Mua Nhầm Trợ Lý Về Làm Bạn Giường (Nguy Lan Diễn Sinh)

Chương 27


Đọc truyện Mua Nhầm Trợ Lý Về Làm Bạn Giường (Nguy Lan Diễn Sinh) – Chương 27

Phùng Đậu Tử thầm hỏi có phải y sắp biến thành cây. Cây xanh theo đúng nghĩa đen, rễ cắm thẳng xuống mặt đất.

Có khả năng tự quang hợp?

Mỗi ngày chỉ cần nắng, gió, không khí và nước là có thể sống tốt!

Con mẹ nó chứ, họ Phùng y méo phải cái cây!!!!! Phùng Đậu Tử đen mặt túm cái gối ngủ ném thẳng vào góc tường.

Nếu có là cây thì cái cây của y cũng là cây ăn thịt người. Không đời nào là lũ thực vật tầm thường hạ đẳng, chỉ biết hít không khí sống qua ngày.

Nhu cầu sinh lý của y tương đối cao. Đàn ông mà, lại ở độ tuổi xấp xỉ ba mươi, sung mãn tràn trề khí huyết. Một ngày bắn vài ba phát súng còn thấy không đủ.

Trước kia, y là kẻ dập dìu trăng hoa. Mỗi tuần đều tìm người đẹp mua vui, em gái nào thuận mắt thì cùng nhau lăn giường. Lăn đến nỗi hoa cả đầu óc, vận dụng hết bản lĩnh khiến mỹ nhân dưới thân cơ thể rã rời quấn quýt hôn y đẫm lệ thút thít xin tha. Phùng Đậu Tử mới buông tha cho nàng một mạng. Tuy vậy, y lại không cho đó là cuộc sống phóng túng hay tự xem chính mình t*ng trùng thượng não – cái mà Hà Khai Tâm vẫn thường trêu chọc Phùng tổng, bộ anh ta thanh bạch lắm sao, đối với nhu cầu chính mình đều nhắm mắt làm ngơ? Trừ phi Hà Khai Tâm không mang nửa bộ gen của nhà họ Phùng, may ra y còn tin. (Sa: ý anh là cả nhà họ Phùng đều là t*ng trùng thượng não =)))

Đàn ông độc thân tìm nhân tình qua đêm, thỏa mãn dục vọng, ân ân ái ái, thân thể cận kề…đây chính là chân lý. Kiềm nén khát khao giải phóng sẽ dẫn đến rất nhiều hệ lụy. Hơn hết bọn người như Phùng Đậu Tử lại là dân kinh doanh, bao nhiêu áp lực dồn nén. Chỉ có trên giường mới thoát ra được bản tính hoang dại từ sâu trong tâm khảm. Nếu nhu cầu đáp ứng không đủ sẽ rất khó coi, khí tức dồn nén lâu ngày đến khi phát nổ chỉ có mà tan xương nát thịt. Lũ cấp dưới công ty X. nên cảm thấy hạnh phúc vì Phùng Đậu Tử luôn có đời sống tình dục đều đặn để duy trì bộ mặt lãnh đạo thân thiện, ôn nhu đối với bọn họ. Bằng không ở công ty này không chỉ có một Vưu Đông Đông chịu đựng sự dày vò áp bức của y.

Phùng Đậu Tử là người, không phải thần. Làm sao có thể tu thân dưỡng cây côn giữa đũng quần ngoan ngoãn suốt mấy ngàn năm giống vị Trảm hồn sứ nào đó trong bộ truyện y từng xem. Haizzz, vị đó cũng vì che lấp dục vọng dữ dội quá, đến khi bùng cháy suýt nữa để cả thế giới diệt vong. (Sa: –. — lại chém)

Diệt vong đó! Thấy chưa? Đã đủ đáng sợ chưa? Kẻ khác không sợ thì Phùng Đậu Tử bắt đầu cảm giác sợ rồi đó.

Bởi vì trước đây dù cho công tác bận rộn, Phùng tổng vẫn rất chăm chỉ lăn giường ít nhất một tháng phải được đôi ba lần. Nhưng mà, bây giờ đã hơn ba tháng lẻ năm ngày, đại gia bảo trong quần không được một lần xuất binh hoàn chỉnh. Lại còn liên tục bị ám sát, tưởng cả đời y biến thành phế nhân luôn rồi. Đáng lẽ cái ngày y trở lại bình thường, nhất định phải mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm, làm tình…phải, chính là làm đến tay chân rơi rụng, làm đến không còn bắn được nữa mới thôi.

Nhưng mà Phùng Đậu Tử có lẽ điên rồi!

Y điên nên mới nhắm trúng Vưu Đông Đông.

Vì điên nên mới vì hắn mà nhẫn nhịn. Nhẫn đến mức ngu ngốc. Nhẫn đến mức muốn biến thành cây.

Không phải cây ăn thịt người. Mà đích xác là cây xương rồng ở giữa sa mạc nắng cháy, không có lấy giọt nước để cầm hơi.

Vậy mà tên đầu đất đó vẫn không thèm để ý đến tâm can, suy nghĩ của Phùng tổng.

Cứ cho mồm y nói sẽ đợi hắn nhưng mà…đứa ngốc này đừng nhất nhất tin nó là thật chứ. Phùng Đậu Tử nhiều lúc còn không muốn tin những gì y nói ra, tại sao hắn cứ ngốc như vậy, cứ nhất quyết tin lời y nói. Ngu ngốc, chính là ngu hết chỗ nói.

Đàn ông nhu cầu sinh lý bất mãn tâm tình rất tệ. Phùng Đậu Tử không ngoại lệ. Có điều y sinh ra để làm Ảnh đế đáng tiếc sinh mệnh lại ép y trở thành nhà lãnh đạo khiêm nhường, độ lượng, ôn nhu… ừ, ôn nhu…cả nhà mấy người ý. Phùng Đậu Tử vẫn nở nụ cười thật tươi, thật rạng rỡ. Vẫn phải đẹp đẽ hoàn hảo dù nội tâm tổng giám đốc Phùng chỉ muốn xé toạc bộ vest khuôn phép trên người rồi lao lên sân thượng gào thét thật lớn. Vâng, y ước mình biến thành Hulk, một tên xanh lè xanh lét – là một cái cây luôn đúng không?

Nhưng Hulk à? – Phùng Đậu Tử xoa xoa cằm, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn xuống thứ nằm giữa hai chân một chút, càng nhìn càng chăm chú. Nghiêm túc đánh giá rằng đại gia hỏa của y nhất định không phải nhỏ. Có bảng so sánh kích thước dương v*t của các nước trên thế giới từng khuấy đảo mạng xã hội đặc biệt thu hút đám nam giới, họ Phùng y từng soi qua vài lần. Phùng Đậu Tử tự tin nói rằng mình là người Trung Quốc nhưng sở hữu hàng Mỹ xịn xoài hẳn hoi. Dài, dày dặn chắc tay còn rất có kỹ thuật hấp sướng kẻ khác.

Có điều nếu biến thành Hulk, thứ đó có phải rất khập khiễng. Sẽ hóa lớn hơn mấy lần. Lớn quá chưa chắc đã tốt. Dù y bị ám ảnh cảnh tượng mình hóa thành gã khổng lồ xanh như một con King Kong điên loạn túm lấy Vưu Đông Đông nhảy từ tòa nhà này qua tòa nhà khác lao thẳng vào rừng rồi xé toạc quần áo trên người hắn. Một mảnh không chừa. Dùng chiếc lưỡi lớn thô ráp liếm láp khắp toàn bộ thân thể mềm mại đó – da thịt hắn mềm như chính con người hắn, mỗi lần ôm Phùng Đậu Tử đều muốn dùng sức ghì chặt thêm một chút, khối nhuyễn thịt ngọt ngào này…phải liếm đến mức toàn thân hắn nhuốm đầy nước bọt của y mới thôi. Sau đó…eo ôi, một ngón tay của Hulk đã đong chặt cái lỗ thịt nhỏ nhắn. Đừng mong thêm ngón thứ hai cũng đừng mơ đút cây côn bự chà bá vào cái hang động đó. Nhất định xé Vưu Đông Đông thành hai mảnh luôn. Hừ, tên khổng lồ chết tiệt. Chênh lệch kích thước đến ngu ngốc. Cuối cùng y vẫn là tên động dục bất mãn, tự chơi với bàn tay phải của mình.

“Phu….ùng tổng…” chất giọng gấp gáp nhẹ hẫng cùng cái lắc tay nhè nhẹ lôi Phùng Đậu Tử từ cõi mộng tỉnh lại. Y ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt ngáo ngơ đáng giận của đứa nào đó. Luôn ám ảnh tâm trí y. Giờ thì hay rồi, quả nhiên là nghiệp báo. Kẻ bị y hành hạ bỡn cợt hiện tại chả cần làm gì cũng đủ khiến Phùng Đậu Tử anh minh thần võ chết lên chết xuống.

Phùng Đậu Tử nhoẻn miệng cười.

Đông Đông, cậu nói xem, có phải có vòng hào quang đang tỏa sáng trên đầu tôi?

Sự lương thiện này, khiến tôi đau đớn quá!

“Phùng tổng, anh không khỏe ư?” Vưu Đông Đông thì thầm, lo lắng nhìn Phùng tổng – vị lãnh đạo đang ngồi ở vị trí chủ trì trong cuộc họp. Là cuộc họp cổ đông cực kỳ quan trọng!!! Và y thay gì lắng nghe cái vị nào đó thuyết trình về dự án lâm li thống thiết đến nỗi tuốt mồ hôi hột. Thì Phùng đại nhân chỉ chăm chú cúi mặt nhìn đâu đó dưới gầm bàn – có thể là chân của y hửm? Nhìn đến nhập tâm thơ thẩn.

Lãnh đạo lơ mơ trong cuộc họp. Ai dám quấy rầy tâm tư của sếp lớn. Bên cạnh Phùng tổng luôn có tay trợ lý đang cắm đầu tốc ký, ghi chép lại toàn bộ diễn biến, nhất định sẽ tường thuật lại cho y sau. Miễn sao Phùng Đậu Tử không trốn họp. Vậy là tốt rồi!

Ai cũng thấy vậy là tốt, chỉ duy Vưu Đông Đông hiểu y đang không tốt chút nào.

Tình trạng Phùng Đậu Tử ngẩn người đã kéo dài một thời gian. Ở nhà không nói, khi trong văn phòng lại càng tĩnh mịch im lặng ngẫm nghĩ. Hỏi gì y chỉ ậm ừ rồi tiếp tục trầm tư. Lâu lâu thoát ra tiếng thở dài nặng trĩu.

Rốt cuộc là y bị cái gì vậy? Thật sự so với trước đây, chẳng thà Phùng Đậu Tử cứ mắng mỏ, la hét vào mặt hắn để trút bỏ hết áp lực, căng thẳng trong lòng y. Sau đó liền trở về bình thường. Tràn đầy sinh lực. Phùng Đậu Tử không phải là tuýp kiệm lời hay ít nói. Ngôn từ y dùng một ngày vừa đủ, có khi rơi vào im lặng nhưng sẽ không quá lâu. Mà Phùng Đậu Tử mỗi khi không nói gì có bao giờ là dấu hiệu tốt đâu.

Cuộc họp này đối với Phùng Đậu Tử chưa bao giờ là vấn đề lớn. Y đã tham khảo các bảng hợp đồng, kiến nghị, đều đã có phương án phát triển lối đi mới. Cực chẳng đã cấp trên nhà y – Phùng Hi gửi tối hậu thư xuống ý chỉ nếu y còn dám bỏ họp, tự quyết định mọi việc thì ông ấy nhất định sẽ gọi Vưu Đông Đông đến và hai người sẽ có cuộc hội thảo nhỏ.

Ok, Vưu Đông Đông thật sự rất sợ Phùng Hi. Chỉ cần nghe thấy tên ông ấy liền nằm thấy ác mộng đến cả tuần. Về việc này, Phùng Đậu Tử tuyệt đối không hài lòng. Tại sao trong giấc mơ của hắn lại có hình bóng của người khác??? Dù mơ đẹp hay ác mộng cũng chỉ được một mình y xuất hiện. Dám để người khác ám ảnh đầu óc, tên đầu đất này… Phùng Đậu Tử bực lắm nhưng nghĩ tới nói ra sẽ khiến Vưu Đông Đông nghĩ y là người nhỏ nhen.

Vì vậy buổi sáng thứ hai đầu tuần hơi se lạnh, mới có một Phùng tổng ngoan ngoãn trong bộ âu phục màu xám khuôn phép ngồi tại phòng họp. Tâm tư phức tạp cho đến vài tiếng sau mới chịu kết thúc.

Phùng Đậu Tử quay về văn phòng trước, còn Vưu Đông Đông vì có điện thoại nên ra ngoài một lúc sau mới trở vào cùng y.

Chỉnh lại cravat, áo vest ngoài tươm tất Vưu Đông Đông mở cửa. Căn phòng làm việc ngoài tiếng điều hòa nho nhỏ thì hoàn toàn im lặng. Bóng tối gần như ngự trị cả không gian khi tấm rèm che được kéo lại bao phủ toàn bộ khung cửa kéo dài từ trần xuống sàn nhà. Chỉ còn le lói vài đốm ánh sáng nhỏ hiu hắt đầy yếu ớt.

Hắn cận thị lại bị bóng tối tấn công có chút hoảng hốt, khó khăn đảo mắt xung quanh, cố xác định xem có Phùng Đậu Tử ở đây hay không. Tại sao y lại che rèm, việc mà y rất ghét làm.

Đang muốn lên tiếng gọi thì một âm thanh bật mở vang lên. Chiếc đèn trang trí có hình dáng cánh lá phong tỏa sáng trên bàn nhỏ thường đặt cạnh ghế sô pha Phùng Đậu Tử hay ngồi. “Đông Đông, lại đây!”

Cẩn thận khép cửa, Vưu Đông Đông nheo mắt, ánh đèn vàng vọt, yếu ớt soi sáng một vùng nhất định xung quanh. Bao quanh vẫn là bóng đêm.

May mà đồ đạc trong phòng bày trí thoáng rộng, nên hắn thuận lợi đi đến chỗ Phùng Đậu Tử mà không va vấp chỗ nào với cái thị lực nghèo nàn của mình.


Phùng Đậu Tử nằm nghiêng người trên ghế dài, một phần bóng tối bao phủ hầu như thân thể y. Con người khí chất lãnh đạm khi còn ở phòng họp mỗi khi chìm trong màn đêm đều trở nên mong manh, phức tạp. Hàng mi y thật dài, khẽ chớp. Một bàn tai vươn ra ý bảo Vưu Đông Đông đến gần mình. Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía xa xa.

“Phùng tổng…tôi…” mấy câu nói lộn xộn nuốt hẳn xuống bụng, Vưu Đông Đông vẫn ngoan ngoãn nắm lấy bàn tay kia, tự đưa chân ngồi xuống bên cạnh y.

Dạo gần đây, Phùng Đậu Tử trở nên rất nghiêm chỉnh. Mặc dù lâu lâu vẫn không kiềm chế được bản thân mà trêu hắn đỏ mặt, sẽ động tay động chân ôm ôm ấp ấp, có khi sẽ năn nỉ để hôn lên môi hắn. Đều sẽ xin phép trước mới hành động. Còn giương đôi mắt đen tròn vô tội, hệt như đứa con nít đòi được yêu thương đáp ứng.

Không còn tự động bẻ khóa mò vào nhà hắn, hay tự lẻn lên giường hắn giở trò.

Phùng Đậu Tử vẫn thường xuyên đến nhà hắn, nấu cơm, giúp hắn dọn dẹp nhà cửa, có khi sẽ hướng dẫn hắn vài chiến lược mới, hắn không thuộc bộ phận kinh doanh nhưng mỗi khi nghe y thảo luận về công việc đầu tư liền thấy y soái khí nhường nào. Kiêu ngạo, lãnh đạm nhưng tràn trề sức sống. Từ ánh mắt đến giọng điệu đều sắc bén không khác gì hùng ưng mạnh mẽ bay lượn giữa trời xanh. Lâu lâu Vưu Đông Đông phải lén rời ánh mắt đi nơi khác vì chỉ sợ kéo dài lâu, cứ chăm chăm lướt nhìn con người anh tú kia liền không giữ nổi quả tim nơi ngực trái. Hắn thích y. Thật sự đã yêu Phùng Đậu Tử mất rồi!

Mắt hắn đăm đăm trên sườn mặt nhá nhem nửa sáng nửa tối của Phùng Đậu Tử, bàn tay buông xuôi dưới sàn muốn đưa lên chạm vào nó. Lại không đủ dũng khí để tiến tới chỉ im lặng chờ đợi Phùng Đậu Tử lên tiếng.

Như mọi khi.

“Tôi có bệnh thì phải” y thở hắt một cái. Giống như có cái gì kiềm nén sâu sắc lắm.

“………” Vưu Đông Đông giật mình. Hai tay hơi siết chặt. Cái răng nhỏ không kiềm được cắn cắn môi dưới.

“Đông Đông, có cái này tôi thắc mắc mãi, hiện tại không thể không hỏi cậu” giữa bóng tối đôi đồng tử của y hóa thành những đóm lửa nhỏ, sáng lấp lánh. Tay Phùng Đậu Tử vờn đùa lên mái tóc Vưu Đông Đông, nhẹ nhàng mân mê.

“Phù….ng tổng…chuyện gì ah?”

Không phải là Phùng Đậu Tử đang đắn đo về thứ tình cảm y dành cho hắn đấy chứ. Có phải đã cảm thấy đuổi theo hắn đủ mỏi mệt, phát hiện ra hắn vẫn chỉ là tên Vưu đầu đất nhàm chán. Một chút tương xứng với y đều không có. Quyết định cho hắn một cú đo ván!

Phùng Đậu Tử ngồi thẳng dậy. Để Vưu Đông Đông ngồi dưới đất giữa hai chân y. Từ trên cao thâm trầm nhìn hắn, bóng tối càng khiến vẻ mặt y đặc biệt nghiêm nghị “Vưu Đông Đông, tôi hỏi cậu, cậu phải trả lời thành thật. Được chứ?”

Khó khăn ngẩn đầu nhìn kẻ quái dị kia, Vưu Đông Đông gật gật tỏ vẻ đã hiểu. Mặc dù trong lòng gào khóc cấp trên nhà hắn lại muốn bày ra cái trò gì.

“Cậu có cảm tưởng gì về tôi?”

“…………” Vưu Đông Đông không hiểu vì sao Phùng Đậu Tử cứ liên tục bị ám ảnh về việc này. Mấy ngón tay y lượn lờ trên da mặt hắn, đắn đo nhìn Phùng Đậu Tử, hắn thở nặng một hơi “Anh đối với tôi rất tốt, thật….sự đó!” ngoại trừ lúc bắt nạt hắn ra, cấp trên nhà hắn cũng được xem là thanh niên ưu tú thời đại mới.

“Nói dối!” Phùng Đậu Tử bĩu môi. Giọng sặc mùi hờn dỗi, tay y nhéo nhéo hai má mặt Vưu Đông Đông – đây là đang trừng phạt hắn? “Trước đây tôi đối với cậu rất tệ, đúng không?”

Mắt Vưu Đông Đông mở to thiếu điều muốn nói lắp “K…kkhông phảiii…đâu, tôi nói thật mà…” hắn dừng lại một chút, cơ thể đông cứng, ánh mắt Phùng Đậu Tử trầm lặng không hề có chút tin tưởng nào. Y đang cực kỳ bực bội. Hắn nào muốn chọc giận y. Vị đại gia hỏa đó hôm nay lại ăn trúng thuốc nổ?

Hắn nói dối tệ vậy sao?

Trong đầu khẽ ngẫm nghĩ, hay là cứ một lần thành thật với y “Ph…ùng tổng, anh phải tin tôi. Lúc trước anh thường trêu chọc tôi, luôn…la mắng tôi…thật ra lúc đó tôi chỉ hơi giận anh. Nhưng nghĩ lại anh mắng tôi cũng đúng lắm…” hắn cười gượng, khóe môi méo xệch, tay vô thức gãi gãi đầu, trông rất ngốc nghếch lại khiến Phùng Đậu Tử nhìn đến ngơ ngẩn “Tôi bản tính vụng…về, làm gì cũng khập khựng, chính tôi còn thấy chính mình rất phiền….anh là cấp trên mắng tôi cũng là chuyện bình thường. Có lắm lúc ép tôi tăng giờ làm, ngay cả ngày lễ cũng không được nghỉ. Ừm, đều tính tiền đủ cả nên tôi không để bụng đâu. Nhiều khi…đưa tôi đi công tác bất kỳ lúc nào anh muốn, còn có lúc nửa đêm bắt…tôi phải dậy để đưa đồ đến cho anh, có khi cả ngày cứ cau có nhìn tôi…à là do mặt tôi nhiều lúc nhìn cũng gây đau thị giác cho người khác mà…cà phê tôi mua không hợp ý liền phải chạy tới lui đổi đến khi anh hài lòng, có khi màu cravat tôi mang là màu anh ghét anh liền bắt tôi tháo ra nhưng trang phục không chỉnh tề liền bị trừ lương…có lúc đánh hợp đồng văn phong tẻ nhạt cũng bị anh mắng một trận, có lần anh bị nhiệt miệng cả ngày cáu bẳn cũng chỉ lôi tôi ra trì….triết…một chút. Có lần anh đi hẹn hò liền gọi tôi đến để vác đồ cho hai người thoải mái mua sắm, mua nhiều đến nỗi túi này nối túi khác, tôi biến thành cây treo đồ di động, khu thương mại đó cũng thật…rộng nha. Còn nhờ tôi mua dùm bao cao su mang đến nhà giúp anh lúc buổi trưa do anh bận, mua nhầm size liền bị ăn mắng….” hắn dừng lại, thì ra mấy chuyện này hắn đều nhớ rất rõ, lúc đó hắn chỉ dám nghĩ họ Phùng kia làm người giàu thì hay lắm sao, cứ thế mà bắt nạt hắn, cả ngày không nghĩ ra chuyện hành hạ hắn liền mất vui. Không nhắc tới thì thôi, nói ra rồi tư vị ấm ức lâu ngày liền trỗi dậy. Vẻ mặt Phùng Đậu Tử hiện tại như giẫm phải phân. Hóa ra trong bụng hắn ghim y nhiều vụ như vậy. Biết mình trước đây đối với hắn không tốt, nhưng không ngờ tệ đến muốn khóc. Y muốn khóc thật đó!

Khụt khịt mũi, hai tay chà xát mặt mày, Phùng Đậu Tử bất lực ngả người về phía sau, tựa đầu lên thành ghế, miệng lẩm bẩm “Muốn cạo đầu đi tu luôn cho rồi!”

A, không phải chứ? Hắn chỉ mới oán trách mấy câu, Phùng Đậu Tử liền muốn xuống tóc luôn sao? Vưu Đông Đông há hốc, không ngờ có ngày lãnh đạo lại đạt giác ngộ cao ngất. Không biết nên vui hay nên sợ đây?

“P…Phùn…gg tổng an…nnhhh không được nói bậy” tay hắn lay lay đầu gối y chỉ thấy hàng mi Phùng Đậu Tử chớp chớp “Mấy chuyện đó là quá khứ. Tôi từ lâu không để…ý tới nữa…tôi không có thù ghét gì anh đâu. Anh phải tin tôi!” hắn thành thật nói, nói gấp đến mức thiếu điều muốn nuốt luôn cái lưỡi. Hắn không nghĩ Phùng Đậu Tử lại để tâm mấy lời nói của hắn. Nhắc lại mấy chuyện trước kia hắn uất ức chứ, nhưng Phùng Đậu Tử tính tình quái gở vì cái lí do vụn vặt mà giữ hắn bên mình, cũng đã thấy y tâm lý không được bình thường. Hắn trước nay luôn khoan dung với người khác, với vị lãnh đạo này sau vài chuyện chỉ đành mắt nhắm mắt mở. Một phần vì mức thu nhập cao, thứ hai hắn còn nợ y một ân tình. Làm sao hắn có thể ghét y đây.

Cơ thể đổ vật xuống ghế, y khe khẽ kêu lên “Tôi thật là đáng thương mà”

“A…anh sao vậy? Đau bụng hả?” Vưu Đông Đông lo lắng hỏi.

Phùng Đậu Tử trừng mắt. Đáng thương với đau bụng thì liên quan gì? Tên ngốc kia ngoài đau bụng thì không thể nghĩ y đau thứ khác sao? Y cảm thấy buồn cho cái EQ tẻ nhạt của Vưu Đông Đông.

Nắm lấy bàn tay đang sờ loạn trên người mình, đồng thời vươn tay giữ gáy Vưu Đông Đông kéo hắn đến gần hơn. Sức hắn chả có bao nhiêu, Phùng Đậu Tử muốn hắn tới liền lôi hắn nhẹ bẫng.

Vưu Đông Đông ngơ ngác, đôi mắt đen mở to, làn môi hồng nhuận lúc nào cũng ươn ướt hé mở. Da hắn trắng, trắng vô cùng luôn. Dưới ánh đèn tựa như màu gốm sứ đang phát sáng. Trong veo, tinh tế. Hắn bình thường nhìn từ xa đơn giản là ngũ quan hài hòa có nét điển trai thu hút mấy cô gái mới lớn. Nhưng ở cự ly gần mới nhận ra đường nét ấy đáng yêu nhường nào, chân thật, thuần khiết đến bao nhiêu. Phùng Đậu Tử càng lúc càng nghĩ y có bệnh. Đã quá si mê con người đối diện. Thay vì động tay động chân vồ hôn lên hai cánh môi ngon ngọt đó, y chỉ đơ mắt nhìn hắn. Tôi sắp hóa thành cây mất rồi!

“Vưu Đông Đông, cậu nói xem tôi có phải rất tội nghiệp không?” không đợi hắn trả lời, y tiếp “Người tôi đối xử tệ hết chỗ nói lại là người tôi yêu thích. Hỏi sao người ta không thể nào tiếp nhận tôi” thở dài khe khẽ, mang theo một bầu trời nặng trĩu. “Tôi như vậy, hết thuốc chữa rồi, có khi nên lên chùa tu cho xong”

Đối diện vẻ cún con rấm rứt sợ bị bỏ rơi giữa đêm đen giá lạnh của cấp trên. Vưu Đông Đông ngàn lần không biết nên an ủi y thế nào. Chỉ dám nghĩ y không nên đi tu, cổng chùa thanh tịnh y đừng vào gây chuyện. Tội ác này mà đổ vấy lên đầu hắn, họ Vưu hắn không cách nào chịu nổi.

“P…hùng tổng, anh đừng nói bậy…”

“Tôi không nói bậy! Cậu nói không ghét tôi, không giận tôi nhưng suốt mấy tháng qua luôn tránh né tôi. Là cậu sợ gia đình tôi gây khó dễ?” Phùng Đậu Tử cau mày.

“Không ah!” Vưu Đông Đông lắc đầu. Phùng Hi lâu lâu vẫn gửi tối hậu thư nói hắn nên suy nghĩ kỹ, có ngầm ý đe dọa nhưng chung quy vẫn là khuyên bảo. Nói rằng con trai ông ấy không phải người tốt đẹp gì, nếu hắn không sợ chết cứ nhảy vào, ông không cản nữa. Chỉ duy sau này bị Phùng Đậu Tử phụ bạc thì đừng trách người nhà Phùng gia bạc bẽo. Là do hắn chọn sai!

Còn bà và mẹ Phùng Đậu Tử, tâm tư phụ nữ lắng đọng sâu sắc, so với Phùng Hi ý tứ rõ ràng rành mạch còn khó hiểu hơn mấy lần. Nhưng họ tuyệt đối không có ý gây khó dễ cho hắn. Hôm qua mẹ Phùng Đậu Tử gọi điện thoại hỏi thăm, biết y đang nấu cơm liền ca thán đứa con này chưa từng chịu xuống bếp nấu ăn cho ai bao giờ. Nhất định lần sau hai người về nhà Phùng gia, Vưu Đông Đông phải bảo Phùng Đậu Tử trổ tài cho cả nhà xem. Vưu Đông Đông có thể tưởng tượng ra người bên kia đang cười vui vẻ đến mức nào.

Nghĩ tới Phùng phu nhân, hai má hắn liền đỏ ửng. “Đậu Tử rất thích ăn dâu, cháu nên tham khảo” lúc hắn ngớ ra bà liền tốt bụng giải thích “Là lotion, đứa ngốc! Đời ta chưa thấy ai ăn dâu cẩn thận như nó. Ta hi vọng trên giường nó cũng sẽ nhẹ nhàng với cháu như vậy. Đừng trố mắt nhìn ta, ta là mẹ nó. Thừa biết con ta nắm vị trí nào mà”

…….thật sự mà nói thì họ gần như không thèm quan tâm đến mối tình trái khuấy của con trai cưng nữa rồi.

Mẹ Phùng Đậu Tử từng nói với hắn, cha mẹ nào mà không thương con, hi vọng nó có cuộc sống ấm êm yên ổn. Nhưng nếu đứa con đó có trở nên khác thường, miễn sao nó đừng gây họa chốn nhân gian, thì dù biến thành cái gì cũng đều là con của bọn họ. Nên Phùng Đậu Tử yêu ai, lựa chọn ai, miễn sao y hạnh phúc, bà sẽ liền yêu thương đối tượng y chọn như con của mình. Bà sẽ không ép buộc Phùng Đậu Tử cả đời trốn sau bức màn nhung bí ẩn nào đó.

Đời người ngắn ngủi, hạnh phúc là thứ vô định mong manh, hà cớ gì cứ phải bẻ cong cuộc đời mình.


“Gia đình anh cũng rất tốt!” hắn thì thầm, âm thanh nhẹ tênh hòa tan vào tiếng vi vu máy điều hòa.

Đến lúc này tâm trạng Phùng Đậu Tử thiếu điều muốn nổ luôn, bàn tay đặt trên vai hắn siết mạnh một cái “Tôi hiện tại đã đối tốt với cậu, gia đình tôi không hề ngăn cấm. Vậy thì tại sao cậu vẫn không chấp nhận?”

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Phùng Đậu Tử vẫn là Phùng Đậu Tử. Dù suy nghĩ tới lui vẫn là thích quyết định mọi thứ theo ý mình. Y đã nghĩ thứ gì tốt chính là tốt, xấu chính là xấu. Đi ngược lại ước nguyện mong cầu của Phùng Đậu Tử chính là tội ác.

Vưu Đông Đông đảo mắt, thầm nghĩ, hắn quả là chả có mấy phân lượng trong mắt Phùng Đậu Tử. Y chỉ cần y thích, gia đình mình chấp nhận thì mọi sự cứ thế thành chương. Tâm tư suy nghĩ của Vưu Đông Đông đều ném ra sau đầu.

Cứ cho sự thật Vưu Đông Đông đã yêu Phùng Đậu Tử nhưng yêu và hoàn toàn tin tưởng chính là hai khái niệm khác nhau.

Mà sự tin tưởng hai người bọn họ muốn lại rất cách biệt.

Vưu Đông Đông kiểu người thuần túy, thứ hắn muốn là mối tình chân phương, thành thật, hai người bình đẳng đối đãi, không tính toan. Là những chuỗi ngày song hành, là những cái nắm tay nhẹ nhàng, nụ hôn thắm thiết và những cái ôm dịu dàng. Nhưng Phùng Đậu Tử, y có muốn cái đó?

Đôi đồng tử trong veo nhìn Phùng Đậu Tử không chớp, lộ vẻ thẩn thờ. Làn môi hắn hé mở phảng phất nét phiêu lãng mơ hồ. Trong ánh đèn vàng vọt, mọi tế bào bên dưới Phùng Đậu Tử trở nên đặc biệt mẫn cảm. Như hàng vạn con kiến nhỏ đang chạy lộn xộn trêu đùa dây thần kinh, chọc y muốn điên lên.

Phùng Đậu Tử cúi xuống hôn lên môi Vưu Đông Đông. Ban đầu hắn hơi hoảng hốt, hai mắt mở to, hàng mi cử động khẽ vọ ngứa làn da trên mặt y. Rồi sau đó cũng nhanh chóng hé miệng để Phùng Đậu Tử hôn sâu hơn. Y cẩn thận mút máp vành môi mềm mại dày dặn, y yêu chết môi hắn. Nếu có thể chỉ muốn cắn rụng nó xuống, nuốt thẳng xuống bụng. Đảm bảo không ai có thể chạm đến nó. Ngoài y! Phùng Đậu Tử!

Đến khi buồng phổi căng đầy, cấp thiết đòi không khí, Phùng Đậu Tử mới buông Vưu Đông Đông ra. Ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng, đôi mắt ẩn nước, khoang mũi điên cuồng hít thở. Phùng Đậu Tử trên môi hắn, khẽ cười “Tôi rất có mị lực đúng không?”

Hai vệt đỏ trên gò má Vưu Đông Đông kéo dài đến tận hai tai. Hắn cố gắng che giấu sự trào phúng. Lãnh đạo có vấn đề về tâm lý nhà hắn, y biết chính mình đẹp cũng đừng nên phô bày thô thiển thế chứ. Khác nào mèo khen mèo dài đuôi. Nếu Phùng Đậu Tử mà là mèo sẽ là tên hoàng thượng kiêu căng, khó chìu chuộng nhất. Và hắn – con sen tội nghiệp nhất của thế kỷ.

Dù trong đầu diễn ra mấy câu chế giễu, Vưu Đông Đông ngoài mặt chỉ hơi gật đầu. Hai tay Phùng Đậu Tử cố định mặt hắn, khiến hắn phải luôn nhìn vào mắt y. Hàng mi đàn ông gì mà vừa dài, vừa cong. Ánh nhìn sâu thẳm, lại rất sáng. Tại sao đôi mắt đẹp tựa hồ thu này lại gắn thẳng lên ác ma này? Đúng là lừa gạt nhân loại.

“Có cảm giác gì? Sau khi hôn tôi?” Phùng Đậu Tử trầm giọng, không cho phép Vưu Đông Đông né tránh, giữ chặt gáy hắn. Bàn tay y lướt xuống phần ngực đang phập phồng của Vưu Đông Đông “Khi tôi chạm vào đây? Rất thích?” môi thì thầm lên vành tai hắn nóng rực, âm thanh có chút đục “Hay những lúc chúng ta quấn quýt bên nhau. Khi cậu rời đi, thằng nhỏ trong quần tôi đều muốn nổ tung. Đều rất khổ sở để nó phóng thích, khi tôi đang tự thỏa mãn…bằng tay mình, cậu cũng biết đúng không?”

Hắn sợ hãi mở to mắt. Rồi nhanh chóng cụp mi đi hướng khác, xấu hổ cắn môi.

“Cách đây hai hôm, tôi đã lấy quần lót của cậu bao lấy thằng nhỏ của mình, xóc nó trong tuyệt vọng. Đến khi tinh dịch phun trào khiến cái quần ướt nhẹp, tôi vẫn không thể thỏa mãn. Bất giác tôi đã tưởng tượng rất nhiều thứ…suy diễn rất nhiều điều. Cũng rất hối hận! Hối hận vì sao ngày đó lại dừng lại. Tôi vốn dĩ đã mua cậu. Nghe lời thì tốt, cưỡng bức cũng được. Chỉ cần chiếm được cậu…ngày đó cứ thế, có lẽ tôi đã không nghẹn như bây giờ” Vưu Đông Đông xanh mặt khi nghe thấy giọng y càng lúc càng trầm khàn, hơi thở Phùng Đậu Tử nặng nề và hắn liếc mắt liền bắt gặp giữa đũng quần y đang nhô lên.

Nuốt ực một cái.

Nhu cầu Phùng Đậu Tử rất cao, Vưu Đông Đông biết rõ. Số lần trước đây hắn mua giúp bao cao su cho y không ít. Cũng khá ganh tị với cái kích cỡ khủng khiếp y có. Hắn cũng là đàn ông! So sánh nhất định sẽ thương đau nhưng không nghĩ không được. Ông trời có cần nhất thiết bất công vậy không?

Và việc Phùng Đậu Tử thường xuyên thủ dâm sau khi hai người có chút thân mật, Vưu Đông Đông biết. Hắn đều chạy chối chết về phòng, khép chặt cửa, cố xóa bỏ những cảm xúc ham muốn dâng trào trong huyết quản. Để mặc Phùng Đậu Tử bên ngoài muốn làm gì thì làm. Hắn rất sợ chỉ cần buông thả bản thân vào y lâu thêm, hắn sẽ không giữ nổi chính mình nữa.

Hắn biết điều đó thật bất công với Phùng Đậu Tử. Nhưng hắn sợ.

Dục cầu bất mãn, đối với đàn ông rất khó chịu. Phùng Đậu Tử lại càng khó khăn gấp mấy lần. Y chịu đựng đến ngày hôm nay, Vưu Đông Đông còn có chút ngạc nhiên.

Nhưng cái gì dồn nén lâu ngày cực kỳ không tốt.

Cái người hắn đang đối phó lại không phải kiểu đơn thuần, trong sáng gì cho cam. Y thẳng thắn và điên cuồng vào lúc ít ai ngờ tới nhất. Khi đi đến điểm cực hạn, dù phía trước có là trường thành cao ngất, cũng sẽ một mất một còn với nó. Liền túm lấy, dồn nén con mồi vào đường cùng, cưỡng chế đến khi nó hoàn toàn nghe lệnh y.

Và hiện tại, chính hắn đang bị y dồn vào bức tường. Trực tiếp đối diện với ham muốn sâu thẳm y luôn kiềm nén.

Có lẽ y đã không thể tiếp tục để bản thân chịu đựng thêm nữa.

“Phù…ng t…ổng…” hắn run rẩy gọi y, ánh mắt mơ hồ, trái tim sợ sệt.

“Nếu là trước đây, tôi nhất định đã đè nghiến cậu trên giường. Mặc cậu gào thét cứ thế thúc mạnh vào sâu cơ thể cậu. Ban đầu sẽ hơi khó chịu, nhưng nhất định rồi sau đó cậu sẽ thích nó. Có lần cái lỗ ướt át đó đã nuốt hết một trái dưa leo, nhìn cậu….rất ngon lành…” ừ thì lần đó là do hắn trúng thuốc, xuân tình dâng cao, so với lần đầu tiên y chứng kiến cơ thể hắn khiêu khích dâm đãng trong cái đuôi cáo kia, còn kích thích gấp mấy lần.

Cái lưỡi đỏ chót liếm liếm vành môi khô khốc, bao nhiêu thèm muốn đều phô bày rõ ràng. Một chút e dè cũng không thấy.

Phùng Đậu Tử muốn Vưu Đông Đông. Từng nấc cơ thể của hắn, đều khiến y thèm khát.

Vùng sa mạc này y đi đến mệt rồi.

“An…annhhh…” Vưu Đông Đông lắp bắp. Muốn thoát ra nhưng Phùng Đậu Tử không cho hắn cơ hội, ghì mạnh tay lên gáy hắn khiến hắn cau mày vì đau.

Cổ hắn bật cong một đường khi môi Phùng Đậu Tử ấn mạnh lên yết hầu, vừa hôn vừa cắn, mấy cái răng không nương nhẹ mà miết lên làn da yếu ớt. Vưu Đông Đông ngửa đầu trên bàn, nín nghẹn hơi thở. Cố nén tiếng rên, khi trái táo trên cổ liên tục bị cắn nuốt, cái miệng tham ăn kia tấn công dồn dập lên nó. Mấy ngón tay níu lấy bắp tay Phùng Đậu Tử, Vưu Đông Đông khổ sở xin y dừng lại. Sẽ để lại dấu vết. Đây là công ty, y không nên làm vậy.

Nhưng Phùng Đậu Tử làm lơ, y say mê chơi đùa với trái cổ mong manh nơi yết hầu của hắn. Trắng mịn, sinh động và thơm ngon. Cảm nhận vật nhỏ kia cử động lên xuống né tránh như chính tiếng rên nức nở của chủ nhân, Phùng Đậu Tử nhếch môi, le lưỡi rê vẽ xung quanh trái táo ấy. “Ư…ưmmmm…” hắn thoát ra tiếng kêu nỉ non. Hít thở khó khăn, hắn há mồm cố hớp hơi. Cảm nhận từng luồng khí nóng chập chờn cuộn trào ở bụng dưới. Phùng Đậu Tử nâng cơ thể căng thẳng của hắn lên, đặt hắn ngồi gọn trên đùi mình. Hăng hái tra tấn chiếc cổ thanh mảnh, trái cổ thon nhọn đang nức nở từng cơn.

“P…hu…ùng….t…tổng…đừng mà…à” tay hắn siết lấy lớp vải áo sơ mi của Phùng Đậu Tử. Khổ sở cựa quậy, cố thoát nhưng vòng tay y như gọng kiềm siết chặt lấy hông hắn. Cái mông nhỏ vô tình đưa đẩy trên đũng quần nhô cao bên dưới. Túp lều thô ráp ma sát mạnh mẽ quanh kẻ mông khiến hắn xấu hổ muốn chết, tay chân càng túng quẫn. Lâu lắm rồi mới “vận động mạnh” cùng Phùng Đậu Tử, Vưu Đông Đông không biết phải đối phó thế nào. Hắn rõ ràng cao hơn y, nhưng thể trạng yếu ớt như sên, còn Phùng Đậu Tử thì không khác con sư tử đến mùa động dục là mấy. Vưu Đông Đông quẫy đạp một lúc thì kiệt sức. Ngửa cổ thở phì phò. Miệng vừa mở ra, cánh môi liền bị ngậm lấy. Phùng Đậu Tử đưa lưỡi vào trong khoang miệng hắn, giành giật từng tấc đất, từng luồng oxi ít ỏi còn xót lại.

“Chỗ này cứng rồi?” giọng nói, vành môi y vấn vít trên tai hắn. Vưu Đông Đông rướn người hít ngụm khí lạnh khi điểm trọng yếu giữa hai chân được một tay to lớn bao lấy, âu yếm vuốt ve xoa nắn. Lực động vô cùng nhẹ nhàng lại dứt khoát. Vưu Đông Đông thanh niên tình trường ít ỏi, bị bàn tay hư hỏng kia khiêu khích một lúc liền từ từ dựng thẳng đứng.

Môi bị quấy phá hôn muốn ngưng thở, hạ thân bị người ta thao túng, từng tế bào trở nên rạo rực hồi hộp trong từng hơi thở đứt quãng, gò má đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi.


Đầu óc hắn dần trở nên trống rỗng. Thân thể lả dần, mệt nhừ. Hoàn toàn trái ngược với thể trạng bừng bừng sức lực của Phùng Đậu Tử – kẻ đang không ngừng trêu chọc, khiêu khích từng điểm mẫn cảm trên cơ thể hắn.

Trong bóng tối nhập nhòa ánh đèn. Khẽ thấy bờ vai y đang nhấp nhô chuyển động bên trên, quần áo cả hai dần lộn xộn, hơi thở y nóng hầm hập phả quanh hõm cổ Vưu Đông Đông, mùi hương nam tính theo phản xạ tự nhiên hòa lẫn với mùi nước hoa y hay dùng quấn lấy toàn bộ khứu giác của hắn đến mù mịt.

Hắn biết Phùng Đậu Tử sẽ không dừng lại! Dù cho có hay không…hắn vốn không thể chống trả y.

Hắn từng nghĩ Phùng Đậu Tử thật sự sẽ đợi hắn. Sẽ vì hắn mà kiên nhẫn. Nhưng hắn….đã muốn y một lần giữ lời hứa với mình.

Thật là ngu!

Phùng Đậu Tử chìm sâu trong men chiến thắng lẫn ham muốn tột độ. Chỉ cần y muốn, với sức Vưu Đông Đông làm sao chống trả y nổi. Vờn đùa, ép buộc hắn một phen, đứa ngốc kia liền buông vũ khí. Y nhất định sẽ khiến hắn yêu thích việc làm tình với mình. “Đô…ng Đông…” y tha thiết gọi tên hắn, rê môi từ hõm cổ lên gò má hắn.

Ẩm ướt và lạnh lẽo!!!

Bừng tỉnh, Phùng Đậu Tử vội vàng bật dậy, nhấn công tắc tự động dưới bàn. Đèn phụt sáng khắp phòng.

Hai gã đàn ông, kẻ ngồi, người nằm trên ghế. Quần áo rối bời, tóc tai lộn xộn.

Đôi mắt Phùng Đậu Tử lộ vẻ hoảng hốt. Y vươn tay chạm vào bờ vai run rẩy của hắn. Thân thể nằm nghiêng, mái tóc sẫm màu rối loạn che đi phần nào khuôn mặt, nhưng vẫn thấy rõ từng giọt nước mắt lăn dài, ủy khuất xen lẫn giận dữ.

Y ghét lúc Vưu Đông Đông cau mày. Bởi vì lúc đó chắc chắn hắn đang rất khó chịu. Mà ở đây là với Phùng Đậu Tử?

“Đông Đông” y đắn đo lên tiếng. Bàn tay bất chợt bị chặn lại, tưởng chừng Vưu Đông Đông sẽ thô bạo đẩy ra nhưng hắn chỉ đơn giản nắm giữ rồi thả tay y ra.

Đây là ý gì?

Cơ thể thon gầy trượt dậy, Vưu Đông Đông lầm lũi dùng mu bàn tay quẹt mấy giọt nước mắt, khẽ thở dài, hàng mi cụp xuống.

Khoảng cách giữa y và hắn chỉ cách nhau vài gang tay nhưng Phùng Đậu Tử tưởng chừng Vưu Đông Đông đã hóa thành người khác. Xa cách với y, không trực diện đối mặt với y. Phùng Đậu Tử ghét việc này. Hắn không được phép lạnh lùng như vậy!

“Đồ ngốc” Phùng Đậu Tử bực bội gắt khẽ, tay vò vò mớ tóc sau gáy.

“………” hắn suy trì sự im lặng.

Và Phùng Đậu Tử ghét điều đó.

Phùng Đậu Tử trừng mắt với hắn một hồi, lại không hiểu sao chống đỡ không bao lâu, khí tức lại như trái bóng lủng cứ thế xẹp xuống. Y không thể dùng sự quá đáng trước kia đối với hắn nữa.

Mặc kệ hắn có vùng vẫy hay tức giận hét vào mặt mình, Phùng Đậu Tử vẫn cứ thế ôm lấy hắn. Không nói lời nào. Chỉ đơn giản giữa hắn trong vòng tay. Cái thân này thật gầy, y lên thực đơn tỉ mỉ, chăm hắn còn kỹ hơn chăm heo, mà hắn vẫn mỏng gầy như vậy. Đứa ngốc, tôi thật lòng muốn có được cậu mà!

Y dịu dàng hôn lên mái tóc dày, thoang thoảng mùi dầu gội bạc hà. Chờ đợi hắn bình tâm lại.

Thật may Vưu Đông Đông vốn tốt tính, cực kỳ nhẫn nhịn. Sau đó cũng không làm gì quá phận, ngồi yên để Phùng Đậu Tử hóa thành con bạch tuộc quấn lấy mình.

Một lúc sau hắn mới nói, giọng nói có phần trầm đục “Anh….đối với những người trước đều như vậy?”

Phùng Đậu Tử nhướn mày, chả cần suy nghĩ liền hỏi lại “Như thế nào?”

“….thô lỗ – sỗ sàng…!” như đối với tôi ấy.

“…………” Phùng tổng bất giác thấy má mặt đau điếng.

“…………” Vưu Đông Đông thở dài, tựa như đã tự có câu trả lời cho mình.

“Họ đều tự lăn lên giường, đâu có phải như cậu, khiến tôi vất vả đuổi theo…” Phùng Đậu Tử chậc lưỡi, lại thấy Vưu Đông Đông khẽ cau mày liền biết mình lỡ miệng “Ban nãy, tôi là không cố ý ah! Tôi xin thề!”

Lời thề của anh không đáng một xu. Trong lòng Vưu Đông Đông khinh bỉ nghĩ. Ngón tay vô thức chạm lên cổ. Đau rát. Hẳn là để lại mấy cái dấu dâm đãng lên đó rồi. Hắn nghẹn giọng.

“Cậu phải hiểu cho tôi…tôi là đàn ông…” Phùng Đậu Tử tỏ vẻ ủy khuất trình bày khổ tâm.

Uhm, chẳng lẽ tôi không phải???

“Đàn ông nảy sinh ham muốn với người yêu là sai?” tiếp tục thanh minh.

Chả sai, nếu anh không có ý định cưỡng bức người kia. Vưu Đông Đông lười đáp lời y.

“Tôi nghẹn ba tháng rồi. Dục cầu bất mãn, tôi sợ có ngày thằng nhóc này sẽ rụng luôn mất. Nó chỉ đang sống đúng chức năng của mình, cậu đừng nhẫn tâm thế chứ” Phùng Đậu Tử ngao ngán than thở, Vưu Đông Đông muốn đứng dậy liền bị y lôi lại “Đừng giận. Tôi là không chế được…” y không cam tâm mở miệng.

Vưu Đông Đông cắn môi. Tự hỏi vì sao bản thân lại mang lòng yêu cái người tâm hồn đồng bóng, quái gở này. Hai tay hắn siết lại thành nắm đấm.

“Tôi sẽ không ép cậu nữa, khi nãy tôi đã dừng lại còn gì. Đừng giận tôi có được không?”

Cổ họng nghẹn đắng, bên phía Phùng Đậu Tử vẫn cứ nũng nịu bên cạnh năn nỉ hắn. Vưu Đông Đông đành chịu thiệt nói mình không giận y. Phùng Đậu Tử liền cười toe toét, nụ cười thắp sáng cả vùng không gian tĩnh mịch.

Vưu Đông Đông nghẹn đắng, thật vô phương cứu chữa tình trạng ẩm ương hai người. Phùng Đậu Tử vùi đầu lên cổ hắn, cười hì hì. Hắn hơi co người, muốn né tránh mấy trò quấy rồi kia. “Đông Đông…”

“Vâng…?” Vưu Đông Đông đành trả lời, sau lần gọi tên thứ ba.

“Tôi v…vẫn muốn…” bàn tay không chịu yên phận lại lững lờ quanh hông hắn, trước khi nó kịp tiến xuống dưới, Vưu Đông Đông đột ngột đứng dậy. Khiến con bạch tuộc Phùng Đậu Tử – bám dính hắn nãy giờ mất đà rớt thẳng xuống nệm ghế.

“Xin…n lỗi anh, Phùng tổng, tôi nhớ ra đã để quên tài liệu ở phòng họp. Sẽ quay lại sau…” vừa nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy biến khỏi phòng.

Cánh cửa đóng lại vồn vã, tai Phùng Đậu Tử đinh đong. Mắt mở to chớp chớp. Cậu ta dám….

Vuốt vuốt tóc, chỉnh lại quần áo, Phùng Đậu Tử bật cười.


Vưu Đông Đông dạo này đã thăng cấp rất nhiều. Rất biết cách từ chối y!

Liếc mắt xuống đũng quần, mấy ngón tay miết miết cái cằm trơn nhẵn, Phùng Đậu Tử méo xệch. Cây gậy kia vươn cao sừng sững thật khó coi. Tự tạo họa rồi!

Cái gì đó xoẹt qua đầu. Mặt y đen giống như thiên thạch va thẳng vào Trái Đất. Lật đật lấy điện thoại. Gào ầm lên “Vưu Đông Đông cậu mau vào nhà vệ sinh giải quyết cái của nợ kia đi!”

Dám mang bộ dạng gợi tình hư hỏng đó chạy rông ra ngoài. Vưu Đông Đông muốn câu dẫn hết cái công ty này sao?

Vưu Đông Đông ngơ ngác cầm điện thoại. Thầm nghĩ lãnh đạo lại có bệnh? Nhưng rồi nhớ ra vấn đề phát sinh khi nãy, tư vị phức tạp hẳn. Rồi đảo mắt khinh bỉ, Phùng Đậu Tử nghĩ ai cũng t*ng trùng thượng não như mình. Súng bắn ngàn phát không biết mệt? Hắn ổn, cảm ơn vì đã quan tâm.

Nằm ngửa người trên sân thượng lộng gió. Hắn thầm cảm ơn mấy lời khuyên từ vị bằng hữu tốt bụng kia, bằng không đã bị Phùng Đậu Tử ăn tươi nuốt sống rồi.

“Lần đầu tiên tôi thấy Đậu Tử kiên nhẫn như vậy. Có lẽ nó rất thích cậu. Nhưng đừng vì vậy mà mất cảnh giác. Mấy tên hay động dục như Đậu Tử kiềm nén lâu ngày rất dễ làm liều. Cậu nhắm đánh lại nó không?”

“Cái này…thật không có phương pháp!” hắn làm sao dám đánh y chứ.

“Đậu Tử nó coi vậy nhưng mạnh lắm. Lần trước tôi còn bị nó đánh suýt nữa hư hết mặt mũi…”

“Thật xin lỗi anh!”

“Nó không xin lỗi tôi thì thôi, Tiểu Vưu liên can gì mà xin lỗi tôi. Đứa này xấu tính quen thói rồi, hết thuốc chữa” đầu dây bên kia ai nha mấy tiếng. “À, lúc thằng oắt đó muốn giở trò. Cậu hãy khóc đi!”

“Hả?”

“Nó từng lỡ miệng tâm sự với tôi là nó rất sợ thấy người tình lúc đang lâm trận mà bật khóc. Cảm giác nó ép buộc người kia sẽ khiến nó thấy tội lỗi….ừm, ngoại trừ lúc nó khiến cậu sướng đến khóc…”

“Vậy mà cũng được ư?” hắn ngờ vực hỏi.

“Nhân cách Đậu Tử có chút vấn đề nhưng nó về mặt cảm xúc yêu đương rất cố chấp. Lúc gặp nguy cái gì đáng thử thì nên thử phải không?”

“Vâng…cảm ơn anh, bác sĩ Hà!”

“Sau này Tiểu Vưu đừng gọi tôi là bác sĩ Hà nữa. Cũng nên thay đổi xưng hô đi”

“A, cái này….”

“Khai Tâm ca! Nhớ đấy!”

Giơ tay chắn trước mắt, che đi phần nào ánh sáng của Mặt trời. Dù là tiết trời mùa đông nhưng bầu trời vẫn sáng bừng rực rỡ. Sắc mặt Vưu Đông Đông dần tươi tỉnh hẳn.

“Cảm ơn anh, Khai Tâm ca!” hắn thì thầm.

Thanh thản buông xuôi chính mình. Để những suy nghĩ bay theo làn gió. Hắn lại lần nữa bỏ trốn. Trốn chạy khỏi Phùng Đậu Tử!

Mình sẽ còn trốn chạy đến bao giờ?

Hai tay chán nản gác chồng lên mắt. Che lấp ánh sáng. Hắn nhớ đến gương mặt y, chất giọng trầm đục, những âm thanh nhục dục và khao khát của y. Bản thân hắn cũng sắp chống đỡ không nổi nữa.

Hắn cũng rất muốn Phùng Đậu Tử. Muốn trao tất cả cho y. Một lần dứt khoát hết mọi thứ.

Trao trọn yêu thương, ham muốn hắn hằng che giấu.

Chỉ là trong trái tim hắn luôn tồn tại những nỗi đắn đo.

Điện thoại ting lên báo tin nhắn tới.

Một cái của kẻ rắc rối nào đó, vẫn giọng điệu ra lệnh hách dịch “Nhanh về, đi ăn trưa. Tôi đói!”

Và từ một danh tính lâu không liên lạc “Tiểu Vưu, bao giờ quay về Thượng Hải? Bọn này nhớ cậu! Vị trí của cậu vẫn giữ nguyên, đợi cậu quay lại.”

Môi mím chặt, Vưu Đông Đông thở dài. Cất điện thoại đi, mênh mang đôi mắt phía trời xa. Những kỷ niệm trước kia ở nơi đất khách quê người đột ngột ùa về. Không kiềm được mà mỉm cười.

– —————-

Phùng Đậu Tử cảm thấy mình điên rồi.

Dòng máu nóng cuồn cuộn chạy sôi sục trong huyết quản. Y muốn giết người. Thật sự muốn giết người.

Bàn tay nhuốm đầy máu của y giữ chặt lấy cơ thể Vưu Đông Đông – đang run rẩy sợ hãi. Khóe mắt không kiềm được giọt nước nóng hổi rơi xuống, trượt dài trên gò má lạnh ngắt của hắn. Môi y hôn vội lên tóc hắn, trái tim đứt nghẹn từng cơn. “Đo…ông Đông…đừng sợ, có tôi ở đây rồi. Đừng sợ!”

Y không nên mang hắn đến đây.

Y nhớ lần đó, hắn ngốc ngốc gãi đầu “vạch tội” mình “Anh luôn tự tiện mang tôi đến nơi tôi không muốn…” nụ cười ngô nghê, vụng về.

Bây giờ đã không còn nữa!

– ——————–Tạm dừng

Đăng lên trước, sẽ Beta sau 😃

Hơn 8500 từ, good good.

Truyện không ngược. Tui không hề ngược gì hai bé Đậu Đông này nha. 😌 tui cưng 2 bé quá nhiều mà.

Hãy tung tim cho tui đi nào.

Truyện viết càng lúc càng dở, xin thứ lỗi. Thần lười nhập 🤣


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.