Bạn đang đọc Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân – Chương 42
Trong lúc Lâm Mặc Linh vẫn còn đang mê man nghĩ ngợi thì tiết học nhàm chán đã kết thúc.
Cô vội vàng gõ lại địa điểm thi cuối kỳ và phạm vi ôn tập vào laptop, thầy giáo vừa cho tan học là lập tức xách túi và áo khoác chạy ra cửa sau.
Hôm nay là lễ giáng sinh, ngoài đường ồn ào, tấp nập hơn bình thường, các tòa nhà lớn hầu như đều đã đặt những cây thông được trang trí lộng lẫy từ mấy ngày trước.
Trở về phòng, mọi người đều đã ra ngoài hết, người thì đi chơi với người yêu, người thì có công việc trong câu lạc bộ, người thì đi học chưa về.
Lâm Mặc Linh thở dài thườn thượt, cô đứng ngẩn người.
Đúng lúc ấy bạn học cùng lớp ở phòng bên cạnh gõ cửa mượn vở bài tập.
Có lẽ là do ngày giáng sinh quá cô đơn tẻ nhạt nên cô ấy nán lại tán gẫu với Lâm Mặc Linh.
Hai người đứng nói chuyện một lúc, cuối cùng cô bạn ấy cảm ơn Lâm Mặc Linh đã cho mượn vở bài tập, còn tặng cô một trái táo bình an có thắt nơ.
Vừa đặt quả táo lên bàn học, Diệp Tử Tịch đã trở về.
“Hôm nay là lễ giáng sinh, cậu có dự dịnh gì không?” Diệp Tử Tịch mệt mỏi nhảy lên giường nằm hỏi cô.
“Cậu biết mà.”
“Vậy lát nữa chúng ta đi chơi đi.”
“Chơi đâu?” Lâm Mặc Linh tò mò.
“Đi ăn vặt, ra bờ hồ hóng gió.
Cậu thấy đấy, trong phòng còn đúng hai người chúng ta, đã nằm cả buổi sáng rồi, tối phải đi chơi chứ!” Diệp Tử Tịch hào hứng.
“Được rồi, nghe theo cậu.”
Buổi tối, Diệp Tử Tịch dẫn Lâm Mặc Linh đi phá đảo mọi hàng quán trên vỉa hè, hai người các cô ăn đến no căng bụng rồi quyết định dừng lại đi ra bờ hồ uống nước.
Mấy quán nước vỉa hè ở đây đều đốt củi sưởi ấm, thu hút nhiều người đến ngồi.
Lâm Mặc Linh và Diệp Tử Tịch chọn một quán vắng nhất, ngồi xuống bên đống lửa, gọi hai cốc trà chanh.
Gió từ mặt hồ thổi lên mang theo hơi lanh, Lâm Mặc Linh bất giác rung mình một cái.
“Chúng ta đang đày đọa nhau đấy à?” Lâm Mặc Linh cợt nhả.
“Vì cậu không có người yêu nên mới nghĩ vậy đấy.” Diệp Tử Tịch cười.
“Cậu thì khác à?”
“Không, vì thế mà tớ mới rủ cậu đi đó.
Đêm giáng sinh cô đơn trong khi mọi người đều đi chơi, hẹn hò hết cả rồi.” Diệp Tử Tịch giả vờ buồn bã.
“Nhưng mà cậu không thấy hai đứa con gái tụi mình ra đây ngồi càng cô đơn à, xung quanh toàn các cặp đôi.” Lâm Mặc Linh liếc mắt sang.
“Đỡ hơn đi một mình.”
Lâm Mặc Linh chẳng biết nói gì thêm nữa.
“Cậu với Đặng Thành An là như nào vậy?” Diệp Tử Tịch bỗng nhiên chuyển chủ đề.
“Như nào là sao?” Lâm Mặc Linh mờ mịt.
“Hôm trước không phải hai người đi hẹn hò à?”
“Hẹn hò? Khi nào cơ?” Lâm Mặc Linh vẫn chưa hiểu được câu chuyện của Diệp Tử Tịch.
“Cậu đừng chối, lúc cậu nghe điện thoại tớ đã tỉnh rồi.
Sau đó khi thấy cậu chạy ra ngoài, tớ cũng đi ra ngoài hành lang nhìn, còn thấy anh ta mua đồ ăn sáng cho cậu.
Nói, không phải hẹn hò thì là gì?” Diệp Tử Tịch không để cho cô chối cãi.
“Không phải như cậu nghĩ đâu.”
Diệp Tử Tịch nhìn Lâm Mặc Linh bằng ánh mắt ngờ vực.
Lâm Mặc Linh không biết nên nói như thế nào, chính cô cũng không biết mối quan hệ giữa cô và anh là gì.
Bạn học? Không phải.
Cô và anh có học chung với nhau lần nào đâu.
Bạn bè? Cũng không đúng.
Hai người chưa thân đến mức như vậy.
Lâm Mặc Linh đang bối rối vì câu hỏi không có câu trả lời ở trong đầu thì nhìn thấy thủ phạm gây ra chuyện này.
Cô nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đi ra từ một quán cà phê.
Thực sự thì không phải một người mà là hai người, Nhưng Lâm Mặc Linh chỉ biết đến thân hình cao lớn kia, người con gái đi cạnh anh, rất xinh đẹp cô không nhận ra, hơi quen, hình như đã từng gặp.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện trông rất vui vẻ.
Lúc này Diệp Tử Tịch cũng để ý theo tầm mắt của Lâm Mặc Linh.
“Đó không phải là Đặng Thành An sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Đúng rồi.” Lâm Mặc Linh gật đầu.
“Người đi bên cạnh anh ta là ài?”
“Tớ không biết, chắc là bạn gái.”
“Đúng thật.
Ngày thường thì có thể là bạn bè, nhưng mà hôm nay thì chắc là bạn gái thật rồi.” Diệp Tử Tịch tán thành.
“Đúng là “Trai thanh, gái đẹp”, rất đẹp đôi.” Cô cảm thán.
“Giờ thì cậu tin chưa?” Lâm Mặc Linh quay sang hỏi Diệp Tử Tịch.
“Tớ vẫn tin cậu mà.
Tớ chắc gu của Đặng Thành An không thể nào là cậu được.
Anh ta chắc sẽ thích những cô gái năng động, tỏa sáng, không thể nào nhìn thấy được vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong của cậu.” Cô tủm tỉm cười.
“Tớ không biết là cậu đang khen hay chê tớ nữa.” Lâm Mặc Linh đỡ trán.
“Tớ làm sao lại chê cậu được.”
Hai người hàn huyên tâm sự đến mãi muộn, Lâm Mặc Linh mở điện thoại ra nhìn đồng hồ, sắp đến mười một giờ, ký túc xá sắp đóng cổng rồi, cô giục Diệp Tử Tịch đứng dậy trả tiền đi về.
Một tuần rất nhanh đã trôi qua, Lâm Mặc Linh đã học xong tất cả các môn, đang trong giai đoạn nghỉ ôn thi cuối kỳ.
Ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ, chiếu vào mặt nhưng chẳng có chút ấm áp.
Hôm nay cô về nhà, phần vì sắp có lịch nghỉ Tết dương lịch, phần vì cô đang được nghỉ một tuần.
Vừa xuống xe, Lâm Mặc Linh đã thấy mẹ đan đứng đợi.
Cô bỏ túi đồ xuống chạy tới ôm chầm lấy mẹ mình.
“Mẹ, con về rồi đây!”
Nụ cười của mẹ biến thành nhíu mày giận dỗi: “Cứ làm như ra nước ngoài không bằng, lại còn ôm ấp…”
Lâm Mặc Linh cười không ngại ngần, cùng mẹ vào nhà.
Căn phòng nhỏ của cô không hề thay đổi, vừa nhìn đã biết là ngày nào mẹ cùng quét dọn sạch sẽ.
Phòng cô chẳng có gì đặc biệt, trên giường có một con gấu bông to bằng người, bàn học gỗ màu nâu, ga trải giường màu hồng.
Trên tường có một tấm poster khổ lớn của Leonardo Dicarpio nổi bật trên nền tường màu xanh xám.
Tấm poster được mua hồi tiểu học, đến giờ đã nhiều năm rồi.
Năm đó, sau khi xem xong bộ phim Titanic, cô rất thích Leonardo, thế là tìm mua poster này, sau đó tự mình dán lên tường.
Bao nhiêu năm trôi qua, tấm poster tuy có hơi ố vàng, nhưng không hề bị nhăn nhúm hay rách nát.
Điện thoại rung lên, Trần Lâm Dương gọi điện cho cô.
“Em về nhà chưa?”
“Vừa về đến nhà.”
“Tưởng chưa về thì để anh qua đón.”
“Anh về thẳng nhà đi, lúc nào về báo em, em sẽ sang nhà anh.”
Trần Lâm Dương luôn có mặt trong chặng đường trưởng thành của cô.
Những gì anh dành cho cô không phải chỉ có an ủi, dỗ dành, mà còn là những lời trêu chọc, cãi vã, gây thêm phiền phức.
Thậm chí vế sau còn nhiều hơn vế trước nhưng Lâm Mặc Linh vẫn vui vẻ mà tiếp nhận hết thảy mọi việc làm của anh.
Có lẽ vì giữa họ có quan hệ huyết thống và khoảng cách tuổi tác không lớn nên mới đặc biệt như vậy.
Cô có lạnh nhạt, ngỗ nghịch đến mức nào đi nữa thì khi ở trước mặt người nhà cũng không bao giờ cảm thấy hổ thẹn.
Trong bếp có tiếng nấu ăn, Lâm Mặc Linh nhìn lên giá sách, những quyển sách giáo khoa đã được mẹ đem đi cho hết, chỉ còn lại mấy quyển sách tham khảo, những cuốn tiểu thuyết đã đọc hết, đặc biệt một ngăn của giá sách chỉ chứa truyện conan.
Cô cũng không nhớ mình thích đọc truyện trinh thám từ khi nào nữa, trong khi mọi người tầm tuổi mình chỉ chăm chăm đọc những bộ truyện ngôn tình thì cô lại chỉ thích đọc truyện trinh thám.
Giá sách của cô có đủ bộ Sherlock Holmes và Arsene Lupin và một số quyển của Agatha Christie.
Lâm Mặc Linh lấy một cuốn Harry Potter xuống, mở ra định đọc giết thời gian thì nghe thấy tiếng xe của bố đi làm về, cô xuống nhà chào bố.
Mẹ cũng vừa nấu cơm xong, cả nhà ngồi vào bàn ăn bữa cơm cuối cùng của năm.
Sau khi ăn xong, Lâm Mặc Linh dọn dẹp tắm rửa xong, đi ra phòng khách thấy bố mẹ đang xem chương trình truyền hình nào đó.
“Anh Dương về rồi, con sang nhà anh ấy đây.” Cô cười nói với bố mẹ.
“Nhớ về sớm nhé!” Mẹ cô dặn dò.
“Vâng ạ.”
Lâm Mặc Linh khoác một chiếc áo khoác, đi bộ đến nhà Trần Lâm Dương.
Mở cổng đi vào nhà, cô lễ phép chào hỏi hai bác: “Cháu chào hai bác.”
“Linh đến chơi đấy à?” Lâm Thanh Hà vui vẻ nói.
“Sinh viên rồi, trưởng thành hẳn ra.” Trần Huỳnh nhìn cô nhận xét.
“Cháu thấy cháu vẫn vậy ạ.”
“Dương nó ở trong phòng ấy, cháu vào đi.”
Lâm Thanh Hà vừa dứt lời thì Trần Lâm Dương từ trên tầng đi xuống, vừa đến cầu thang đã nghe thấy tiếng của anh: “Vốn định mai sang thăm em và cô chú nhưng mà em đã nhớ anh đến vậy cơ à, muốn gặp anh đến thế sao?”
“Anh đừng có tưởng bở như vậy chứ! Em đến thăm hai bác mà.”
“Ồ.
Trần Lâm Dương gật gật đầu: “Vậy em thăm rồi về nhé! Anh lên phòng đây.”
“Trần Lâm Dương!” Lâm Mặc Linh tức giận.
“Anh nghe đây.”
“Hai cái đứa này, đều lớn hết rồi mà vẫn cứ trẻ con như thế này.
Lâm Dương, con là anh trai, con lớn hơn Mặc Linh hai tuổi, sao con cứ trêu em thế!” Lâm Thanh Hà nói vậy nhưng miệng vẫn giương lên nụ cười.
“Được rồi, nghe lời mẹ.” Trần Lâm Dương đi đến chỗ Lâm Mặc Linh, cười nói: “Em gái yêu dấu của anh, mời em lên phòng anh.”
“Hai bác cứ xem ti vi đi ạ, cháu lên với anh ấy.”
Lâm Mặc Linh đi theo Trần Lâm Dương lên phòng của anh.
“Trần Lâm Dương, dạo này anh thế nào?” Lâm Mặc Linh tự nhiên thả mình xuống chiếc giường của anh, vu vơ hỏi.
“Vẫn tốt.”
“Không, ý em là chuyện tình cảm đấy.
Dạo này anh có thích ai không?”
“Sao tự dưng lại nhắc đến chuyện đó? Em đang thích ai hả?” Trần Lâm Dương nhướng mày nhìn cô.
“Anh nghĩ em giống anh chắc, chỉ là dạo này không có cuộc gọi hoặc cô gái nào đến làm phiền em nên thắc mắc thôi.”
“Như vậy không phải em nên cảm thấy tốt sao?”
“Nhưng như vậy thì không quen, em sợ tự dưng một ngày có người đến trường em đánh ghen, hoặc tự nhiên em lại thành người thứ ba xen vào chuyện tình cảm động của anh.” Lâm Mặc Linh thở dài.
“Em yên tâm đi, không có chuyện đó đâu.” Trần Lâm Dương cười cười.
“Tin được anh không?” Lâm Mặc Linh nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
Trần Lâm Dương không trả lời câu hỏi của cô, nói lảng sang chuyện khác: “Lớn rồi, đừng có gọi cả họ tên anh ra như thế, anh là anh trai em đấy, thật vô lễ.”
“Quen rồi.
Trần Lâm Dương.”
“Em muốn trêu anh đấy à?”
“Lâm Dương à…” Lâm Mặc Linh chớp chớp mắt, bắt chiếc giọng điệu của mấy cô bạn gái cũ của anh.
“Anh Dương!!!”
“Anh thấy nói kiểu nào được?”
“Thôi, kệ em, chỉ cần đừng dùng cái kiểu giọng đó là được.” Trần Lâm Dương ôm trán.
Lâm Mặc Linh cười khúc khích.
Tối đó, Trần Lâm Dương đưa cô về, anh vẫn luôn tinh tế lo lắng cho cô.
Ngày cuối cùng được nghỉ, anh đưa cô về lại trường.
Sau ngày nghỉ tết dương lịch, hơn một tuần sau đó, Lâm Mặc Linh rơi vào tình trạng khủng hoảng thi cử.
Cuối cùng, cô cũng thi xong tất cả các môn, sau đó bước sang một kỳ học mới.
Trong lúc Lâm Mặc Linh đi tìm giáo trình tham khảo ở thư viện thì gặp một đàn anh cùng trường cấp ba, hai người cũng có chút quen biết liền vừa đi vừa nói chuyện.
“Em đi đâu.” Đến đoạn có hai con đường, Trịnh Minh hỏi.
“Em về ký túc xá.”
“Chúng ta chia tay ở đây được rồi, anh phải đi hướng này.” Anh chỉ tay về một hướng khác.
“Vậy tạm biệt anh.”
Lâm Mặc Linh thấy Đặng Thành An đang để hai tay trong túi thông thả đi bộ đến đây, sau đó lơ đãng đưa mắt rồi thoáng nhìn Lâm Mặc Linh và Trịnh Minh đang đứng cạnh nhau.
Lâm Mặc Linh nhìn anh tới gần.
Bóng người ấy hòa vào ánh sáng ban ngày.
Trong mắt Đặng Thành An tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Anh sững người đúng một giây rồi đi thẳng tới, bỏ qua Trịnh Minh bên cạnh chào hỏi cô, “Sao lại ở đây?”
Giọng điệu thân thiết tự nhiên vô cùng, thậm chí còn cố tỏ ra vẻ nhiệt tình và gần gũi.
Lâm Mặc Linh cảm thấy khó hiểu, hai người từ bao giờ lại thân thiết đến mức độ vậy nữa.
“Tôi đang đi về ký túc xá.”
“Đi cùng với anh ta à?”
Trịnh Minh nén cười trả lời: “Không phải, chúng tôi chỉ tình cờ đi cùng nhau thôi.” Nói xong rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười hỏi: “Mặc Linh, cậu bạn này là bạn trai của em à?”
Lâm Mặc Linh và Đặng Thành An lên tiếng cùng lúc.
“Không phải.”
“Vẫn chưa phải.”
“Vẫn chưa phải” là ý gì? Lâm Mặc Linh trợn mắt nhìn.
Trông Đặng Thành An chẳng có vẻ gì là cố ý chọc ghẹo cô, trái lại trong đôi mắt anh còn mang đầy ý cố chấp.
Cô hoàn toàn bị chọc giận.
“Vậy em đi trước đây.” Lâm Mặc Linh không thèm để ý đến Đặng Thành An, quay sang cười nói với Trịnh Minh.
“Hẹn gặp lại.”
Từ lần đó, Lâm Mặc Linh không còn gặp Đặng Thành An thêm lần nào nữa, một tuần sau là kỳ nghĩ Tết nguyên đán, cô đã về nhà suốt cả kỳ nghỉ.
Lần tiếp theo cô gặp anh là ngày lễ Tình nhân 14 tháng 2.
Hôm nay hầu như tất cả mọi người đều có hẹn vậy nên thư viện rất vắng.
Lâm Mặc Linh cầm mấy cuốn sách ra một chiếc bàn ngồi xuống ghế chăm chú đọc.
Cô không để ý rằng Đặng Thành An đã ngồi xuống đối diện cô.
Ngắm một lúc, thấy cô vẫn không để ý gì đến mình, anh đành gõ chiếc bút bi xuống trang sách cô đang đọc.
Lâm Mặc Linh lúc này mới cảm thấy kỳ lạ ngẩng đầu lên.
“Sao anh lại ở đây?” Cô nhíu mày, có chút ngạc nhiên.
“Được ngày rảnh rỗi không biết làm gì nên đến thư viện học bài, không ngờ lại được gặp em ở đây.” Đặng Thành An mỉm cười, “Chúng ta rất có duyên đấy, em có thấy vậy không?”
Lâm Mặc Linh có chút xấu hổ, hình như anh có bạn gái rồi, sao lại còn trêu chọc cô vậy.
“Vậy anh học đi, tôi học xong rồi, không làm phiền anh.” Cô đứng dậy định rời đi.
Nhưng anh đã bắt lại một cánh tay của cô, gương mặt vẫn tươi cười nhìn cô: “Em giúp anh một việc được không?”
“Việc gì?” Lâm Mặc Linh hiếu kỳ.
“Đi cùng anh rồi em sẽ biết.”
Nhìn nụ cười rạng rỡ của anh, cô cũng không có suy nghĩ gì nhiều mà đi cùng anh.
Hai người dừng lại trước cửa một tiệm hoa.
Bên ngoài cửa hàng bán hoa này được trang trí khá đẹp, bên