Đọc truyện Mưa Nhỏ Hồng Trần – Chương 5: Hai bên đều ghét
Trong bốn cô bạn, Đỗ
Lối xinh đẹp nhất, xứng danh mĩ nữ. Trần Tuệ An là kiểu phụ nữ thục hiền. Đôi
mắt Thiên Trần đẹp nhất, trong veo như mặt hồ, còn Nghiêu Vũ, nhiều nhất có thể
coi là thanh tú.
Ngày hôm sau quả thực là một ngày mới, đối với Nghiêu
Vũ, là một ngày có tin tốt lành.
Thiên Trần đã lấy được giấy công tác cho cô, còn dặn:
“Đây không phải là thẻ phóng viên, cậu chỉ có thể đi theo mình như thực tập
sinh!”.
“Biết rồi, mình cũng chỉ hiếu kì muốn đi chơi, lần này
theo cậu làm phóng sự xem sao!”. Nghiêu Vũ cười hi hí.
Thiên Trần lườm cô: “Con người cậu cái gì cũng hăng
như chơi cổ phiếu. Lấy đâu ra lắm hứng thú thế không biết?”.
Nghiêu Vũ ngẩn người, im lặng không nói. Thiên Trần dè
dặt hỏi:
“Có phải Đồng Tư Thành sắp về nước?”.
Nghiêu Vũ nhún vai, ngoảnh mặt đi: “Đừng nhắc đến anh
ta! Chia tay là chia tay”.
“Tiểu Vũ, ngay tên anh ấy cậu cũng không muốn nhắc, rõ
ràng chưa quên được anh ấy!”. Thiên Trần có vẻ không vui, mọi chuyện của mình
cô đều nói với Nghiêu Vũ. Nhưng Nghiêu Vũ từ khi chia tay với Đồng Tư Thành
tuyệt nhiên không nhắc nửa câu về anh ta.
Nghiêu Vũ im lặng cắn môi. Nỗi đau khổ lại bùng lên
như nham thạch sôi sục trong lòng không tìm được lối thoát, lồng lộn công phá
làm cô miệng khô lưỡi đắng.
Nghiêu Vũ biết giấu diếm như vậy, sẽ làm Thiên Trần tự
ái. Nhưng… cô nhìn bạn, thong thả nói: “Thiên Trần, cậu có biết mình ngưỡng mộ
cậu và Tiêu Dương thế nào không? Hai người yêu sau bọn mình, nhưng vẫn chung
thủy bên nhau. Mình và Đồng Tư Thành đã chia tay, anh ấy cần đi du học, chỉ đơn
giản có vậy. Đừng hỏi nữa được không? Mọi chuyện đã qua rồi”.
Thiên Trần nói nhỏ: “Tiểu Vũ, xin lỗi, mình sơ ý, đừng
giận!”.
“Sao có thể? Chúng ta là đồng đảng mà!”. Nghiêu Vũ
nháy mắt với cô, “Đi, hôm nay đúng ngày nghỉ, ta đi đánh tập đoàn Gia Lâm!”.
“Tiểu Vũ, không nên quá đà, cẩn thận Gia Lâm nổi giận
gây áp lực với công ty, buộc ông chủ sa thải cậu!”. Thiên Trần nhắc bạn.
Nghiêu Vũ bĩu môi: “Mình chỉ mượn oai của cậu, múa võ
trước mặt anh chàng đó một chút, cần viết bài thật, đương nhiên phải viết sự
thực, nếu đúng là suối khoáng tự nhiên, chẳng phải cũng là quảng cáo cho họ, ít
nhất cũng định hướng cho khách hàng”.
Thiên Trần cười ngất, theo trình tự gọi điện cho
trưởng phòng Vương phụ trách truyền thông của Gia Lâm, nói rõ ý định đến thăm
quan phỏng vấn. Trưởng phòng Vương vừa nghe nói có khách hàng nghi ngờ suối
khoáng của công ty, có phần hốt hoảng. Suối nước nóng vừa mới khai thác, đúng
lúc cần quảng cáo, nếu có dư luận nghi ngờ, nhiều khi thật cũng biến thành giả.
Thành phố này có một nửa diện tích là núi, mấy nơi
phát hiện được nguồn suối khoáng, nhưng lượng nước không đều. Từ khi khu nghỉ
dưỡng phía bắc thành phố được phóng viên đưa tin lượng suối khoáng tự nhiên ít,
nhà đầu tư đã dùng nước nóng nhân tạo đánh lừa khách hàng. Mấy khu nghỉ, khách
sạn kinh doanh suối nước nóng lập tức vắng khách trong thời gian dài.
Trưởng phòng Vương nhanh chóng thu xếp tiếp đón phóng
viên. Ngay lúc đó đã thề bồi qua điện thoại, cam kết suối nước nóng này đã được
chuyên gia cục địa chất tỉnh và quốc gia kiểm định, có biên bản kiểm định, vân
vân.
Thiên Trần và Nghiêu Vũ ngồi xe do Gia Lâm cử đón,
phóng thẳng đến sơn trang suối nước nóng. Đào Thiên Trần biết, những cuộc phỏng
vấn thế này cơ bản không cần Hứa Dực Trung tháp tùng. Nhưng lần này chủ yếu là
để Nghiêu Vũ xả hận, vậy là sau khi xem kĩ các loại giấy tờ, chứng nhận liên
quan, lại giả bộ lấy máy ảnh yêu cầu được chụp giếng phun tự nhiên, nghe nhân
viên sơn trang giới thiệu hệ thống vận hành nguồn nước. Đối với những phóng sự
thế này, Nghiêu Vũ là người ngoại ngạch, chỉ dỏng tai nghe cốt tìm ra sơ suất.
Giám đốc sơn trang đắc ý nói:
“Suối khoáng của chúng tôi cả khu vực miền tây chỉ có hai nơi phát hiện có, một
ở núi Nga Mi Tứ Xuyên, một chính là chỗ chúng tôi đây!”.
Lời vừa nói ra, Nghiêu Vũ vốn đã có chuẩn bị, trao đổi
ánh mắt với Thiên Trần, Thiên Trần thong thả nói: “Không phải chứ? Giám đốc
Trương! Miền tây còn một nơi nữa có suối khoáng tự nhiên ở Cam Túc, các ông làm
quảng cáo như vậy e khiến người tiêu dùng hiểu lầm”.
“Đúng, đúng, đúng, quên mất, Vũ Hóa Cam Túc cũng có,
chỗ chúng tôi là mới được phát hiện!”. Giám đốc Trương vội đính chính.
Thiên Trần khôn ngoan hỏi: “Tôi thấy miệng giếng phun
tự nhiên ở đây rất nhỏ, lại bố trí nhiều bể tắm như vậy, lượng suối khoáng tự
nhiên liệu có đủ?”.
Giám đốc Trương mặt tươi như hoa: “Sao lại không đủ?
Còn một giếng phun nữa ẩn trong bể to nhất phía trên, nước nóng chảy xuống theo
hình bậc thang”.
Đào Thiên Trần ngẫm nghĩ, mỉm cười nói: “Công việc hôm
nay của chúng tôi cũng đã tạm ổn, trở về tôi sẽ phỏng vấn chuyên gia địa chất
tỉnh, nghe ý kiến chính thức của họ, nếu thành phố chúng ta có được nguồn suối
khoáng hiếm có như vậy rất đáng để tuyên truyền”.
Giám đốc Trương vội giữ họ lại ăn cơm, anh ta đã gọi
điện cho tập đoàn, cấp trên chỉ thị thời gian này nếu có phóng viên đến nhất
định phải tiếp đón thật chu đáo.
Vốn dĩ hai người ra về tay không, Đào Thiên Trần lại
nghĩ nhân dịp này làm loạt phóng sự về suối nước nóng của thành phố, cũng coi
như hoàn thành nhiệm vụ, liền hỏi giám đốc Trương về tình hình kinh doanh của
sơn trang.
Hứa Dực Trung được giám đốc Vương báo cáo, có phóng
viên mạng thời sự trực tuyến Đào Thiên Trần và thực tập sinh Nghiêu Vũ đến thăm
quan phỏng vấn sơn trang, thầm nghĩ, hai người này rõ ràng đến kiếm chuyện.
Nghiêu Vũ là người của công ty Đại Đường sao có thể đến phỏng vấn. Nhân lúc
không bận, liền phóng xe đến sơn trang. Anh không lo suối nước nóng có vấn đề,
chỉ ngại nếu cô phóng viên kia nắm được tình hình chi phí chiêu đãi khách của
sơn trang có thể sẽ viết bừa, ảnh hưởng đến kinh doanh của công ty. Nếu không
kịp thời ngăn chặn, giới truyền thông đều biết, vài ba ngày lại có phóng viên
tìm đến thì phiền to.
Khi anh đi vào phòng khách trang nhã của sơn trang,
Đào Thiên Trần và Nghiêu Vũ đã xong việc, đang ăn bữa trưa do sơn trang chiêu
đãi. Nghiêu Vũ không tin không có vấn đề để viết. Nhìn thiết bị của sơn trang
hỏi giám đốc Trương: “Bữa ăn này giá bao nhiêu?”.
“Một ngàn tám trăm tám mươi đồng!”. Hứa Dực Trung lên
tiếng trả lời thay.
Hai cô gái ngẩng đầu. Thiên Trần vui vẻ: “Phó tổng Hứa
đích thân đến ư, chúng tôi đâu dám!”.
“Phóng viên các bạn vất vả, sơn trang mới khai trương,
rất cần sự ủng hộ của các bạn!”. Hứa Dực Trung mặt cười tươi rói, liếc nhanh
Nghiêu Vũ. Hôm nay cô ta mặc một chiếc quần bò mài rách đầu gối, mặt cười vui
có vẻ thoải mái, ngoài chiếc váy bồng mặc hôm dự tiệc, lần nào gặp cũng thấy cô
ta ăn mặc đúng một kiểu như vậy. Anh cho là, trang phục của một người phản ánh
tính cách người đó, ấn tượng Nghiêu Vũ gây cho anh là hơi tùy tiện, “Cô Nghiêu,
trở thành phóng viên thời sự trực tuyến lúc nào vậy?”.
“Tôi thực tập ở báo đó! Biết làm thế nào, ai
cũng phải sống, làm thêm kiếm ít tiền, nếu không, những nơi thượng hạng thế này
sao dám đến!”. Nghiêu Vũ nói đầy hàm ý.
Thiên Trần tiếp lời: “Sơn trang chủ yếu nhằm vào nhóm
người thu nhập cao phải không?”.
“Sao có thể?”. Hứa Dực Trung đi đến ngồi xuống ghế,
nhiệt tình trả lời: “Chúng tôi chủ yếu phục vụ tầng lớp bình dân của thành
phố!”.
“Một ngàn tám trăm tám mươi đồng mà là tầng lớp bình
dân? Phó tổng Hứa không đùa chứ?”. Nghiêu Vũ cười ranh mãnh.
Hứa Dực Trung bắt đầu bực mình, như nhìn thấy một kẻ
quấy rối: “Đây là mức giá cao nhất sơn trang, nhằm vào nhóm người có thu nhập
cao, tắm suối khoáng chỉ cần một trăm hai mươi đồng cho một lần, trẻ em giảm
một nửa. Nghỉ ở biệt thự đắt nhất cũng chỉ có hơn ba ngàn, không phải ngày lễ
ngày nghỉ còn được giảm giá, nhà nghỉ bình thường tương đương khách sạn ba sao,
đương nhiên, ở đây trang thiết bị của chúng tôi tương đương khách sạn bốn sao.
Cô Đào, xem có còn vấn đề gì không?”.
Thiên Trần cười: “Phó tổng Hứa nắm rất vững nghiệp vụ,
không còn vấn đề gì nữa. Chúng tôi chỉ muốn góp phần định hướng cho người tiêu
dùng sử dụng dịch vụ tắm suối nước nóng trên địa bàn thành phố”.
“Ô, tôi khá thân với chủ biên trang mạng của các cô,
sau này sẽ thảo luận với ông ấy nên tuyên truyền quảng cáo thế nào”. Hứa Dực
Trung biết, một phóng sự như thế không thể miễn phí. Bỏ ít tiền để được tuyên
truyền theo hướng tốt cũng chẳng là gì, nhưng tiền này bỏ ra vì hai cô gái đến
kiếm chuyện, anh không cam lòng.
“Vậy thì tốt quá, được rồi, chúng tôi cũng tìm hiểu
tàm tạm, để phó tổng Hứa vất vả như vậy, thật không phải, xin cáo từ”. Thiên
Trần đứng lên.
“Nhân tiện tôi về thành phố, tôi sẽ tiễn các cô!”. Nụ
cười vẫn không đổi trên môi Hứa Dực Trung, bụng lại nghĩ, muốn bới lông tìm
vết, hai cô còn non lắm. Đồng thời ngẫm nghĩ làm thế nào cảnh báo để Nghiêu Vũ
từ bỏ ý định báo thù.
Lúc xuống núi, Hứa Dực Trung phóng xe rất nhanh, đến
khúc quành cũng không giảm tốc, Nghiêu Vũ bị rùng lắc đến váng đầu. Lòng vẫn
bực, viết bài cũng không thể viết bừa, còn nếu viết thật lại là tuyên truyền
cho sơn trang, mặc dù nói Hứa Dực Trung bỏ tiền, nhưng vẫn cảm thấy hôm nay đến
uổng công.
Hứa Dực Trung phóng thẳng đến tòa báo của Thiên Trần
dừng xe hỏi: “Phóng viên Đào, lần này phiền cô rồi, nhất định tuyên truyền tốt
cho sơn trang chúng tôi, tôi tiễn cô Nghiêu, xin hỏi cô về công ty hay về
nhà?”.
Nghiêu Vũ vốn có thể cùng xuống xe với Thiên Trần,
liếc sang Hứa Dực Trung, cảm thấy chắc chắn anh ta có gì muốn nói: “Tôi về nhà,
làm phiền phó tổng Hứa”.
Thiên Trần ngoái nhìn Nghiêu Vũ, mỉm cười lắc đầu,
Tiểu Vũ tính ngang bướng, bị chọc tức, chưa xả được giận còn chưa yên. Cô vẫy
tay với hai người, đi vào cơ quan.
Hứa Dực Trung nhấn ga, phóng về hướng nhà Nghiêu Vũ:
“Tối qua tôi nói năng có chỗ nào hơi quá, cô Nghiêu không nên để bụng”.
“Sao có thể? Phó tổng Hứa tối qua không kịp ăn, thật
có lỗi. Phó tổng hiếu thuận như vậy, thời buổi này quả hiếm hoi”.
Cùng một câu, nói bằng ngữ khí khác, hàm ý cũng
khác, Hứa Dực Trung đương nhiên hiểu hàm ý châm biếm trong đó, sau khi thật
lòng xin lỗi Nghiêu Vũ vẫn không chấp nhận, anh liền nói thẳng không khách khí:
“Phụ nữ tâm địa hẹp hòi cũng là thường, nhưng công báo tư thù như cô Nghiêu thì
hơi quá”.
“Sao anh biết tôi công báo tư thù mà không phải sơn
trang của anh có vấn đề thật?”. Nghiêu Vũ cũng đối lại không kém.
Hứa Dực Trung cười khẩy, “Cô không sợ tôi bực mình làm
mất bát cơm của cô?”.
Nghiêu Vũ sợ nhiều thứ, bao gồm cả chuột và sâu róm,
chỉ có không sợ người khác uy hiếp, liền cười nhạt, khẩu khí càng rắn: “Xin
hỏi, phó tổng bao nhiêu tuổi? Sao còn để bụng thậm chí uy hiếp một cô gái? Nên
chú ý phong độ một chút!”.
Hứa Dực Trung bực thật sự, cô ta là gì, dám dạy khôn
anh? Lại nghĩ mình dạo này hình như hỏa khí quá vượng, lại nổi nóng bởi lời
châm chọc một cô bé cứ như quen cô ta từ lâu. Xin lỗi mấy lần vẫn không chịu,
cô ta coi mình là gì chứ? Anh lạnh lùng “hừ” một tiếng không nói nữa.
Nghiêu Vũ thấy anh im lặng, liền quay ra thao thao một
hồi tán dương Đỗ Lối, rằng Đỗ Lối học giỏi, được nhiều chàng theo đuổi, rất
đẳng cấp, biết trang điểm. Không lâu sau xe đã đến khu nhà của cô. Nghiêu Vũ
xuống xe, vui vẻ nói với Dực Trung đang lầm lì mím môi: “Hôm nay tôi bán cho
anh nhiều tin tình báo về Đỗ Lối như vậy, anh nên cảm ơn tôi
một tiếng mới phải!”. Cô lại cười, nói tiếp: “Mà thôi, cũng khỏi cảm ơn, ít làm
phiền tôi là được! À, anh cũng đừng chê tôi lắm điều, người ta bảo một người
đàn bà bằng năm trăm con vịt, tiếng kêu của năm trăm con vịt, ầm ĩ cũng là
thường!”.
Hứa Dực Trung nhăn nhó. Anh nhận ra quan hệ giữa
Nghiêu Vũ và Đỗ Lối có vấn đề, cũng nhận ra Nghiêu Vũ còn để bụng mấy câu nói
của anh hôm đó. Hứa Dực Trung nhắm mắt, mím môi, thầm hối hận đã phóng xe đến
sơn trang với thái độ nghênh chiến. Cuối cùng phát hiện đối thủ hoàn toàn không
phải là đối thủ của mình.
Anh lái xe đi, lắc đầu cười, lòng bỗng nhẹ nhõm.
Trở về công ty, Đỗ Lối pha cho anh cốc trà: “Em
nghe trưởng phòng Vương nói có phóng viên mạng thời sự trực tuyến đến phỏng vấn
sơn trang? Thiên Trần còn mang theo một thực tập sinh là Nghiêu Vũ, hai người
là bạn cũ của em, phó tổng sao không gọi em đi cùng, có vấn đề gì biết đâu em
giúp được”.
“Tôi nghĩ, chắc không có vấn đề gì. Suối nước
nóng của chúng ta đã được chuyên gia địa chất quốc gia khảo sát”.
“Đương nhiên, em biết, nhưng nếu chỗ khác có vấn
đề, chúng em là bạn có thể dễ nói với nhau, không phải họ đến kiếm chuyện thật
chứ?”.
“Cô cảm thấy họ đến kiếm chuyện với chúng
ta?”. Hứa Dực Trung hỏi lại.
Đỗ Lối ngẩn người, nghe nói Thiên Trần và Nghiêu Vũ
đến sơn trang phỏng vấn cô đã thấy hơi lạ. Nghĩ mãi, ngoài chuyện Nghiêu Vũ có
thể bực mình vì cô bắt cô ta uống rượu ở bửa tiệc đó, Đỗ Lối không nghĩ ra
nguyên nhân nào khác. Nghe Hức Dực Trung hỏi vậy cô không tiện trả lời, chỉ
cười: “Không phải là tốt nhất”.
Hứa Dực Trung hiếu kì nhìn cô. Đỗ Lối thăng cấp trở
thành trợ lí của anh chưa đầy nửa năm. Cô vốn làm việc ở phòng kế hoạch của tập
đoàn. Khi xây dựng khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này anh rất bận, trợ lí cũ
chăm chỉ nhanh nhẹn, nhưng có cảm giác làm việc chưa thật hiệu quả.
Sau khi xem phương án tuyên truyền của phòng kế hoạch,
anh cảm thấy văn phong rất khá, nội dung rõ ràng. Trong cuộc họp thảo luận cùng
với phòng đó, anh chú ý đến cô gái vô cùng xinh đẹp, cũng bộ đồng phục nhân
viên nhưng ở trên người cô có một vẻ đẹp khác hẳn. Thầm nghĩ, không ngờ phòng
kế hoạch đã nhận một cô gái xinh đẹp như vậy để đi giao dịch với bên ngoài.
Sau khi trưởng phòng kế hoạch trình bày xong phương án
mới, anh nêu một số thắc mắc về cách dùng từ trong bản kế hoạch, trưởng phòng
ra hiệu cho Đỗ Lối phụ trách văn bản giải thích. Kết quả từng thắc mắc của Hức
Dực Trung đều được Đỗ Lối giải thích rõ ràng, lí do cân nhắc lựa chọn từ ngữ sử
dụng trong bản kế hoạch.
Hứa Dực Trung rất tán thưởng văn tài và trí tuệ của Đỗ
Lối, vừa nghe vừa ngắm cô, khi ánh mắt họ gặp nhau, cô không hề né tránh. Người
có thể dám nhìn thẳng anh như vậy chỉ có mấy khả năng. Nhưng đều có một điểm chung
đó là có tố chất tâm lí tốt.
Kết thúc cuộc họp, anh điều cô lên làm trợ lí cho
mình. Lúc đó gây chấn động không nhỏ trong tập đoàn, ngay cha anh, chủ tịch hội
đồng quản trị cũng ý tứ hỏi có phải anh đã thích cô gái đó. Hứa Dực Trung trả
lời thẳng: “Đúng, đúng là thích, thích cô ta thông minh. Có một trợ lí
xinh đẹp thông minh như vậy, con trai cha có thể bớt uống bao nhiêu cốc
rượu!”. Cha anh cười ha hả.
Đỗ Lối hầu như không có sơ suất trong công việc. Hứa
Dực Trung trực tiếp phụ trách hoạch định chiến lược marketing của tập đoàn. Đỗ
Lối tốt nghiệp khoa Văn Đại học C, khả năng ngôn ngữ rất tốt, giao tiếp thạo,
có thể hỗ trợ đắc lực cho anh. Hơn nữa, suốt nửa năm nay, cô cực kì thông minh
duy trì khoảng cách với anh, lời đồn đại trong tập đoàn cũng mất dần, đây là
điều Hứa Dực Trung hài lòng nhất.
Bữa tiệc của sơn trang và cuộc gặp mặt mấy cô bạn cũ
của Đỗ Lối vừa rồi khiến anh nảy sinh hứng thú với một Đỗ Lối ngoài công việc.
Trong bốn cô gái, Đỗ Lối rõ ràng xinh đẹp nhất, xứng
đáng là mĩ nhân được cả vóc dáng lẫn khuôn mặt. Cô vợ Trần Tuệ An của Sơn Tử là
kiểu thục nữ dịu dàng, Thiên Trần có đôi mắt đẹp nhất, trong veo như nước hồ,
còn Nghiêu Vũ, nhiều nhất có thể gọi là thanh tú.
Lúc này nghe Đỗ Lối hỏi về Thiên Trần và Nghiêu Vũ,
anh cau mày hỏi: “Cô phóng viên Thiên Trần đó là người thế nào? Có phải
đúng là cô ta đến kiếm chuyện? Lại còn Nghiêu Vũ, tại sao bỗng dưng trở thành
phóng viên thực tập? Còn hỏi rất nhiều, hình như cố tình tìm ra sơ hở của chúng
ta”.
Đỗ Lối buột miệng nói: “Thiên Trần tính rụt rè,
có lẽ sau hai năm làm phóng viên đã bạo dạn hơn, nhưng không phải là người
không biết điều, bị Nghiêu Vũ xúi bẩy, cô ta mới khó chơi!”. Đỗ Lối không
hề biết những chuyện xảy ra giữa Hứa Dực Trung với Thiên Trần và Nghiêu Vũ mấy
ngày qua. Hứa Dực Trung nghe Đỗ Lối nói vậy, cảm thấy rất có thể Nghiêu Vũ kiếm
cớ đến gây chuyện, anh cười nhạt.
“Ra vậy, cô Nghiêu Vũ kia có gì lợi hại?”.
Hứa Dực Trung hơi hiếu kì.
“Cô ta không lợi hại, mà là không chịu được buồn,
luôn muốn tìm ra trò gì đó để chơi”.
Hứa Dực Trung thấy buồn cười, đúng là mấy lần gặp
Nghiêu Vũ đều có chuyện xảy ra: “Ví dụ?”.
Đỗ Lối hơi ngẩn người, nghĩ một lát, thong thả nói:
“Cô ta rất hiếu kì, cũng rất ham chơi, thấy Thiên Trần đi phỏng vấn, chắc
tò mò muốn biết những điều mới mẻ nên đi theo, đến rồi có khi còn hỏi nhiều hơn
phóng viên, phó tổng, lẽ nào hôm nay cô ta không hỏi gì?”.
Hứa Dực Trung cười vang: “Cô ta có hỏi, ngay giá
bữa chiêu đãi cũng hỏi kĩ, cô và Nghiêu Vũ quan hệ tốt chứ?”.
“Cũng không hẳn, chỉ là bạn bình thường”. Đỗ
Lối cũng trả lời như Nghiêu Vũ, nhưng Hứa Dực Trung vẫn cảm thấy giữa hai người
chắc chắn có chuyện.
“Theo cô vấn đề này xử lí thế nào?”.
“Phó tổng, chúng ta có thể hỏi trực tiếp chủ biên
Lưu, sếp của Thiên Trần, nếu bài viết không tốt ta ngăn chặn luôn, vậy là đơn
giản nhất”. Ý kiến của Đỗ Lối, Hứa Dực Trung rất hài lòng. Thông tin bị
chặn từ trên, phóng viên bên dưới cũng chẳng làm gì được. Huống hồ, suối nước
nóng này là đồ thật giá chuẩn, cảnh quan môi trường thượng hạng, nhân dịp này
tăng cường quảng cáo luôn thể.
“Cô thông báo với phòng kế hoạch liên hệ với chủ
biên Lưu, bài viết của phóng viên Đào lần phỏng vấn vừa rồi cần phải trở thành
phóng sự tuyên truyền cho sơn trang nghỉ dưỡng của chúng ta, tôi muốn được xem
trước khi công bố, nếu được, cũng liên hệ với báo giấy đăng bài luôn. Nói với
họ phí quảng cáo vẫn như cũ”.
“Vâng”. Đỗ Lối trở lại tác phong làm việc
bình thường, quay người, ra khỏi văn phòng.
Hứa Dực Trung đột nhiên cảm thấy quan hệ của mấy cô
gái này rất thú vị. Anh nhìn theo Đỗ Lối đầu ngẩng cao, duyên dáng ra khỏi
phòng, chợt nghĩ tới sự theo đuổi ráo riết của mấy chàng trai trong tập đoàn.
Anh rất hiếu kì, một cô gái đẹp như Đỗ Lối lại không hề có scandal tình cảm nào
hết. Anh biết, phòng kinh doanh và phòng thị trường của tập đoàn có mấy chàng
trai rất mê cô, theo đuổi ngay từ khi Đỗ Lối vào tập đoàn. Trong đó có hai
người ngoại hình và năng lực rất khá, nhưng Đỗ Lối vẫn cự tuyệt. Một cô gái trẻ
đang ở tuổi hoàng kim của yêu đương, Đỗ Lối xinh đẹp tại sao không yêu ai?
Hứa Dực Trung mở máy tính, xem lại lần nữa hồ sơ của
Đỗ Lối, anh sực nhớ hôm ở quán lẩu Khánh Đức, Thiên Trần nói Nghiêu Vũ và Đỗ
Lối là bạn phổ thông, cùng ở thành phố B. Vào đại học, là đồng hương lẽ ra họ
phải thân nhau, nhưng dường như giữa họ có vấn đề. Không hiểu là vấn đề gì. Anh
mỉm cười, cảm thấy chuyện này rất thú vị!
Hôm ngồi xe anh, Nghiêu Vũ liến thoắng ca ngợi Đỗ Lối,
nhưng hàm ý giễu cợt lẽ nào anh không nhận ra. Đỗ Lối nhận xét Nghiêu Vũ có
tính hiếu kì, không chịu được buồn, ham chơi, một chút coi thường trong ngữ khí
của cô khi nói về Nghiêu Vũ, anh cũng nhận ra.
Một người trang phục hơi tùy tiện, một người cầu kì
chau chuốt. Trên mặt Nghiêu Vũ luôn một vẻ bất cần, còn Đỗ Lối chú ý từng chi
tiết, cẩn thận tinh tế. Sự khác biệt giữa hai cô gái quả là rất rõ ràng. Lại
nhớ lần tắm suối nước nóng buổi tối hôm đó, nghe thấy Đào Thiên Trần hỏi Nghiêu
Vũ: “Đỗ Lối xinh hơn cậu, học cũng hơn, không biết có chỗ nào cậu làm cô
ta ngứa mắt?”. Nghiêu Vũ trả lời thế nào, hình như là nói Đỗ Lối muốn cạnh
tranh với cô.
Hứa Dực Trung trầm ngâm, Đỗ Lối xinh hơn Nghiêu Vũ là
chắn chắn, hai năm trước trong mấy trăm hồ sơ xin việc vào tập đoàn, cô đã được
chọn, thành tích của Đỗ Lối cũng vô cùng xuất sắc, trong hồ sơ ghi, cô từng
đoạt rất nhiều danh hiệu ưu tú và học bổng. Còn về công việc hiện nay. Trợ lí
phó tổng giám đốc tập đoàn lớn như Gia Lâm đương nhiên hơn hẳn Nghiêu Vũ chỉ là
nhân viên phòng kế hoạch của công ty Đại Đường. Đỗ Lối còn tranh với Nghiêu Vũ?
Bạn trai ư?
Hứa Dực Trung hiểu ra… ngoài chuyện đó không còn gì
khác. Phụ nữ một khi trở thành tình địch, sao còn tình cảm với nhau. Dường như
anh đã tìm ra nguyên nhân vì sao Đỗ Lối chưa yêu. Cũng hiểu vì sao Nghiêu Vũ
châm biếm quan hệ của anh và Đỗ Lối.
Nếu Đỗ Lối tranh giành bạn trai với Nghiêu Vũ, tại sao
người đó không lựa chọn Đỗ Lối mà lựa chọn Nghiêu Vũ? Anh lại băn khoăn, nếu là
anh, chắc chắn anh sẽ chọn Đỗ Lối. Chưa nói những cái khác, chỉ riêng việc có
một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, đi đến đâu cũng khiến thiên hạ ngưỡng mộ, cũng
hãnh diện hơn nhiều so với Nghiêu Vũ không trang
điểm. Huống hồ Đỗ Lối lại thông minh, không chỉ là bình hoa thuần túy.
Tưởng đã tìm ra bí mật mối bất hòa giữa Đỗ Lối và
Nghiêu Vũ, Hứa Dực Trung cảm thấy hay hay, lúc này lại hoài nghi, giống như vấn
đề được phân tích theo đúng trình tự logic, bóc tách đến lớp cuối cùng, kết quả
hiện ra lại không đúng như dự đoán. Anh có chút không thỏa mãn.
Nhưng đột nhiên lại buồn cười, mình đúng là lẩn thẩn,
sao bỗng dưng rảnh việc đi quan tân chuyện quan hệ của mấy cô gái. Anh lắc đầu
nghĩ sang chuyện khác.