Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân

Chương 46


Bạn đang đọc Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân – Chương 46


Quay người lại đi vào, Lâm Mặc Linh ngạc nhiên khi nhìn thấy Trình Nhật Khải đứng cách đó không xa, dưới ngọn đèn đường.
Vóc dáng cao ráo kéo thành một cái bóng lờ mờ, trang nghiêm.

Trong ánh đèn tranh tối tranh sáng, một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú ẩn chứa vẻ trầm lặng, suy tư khó đoán định.
Dưới sắc đêm, ánh mắt lạnh lùng của anh làm người khác sợ hãi.
Lâm Mặc Linh không biết anh đã đứng đó từ bao giờ, cũng không biết được anh đã nghe được và nhìn thấy những gì, chỉ biết đứng sững sờ im lặng nhìn anh.
Anh từng bước tiến về phía cô.
“Cậu…”
Vừa dứt lời cô liền bị đôi tay rắn chắc kéo mạnh, ôm riết vào lòng, đôi môi không hề phòng vệ của cô bất ngờ bị ép chặt, chà sát bởi đôi môi mềm nóng bỏng.

Những cái hôn tới tấp dữ dội điên cuồng, tràn ngập bi thương.
Cô hoảng hốt, vùng vẫy, ngược lại, anh càng ôm chặt hơn, hít thở khó khăn, cô mở miệng ra, đầu lưỡi anh nhanh chóng đi vào, mút mát như thể người lữ khách mút giọt nước suối cuối cùng trên sa mạc, cuồng nhiệt, bất chấp tất cả.
Một Trình Nhật Khải như thế, Lâm Mặc Linh chưa từng thấy bao giờ, thật khiến người ta sợ hãi.
Lâm Mặc Linh không kịp phản ứng, đầu óc quay cuồng như thấm men, không khí nồng nàn phảng phất mùi rượu.

Mùi rượu, anh uống rượu sao?
Cô hung hãn cắn mạnh một cái, vị tanh tanh ngọt ngọt hòa lẫn mùi rượu dần dần lan tỏa.

Trình Nhật Khải ngẩng lên, ánh mặt rừng rực như ngọn lửa khóa chặt lấy cô.
Lâm Mặc Linh thở dốc: “Cậu say rồi à?”
Im lặng, đột nhiên Trình Nhật Khải đẩy cô ra, trong đôi sáng lờ mờ Lâm Mặc Linh thấy đôi mắt đẹp của anh đầy bất lực đau đớn như con thú bị thương, nhưng giọng nói của anh thì tỉnh táo lạ thường: “Lâm Mặc Linh, tại sao không phải là tôi?”
Im lặng một lát, anh lại nói tiếp: “Dù là người đã từng làm em tổn thương hay người khác, tại sao vẫn không phải là tôi?”
“Xin lỗi.” Lâm Mặc Linh cúi gằm mặt nói.
“Mặc Linh, anh yêu em.” Tiếng anh chậm rãi mà rõ ràng, ánh mắt kiên định hừng hực hệt như ánh nắng giữa trưa hè.
“Trình Nhật Khải, đối với tôi, cậu là một người bạn tốt.” Cô gượng gạo chống trả.
“Mặc Linh, anh vẫn luôn đợi em, đợi em cho anh cơ hội.”
Lâm Mặc Linh ngước lên nhìn anh, gương mặt anh nghiêng nghiêng dưới ánh sáng của đèn điện, anh tuấn vô cùng, đôi mắt sáng lấp lánh.
Trình Nhật Khải quay người biến mất, cũng mau lẹ như khi xuất hiện, nếu không thấy đau nhói ở môi Lâm Mặc Linh sẽ tưởng đó là một giấc mơ.
Cầm chía khóa, mở cửa vào nhà, mệt đến nỗi không buồn bật điện, cô ngồi thẫn thờ ở trên ghế sofa.
Ngày tháng đã đi hết một vòng lớn của mình, ngày tết đến hẹn lại lên.

Từ sau tối hôm đó, Lâm Mặc Linh không còn gặp lại Trình Nhật Khải nữa.
Lâm Mặc Linh đã được nghỉ tết, sáng hôm ba mươi, cô cùng Trần Lâm Dương cùng quay về nhà ông bà ăn bữa cơm đoàn viên.
Từ trung tâm thành phố về nhà ông bà nội, đi lại mất khoảng hơn hai tiếng.

Còn về nhà cô chỉ mất hơn nửa tiếng, trước đây, khi Lâm Mặc Linh vừa mới đi học đại học, hầu như tháng nào cũng về một lần.

Lâu dần, việc học bận rộn và công việc cũng không rảnh rỗi một chút nào, khi nào lễ Tết cô mới về.
Đây là tết đầu tiên của Trần Lâm Dương sau bảy năm đi du học.

Không khí trong nhà rất náo nhiệt, mấy vị phụ nữ quyền lực tuy bận rộn nhưng lúc nào cũng nét cười phơi phới trên mặt.

Còn đàn ông thì cười nói ồn ào sắp xếp, dọn dẹp.
Ăn xong bữa cơm trưa, mọi người ngồi quây quần trong phòng khách.
“Mặc Linh à, sau tết là cháu cũng hai tám tuổi rồi, bao giờ mới cho mọi người ăn đám cưới đây?” Lâm Thanh Hà, mẹ của Trần Lâm Dương, cũng chính là bác của cô.
“Cháu sợ cháu cưới rồi thì mọi áp lực lại đổ dồn lên anh Dương, anh ấy không chịu được, lại tìm cháu kiếm chuyện mất.

Đợi khi nào anh ấy có đối tượng rồi, bác hãy chuẩn bị sẵn tiền mừng đi ạ.” Lâm Mặc Linh cười cười.
“Sao em có thể so sánh như vậy được! Dù gì thì anh cũng mới về nước được ba tháng, làm sao mà nhanh vậy được? Còn em ấy, ở đây bao nhiêu năm mà chẳng dẫn ai về, kém quá, không thể tin được là em lại là em gái anh!” Trần Lâm Dương khinh thường nhìn cô.
“Anh…”
“Thôi được rồi, đừng nói chuyện này nữa.

Dù gì cũng là chuyện riêng của bọn nó, để chúng nó tự do lựa chọn.” Giọng nói già dặn, trầm thấp của một người lớn tuổi.
“Vẫn là anh suy nghĩ sâu sắc nhất.

Đúng là lên chức bố rồi thì sẽ nghĩ khác ngay.” Lâm Mặc Linh quay về phía người vừa nói, cười tươi.
Đó là anh họ cô và là anh lớn nhất trong nhà.
“Chẳng như ai đó, lớn như vậy rồi chỉ biết chọc tức em.” Cô liếc Trần Lâm Dương một cái.
Anh cốc đầu cô một cái: “Ai đó nào ở đây?”
“Này Trần Lâm Dương, em có còn là trẻ con nữa đâu mà anh cứ cốc đầu em vậy?” Lâm Mặc Linh tức giận mắng.
“Vậy hả? Tại nhìn thấy em vẫn thấp hơn anh nên cứ nghĩ là em còn bé cơ!” Nói xong lại vò đầu cô.
“Trần Lâm Dương, sao anh không ở luôn bên đấy đi, về làm gì cơ chứ!” Cô tránh tay anh, bực bội.
“Vì anh nhớ cô em gái bé bỏng, dễ thương nhưng hay cáu giận của anh đó.” Trần Lâm Dương lại chuyển sang bẹo má cô.
“Này!” Lâm Mặc Linh muốn đánh anh nhưng đều bị anh tránh được.
“Hai đứa này, đều lớn hết cả rồi, có còn bé bỏng gì nữa đâu mà vẫn cãi nhau ầm ĩ thế.” Là Lâm Tư Việt, bố Lâm Mặc Linh.
Ông bà nội Lâm Mặc Linh có bốn người con, ba trai một gái.

Bố cô là con thứ ba, em trai của mẹ Trần Lâm Dương.

Một bác và một cô đều lấy chồng rồi sống ở thành phố khác, thỉnh thoảng lễ tết mới về, còn gia đình Trần Lâm Dương và gia đình cô ở gần nhau, nên tình cảm cũng thân thiết hơn so với những anh chị em còn lại.
Cả hai người đều là con một nên từ khi sinh ra, bọn họ đều đã rất thân thiết, tình cảm không khác gì anh em ruột.

Trần Lâm Dương lớn hơn Lâm Mặc Linh hai tuổi, mặc dù vậy, từ bé đến lớn anh vẫn luôn thích trêu chọc cô.


Cô cũng rất vui vẻ chấp nhận sự trêu chọc của anh nên lúc nào gặp nhau bọn họ cũng ồn ào.
Lâm Mặc Linh có nghe mẹ kể là lúc cô mới sinh ra, Trần Lâm Dương rất hạnh phúc vì cuối cùng anh cũng có em gái.

Lúc mẹ anh dẫn anh sang thăm, nhìn thấy cô hai má phúng phính đang ngủ rất đáng yêu, anh nhẹ nhàng đưa tay sờ má, Lâm Mặc Linh giật mình tỉnh dậy, mọi người cứ nghĩ là cô sẽ khóc nhưng cô lại cười với anh.
“Mẹ ơi, em gái cười kìa!” Trần Lâm Dương vui sướng reo lên.
“Ừm, nghĩa là em gái thích con đấy.”
“Con cũng rất thích em.”
“Vậy con phải đối xử thật tốt với em nghe chưa?”
“Vâng ạ.”
Và thế là, từ khi cô có nhận thức, người anh trai này đã ở bên cạnh cô suốt.

Khi còn bé, mỗi khi gặp anh, cô sẽ chạy tới ôm anh, làm nũng bắt anh bế hoặc cõng cô, anh cũng rất vui vẻ chiều theo cô.

Nhiều lúc, anh làm cô khóc rồi lại dỗ dành cô.
Lớn lên, anh đi học, cô chỉ đành ở một bên đợi anh học xong rồi sẽ chơi với cô.
Lớn hơn nữa, cô bắt đầu đi học, nên chỉ cuối tuần bọn họ mới chơi với nhau.

Nhưng như vậy, bọn họ vẫn rất thân thiết.

Lúc đó, anh có trêu cô như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không khóc, bắt đầu biết cãi lại anh.
Anh đọc quyển sách gì, cô cũng bắt chước đọc quyển đó.

Anh châm chọc cô, cô cũng châm chọc lại anh.
Anh có gây ra phiền phức gì, cô cũng chỉ cằn nhằn một tí rồi lại tiếp tục bao che cho anh.

Có chuyện gì hay ho khi đi học cô cũng kể với anh.
Bọn họ cứ thế mà ở bên nhau hai mươi tám năm.

Tình cảm còn hơn cả máu mủ ruột rà.
Chiều chiều, cuộc vui đã tan.

Ai về nhà nấy.
Trình Nhật Khải chạy xe vào, đỗ trong ga-ra, vừa bước xuống xe, liền có một dáng người nhỏ xíu chạy ào đến ôm chân anh, giọng nói non nớt của trẻ con vang lên: “Cậu ơi!”

Trình Nhật Khải khom người, ôm lấy cháu gái, khóe môi nhẹ cười: “Lần sau cháu còn chạy ào đến như vậy, cậu sẽ không mời cháu đi ăn kem nữa.”
Đứa bé ngẩng mặt lên ngây thơ đáng yêu nhìn anh nói: “Cậu, bố mẹ cháu đến đấy, sao cậu về muộn thế?”
“Thế à, mẹ cháu đang ở trong à?”
“Vâng ạ, mẹ cháu đang nói chuyện với bà ở trong.”
Trình Nhật Khải ôm lấy cô bé đi vào, nhìn thấy mẹ và chị đang ngồi ở trong phòng khách, anh liền chào hỏi: “Mẹ, chị.”
Giang Thu Dung ừ một tiếng, nói: “Đúng thật là vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến.”
Trình Nhật Khải bước đến sofa ngồi xuống, “Nói con cái gì ạ?”
“Nói em gần đây sắp thành ngôi sao rồi.” Trình Hải Vy ngồi trên ghế sofa, dang tay ôm con gái vào lòng, “Nói em là một đứa con bất hiếu, đã hai tám tuổi rồi mà vẫn chưa chịu dẫn bạn gái về nhà giới thiệu.”
Giang Thu Dung xoay đầu nhìn con trai, lên tiếng: “Nhật Khải, con bây giờ cũng đã có sự nghiệp được coi là thành công rồi.

Mẹ thấy con cũng không còn trẻ nữa, mau tìm bạn gái cho mẹ đi, miễn cho mẹ với bố con phải lo lắng.”
Trình Nhật Khải vẫn giữ nụ cười thờ ơ trên môi: “Mẹ, mẹ tưởng đây là chuyện giao lưu kết bạn à? Bạn gái nói có là có ngay được.”
Giang Thu Dung hừ một tiếng: “Mẹ thấy con là thật lòng muốn chọc cho mẹ tức chết đây mà.

Ở nước ngoài bảo con tìm bạn gái, con nói phải tập trung làm việc để công thành danh toại về nước.

Bây giờ con được như ý rồi, con lại nói là không dễ tìm…”
Trình Nhật Khải ngồi tựa vào sofa, vẻ mặt thong thả: “Mẹ, con đây còn chưa gấp, sao mẹ phải gấp thế?”
Giang Thu Dung giơ tay định vỗ đầu anh, Trình Nhật Khải vội đưa tay ngăn lại.
Trình Hải Vy đưa mắt nhìn em trai, cười một nụ cười đầy mờ ám: “Chỗ chị có một cô gái kém em hai tuổi, rất đẹp, cũng rất giỏi, lại còn ngoan ngoãn lễ phép, đặc biệt là vẫn đang còn độc thân.”
Trình Nhật Khải nhíu mày, vẻ mặt tự nhiên như thường trả lời: “Vậy thì…? Có chuyện gì liên quan sao?”
“Tất nhiên là có rồi.

Chị thấy…!nó rất thích hợp với em đấy.” Trình Hải Vy cố ý kéo dài giọng nói.
“Chị lại suy nghĩ linh tinh gì vậy?”
“Mẹ à, con thấy cô bé đấy rất tốt, vừa thông minh, xinh đẹp, lại còn rất dịu dàng hiền lành và hiểu chuyện nữa.

Quan trọng là, con thấy con bé có ý với Nhật Khải nhà mình.” Cô mỉm cười nói với mẹ.
Trình Nhật Khải ngắt lời chị gái: “Chị đừng có nói nhăng nói cuội nữa đi.

Cô ấy còn chưa gặp em, tình cảm gì chứ, chị tưởng tượng quá rồi đấy!”
Giang Thu Dung nóng này: “Trình Nhật Khải, con cũng đã hai tám rồi, đến bây giờ chưa từng mang ai về cho mẹ gặp mặt.

Bao nhiêu người mẹ giới thiệu cho con con cũng không ưng, nói đi, con có chuyện gì khó nói à?”
Trình Nhật Khải dở khóc dở cười: “Con không thích người ta, vậy thôi.”
“Vậy tức là, em thích người khác rồi.” Trình Hải Ly vô cùng vui vẻ, cười hỏi.
“Chị đoán xem?” Trình Nhật Khải thấy bố và anh rể đi đến, liền đứng dậy: “Không nói nữa, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Anh thật sự không muốn nhắc đến vấn đề này nữa, mặc dù chưa hẹn hò nhưng hiện tại anh có cảm giác như đang thất tình vậy.
Chắc giờ này cô còn đang vui vẻ hưởng thụ ngày Tết, không nghĩ gì đến anh cả.
Sau khi ăn cơm trưa ở nhà ông bà nội, Lâm Mặc Linh cùng bố mẹ về nhà chuẩn bị bữa cơm giao thừa.
Đang vào cuối đông, mặt trời lặn khá sớm, mới chỉ hơn bốn giờ chiều mà sắc trời đã bắt đầu ảm đạm.
Không khí tưng bừng đón tết tràn ngập khắp mọi nẻo đường, những tòa nhà cao ốc giăng đèn kết hoa rực rỡ.

Sau khi ăn xong bữa cơm cuối năm, cả nhà cùng ngồi vào phòng khách xem tivi.

Bố mẹ cô mải mê xem các chương trình chào đón năm mới còn Lâm Mặc Linh ngồi cầm điện thoại lướt mạng xã hội, nhắn tin với Diệp Tử Tịch.
Bỗng nghe tiếng xe ở cổng, cả nhà cô quay ra ngó, hóa ra là cả nhà dì họ đến thăm.

Nhà ông bà ngoại đã ăn tất niên từ hôm hai chín, hôm đó Lâm Mặc Linh vẫn chưa về nên cũng chưa gặp người dì họ này.
Dì họ hơn cô ba tuổi, từ nhỏ hai người thường hay chơi với nhau, nhưng lớn rồi thì ít hẳn đi, rồi đến khi đi học đại học thì lại vẫn liên lạc qua lại nhiều lần, tình cảm cũng khá là thân thiết.

Cậu có thằng con trai năm nay năm tuổi, bây giờ cả nhà cũng đang ở thành phố này, hôm nay chắc rảnh rỗi nên đến nhà cô thăm hỏi.

“Em chào chị ạ.”
“Tịnh Ngọc đến đấy à, mau vào đây ngồi đi.” Mẹ cô vui vẻ tiếp đón.
Ba người một nhà ngồi xuống ghế trò chuyện, riêng thằng bé rất nghịch ngợm, không chịu ngồi yên một chỗ, cứ thích đi lung tung sờ mó mọi thứ.
“Đông Đông, ra đây ngồi chị xem nào!” Lâm Mặc Linh đi ra ôm thằng bé lên.
Thằng bé cũng ngoan ngoãn để cô bế.
“Thế đi học có hư không?” Cô hỏi.
“Nghịch lắm cháu ạ, cô giáo còn phải kêu với chị là suốt ngày trêu chọc các bạn, còn giật bím tóc của một bạn nữ làm bạn khóc nữa.” Dì họ cười nói.
“Trẻ con mà, không tránh được có chút hiếu động.” Mẹ cô nói.
“Linh năm nay hai tám rồi nhỉ?” Hoàng Tịnh Ngọc vẫn tiếp tục cười.
“Vâng.”
“Thế đã có ý trung nhân nào chưa, sao không nghe thấy tin tức gì của cháu hết vậy? Cháu nghe nói chưa? Cái Nghi nó kém cháu hai tuổi cháu chuẩn bị làm đám cưới rồi đấy, chắc khoảng tháng tư này.”
Tới rồi, tới rồi.

Lâm Mặc Linh thầm thở dài thườn thượt, mặc dù đã tránh được một kiếp nạn nhưng kiếp nạn khác lại tới.
“Ha ha.” Cô dồn sức nặn ra nụ cười: “Vẫn còn sớm mà dì, công việc của cháu bận rộn, chẳng bới đâu ra được thời gian nữa.”
“Có bận đi chăng nữa cũng không thể để lỡ việc chung thân đại sự được.”
“Ha ha, không vội, không vội ạ.” Lâm Mặc Linh lau mồ hôi, chột dạ nhìn mẹ đang trừng mắt lườm mình.
Dì họ ngồi chơi một lúc rồi về, bảo là về sớm không bố mẹ lại phải đợi.
Điện thoại di động của Lâm Mặc Linh rung liên tục, là lời chúc đầu năm của mấy đồng nghiệp, bạn bè.
“Năm mới vui vẻ, Lâm Mặc Linh.”
Lâm Mặc Linh nhìn tin nhắn hồi lâu, coi tên người gửi, Trình Nhật Khải.

Cô cũng gửi lại một tin nhắn: “Năm mới vui vẻ!”
Mồng một tết, cả nhà cô về nhà ông bà ngoại chúc tết, tóc hai người đã hoa râm từ lâu nhưng ông bà ngoại vẫn rất khỏe, nhìn thấy cô nụ cười tươi tắn.
Ông ngoại đưa cho cô một bao lì xì, cười nói: “Cả nhà còn mỗi cháu là được nhận lì xì thôi, cháu cũng thật đáo để.”
“Cháu xin, cảm ơn ông, như thế này thì không cưới chồng cũng tốt.” Lâm Mặc Linh cười híp mắt với ông ngoại.
“Cháu không cần để ý đến mẹ cháu làm gì, ông ủng hộ cháu.”
Mẹ cô nghe thấy được, bất mãn lên tiếng: “Bố, bố cứ như vậy thì bao giờ nó mới cưới chồng chứ!”
“Chỉ cần nó hạnh phúc là được, không cần phải để ý đến chuyện đó.” Ông ngoại nhìn cô cười tươi.
“Ông thật là tốt, cháu cũng có chút tiền mừng cho ông đây ạ, chúc ông luôn mạnh khỏe, vui vẻ, giữ đôi mắt luôn sáng để cháu còn mang bạn trai về cho ông duyệt.” Lâm Mặc Linh vui vẻ, cười sung sướng.
“Ngoan lắm.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.