Bạn đang đọc Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân – Chương 19
Ánh nắng tươi sáng sau giờ trưa, Lâm Mặc Linh cầm lấy mấy phần bản thảo vừa làm xong, vươn vai một cái, cầm lấy cốc nước đứng lên rót vào một chút nước, sau đó không lập tức trở về chỗ ngồi mà đứng ở cửa sổ sát đất lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.
Lâm Mặc Linh lại mệt mỏi với chồng tài liệu, chả biết hôm nay Mạc Thiếu Thần làm sao lại gọi cô lên phòng anh ta giao cho cô chồng tài liệu cần xử lí ở trên bàn.
Lúc cô đang ngồi trước bàn làm việc thì bỗng nhiên thư ký đi vào văn phòng, nói: “Giám đốc, Tổng giám đốc bảo chị đến phòng anh ấy, ngay lập tức.”
“Gì thế nhỉ?” Lâm Mặc Linh nhìn bộ dạng của thư ký, biết không phải chuyện xấu nên cũng không cuống quýt làm gì.
“Em cũng không biết.
Nhưng mà em nghe nói mấy người đi ra từ phòng Tổng giám đốc mặt mày đều nhăn nhó, ủ rũ hết.”
Không cần phải hỏi, nhất định là bị mắng rồi.
“Được rồi, tôi đi ngay đây.” Cô nhíu mày.
Lâm Mặc Linh đi đến phòng làm việc của Mạc Thiếu Thần, không khí làm việc bên ngoài có phần uể oải lười nhác, mọi người đều đang thì thào bàn tán việc gì đó.
Cô gõ cửa đi vào.
Vừa thấy cô bước vào, Mạc Thiếu Thần đã ra lệnh: “Đây là những báo cáo cần tôi xử lí, nhưng mà tôi rất bận, cô đọc cho kĩ vào rồi nếu có gì không thích hợp thì sửa luôn.
Làm xong rồi thì nộp cho tôi.”
Cơ mặt cô giật giật định lên tiếng từ chối: “Nhưng…”
Lâm Mặc Linh chưa kịp nói hết câu, Mạc Thiếu Thần ngay lập tức cảnh cáo: “Không có nhưng nhị gì hết.
Tôi thấy dạo gần đây cô rất rảnh mà.”
Nhìn vẻ mặt của Mạc Thiếu Thần cố tỏ ra là không có gì nhưng cô biết bọn họ lại xảy ra chuyện rồi.
Lâm Mặc Linh cố nén cơn tức giận trong lòng, ủ rũ trả lời: “Tôi biết rồi.”
“Được rồi, vậy cô đi làm việc đi.” Mạc Thiếu Thần hạ lệnh đuổi khách.
Lâm Mặc Linh nghĩ không biết mình có nên cảm thấy may mắn vì không bị mắng như người khác không.
Cô mệt nhọc ôm chồng tài liệu về phòng, xem xét cẩn thận, đối chiếu số liệu kĩ càng.
Làm việc đến quên cả thời gian đến khi có tiếng chuông điện thoại vang lên, cô không kịp để ý người gọi là ai đã nhấc máy “Alo”
“Linh à, mau đến bệnh viện nhân dân thành phố A đi, tớ vừa nhập viện.” Giọng Diệp Tử Tịch rất gấp gáp.
Lâm Mặc Linh lập tức lên tiếng lo lắng: “Sao cậu lại ở bệnh viện?”
“Chuyện dài lắm, một lời khó nói hết.
Cậu đến đây rồi tớ sẽ kể cho cậu mọi chuyện.”
“Được tớ sẽ đến ngay, cậu ở phòng nào?”
Nghe Diệp Tử Tịch nói ra số phòng, cô nhanh chóng thu dọn giấy tờ để vào trong túi xách chạy ra khỏi phòng đi lấy xe vội vàng đi tới bệnh viện thành phố A.
Xe chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc, Lâm Mặc Linh đã đến bệnh viện.
Cô đi vào bãi đỗ xe rồi cầm lấy túi xách, mở cửa xe bước xuống.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Lâm Mặc Linh kéo khóa áo khoác, đi vào trong bệnh viện.
Vạt nắng cuối cùng của ngày xuyên qua những tòa nhà cao tầng, mềm mại chiếu xuống mặt đất, cả không gian như bừng lên trong một vầng sáng nhạt màu.
Cô gấp gáp chạy đến căn phòng mà Diệp Tử Tịch nói, đẩy cánh cửa màu trắng đi vào.
Tiếng giày cao gót “lộc cộc” ma sát với sàn nhà vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng bệnh.
Căn phòng sơn trắng vô cùng rộng rãi, Lâm Mặc Linh vừa nhìn đã thấy Diệp Tử Tịch đang nằm trên giường bệnh, liền bước đến chỗ cô ấy: “Sao cậu lại nhập viện? Bệnh à?”
“Không phải, mình bị xe đụng trúng.”
“Xe đụng, cậu không thể nào làm mình bớt lo lắng đi được à?” Lâm Mặc Linh cúi đầu cẩn thận xem xét cả người của cô ấy.
“Không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu, chỉ bị xây xước nhẹ một chút thôi.” Diệp Tử Tịch cam đoan chắc chắn.
Lâm Mặc Linh thấy có vẻ không nghiêm trọng, mới bắt đầu hỏi nguyên nhân: “Thế sao cậu lại bị tai nạn.”
“Tớ đi gặp khách hàng, đúng lúc ra ngoài có một chiếc xe từ bãi đỗ xe chạy vọt ra, người lái là một cô gái, có điều tớ đoán chắc cô ta chỉ mới biết lái thôi, lái không tốt lắm, lúc cua xe không chịu để ý xung quanh gì cả, kết quả vừa quay đuôi xe một cái, tớ lui vào không kịp, thế là không cẩn thận bị tông trúng.
Cô ấy cũng xuống xe xin lỗi, mặt trắng bệch hỏi tớ có bị sao không, tớ nói không sao.
Cô ấy nói có việc gấp không thể đưa tớ đến bệnh viện được.
Sau đó, một người ở gần đấy thấy vậy liền đứng ra nói sẽ đưa tớ đến bệnh viện rồi nhập viện luôn.” Diệp Tử Tịch cẩn thận thuật lại sự việc.
“Haizzz, BMW màu đỏ, đúng là một người phụ nữ có tiền, tiếc là kĩ thuật lái xe chẳng đâu vào đâu cả, trực tiếp biến tớ thành vật thí nghiệm luôn.
Đúng là lãng phí một chiếc BMW hàng hiệu mà.”
“Ra là vậy à, tớ nói này, sao cậu không cẩn thận gì cả, làm tớ lo lắng gần chết.” Lâm Mặc Linh thở dài nhẹ nhõm.
“A đúng rồi, người đã giúp mình…” Diệp Tử Tịch sực nhớ ra chuyện gì đó.
“Không quan tâm sếp tớ thì thôi quan tâm ân nhân của cậu làm gì?” Lâm Mặc Linh ngắt lời cô: “Lại nói, tên đó hôm nay không biết làm sao lại bóc lột sức lao động của tớ……”
Diệp Tử Tịch ho vài cái “Khụ…!Khụ…” ngăn cản những câu nói tiếp theo của Lâm Mặc Linh.
Lâm Mặc Linh lại lo lắng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Diệp Tử Tịch bắt đầu ngồi thẳng người, đưa tay chỉ người đang đứng cạnh cửa sổ: “À, đúng rồi, giới thiệu với cậu chút nhé, đây là ân nhân của mình.
Anh ấy là người đã đưa mình vào bệnh viện.”
Lâm Mặc Linh bây giờ mới sực nhận ra là trong phòng vẫn còn một người nữa, vừa nãy lúc cô đi vào chỉ vội vội vàng vàng không để ý, khi nghe Diệp Tử Tịch nói, liền quay người lại.
Người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng cạnh cửa sổ, thân hình cao ráo thẳng tắp chìm trong ánh chiều tà nhạt màu, những tia nắng vàng dịu nhẹ nhảy múa trên mái tóc ngắn màu đen, ánh mắt đen cuốn hút như vực sâu không đáy, im lặng dùng ánh mắt chăm chú nhìn vào cô.
Trình Nhật Khải!
Lâm Mặc Linh kinh ngạc đứng yên trên mặt đất.
Ánh mắt của Trình Nhật Khải không hề kiêng dè đặt lên người cô, đôi mày kiếm kín đáo nhìn lại, một nụ cười nhàn nhạt hiện ra trên môi: “Lâm Mặc Linh.”
Phòng bệnh rộng rãi, chỉ còn lại giọng nói của anh vọng lại bên tai cô.
Giọng nói không cao không thấp, chậm rãi thong dong, cô nghe hết sức rõ ràng.
“Chào.
Cảm ơn cậu đã đưa cô ấy đến bệnh viện.” Lâm Mặc Linh miễn cưỡng nở ra một nụ cười chân thành.
Diệp Tử Tịch cũng ngạc nhiên mở to mắt: “Hóa ra hai người biết nhau à.
Thế giới đúng thật nhỏ bé!”
Bấy giờ Lâm Mặc Linh mới quay lại nhìn cô trả lời: “Ừm cậu ấy là đối tác của tớ.”
Trình Nhật Khải hơi nhướn mày, ánh mắt thâm sâu mang theo tâm sự chuyên chú nhìn vào cô, đôi mắt đen sáng rực không thể nhìn thấu.
Trong lòng anh có uất ức không thể trút ra được.
Trợ lý gọi điện đến, cẩn thận lên tiếng: “Trình tổng, buổi tiệc tối nay…”
Trình Nhật Khải lạnh nhạt ngắt lời cậu ta: “Tôi nhớ.”
Anh cất điện thoại, bước lại gần giường bệnh, thân hình cao lớn hơi hạ thấp xuống: “Nếu bạn của cô đã đến rồi, tôi cũng không ở lại làm gì nữa, vậy tôi đi đây.”
Giọng nói duy trì vẻ lạnh lùng, hờ hững lịch sự như thường ngày.
Ánh mắt mang theo sự lạnh nhạt.
“Vâng, thật sự cảm ơn anh.” Diệp Tử Tịch gật đầu trả lời.
Trình Nhật Khải nhìn sang Lâm Mặc Linh đang đứng bên cạnh, đáy mắt anh thoáng chút thất vọng, cuối cùng chỉ đành gửi gắm tiếng thở dài im lặng: “Tôi có việc phải đi trước, tạm biệt.”
Lâm Mặc Linh theo thói quen trả lời: “À tạm biệt.”
Chiếc Audi màu đen chạy ra khỏi cổng bệnh viện.
Tia nắng cuối cùng theo mặt trời khuất dần sau đỉnh núi phía xa, hoàng hôn buông xuống khắp mọi ngả đường.
Trình Nhật Khải cho xe ngoặt vào một con đường phía bờ song, sau đó dừng xe lại bên bờ, tắt máy.
Đèn xe từ từ tối lại, anh mở cửa xe, bước ra ngoài đứng tựa vào xe, yên lặng ngắm nhìn mặt nước dập dềnh.
Trời đang bắt đầu vào mùa đông, hoàng hôn như một chiếc lồng chụp lên mặt sông, một tầng hơi nước mỏng nhẹ nhàng trôi ngang mặt nước.
Dãy núi phía xa là một màu đen sẫm in trên nền trời, dưới ánh hoàng hôn càng trở nên quạnh quẽ cô đơn.
Đèn hai bên đường lần lượt mở sáng, từng luồng khí lạnh vấn vít trên từng ngọn cây lay động trong không khí.
Một người đàn ông vẻ bề ngoài anh tuấn đứng tựa người vào xe, hướng mắt nhìn về phía dãy núi phía xa suy nghĩ đến thất thần, góc nghiêng khuôn mặt hoàn mỹ như tượng điêu khắc từ thời Hy Lạp cổ.
Ánh đèn yếu ớt phản chiếu trên gương mặt càng làm nổi bật đôi mắt sâu và sống mũi cao của anh.
Cái lạnh của mùa đông lẫn trong không khí, thổi đến bên người, lạnh đến tê tái.
Trình Nhật Khải nâng cổ tay liếc nhìn đồng hồ, sau đó mở cửa xe, lần nữa ngồi vào ghế lái.
Anh không lập tức khỏi động xe mà bấm nút hạ kính xe xuống.
Gió lạnh luồn qua cửa kính thổi vào, làm loãng đi nhiệt độ trong xe.
Đèn hiệu màu xanh nhấp nháy trên bảng điều khiển, thắp lên không gian một đốm sáng mờ mờ.
Bọn họ biết nhau bốn năm, nhưng hơn mười hai năm sau là những năm tháng không liên lạc gì với nhau – năm tháng dồn nén lại nhiều như thế, anh phải làm thế nào để tìm lại đây?
Trình Nhật Khải gục đầu xuống bảng điều khiển.
Trong khoành khắc khi nghe cô ấy nói anh là đối tác của cô, một cảm giác tên là đau lòng lại tự nhiên sinh ra.
Anh cũng đã hiểu được sự xa cách mà cô đối với anh nhưng với những biểu hiện của cô khi gặp anh, anh vẫn tự tin rằng cô vẫn coi anh là một người bạn cũ đã lâu không gặp.
Nhưng hóa ra đó chỉ là ảo tưởng của anh mà thôi, cô chỉ coi anh là một đối tác thông thường, không hơn không kém, đến cả bạn bè cũng không phải.
Chỉ nghĩ đến đây, một cảm giác thất bại khó nói nên lời lại bóp nghẹt con tim.
Anh ngẩng đầu, lấy điện thoại từ trong túi quần ra tìm đến một số điện thoại quen thuộc.
Qua rất lâu sau, anh mới cất điện thoại vào túi, sau đó khởi động máy, chiếc xe màu đen rẽ ngoặt một vòng chạy nhanh trên đường lớn.
Gió đông mang theo hơi lạnh thấu xương len qua những nhà cao tầng, lùa vào hành lang rít lên từng đợt, thổi vào phòng bệnh.
Lâm Mặc Linh nhẹ nhàng đi ra đóng cửa lại.
Cô ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi ánh mắt xa xăm dừng lại ở một điểm nhìn mơ hồ nào đó.
Những chiếc lá cây của những cây trồng trong khuôn viên bệnh viện đã ngả sang màu vàng và rụng hết xuống sân.
Bầu trời bắt đầu tối dần, khung cảnh càng thêm ảm đạm.
“Đúng là một người vừa đẹp trai vừa tốt tính, chắc cũng phải giàu lắm, xe anh ta đi là loại Audi mới nhất đấy.” Diệp Tử Tịch nhận xét.
“Cậu có vẻ am hiểu phết nhỉ?” Lâm Mặc Linh nhướn mày nhìn cô hỏi.
“Cũng bình thường, rảnh rỗi tớ cũng tạp chí, có thấy qua thôi.” Diệp Tử Tịch gật gù trả lời.
Lâm Mặc Linh thu hồi tầm nhìn, tiến lại gần Diệp Tử Tịch bình tĩnh nói: “Đừng có tìm đề tài khác, tớ không bị cậu lừa đâu.
Cậu ở đây anh ta có biết không?”
Diệp Tử Tịch có chút ngẩn người, chăm chú nhìn bạn thân, sau đó hấp háy mắt lên tiếng trả lời: “Không.”
“Biết ngay mà, không cần gặp cậu tớ cũng biết là có chuyện rồi.”
Diệp Tử Tịch im lặng không nói gì.
Lâm Mặc Linh thở dài, không tiếp tục truy cứu nữa: “Vậy tối nay cậu định như thế nào?”
“Cậu làm thủ tục xuất viện rồi đưa tớ về nhà cậu nhé!” Diệp Tử Tịch túm lấy tay cô, nhìn cô với khuôn mặt ủ dột.
“Được rồi, vậy cậu ở đây chờ tớ một lát.
Tớ đi làm thủ tục xong rồi quay lại.” Lâm Mặc Linh đứng dậy, dịu dàng nói với cô bạn.
“Ừ mình sẽ ngoan ngoãn ở đây đợi cậu.” Diệp Tử Tịch ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ nghe lời.
Cô nhìn bóng dáng của Lâm Mặc Linh biến mất dần sau cánh cửa không khỏi cảm thấy xúc động, có lẽ may mắn nhất cả đời này của cô là có một người bạn thân là cô ấy.
Lâm Mặc Linh từ phòng bệnh đi ra, bầu không khí đầy hơi lạnh liền ùa tới, xâm nhập vào từng lỗ chân lông, cảm giác lạnh lẽo theo từng hơi thở lan khắp toàn thân.
Cô ngẩng đầu, bầu trời trên đầu một màu xâm xẩm tối, nền trời xanh thăm thẳm, mây trắng trôi lững thững cuối chân trời, khuất sau đỉnh núi đen sẫm, ráng chiều màu hồng nhạt cuối ngày càng thêm phần rực rỡ.
Làm xong thủ tục xuất viện cho Diệp Tử Tịch, cô vào phòng bệnh đưa cô ấy xuống lấy xe rồi đi về nhà.
Sắc trời dần tối sẫm, trên phó người đi bộ dần nhiều lên, dòng xe cộ qua lại không ngớt.
Chiếc xe Mercedes màu ghi chạy chầm chậm trên đường, Diệp Tử Tịch ngồi ở ghế lại phụ ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài suốt cả một chặng đường.
Lâm Mặc Linh biết là cậu ấy có tâm sự nhưng cô cũng không hỏi.
Không phải cô không tò mò mà bởi vì cô không muốn ép cậu ấy, khi nào cậu ấy cảm thấy tốt hơn, nếu muốn nói thì sẽ tự mình nói với cô.
Hai người cứ im lặng như vậy cho đến khi về nhà.
Bước vào nhà, Diệp Tử Tịch nằm ườn xuống sofa.
Lâm Mặc Linh mặc kệ cô ấy, cô vào phòng thay đồ rồi đi nấu cơm.
Tâm trạng không vui, tinh thần không thoải mái nhưng cũng không thể bỏ bữa được.
Cô lấy thức ăn từ trong tủ lạnh ra, trước nấu cơm, sau lại rửa rau.
Khoai tây được xắt thành từng lát, từng lát nhỏ.
Cô làm rất thành thạo, động tác trên tay gọn gàng, rửa rau, thái thức ăn, cắt gọt, rang rất nhuần nhuyễn.
Bữa ăn cơ bản được làm xong, Lâm Mặc Linh bày thức ăn vào đĩa mang ra bàn ăn cơm.
Cô nhấc nồi cơm điện ra, để lên bàn.
“Ra ăn cơm.” Cô gọi người vẫn đang lười biếng nằm trong trên sofa dậy.
Diệp Tử Tịch uể oải lết người đến phòng bếp, ngồi xuống một chiếc ghế.
“Thơm quá!” Diệp Tử Tịch khịt khịt mũi ngửi mùi thức ăn còn nóng hổi đang bốc hơi.
“Ăn chực thì sao không thơm.” Lâm Mặc Linh ra vẻ khinh thường, vừa nói vừa xới cơm.
Diệp Tử Tịch chẳng thấy ngại, còn không buồn giữ ý làm khách, trái lại còn chê món ăn Lâm Mặc Linh món thì làm hơi mặn, món thì hơi nhạt, cứ như thể khó nuốt lắm, nhưng thật ra, cả hai người đều ăn rất ngon miệng.
Sau khi ăn tối xong, Lâm Mặc Linh đi dọn dẹp, còn Diệp Tử Tịch thì vào phòng tắm.
Cô bỏ bát đũa vào chậu, bơm nước rửa chén ra.
Hương chanh thơm mát giúp cô cảm thấy thư thái.
Lâm Mặc Linh từ trong bếp đi ra, trông thấy Diệp Tử Tịch đang ngồi trên ghế, điệu bộ nhàm chán xem mấy chương trình trên ti vi.
Chả có gì đặc sắc, cô cầm điều khiển tắt ti vi đi rồi đứng dậy thản nhiên bước vào phòng ngủ.