Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân

Chương 28


Bạn đang đọc Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân – Chương 28


Hôm nay Lâm Mặc Linh phát hiện cùng Trình Nhật Khải bình tĩnh ngồi xuống tâm sự cũng không phải là một chuyện khó, quan hệ bạn bè cũng tốt.
Món ăn đưa lên, hai người bắt đầu ăn, mùi vị không tệ.

Hơi nóng bốc lên trước mặt giữa dày bên cạnh mỏng, góc cạnh rõ ràng, tản mát mùi thơm, màu sắc, mùi, vị đều đủ, kích thích vị giác của con người.
Trình Nhật Khải nhìn thoáng qua người đối diện, Lâm Mặc Linh đang ăn rất vui vẻ.
Kết thúc một bữa cơm, hai người đều ăn đến thoải mái.
Ra khỏi quán, Trình Nhật Khải lại lái xe đưa Lâm Mặc Linh về.

Một chiếc xe màu đen sang trọng mà từ từ chạy đến dưới căn hộ của Lâm Mặc Linh.
“Tớ vào đây, cậu cũng nhanh trở về đi.” Cô xuống xe cúi xuống nói qua cửa kính.
Trình Nhật Khải gật đầu nhẹ.
Ngày hôm sau đi làm Lâm Mặc Linh tinh thần vô cùng phấn chấn đi đến Thanh Vũ làm việc, xua đi mây mù ngày hôm qua.
Hai tuần lễ trôi qua trong vô thức, bản thiết kế về dự án khu nghỉ dưỡng đã được nộp lên, Lâm Mặc Linh lại đến thời gian bận rộn.

Cô phải chỉnh sửa lại báo cáo dự án này cho Mạc Thiếu Thần, vừa phải đưa dự án đã hoàn chỉnh với bản thiết kế cho Trình Nhật Khải.

Trình Nhật Khải không ngờ Lâm Mặc Linh lại chủ động tới tìm mình, đương nhiên là vì chuyện công việc.

Cô lại trình bày lại toàn bộ phương án đã qua chỉnh sửa và giải thích thêm về bản thiết kế.

Nói xong, thấy anh luôn chăm chú lắng nghe và gật đầu, không có ý kiến gì thêm, cô nghĩ chắc vậy là được rồi.
“Nếu cậu không có gì cần phải bổ sung thì chúng ta thống nhất bản kế hoạch này nhé!” Lâm Mặc Linh cười.
“Nhất trí!” Trình Nhật Khải gật đầu một cái.
“Vậy chúng tôi sẽ gửi cho cậu bản hợp đồng thỏa thuận sớm nhất có thể.”
“Ừ, tôi sẽ giao cho phòng cố vấn phát triển xem xét và điều chỉnh về bản hợp đồng.”
“Được.”
Anh lại hỏi thêm: “Cậu có rảnh không, tôi mời cậu đi ăn cơm?”
“Xin lỗi, hôm nay tớ có việc mất rồi.” Lâm Mặc Linh từ chối.

Nói xong sợ anh nghi ngờ, phải bổ sung thêm: “Lần này là thật.”
Vừa nói xong thì cô quan sát biểu cảm của anh, lần trước nói dối bị anh phát hiện không biết lần này anh có tin nữa hay không, nhưng mà hôm nay lời cô nói là thật.
Trình Nhật Khải bật cười.
“Vậy à?” Giọng nói có vẻ tiếc nuối.
Thấy anh không có vẻ gì là nghi ngờ, Lâm Mặc Linh cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tớ về đây, tạm biệt.”
“Hẹn gặp lại.”
Về Thanh Vũ, Lâm Mặc Linh dừng trước bàn thư ký nói với cô ấy: “Nhắn với trưởng phòng pháp lý rằng lên phòng tôi có việc cần làm.”
Nói xong cô đi về phòng làm việc của mình, chỉ một lát sau, trưởng phòng pháp lý đã gõ cửa đi vào.
“Giám đốc cho gọi tôi?” Một người phụ nữ trung niên khoảng ngoài ba mươi đến trước bàn Lâm Mặc Linh hỏi.
Cô đưa một tập tài liệu cho cô ấy, dặn dò: “Ừm, cô cầm bản dự án này rồi viết một bản hợp đồng đi rồi gửi tới SEREIN, nhớ làm nhanh nhất có thể đấy.”

“Vâng tôi rõ rồi.

Tôi đi làm ngay đây.”
Người phụ nữ nhận lấy tập tài liệu rồi ra khỏi phòng.
Thời tiết vào mùa đông ngày càng lạnh, mấy hôm nay trời luôn âm u chẳng khác gì tâm trạng của cô.

Cho dù là ai đi chăng nữa, nếu mỗi ngày đều phải làm thêm đến tận khuya thì cũng không thể thoải mái nổi.
Đầu tuần mới lại có một cuộc họp, nội dung cuộc họp chủ yếu là về dự án khu nghỉ dưỡng Tịnh Phong với SEREIN đã được ký kết và chuẩn bị đi và khởi công xây dựng.

Người chủ trì cuộc họp này chính là Lâm Mặc Linh.
“Những chuyện tôi đã nói trong cuộc họp lần trước, bây giờ tôi không nhắc lại nữa.

Nếu mọi người chưa rõ thì có thể xem bản kế hoạch trước mặt mọi người, trong đó tôi đã viết rất chi tiết và tỉ mỉ rồi.

Còn bây giờ, tôi muốn để trưởng phòng thiết kế giới thiệu về bản thiết kế này của họ.

Trưởng phòng Ngô, anh lên trình bày đi.” Lâm Mặc Linh nói rất dõng dạc và rành mạch.
“Vâng.”
Trưởng phòng Ngô đi lên giải thích từng chút một về ý tưởng thiết kế, mọi người vừa chăm chú lắng nghe vừa xem bản kế hoạch, không ai có phản đối hay thắc mắc gì cả.

Sau khi nói xong, mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt.
Tất nhiên là Mạc Thiếu Thần cũng hoàn toàn đồng ý với phương án này.
“Vậy nếu mọi người không còn ý kiến gì thì giám đốc chiến lược, cô hãy làm một bản báo cáo chi tiết về việc tiến hành dự án này sao cho phù hợp nhất với tình hình của Thanh Vũ rồi nộp cho tôi.

Còn nữa, làm thêm bản tổng hợp tình hình các dự án tháng này.”
“Vâng, tôi biết rồi.

Bao giờ thì anh cần?”
“Hạn cho cô đến sáng thứ năm tuần này.”
“Vâng.”
“Tan họp! Mọi người về làm việc tiếp đi.” Mạc Thiếu Thần nói xong rồi rời đi luôn.
Lâm Mặc Linh cảm thấy tương lai mấy ngày sau của mình thật không rảnh chút nào, nghĩ cũng đã cảm thấy tâm trạng ảm đạm.
Về phòng, cô mở điện thoại nội bộ, nối máy gọi cho thư ký, lạnh lùng ra lệnh: “Bảo phòng phát triển dự án và phòng kế hoạch đem hết những báo cáo tất cả các dự án của tập đoàn quý này nộp cho tôi sau giờ nghỉ trưa.”
“Vâng, tôi đi làm ngay đây.” Cô thư ký vâng vâng dạ dạ tuân lệnh.
Sau khi ăn cơm trưa về, mọi người đã đúng hạn đến nộp báo cáo.

Sau khi tất cả đã được nộp hết, chồng tài liệu trên bàn càng nhiều hơn, Lâm Mặc Linh cảm thấy chán nản.

Cô đặt cả tâm trí cùng sức lực vào việc viết báo cáo tiến hành dự án, ngày tháng trở nên bận rộn rối bời.
Đến giờ tan ca, người nào người nấy đều phấn chấn, khác hẳn với cái vẻ uể oải lúc làm việc.


Dạo gần đây, có mấy cô sinh viên năm cuối thực tập ở văn phòng nên bầu không khí cũng nhộn nhịp và tươi mới hơn trước.
Mọi người tất cả đều đã tan làm, trong văn phòng trống trải chỉ còn mỗi cô ở lại tiếp tục công việc của mình với ánh sáng nhạt nhòa phát ra từ màn hình máy tính.
Tiếng chuông điện thoại lại reo khi Lâm Mặc Linh đang làm việc nhưng lần này cô lại không bị gián đoạn công việc.

Điện thoại reo thêm mấy lần cô đều không nghe thấy, đoán chừng đối phương không bắt máy nên im luôn.

Lâm Mặc Linh kết thúc công việc, cô đứng dậy mệt mỏi vươn vai.

Cô mở điện thoại nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rồi, cô thấy mấy cuộc gọi nhỡ, nhưng là số lạ, cô cũng không để tâm lắm.
KPI tháng này còn chưa hoàn thành, công việc còn chưa xong không biết tên giở hơi nào rảnh rỗi vậy không biết.
Tắt máy tính, ra khỏi phòng, đi xuống gara gửi xe lái xe về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Mạc Thiếu Thần dạo gần đây ngày càng phiền muộn.

Lâm Mặc Linh mang bản báo cáo đến cho anh, trên gương mặt vẫn bình thản như mọi ngày, chẳng có gì khác biệt.
Mạc Thiếu Thần buông chiếc bút trong tay xuống, nhìn thẳng vào cô, muốn nhặt nhạnh được một ít thông tin nào đó từ vẻ mặt cô.

Đáng tiếc, anh ta không thể nhìn ra được tâm trạng của cô.
“Tôi muốn cử cô đi công tác ở thành phố B.”
Nụ cười trên môi Lâm Mặc Linh dần tắt lịm, hít thở khó khăn.

Cô gắng gượng thì thào: “Không thể không đi được à?”
“Cô nói xem.” Mạc Thiếu Thần nhếch nhếch khóe miệng nhìn cô, trầm giọng nói.
“Không thể thương lượng được ư?” Lâm Mặc Linh mấp máy môi.
“Công việc tốt như thế này, nhiều người muốn mà không được, cô lại từ chối, làm tôi cảm thấy không được tôn trọng.”
Cô nghiến răng nghiến lợi: “Vậy thì cảm ơn giám đốc đã cho tôi công việc “béo bở” này.”
“Vậy được, cô hãy về chuẩn bị, đầu tuần sau đi luôn.

Nhưng mà ngày mai cô vẫn phải đi làm đấy!”
“Tôi biết rồi.”
Lâm Mặc Linh thật sự muốn đánh cho tên Mạc Thiếu Thần này một trận, người trong công ty nhiều như vậy, tại sao cứ phải là cô chứ.
Lâm Mặc Linh nhanh chóng thu xếp tới thành phố B, trước khi đi, cô hẹn gặp Diệp Tử Tịch.

Cô ấy đã quay trở lại được mấy ngày.
Hai người hẹn gặp ở một quán lẩu khá nổi tiếng.

Diệp Tử Tịch còn yêu cầu thêm mấy chai rượu.
Thần sắc Lâm Mặc Linh phức tạp nhìn Diệp Tử Tịch bằng ánh mắt thích thú: “Hôm nay sao thế hà?”, rõ ràng Diệp Tử Tịch không giỏi uống rượu, rất ít khi đi ăn cùng cô mà cô lại uống rượu.


“Nói xem nào, bị cái gì kích thích thế?”
“Lâu rồi không uống rượu, đột nhiên hôm nay muốn thôi, không được hà?” Diệp Tử Tịch cảm thấy vô vị.
Nồi lẩu và các món ăn được đưa lên, khói bốc ra nghi ngút.

Sau khi kiểm tra lại đơn gọi, thấy không có sai xót gì, nhân viên phục vụ trở vào bếp.
Hai người lần lượt cho từng món vào nhúng lẩu.
Diệp Tử Tịch sụt sịt vì nóng, vừa ăn vừa nhìn Lâm Mặc Linh: “Sao tự dưng cậu lại đi sang thành phố B làm gì?”
“Đã nói với cậu rồi mà, đi công tác.” Lâm Mặc Linh than thở: “Đi công tác tiện thể đi du lịch luôn, thay đổi không gian, cứ quanh quẩn ở thành phố A này mãi cũng chán.”
Diệp Tử Tịch nhìn Lâm Mặc Linh bằng ánh mắt sâu xa: “Chỉ vậy thôi à?”
Lâm Mặc Linh im lặng nhìn Diệp Tử Tịch, biết chắc cô ấy chưa nói hết câu.
“Mạc Thiếu Thần bắt cậu đi đúng không?”
Lâm Mặc Linh tiếp tục ăn, không dừng động tác, cô chỉ liếc qua Diệp Tử Tịch một chút: “Tất nhiên là sếp phân công tớ phải nghe theo rồi.”
Diệp Tử Tịch đặt đôi đũa trong tay xuống, khẽ nghiêng người về phía trước, nhìn Lâm Mặc Linh: “Cậu đi bao lâu?”
Lâm Mặc Linh vẫn ăn như bình thường: “Không biết, xem tình hình ở đó như thế nào đã, lúc nào xong việc thì về.”
“Vậy mất khoảng bao lâu?”
Lâm Mặc Linh không chịu được ánh mắt của Diệp Tử Tịch nữa, cuối cùng cũng phải buông đũa: “Nếu nhanh thì một tuần, lâu thì một tháng, chắc là trước tết dương lịch sẽ về.

Đại khái vậy.

Haizzz, cậu đừng lo lắng quá, mấy lão cáo già ở đây tớ còn không sợ, còn sợ gì mấy người ở đó.

Với lại tớ là người ở tổng công ty đến, họ còn phải nể mặt tớ vài phần đấy.”
Diệp Tử Tịch nhìn cô như thể đang xác định điều gì đó một lúc sau mới gật đầu: “Cũng được, nên đi ra ngoài thăm thú, nhưng không quên mang quà về cho tớ là được.”
“Cậu chỉ thế là giỏi.”
Hai người tiếp tục ăn, món nào món nấy đều hết sạch, vừa ăn vừa uống không kiêng dè gì.

Đến khi quay về nhà Lâm Mặc Linh, cả hai đều bị đau bụng, nhưng vẫn còn nằm trên giường vừa ôm bụng vừa mắng mỏ lẫn nhau rồi phá lên cười.
Khi thấm mệt, hai người nằm yên bên cạnh nhau, lúc này đây Lâm Mặc Linh mới nhẹ nhàng hỏi Diệp Tử Tịch: “Cậu định như thế nào?”
“Tớ quyết định rồi, có lẽ chúng tớ nên dừng lại thôi.” Diệp Tử Tịch thở dài một hơi.
Lâm Mặc Linh im lặng không nói gì, để cô nói tiếp.
“Tớ thực sự không còn sức để tiếp tục một chuyện chẳng thể có kết quả như thế này được nữa.

Tớ đã ngửa bài với anh ấy rồi.”
“Tớ thật sự không muốn xen vào chuyện giữa hai người, nhưng mà các cậu cũng đã ở bên nhau lâu như vậy, cả hai đều có tình cảm với nhau vậy sao không thử cùng nhau tự tin đứng lên một lần.” Lâm Mặc Linh bây giờ mới nói lên suy nghĩ của mình.

“Câu chuyện công chúa và hoàng tử đâu chỉ có mỗi công nương Diana và hoàng tử Charles thôi đâu, có nhiều câu chuyện có kết cục tốt đẹp như trong truyện cổ tích mà.

Chẳng qua là cậu không dám có thêm một chút vọng tưởng thôi.”
Diệp Tử Tịch trầm mặc: “Cậu nói đúng đấy, tớ thực sự không muốn có thêm một chút ảo tưởng nào nữa.

Tớ đã giao cả tình yêu và bản thân mình ra rồi, tớ không muốn đánh cược tương lai của mình nữa.”
“Vậy còn hạnh phúc của cậu thì sao? Cậu có chắc là sau khi chia tay cậu sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, nhỡ cậu không quên được anh ta thì sao?” Dừng lại một chút cô lại nói.

“Bao nhiêu năm nay các cậu như thế nào tớ đều có thể ở bên cạnh, chứng kiến những giây phút hạnh phúc và đau lòng của cậu.

Nhưng bây giờ tớ cũng không còn ở đây nữa, cậu lại muốn chia tay, tớ thực sự lo lắng cho cậu.


Đừng có tỏ ra không sao cả, tớ biết cậu cảm thấy như thế nào mà.” Lâm Mặc Linh bất bình.
Diệp Tử Tịch sững sờ giây lát rồi kéo cánh tay Lâm Mặc Linh: “Xin lỗi nhé, nhưng tớ thật sự không muốn cậu lo lắng.

Cậu đã có nhiều chuyện phải xử lí lắm rồi, tớ thực sự không muốn cậu lại phải phiền lòng về tớ nữa.

Nhưng cuộc sống của tớ bây giờ thật sự là rất tốt, đôi khi có nhớ anh ấy một chút nhưng mà đâu phải là không có tình yêu người ta sẽ chết đâu.” Diệp Tử Tịch cười, đưa tay lên kéo mép Lâm Mặc Linh thành một dáng cười.
Cuộc sống này lúc nào cũng cần nụ cười, cười thật vui vẻ.
“Cậu không cảm thấy tiếc nuối sao?” Lâm Mặc Linh tránh ra hỏi một câu.
“Có một chút, nhưng rồi cả tớ và anh ấy sẽ gặp được một người phù hợp hơn, dần dần sẽ quên dần đi thôi.”
Thấy Diệp Tử Tịch bình thản nói ra những chuyện đó, trong lòng Lâm Mặc Linh bỗng dâng lên cảm giác xót xa.
“Thôi tùy cậu, có chuyện gì cứ gọi điện cho tớ, dù tớ không ở đây nhưng tớ vẫn có thể lắng nghe tâm sự của cậu.” Cuối cùng, Lâm Mặc Linh đành phải dừng lại nhắc nhở.
“Cậu không nói tớ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
Diệp Tử Tịch ôm lấy Lâm Mặc Linh.

Cô thật sự cảm động, cuộc đời này của cô vẫn còn một người bạn tốt như vậy ở bên cạnh, có thể cáu giận, thấu hiểu cô, lúc cô gặp phải khó khăn, cô ấy đều sẵn sang giúp đỡ cô, lúc cô vui vẻ, cô ấy cũng ở bên chung vui.
“Mặc dù là tớ luôn bảo tùy cậu, nhưng mà tớ cũng phải nói với cậu rằng, nếu khi tớ về mà hai người các cậu vẫn đang chia tay thì tớ sẽ xin nghỉ việc ở Thanh Vũ.” Một lát sau, Lâm Mặc Linh nhàn nhạt buông một câu.
Nếu để người khác nghe thì sẽ hiểu cô nói rằng cô vì mối quan hệ của Diệp Tử Tịch và Mạc Thiếu Thần mà suy xét.

Nhưng Diệp Tử Tịch hiểu là cô đang ngầm nói rằng cô không tin hai người bọn họ sẽ chia tay quá một tháng.
“Cậu không tin à?”
“Tớ cũng rất muốn tin, nhưng mà sự thực luôn vả vào niềm tin của tớ với chuyện này, nên kết quả thế nào cứ để thời gian giải thích đi.”
Lâm Mặc Linh đến thành phố B.

Xuống sân bay, đón tiếp cô là giám đốc chi nhánh, một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi.

Cô đi theo ông ta đến nơi ở được sắp xếp, nơi ở điều kiện khá tốt.

Cô dành một ngày để sắp xếp đồ đạc và nghỉ ngơi sau một thời gian trên máy bay.
Hôm sau, cô bắt đầu xem những báo cáo về những khó khăn.

Cô nhìn những vấn đề ở đây, rắc rối hơn cô nghĩ nhiều.

Cô bóp bóp đầu, tự an ủi “Lâm Mặc Linh, đây là do mày tự chọn, đáng đời.”
Thực sự công việc ở đây còn bận rộn hơn ở thành phố A.

Mỗi ngày nếu không phải họp thì cũng là đến nơi thực hiện dự án để xem xét, bổ sung.

Có những hôm chỉ kịp ăn một gói mì cho có.

Hiện Lâm Mặc Linh đang ở một chung cư công ty sắp xếp cho ngay gần văn phòng làm việc.

Tòa chung cư im lìm tĩnh lặng, khác hẳn với vẻ sầm uất, đèn đuốc sáng rực bên ngoài.

Trong khu trồng đầy đủ các loại cây hoa bốn mùa, dù rằng đang là tháng mười một nhưng tiết trời vẫn chỉ hơi se se lạnh.

Hơn chín giờ tối, có người chạy bộ, có người đi dạo, có người lại dắt tay con gái dạo quanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.