Đọc truyện Mưa Nhỏ Hồng Trần – Chương 2: Tâm sự ở suối nước nóng
Hứa Dực Trung muốn
tránh thù tiếp ồn ào trên bàn tiệc nên đã tìm chỗ vắng ngâm mình, nghe hai cô
gái to nhỏ chuyện riêng, anh rất hiếu kì… không ngờ họ lại gắn anh với Đỗ Lối,
làm anh rất khó chịu.
Đào Thiên Trần lặng lẽ ngồi ăn, không động tới một
giọt rượu. Cô biết các cô gái đẹp một khi nâng ly là đàn ông sẽ xúm đến đua
nhau bắt uống, rất phiền phức.
Cánh phóng viên tối nay tương đối rảnh rãi, lúc này
đều đã rời bàn tiệc chạy đi tắm suối nước nóng. Gia Lâm đã bố trí chỗ nghỉ chu
đáo, ai không thích tắm thì về phòng nghỉ ngơi.
Nghiêu Vũ nhẹ nhàng đi đến bịt mắt Thiên Trần, hắng
giọng hỏi: “Đoán xem ta là ai?”.
Thiên Trần buồn cười, chỉ có con nhỏ Nghiêu Vũ mới
nghịch ngợm như vậy. “Bàn tay này nước hoa hăng hắc, chà chà! Việc gì phải bịt
mắt, cứ bịt miệng coi như hôn một cái”.
Nghiêu Vũ tiu nghỉu buông tay, “Thiên Trần đáng chết!
Dạo này chạy biến đi đâu, không thấy bóng!”.
Thiên Trần ngoảnh mặt lại, đôi mắt to, sáng rất đẹp
nhìn cô, cười: “Tiểu Vũ!”.
Nghiêu Vũ kéo tay Thiên Trần: “Mình nhìn thấy
Tuệ An, cả Đỗ Lối nữa”.
“Tuệ An?”. Mắt Thiên Trần sáng lên vui mừng: “Ở đâu?”.
Cô làm như vô tình không hỏi Đỗ Lối. Nghiêu Vũ và Đỗ Lối không ưa nhau, là bạn
thân của Nghiêu Vũ nên cô cũng chỉ giữ quan hệ bình thường với Đỗ Lối. Nhưng
Tuệ An thì khác, bạn cùng phòng bốn năm đại học, hai năm nay không liên lạc, cô
thực sự rất muốn gặp.
Thiên Trần cười đứng lên, kéo Nghiêu Vũ đi tìm Tuệ An.
Nghiêu Vũ cười thầm, chỉ có Thiên Trần không nhìn cái váy bồng hoạt hình của cô
lần nào. Nghiêu Vũ để cho Thiên Trần kéo đi, cô biết đó là bệnh nôn nóng nghề
nghiệp của cô bạn.
Tìm khắp lượt không thấy bóng Tuệ An. Thiên Trần nói:
“Có khi ăn xong là đi ngay rồi”.
Nghiêu Vũ gật đầu. Hai người nhìn nhau, đều không có ý
định đi tìm Đỗ Lối. “Thôi để mai mình hỏi người của Gia Lâm nhất định tìm
được”. Thiên Trần nói.
Nghiêu Vũ nói qua với Chung Cường, cùng Thiên Trần rời
khỏi phòng tiệc, đi ra khu suối nước nóng phía sau.
Suối nước nóng được thiết kế theo phong cách đình viện
của Nhật Bản, các hồ tắm được kè bằng đá tự nhiên sạch tinh. Đình đài lầu các
ẩn trong ánh đèn mờ, hơi nước nghi ngút mịt mù như tiên cảnh. Nghiêu Vũ dựa vào
bờ đá lặng lẽ ngắm sao trời. Cảnh quan ở đây quá tuyệt vời. Hồi năm thứ hai đại
học cô đã cùng Đồng Tư Thành, Thiên Trần và Tiêu Dương lên núi du lịch, buổi
tối đó cũng có sao như bây giờ. “Thiên Trần, cậu còn nhớ chuyến đi núi năm đó
không?”.
Thiên Trần cười: “Sao không nhớ? Mì ở đó rất đắt, mười
lăm đồng một bát. Chúng mình tức khí chỉ mua hai bát, bốn người chia nhau, vẫn
rất vui!”.
“Còn nhớ, hình như lúc đó chúng mình ăn hơi nhiều”.
Nghiêu Vũ nói.
Khuôn mặt Thiên Trần trong hơi nước mờ mờ càng dịu
dàng: “A Dương lúc đó chủ yếu nhường mình, chỉ cười nhìn mình ăn, món mì đó bây
giờ nghĩ lại quả thật rất ngon, mình húp sạch cả nước. À, nếu hồi đó cậu với Tư
Thành không… biết đâu cả bọn có thể đến đó lần nữa”.
Nghiêu Vũ ngẩn người, ngoái nhìn Thiên Trần. Đôi mắt
Thiên Trần qua làn hơi nước mập mờ như sương khói trông càng cuốn hút. Nghiêu
Vũ cười phá lên: “Biết làm thế nào, trời phải mưa, người ta phải xuất ngoại,
cùng lắm sau này mình đi theo hai người!”.
Thiên Trần nhìn bạn: “Cậu đừng cười giả tạo như thế,
mình không tin vì nguyên nhân đó”.
“Tiêu Dương tuyệt đối không vì nguyên nhân đó mà chia
tay với cậu”.
“Tối qua lại cãi nhau”.
Thú vui lớn nhất của Tiêu Dương là đánh bài. Đây là
điều cả Thiên Trần và Nghiêu Vũ cùng ghét nhất. Hồi ở trường anh tụ tập đánh
bài bị bảo vệ bắt quả tang, bị kỷ luật. Nghiêu Vũ hẹn Tiêu Dương ra nói chuyện
định khuyên can. Kết quả đợi đúng nửa tiếng ngoài thư viện mới thấy Tiêu Dương
mắt ngái ngủ, uể oải đi đến. Nghiêu Vũ xông đến hỏi: “Anh làm gì vậy? Tôi ghét
nhất kiểu người chẳng có ý niệm thời gian”.
Tiêu Dương cười nhăn nhở: “Tối qua chơi bài thâu đêm,
dậy muộn!”.
Nghiêu Vũ tức quá không nói được gì nữa, quay người bỏ
đi.
Tiêu Dương đi làm, vẫn không bỏ được thú vui đó. Chắc
mấy ngày nay Thiên Trần không thấy anh ta, đoán là lại trốn đi chơi bài, vì thế
cãi nhau.
“Đàn ông khi đã ngồi vào chiếu bài thì không còn là
mình nữa! Huống hồ Tiêu Dương lại rất sĩ diện, cậu đi tìm không cho anh ta
chơi, khác nào làm anh ta bẽ mặt?”.
Thiên Trần chán nản: “Vì chuyện đó bọn mình cãi nhau
không biết bao lần. A Dương thực sự rất tốt. Mỗi lần mình gọi điện mắng mỏ, anh
ấy lại chạy đến dỗ dành xin lỗi. Nhưng được vài ngày lại chứng nào tật ấy”.
“Vậy thì cậu chiều anh ta, chỉ cần không phải là con
bạc chuyên nghiệp, chơi bài thành thú vui cũng chẳng sao, khắp đường phố chỗ
nào chả thấy có tiếng hò hét của đám mạt chược. Quốc túy mà, A Dương của cậu
cũng coi như có cống hiến vì sự nghiệp phát triển văn hóa nước nhà, kế thừa
truyền thống dân tộc”. Nghiêu Vũ nói đùa, cô biết, khuyên giải cũng vô ích,
chuyện này vẫn nên do hai người đó giải quyết.
Thiên Trần bật cười: “Tiểu Vũ, thực ra tối qua người
giận là A Dương, không phải mình. Mình gọi điện nghe thấy tiếng đánh bài liền
nổi xung quát tháo một trận, A Dương chạy ra ngoài mặt hầm hầm trừng mắt với
mình, lát sau mới nói, ông chủ nhận được đơn hàng lắp ráp mấy chục cái máy
tính, khách rủ chơi. Tiểu Vũ, nói xem có phải mình không biết điều?”.
Nghiêu Vũ nhăn nhó, “Ý cậu là Tiêu Dương chơi bài,
nhưng rất chừng mực, dù cậu quá đáng thế nào anh ta cũng chỉ nghiến răng chịu
đựng. Tối qua người giận là anh ta, cậu buồn gì chứ?”.
“Tiểu Vũ, mình nói với bố mẹ về chuyện của Tiêu Dương,
bố mẹ không đồng ý”. Thiên Trần thở dài.
“Trời ạ, Thiên Trần, đây là thời đại nào rồi? Bố mẹ
cậu vẫn cổ hủ như vậy?”. Nghĩ tới bố mẹ Thiên Trần là Nghiêu Vũ nhức đầu. Thiên
Trần và Tiêu Dương yêu nhau, dạo đó cô và Tuệ An luôn phải giúp họ giấu bố mẹ
Thiên Trần.
Thiên Trần xuất thân trong gia đình có tuyền thống
hiếu học, ông nội là nhà sử học, nghe nói có bộ sưu tập cổ vật rất quý hiếm. Bố
mẹ cô đều là giáo sư đại học, cha dạy triết ở trường Đại học C, mẹ dạy tài
chính kế toán ở Học viện kinh tế, nhà ở ngay trong khu dành cho các giáo sư
trong trường. Cha cô là người hiền lành, chỉ vùi đầu vào học thuật, không mấy
can thiệp chuyện của con gái. Nhưng mẹ cô rất sắc sảo, muốn giấu bà cũng không
dễ.
Thiên Trần buồn rầu: “Tiểu Vũ, cậu không biết đâu, các
giáo sư trong trường luôn so bì rất khắt khe, so bì học vấn, chồng con. Bố mình
chỉ quan tâm học thuật, mẹ mình không hài lòng về bố. Nghe nói bố mẹ A Dương là
công nhân bình thường, nhà còn bà ngoại, không có tiền hưu trí, bản thân anh ấy
chỉ làm việc cho một cửa hiệu máy tính, mẹ mình nghe thế không ưng.
Cậu cũng biết tính mẹ mình, rất bảo thủ, dù mình đã nói, A Dương rất có chí, có
thể tự lập nghiệp, nhưng mẹ không tin”.
Tiêu Dương tốt nghiệp trước cô hai năm, anh
không làm việc cho cơ quan nhà nước mà nhận lắp ráp và sửa chữa máy tính. Anh
nói với cô nhất định có ngày anh sẽ lập công ty máy tính riêng. Thiên Trần còn
rất tự hào khi nói đến ước mơ của Tiêu Dương, cô tin anh làm được.
“Thiên Trần, cậu làm phóng viên hai năm, một Đào Thiên
Trần hăng hái năng nổ trong công việc đâu rồi? Chuyện này, nên do cậu quyết
định, không phải sao? Cậu lấy chồng hay là mẹ cậu?”. Nghiêu Vũ cũng thấy lạ,
trong chuyện tình cảm Thiên Trần luôn nhu nhược.
“Bố mẹ quá kì vọng vào mình, mình không nỡ làm họ
buồn”.
“Vậy cậu chia tay với Tiêu Dương đi!”.
“Tiểu Vũ! Cậu biết tớ và Tiêu Dương”.
Nghiêu Vũ không nói nữa, bảo Thiên Trần và Tiêu Vũ
chia tay khác nào sấm mùa đông, tuyết mùa hè.
Tình cảm của Thiên Trần và Tiêu Dương rất tốt, Nghiêu
Vũ thực lòng ngưỡng mộ họ. Nhưng quan điểm của Đỗ Lối lại khác, Đỗ Lối từng
nói, “Điều kiện quá chêch lệch, sớm muộn cũng tan”.
Vì vậy Nghiêu Vũ càng không ưa Đỗ
Lối, cảm thấy Đỗ Lối ngày càng thù địch với thế giới, cả thế giới dường như méo
mó trong mắt cô ta. Đỗ Lối cười nhạt nói: “Không tin cứ chờ xem!”. Lúc này cô
bỗng nhớ tới lời Đỗ Lối ngày trước, lẽ nào điều kiện gia đình không tương xứng
thì không thể đến với nhau?
“Tiểu Vũ, cuối cùng cậu đã mặc váy rồi?”. Thiên
Trần bỗng nói sang chuyện khác.
“Công ty chẳng còn ai mình buộc phải đi. Đành đổi quần
áo với Tiểu Trần cùng phòng”. Nhắc đến chuyện mặc váy, Nghiêu Vũ lại nhớ tới
ánh mắt nhạo báng của Đỗ Lối. “Hôm nay Đỗ Lối nhìn mình giống như nữ hoàng nhìn
kẻ ăn xin. Lại còn vị phó tổng họ Hứa nữa, cũng hùa theo cô ta, chắc anh chàng
đã bị cô ta trói chặt rồi”.
Trước đây có lần Thiên Trần đã hỏi tại sao hai người
là bạn từ thời trung học, lại luôn đối đầu, Nghiêu Vũ không trả lời. “Tại sao?
Đỗ Lối đẹp hơn cậu, thành tích cũng tốt hơn, cậu có điểm gì làm cô ta ngứa
mắt?”. Thiên Trần vẫn băn khoăn lại hỏi chuyện đó.
Nghiêu Vũ im lặng một lát mới nói: “Cũng không biết cô
ta muốn tranh gì với mình”. Cô cười cười, “Bây giờ mình lại mong cô ta câu được
vị phó tổng kia, nhanh chóng gả vào nhà giàu. Hai người một xướng một tùy bắt
mình uống rượu, cứ như thông đồng với nhau!”.
“Oạp!” Có tiếng nước động, một người đàn ông to cao từ
dưới hồ vùng dậy, nhảy lên bờ, mình khoác khăn tắm thong thả đi đến.
“Ối!” Nghiêu Vũ và Thiên Trần cùng sợ hãi kêu lên. Họ
đã cố tình chọn chỗ vắng để nói chuyện, người này đến từ lúc nào? Anh ta nghe
được bao nhiêu tâm sự của họ? Thiên Trần nghiêm giọng: “Ai? Sao lại trốn ở đó,
người hay ma?”.
Khi ngang qua hai người, Hứa Dực Trung không thèm
nhìn, cũng không nói gì đi thẳng.
Hứa Dực Trung không thích không khí ồn ào ở bàn tiệc,
tìm chỗ vắng ngâm mình trước khi hai người đến, nghe hai cô gái nói chuyện anh
rất hiếu kì, thấy họ không phát hiện ra mình, cũng lặng lẽ nằm dưới nước vừa
ngắm trăng vừa nghe. Ai ngờ cuối cùng câu chuyện họ lại chuyển sang gắn anh với
Đỗ Lối, khiến anh rất bực. Anh ghét nhất các mối tình công sở, huống hồ đã có
không ít lời bàn tán, gán ghép anh với Đỗ Lối, một cô gái xinh đẹp, rất năng động,
từng làm nghiêng ngả không ít chàng trai của công ty. Lúc này lại nghe nhắc tới
chuyện đó anh không chịu nổi, đành nhảy lên bờ, bỏ đi.
Ngẩn ra hai giây, Nghiêu Vũ và Thiên Trần nhìn theo
bóng Hứa Dực Trung, cả hai tức giận đấm bùm bụp vào nước. “Thiên Trần, anh ta
là kiểu người gì không biết, lại nghe trộm chúng mình nói chuyện!”.
Vừa rồi nói nhiều chuyện riêng tư như vậy bị anh ta
nghe hết, Thiên Trần cũng bực, vò đầu nói: “Hôm nào mình viết bài, nhân hiện
trạng các loại suối nước nóng mọc lên nhan nhản, chẳng biết thật giả thế nào.
Mình sẽ làm phóng sự điều tra suối này có đúng là suối khoáng tự nhiên, cho họ
điên đầu một phen!”.
Nghiêu Vũ bật cười: “Như vậy là là công báo tư thù! Có
điều, cậu là dân xứ này, trước kia không nghe nói ở đây có nguồn suối khoáng tự
nhiên sao?”.
“Không! Chẳng nghe thấy gì hết, rất nhiều khu nghỉ
dưỡng khai thác suối nóng đều có vấn đề, cho nên ta lấy cớ tuyên truyền cho họ,
để điều tra!”. Thiên Trần cười đắc ý.
Nghiêu Vũ cười ha hả: “Hay đấy, phóng sự lấy tiêu đề “Thực
trạng suối nước nóng ở thành phố A!”.
Thiên Trần gai người vì tiếng cười của Nghiêu Vũ:
“Tiểu Vũ, cậu cười nghe sợ quá!”.
“Sợ à? Có thù phải báo! Tính mình tốt thế, đối với ai
cũng tốt! Vậy mà dám nhìn chúng ta bằng ánh mắt đó! Mình sẽ vào vai thực tập
sinh đi theo cậu, chúng mình cùng đến phỏng vấn!”. Nghiêu Vũ hạ lệnh, “Xét công
lao mình giúp cậu giấu bố mẹ để cậu và Tiêu Dương phong lưu suốt bốn năm đại
học, cậu phải giúp mình đập anh ta một trận!”.