sự.
“Cũng không phải bữa tiệc của tôi, tôi nên bận rộn sao? Trái lại là anh đấy, người nhà của cô dâu, mà trông anh cũng có vẻ rảnh rỗi không khác gì tôi nhỉ.” Trình Nhật Khải chẳng buồn quan tâm tới thái độ của anh ta.
“Như anh nói đấy, tôi chỉ là người nhà mà thôi, cũng không phải nhân vật chính.
Có người đặc biệt bận rồi, tôi cũng nên nghỉ ngơi chứ!” Đặng Thành An vừa cười vừa nhìn về phía Cố Khánh Nguyên đang cười nói với hết vị khách này đến vị khách khác.
“Hình như chúng ta không thân thiết đến mức có thể tâm sự với nhau.” Trình Nhật Khải nhíu mày.
“Cần phải thân thiết thì mới có thể tâm sự sao? Vậy tôi với cô ấy có lẽ rất thân thiết rồi.” Nói xong, chạm ly rượu của mình vào ly rượu của Trình Nhật Khải.
“Anh có biết, cô ấy nói với tôi về anh như thế nào không?” Trình Nhật Khải vẫn làm ra vẻ bình thản, quay sang hỏi Đặng Thành An.
Đặng Thành An không trả lời, dửng dưng nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
“Cô ấy nói anh là quá khứ rồi, hiện tại người cô ấy yêu là tôi.” Nói xong Trình Nhật Khải ung dung cầm ly rượu lên uống.
“Cô ấy nói vậy à, theo như sự hiểu biết của tôi về cô ấy thì anh nói có hơi khác rồi, cô ấy sẽ nói là: Đặng Thành An, anh ấy là quá khứ rồi, hiện tại bạn trai của em chính là anh, có phải không?” Đặng Thành An giả vờ nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
Câu nói của anh đâm trúng điểm yếu của Trình Nhật Khải, đúng vậy, cô chỉ nói hiện tại anh là bạn trai của cô, còn chưa nói thích anh bao giờ, nhưng vẫn làm ra vẻ bình tĩnh: “Con người ai rồi cũng phải thay đổi, hơn nữa, đã sáu năm trôi qua rồi.”
“Cũng phải, từ một người đam mê truyện trinh thám kinh dị, đặc biệt là truyện của Agatha Christie, cô ấy giờ lại đi đọc mấy quyển về cuộc sống, văn hóa.
Chắc anh cũng biết chuyện này nhỉ?”
“Đương nhiên.”
Cô ấy đọc truyện trinh thám từ khi nào? Không phải cô ấy từ cấp hai đã đọc mấy thể loại về văn học rồi văn hóa lịch sử rồi sao?
Rốt cuộc cô có bao nhiêu việc mà anh không hề biết đây?
Bỗng