Đọc truyện Mua Nhầm Trợ Lý Về Làm Bạn Giường (Nguy Lan Diễn Sinh) – Chương 19
Vưu Đông Đông năm nay hai mươi sáu tuổi, sinh ra trong một gia đình trung lưu tại thành phố Y, bố mẹ đều là cán bộ nhà nước đã về hưu. Từ nhỏ đến lớn tính tình ổn định, hơi chậm giao tiếp một chút nhưng tư chất hắn khá thông minh, lại rất chăm chỉ nên sau khi học xong cao trung, liền thi đậu vào một trường đại học danh tiếng ở Thượng Hải.
Hắn tự nhận bản thân không có gì đặc biệt. Ngoại hình bình thường, đầu óc bình thường, miệng lưỡi tuy không tốt nhưng vẫn dùng được, đường nhân duyên thì cũng cho là tạm ổn đi. Hồi còn đi học ở Thượng Hải hàng tháng phụ mẫu đều trợ cấp cho hắn trên dưới năm ngàn tệ, số tiền không quá lớn nhưng đáng mơ ước so với đám bạn sinh viên nghèo khác đang sống lay lắt ở cái vùng đất đắt đỏ này. Hắn cũng được xem là thanh niên có chí cầu tiến, trong thời gian đi học may mắn tìm được chỗ làm thêm tại một công ty lớn ở Thượng Hải. Thù lao rất khá! Vừa có thêm tiền tiêu xài, vừa không lo chỗ thực tập sau này. Đến khi ra trường cứ thế dễ dàng thành nhân viên chính thức. Quan hệ từ cấp dưới đến lãnh đạo đều rất tốt đẹp. Tiền luôn rủn rỉnh trong túi.
Đời hắn cứ thế thong dong tự tại làm một anh chàng độc thân vui tính!
Tuy nói vậy nhưng đâu phải hắn chưa từng tính qua chuyện tìm cô nương nào đó để quan tâm. Nghĩ kỹ thì đường tình cảm của hắn có chút nhạt nhòa, buồn tẻ.
Hắn cũng từng có người để ý gửi thư tỏ tình hồi đi học mà lúc đó hắn nhát quá chả dám ra gặp người ta. Thế là lỡ mất chuyện tình yêu vườn trường trong truyền thuyết. Mãi đến lên đại học Vưu Đông Đông mới có được cuộc hẹn đầu tiên với một cô bạn xinh xắn lớp bên cạnh. Buổi hẹn hình như chỉ đi loanh quanh quán trà sữa, xem phim rồi dạo phố…hắn khi đó như chàng ngốc cứ lóng nga lóng ngóng cả buổi, nói năng không thành câu, chỉ đang nghĩ nghĩ gì đó. Đến khi đưa nàng ta về đến nhà, cũng là người ta chủ động hôn tạm biệt, Vưu Đông Đông đứng ngẩn một hồi mới bật được một câu “T…tớ nghĩ……c…chúng ta…không…hợ…p” lời còn chưa dứt gò má đã rát rần cùng tiếng bốp chát chúa. Tối đó hắn ôm cái má mặt in năm dấu tay ngủ.
Chia tay ngay từ buổi hẹn đầu tiên hắn không buồn mà còn cảm thấy thanh thản. Nếu thật sự không thích hợp thì nên thẳng thắn nói ra, còn hơn dây dưa hao tổn tâm sức đôi bên. Xui xẻo hắn lại đụng trúng nữ cường, ăn một cái bạt tai chá lửa.
Sinh tâm hoảng hốt cứ thế dẹp luôn chuyện hẹn hò linh tinh. Thầm nhủ đến khi chính thức đi làm thu nhập ổn định rồi hẳn tìm người phù hợp.
Có điều Vưu Đông Đông không ngờ mặc dù hắn đi làm có tiền, cuộc sống ổn định nhưng ở Thượng Hải kiểu con trai như hắn nhiều vô số kể. Tỉ lệ giới tính tại Trung Quốc đang chênh lệch đến đáng thương. Đàn ông quá nhiều, phụ nữ đã hiếm còn hay kén chọn đòi hỏi cao. Muốn tìm một cô gái để nghiêm túc hẹn hò rồi kết hôn… đây chắc chắn sẽ là một cuộc chiến đẫm máu.
Thứ hắn sợ nhất lại là máu! Hơn nữa hắn yêu hòa bình, nên thôi vậy. Ai yêu thì yêu, ai hẹn hò cứ hẹn hò, hắn cứ thế đi đi về về một mình suốt hai mươi mấy năm thành quen luôn.
Đến khi về lại quê nhà, cuộc đời hắn lại càng gắn bó với hai chữ độc thân. Công việc ở công ty bận rộn, hắn còn dính phải tên sếp điên. Suốt ngày lên cơn đuổi cắn hắn khắp nơi. Hại Vưu Đông Đông luôn trong tình trạng mệt mỏi, hết giờ làm chỉ muốn về nhà ngủ một giấc. Mỗi tối đều cầu nguyện ngày mai lương tâm lãnh đạo trỗi dậy buông tha cho cuộc đời hắn. Sáng sớm đến chiều tối đều ở cạnh Ngọc diện diêm la, tính khí nắng mưa thất thường, ra ngoài thì tỏ vẻ ta đây thanh cao tốt bụng vậy mà suốt ngày hành hắn lên bờ xuống ruộng. Thanh xuân dành hết thời gian đối phó mấy chiêu trò quỷ quyệt của ác ma, hắn còn cảm xúc đâu cho mấy chuyện hèn hò yêu đương.
Hắn đang ở độ tuổi nói lớn không quá lớn, trẻ thì cũng không còn trẻ nữa. Đàn ông tuổi này nếu chưa thành gia vợ con đầy nhà thì ít nhất cũng sẽ có một cô bạn gái.
Tuy hắn thần kinh thô, cảm xúc ít nhạy bén, rất ngốc nghếch trên phương diện yêu đương nhưng đôi lúc ngồi ngẩn người trong căn nhà vắng hắn cũng tủi thân lắm chứ.
Thầm nghĩ nếu hắn có người yêu sáng tối sẽ có cùng người ta nhắn tin trò chuyện đôi ba câu đùa sến sẩm vui vẻ, lâu lâu lấy điện thoại đọc tin nhắn của cả hai rồi tận hưởng cảm giác cười tủm tỉm hạnh phúc một mình, chứ không phải hộp thư đầy mấy nội dung ra lệnh cộc lốc từ cái vị lãnh đạo xấu tính nào đó, mỗi lần đọc xong chỉ biết méo mặt chửi thầm.
Bình thường có người đi dạo phố, mua sắm, cùng tạo nên những kỷ niệm lãng mạn yêu đương. Lúc ốm sẽ có người nấu cháo, ân cần chăm sóc hắn. Như vậy ấm áp biết mấy! Nhiều lúc bị ốm nằm lăn trong nhà một mình, mắt khô môi khô, nước mũi sụt sịt chảy ròng ròng khăn giấy chặn không kịp, thân hình đơn bạc giấu trong tấm chăn lớn liêu xiêu đi nấu bát cháo gói ăn đỡ…vẫn bị ác ma hiện hình triệu hồn đến nhà y nghe lệnh. Đến khi trợ lý mẫn cán trong cây đồ len mười mấy lớp, mũ khăn kín mít hít hà nước mũi gõ cửa, kẻ kia vừa nhìn thấy liền chề môi, đôi mắt đen xinh đẹp lộ vẻ khinh khỉnh, không một thương tiếc cứ thế phủi tay bảo hắn biến về đi kẻo lây bệnh cảm cho mình. Vưu Đông Đông còn chưa kịp tỉnh, y đã lạnh lùng đóng cửa. Để hắn bơ vơ bên ngoài ngơ ngác. Giá như…giá như hắn có người yêu nhất định sẽ lao vào lòng người kia khóc một trận, nhất định sẽ cùng hắn mắng chửi tên sếp độc tài nhẫn tâm để giúp hắn nguôi ngoai uất ức trong lòng.
Giá như hắn có một người để yêu thì thật tốt!
Người đó không cần dung nhan xuất chúng, học vấn hơn người, gia cảnh quyền thế, giàu có ra sao…hắn chỉ cần mỗi ngày cả hai ở bên nhau, người ta nấu ăn, hắn rửa chén, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nắm tay dạo phố, đôi khi trái tim rộn nhịp trong một khoảnh khắc vì bất ngờ bắt gặp nụ cười tươi đẹp, ánh mắt ấm áp của người đó giữa nắng mai.
Vưu Đông Đông đã từng mơ màng về một mối tình vụn vặt như vậy với một người con gái như bao gã đàn ông khác.
Cho đến lúc này, mơ ước đó vẫn âm ỉ trong tim. Chỉ là đã có chút không giống trước đây nữa.
“Đông Đông, Đông Đông!” chất giọng trầm thấp quen thuộc lôi hắn tỉnh dậy giữa hàng đống suy nghĩ mênh mang.
Hắn ngẩn người, hàng mi ngơ ngác chớp mấy cái. Phùng tổng…!
Bất chợt đối diện với gương mặt quen thuộc đang khó hiểu nhìn mình, khiến Vưu Đông Đông lúng túng khẩn trương cầm bát cơm lên ăn vội, không dám ngẩn đầu vì sợ bắt gặp ánh mắt đen láy mang đầy ý nghĩ xấu xa kia.
“Ăn cơm của cô Lý mấy ngày giờ đâm ra chê đồ tôi làm rồi sao?” Phùng Đậu Tử nhàn nhã nhếch môi. Giọng điệu hàm chứa ý vị châm chọc.
Đang ăn nghe y bâng quơ hỏi, Vưu Đông Đông nghẹn ngay cổ liền dừng lại, vô tội đảo mắt, ngập ngừng mở miệng thanh minh “Khô…không có ah! Sao tôi lại có thể…chê đồ ăn anh nấu chứ?”
“Nãy giờ cậu toàn ăn cơm trắng, có thèm đụng đũa vào món gì trên bàn đâu!” y thẳng thắn nói, chỉ tay lên mấy món ăn ngon lành vẫn còn nguyên xi. Chính là chưa có ai thèm dòm ngó ăn qua.
Thẩn thờ nhìn mấy món ăn bày biện đẹp mắt trên bàn, cắn cắn đũa, Vưu Đông Đông ái ngại liếc mắt quan sát thái độ của Phùng Đậu Tử, vẫn điềm nhiên nhưng rõ ràng y đang mất hứng. “Xin lỗi anh, Phùng tổng, là do…tôi mải mê suy nghĩ nên….”
Hắn cụp mắt, không lẽ thú nhận mình vì nghĩ đến người kia nên mới không tập trung ăn. Ngay cả nãy giờ nhai cơm trắng đầy mồm cũng không biết sao?
Còn không tạo điều kiện cho Phùng Đậu Tử cười đến hỏng cả mặt mũi. Chắc chắn y sẽ ngay lập tức dồn hắn vào mấy câu hỏi gây xấu hổ để trêu chọc.
Nên dù có đánh chết, hắn nhất quyết không nói ra!
Phùng Đậu Tử không bắt bẻ hắn, dù lông mày cau lại tỏ ý nghi ngờ. Y đơn giản dùng đũa gắp đầy thức ăn vào bát hắn, còn không ngừng lảm nhảm “Ăn nhiều một chút, cậu gầy lắm rồi đấy!”
Gương mặt y bị thương chỗ thì sưng vù chỗ thì bầm tím nhưng vẻ ngoài mỹ mạo kia vẫn không lẫn vào đâu được. Trong tim run rẩy từng đợt khi y chăm chú gắp từng món ăn cho hắn. Sự ôn nhu dịu dàng này khiến hắn có chút ảo giác nho nhỏ…Phùng tổng nếu là một tiểu cô nương thì sẽ thế nào nhỉ? Y tài giỏi lại đẹp, nấu ăn ngon, nếu không kể tới bản tính xấu xa, thích hành hạ chơi đùa người khác, độc mồm độc miệng thì chắc chắn sẽ là một người yêu hoàn hảo trong vạn người.
Sống lưng Vưu Đông Đông lạnh ngắt khi bất chợt nghĩ nếu để Phùng Đậu Tử biết được những gì hắn đang tưởng tượng, đảm bảo y sẽ mọc răng nanh rồi dịu dàng trói tay chân hắn sau đó sẽ đạp hắn từ tầng hai mươi lăm bay xuống đất mất.
“Là do công việc bên chỗ giám đốc Trần căng thẳng hay sao mà trông cậu xuống sắc thế?” Phùng Đậu Tử quan tâm hỏi han, khí tức lạnh lùng nhàn nhạt.
Hai má nhồi đồ ăn đến căng phồng, Vưu Đông Đông ngẩn lên, lắc lắc đầu “A….anh Trần rất…tốt!” thật thà đáp.
“Tốt hơn tôi sao?” Phùng Đậu Tử trào phúng nhếch môi. Trợ lý nhà y đúng là đứa ngốc. Hết Hà Khai Tâm, giờ đến lão Trần bên phòng kế hoạch…hắn tiếp xúc với đám người kia được mấy lần, được đối đãi ân cần một chút liền biến bọn họ thành thánh, nhắc tới đều hóa dương quang ngưỡng mộ. Thật chọc Phùng Đậu Tử tâm tư nhức nhối càng thêm bực bội.
Ai là người bỏ tiền mua hắn từ buổi đấu giá? Ai là người nấu cơm mỗi ngày cho hắn ăn? Ai là người bảo bọc hắn từng chút một?
Sao không thấy hắn đối với y ngưỡng mộ, thần tượng như vậy?
Sát khí lản tản trong không khí, bộ mặt ma vương của Phùng Đậu Tử ẩn hiện khiến Vưu Đông Đông cảm giác nguy hiểm, còn tự hỏi mình đã lỡ miệng vấn đề gì để Phùng Đậu Tử mặt nặng mày nhẹ như vậy.
“Phùng tổng….anh đối xử…với tôi cũng tốt!” hắn cúi đầu, ngập ngừng bồi thêm. Cay mắt nhìn chén cơm ngập thức ăn do y gắp cho, đâu đâu có ngọn lửa nhỏ cháy bùng trong tim hắn.
Lãnh đạo nhà hắn có lẽ không mấy hài lòng với câu trả lời qua quýt đó. Tiện tay gắp một miếng thịt cho vào miệng nhai, mặt Phùng Đậu Tử lập tức đanh lại, nhổ thức ăn trong miệng ra “Khốn kiếp! Họ Hà nhà anh nhất định tuyệt tử tuyệt tôn!” ôm má mặt bị sưng, độc ác phun ra câu nguyền rủa. Ăn cháo liên tục mấy ngày, tâm tình ác liệt muốn giết người luôn.
Lâu ngày mới được chứng kiến bộ mặt hung ác, cay nghiệt của Phùng Đậu Tử khiến Vưu Đông Đông có chút giật mình. Lấm lét đưa mắt dõi theo y, mặt mũi cau có méo xệch, chắc chắn là đang đau lắm. Nãy giờ Phùng Đậu Tử ngồi trên bàn, ngoài uống trà nhạt chính là không ăn gì khác. Khóe miệng bị rách rất tệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với con người không sợ trời đất như y.
Lời mắng chửi nhắc tới người họ Hà, Vưu Đông Đông không dám nghĩ người dính dấp đến việc khiến Phùng Đậu Tử bị thương lại là vị bác sĩ hiền lành, đoan chính, bề ngoài ôn nhuận thư sinh kia. Nếu hai anh em họ đánh nhau…hẳn là chuyện nghiêm trọng lắm. Nhưng tại sao bác sĩ Hà lại đánh Phùng tổng ra nông nỗi này? Vưu Đông Đông hoang mang suy nghĩ. Nhớ đến vẻ đẹp hòa nhã lẫn nụ cười dịu dàng của Hà Khai Tâm khiến Vưu Đông Đông có chút suy sụp. Hắn chợt nhận ra lúc Phùng Đậu Tử đối xử với người ngoài cũng như vậy, vô cùng lễ độ cung phép nhẹ nhàng, chỉ đối với người mình thực sự ghét mới lộ mặt thật. Đỡ trán thở dài. Người nhà Phùng tổng hóa ra toàn tập hợp những phần tử phân liệt nhân cách đáng sợ.
Thấy y vẫn ôm gò má, bực dọc mắng người, Vưu Đông Đông không nhịn được lo lắng. Đặt bát cơm xuống bàn, vòng qua chỗ y ngồi, muốn chạm vào mặt Phùng Đậu Tử nhưng sợ y đau, hắn cắn môi ngần ngừ lên tiếng “Phùng…tổng, rất đau sao?”
Mái tóc đen dài phủ rượi trước trán Phùng Đậu Tử che khuất phần nào ngũ quan lẫn khí tức tàn ác phát tán. Đôi môi mỏng hồng nhạt mím chặt cùng đôi mắt đen ẩn đầy căm tức, khiến vị Tổng giám đốc vẻ ngoài luôn tinh xảo thanh lãnh giờ lại phảng phất nét trẻ con đáng yêu. Vưu Đông Đông bất giác phì cười, khó tin Phùng Đậu Tử lớn hơn hắn hai tuổi, ngoại hình thật sự trẻ trung tươi đẹp hơn rất nhiều. Nhớ đến việc y từng gọi hắn hai tiếng mỹ nhân, Vưu Đông Đông thật muốn giúp y sửa lại. Gắn hai chữ này lên người y mới là xứng nhất.
Đào hoa nhập diện khiến ai nhìn thấy đều muốn yêu. Ngay cả ban đầu gặp mặt, Vưu Đông Đông cũng đã sững sờ một chút trước vẻ đẹp của y. Bất quá sau này bị đóa đào kia hành cho te tua nên mới nảy sinh bất mãn quên luôn mình đã từng rất ngưỡng mộ người này.
Ngẩn ngơ một chút khi thấy Vưu Đông Đông bật cười, nụ cười như hôn ám mẩn mê trong lòng Phùng Đậu Tử, hắn rất hiếm khi trước mặt y cười tự nhiên như vậy. Tuy nhiên hắn là đang cười gì vậy, y là đang bị đau nha. Vồ ôm lấy hắn, năm ngón tay bấu chặt trên cặp mông tròn trĩnh, vô lại đánh mạnh mấy cái “Lãnh đạo thụ thượng mà cấp dưới cười hạnh phúc vậy à? Muốn chết không?” còn trợn mắt đe dọa. Giọng điệu vừa trách phạt vừa mang ý đùa giỡn.
Vưu Đông Đông đỏ mặt, lúng túng đưa tay ra phía sau gỡ mấy ngón tay xấu xa của Phùng Đậu Tử ra nhưng y hướng mặt lên cười tà, ánh mắt nhiêu nhiêu như mèo “Tiểu Đông Đông à, gầy đi không ít thịt nhưng cái chỗ này…” lưu manh xoa nắn tới lui trên cánh mông được che chở bởi vải quần tây “…vẫn rất đầy đặn, nảy nở nha!” vỗ vỗ lên hai cái bánh bao căng tròn đó, chậc chậc lưỡi đánh giá.
Lúc này không biết mặt ai đen hơn ai, Vưu Đông Đông xấu hổ đến mức chỉ muốn ôm ngực thổ huyết.
Cái con người này sao lúc nào cũng có thể giở trò càn quấy, còn có thể mỉm cười một cách vô tội như vậy? Hắn thật sự hết cách đối phó với người nào đó mang họ Phùng mà.
“Ph…Phùng tổng, anh đừng nghịch nữa!” Vưu Đông Đông bất lực nhỏ giọng kháng nghị, vươn tay gỡ mấy cái móng heo trên mông xuống nhưng thân thủ Phùng Đậu Tử rất nhanh, vẫn dễ dàng ngồi xoay hắn mòng mòng. Chơi đến thật vui vẻ!
Sức khỏe Vưu Đông Đông không trâu bò như Phùng Đậu Tử, bị nghịch một chút liền thấm mệt, thở phì phò. Chán chường để y đùa.
Dù gì giờ này Phùng Đậu Tử cũng không thể làm gì hắn, để y táy máy phá phách bên ngoài chút cũng không mất mát gì.
“Phùng tổng, anh muốn làm gì?” Vưu Đông Đông hoảng hồn, vội vàng hỏi khi Phùng Đậu Tử bất ngờ bật dậy, dồn hắn về phía bàn ăn, gương mặt xinh đẹp phóng đại khiến hắn cật lực nuốt xuống nấy lần. Bị thương thảm vậy mà vẫn đẹp như thế…đúng là ông trời quá sức ưu ái cho đại ác ma này đi.
Phùng Đậu Tử im lặng, đôi mắt hoa đào chăm chú quan sát gương mặt ửng hồng của hắn, mái đầu y hơi nghiêng hơi thở phả đều lên làn da hắn, hai cánh môi khẽ chạm “Tôi đang rất đói ah!” y thì thầm.
Hắn trợn tròn mắt, bàn tay chống lên ngực Phùng Đậu Tử tạo khoảng cách, khó khăn nói “Vậy…tôi…nấu cháo cho anh!” hắn nấu ăn không ngon, nhưng kinh nghiệm nấu cháo gói mấy năm, chắc sẽ ổn thôi.
“Đừng nhắc đến cháo nữa!” Phùng Đậu Tử dứt khoát xén ngang suy nghĩ kia, há miệng ngậm lấy cánh môi dưới Vưu Đông Đông. “Tôi là muốn…a…hôn cậu!” nhu tình bày tỏ, ánh mắt đen láy ngập tràn si mê ham muốn.
Khi nãy y muốn nói một chữ “Ăn” nhưng lo Vưu Đông Đông nghe được hù sợ trái tim nhỏ bé đó chạy mất. May mà dừng lại được, Phùng Đậu Tử càng lúc càng bái phục khả năng kiếm chế của chính mình.
Lại không chịu nói tiếng người, Vưu Đông Đông thầm than. Nếu đói bụng thì phải ăn, hôn môi sao có thể no được? Hắn càng lúc càng lo cho não bộ lãnh đạo, có phải càng lúc càng hỏng nặng rồi không.
“Cả tuần không được hôn cậu, tôi thật sự rất nhớ ah!” Phùng Đậu Tử nghẹn giọng, ánh mắt long lanh như nước, nghe ra toàn là ủy khuất. Cứ như y phải chịu đựng cái gì đó ghê gớm lắm. “Còn phải tự xoa thuốc một mình, rất mỏi tay, haizz, tại sao thằng nhỏ của tôi ngay lúc bệnh vẫn dai sức như vậy…hại ông đây phải vuốt lâu lắm mới chịu bắn. Thật chọc tôi bực mình muốn chết!”
Vì vậy mà anh đi đánh nhau à?
Càng nghe y nói, thân nhiệt hắn càng tăng. Cứ thích nói ra mấy lời xấu hổ. Thở than cái gì, chẳng phải là đang tự khoe gia hỏa nhà mình sức trâu hay sao. Giờ mới biết xoa thuốc cho y là khổ à, lần nào hắn chả mất cả tiếng mới khiến quái vật giữa hai chân y phun dịch. Hắn có lần nào than vãn ư? Mới có một tuần lễ đã bất mãn rồi, thứ đó còn không phải gắn trên người y sao? Là hạnh phúc cả đời Phùng Đậu Tử sao? Nếu vậy chịu khổ một chút có xá gì mà ca thán? May mà Vưu Đông Đông tốt tính, bằng không đã muốn vung chân tung cho y một cước vào ngay đũng quần. Cùng là đàn ông với nhau, khoe mẽ thời gian sinh tồn của nhục côn là điều không nên chút nào. Khác nào sỉ nhục người khác yếu hơn???
Vưu Đông Đông vội vàng ngậm chặt miệng, xoay đầu né tránh hành động quấy rối càn rỡ từ Phùng Đậu Tử “Không…được” dứt khoát từ chối y.
“Sao vậy, cậu không nhớ tôi sao?” Phùng Đậu Tử thâm trầm hỏi, môi vẫn lượn lờ trên vành môi non mềm của Vưu Đông Đông, thích thú cảm nhận từng đợt run rẩy của cánh hoa hồng hào đó.
Hốc mắt cay nóng, Vưu Đông Đông bối rối, nếu không phải sợ y bị thương thật muốn vung tay cho hắn một cú đánh. Lúc nào cũng trêu đùa hắn. Nếu không nhớ y thì sao hắn lại mất ăn mất ngủ, đầu óc treo mây mấy ngày liền. Nếu không lo cho y thì lúc người kia không ở đây, hắn đã ngay lập tức bay nhảy vui chơi, việc gì cứ vật vờ trong căn dinh thự lạnh lẽo này. Không vì rất cả đều đó, sao hắn lại có thể vui mừng khi thấy y quay trở về.
Chỉ là hắn không thể hiện những cảm xúc này ra ngoài. Hắn không phải phụ nữ cũng không người yêu của y, để lộ những suy tư này…thực sự quá nguy hiểm.
“Đông Đông!” âm thanh tha thiết vấn vít bên tai, hắn nghĩ mình phát bệnh mất rồi. Trước khi môi Phùng Đậu Tử tiến tới, Vưu Đông Đông liền đẩy đầu về phía sau, vơ tay lấy đại một cái đĩa trên bàn chắn ngang giữa hai cánh môi. Mắt Phùng Đậu Tử trợn tròn, kinh ngạc chớp chớp. Hắn lắp bắp “K…kkk..không nên…hôn. Thức…ăn trong miệng…không nên ah! Mất vệ…sinh!”
Đơ ra một lúc, môi áp lên mặt đĩa một hồi, Phùng Đậu Tử mới ngây ra rồi bật cười khanh khách, lâu lâu lại ôm mặt suýt xoa “Haha, Đô…Đông….hahaha…cậu đó…đứa ngốc này!” thật biết cách cắt đứt hứng thú của y. Toan tính muốn nói gì đó để trêu chọc hắn nhưng thấy trợ lý nhà mình một thân âu phục cao ráo lịch lãm, hai tay lại ôm khư khư cái đĩa chắn trước miệng, chỉ để lộ đôi mắt nâu to tròn ngây ngô, da mặt mỏng ẩn hiện hai vệt đỏ, cuối cùng y lại không đành khiến hắn rối hơn nữa.
Nghĩ xem Vưu Đông Đông, tại sao tôi lại đối với cậu nhún nhường vậy chứ?
Nghiêm túc đứng đối diện với hắn, Phùng Đậu Tử chạm lên cánh tay gầy của Vưu Đông Đông, môi mỏng cong nhẹ “Vậy giờ ngoan ngoãn ăn cơm, sau đó tắm gội, đánh răng sạch sẽ rồi cho tôi hôn được không?” giọng điệu không khác bố già dụ dỗ con nít.
Vưu Đông Đông lại rất ngốc nghếch cứ thế gật gật đầu, hai má đỏ bừng. May mà có cái đĩa chắn trước mặt, bằng không hắn sẽ hóa thân thành quả cà chua chín mất.
Thấy hắn đối với mình vừa ngốc vừa đáng yêu, Phùng Đậu Tử chỉ muốn ôm bụng cười lớn. Hắn lớn bằng ngần này, cứ ngố vậy thể nào cũng bị kẻ xấu dụ bán mất thôi. Phải hảo hảo dạy dỗ tên ngốc này mới được.
Kéo vai hắn xuống một chút, Phùng Đậu Tử cảm thấy hơi phiền toái vì chênh lệch chiều cao của hai người bọn họ. Toàn bộ dinh dưỡng của Vưu Đông Đông đều dồn hết vào chân hay sao mà cao thế không biết. Hoàn hảo hôn nhẹ lên trán hắn, thở ra một hơi, khóe môi đau khẽ cong, dịu dàng nhìn vào đáy mắt trong veo kia, buông nhẹ một câu “Cậu cứ thế này…tôi sẽ thích cậu mất thôi.”
“……..” Vưu Đông Đông ngây người, tim lay động khi thấy hai cánh mi cong cong khẽ chớp.
Phùng tổng…những lời lừa gạt này, anh đừng dễ dàng nói ra như vậy có được không?
Hắn không muốn tự huyễn bản thân, cũng không dám tin bất cứ điều gì xuất phát từ người kia. Nhưng sâu trong đáy lòng lại thắp lên niềm mong chờ nho nhỏ. Một lời bày tỏ vụn vặt!
Như vậy cũng đã quá đủ rồi.
——————————————————
Rời khỏi phòng tắm, hắn loay hoay lau khô tóc. Ngồi lên giường, cầm điện thoại lướt mấy trang xã hội, thấy đám đồng nghiệp vẫn đang quay cuồng làm loạn ở sàn karaoke, quậy thật tưng bừng vui vẻ. Có kẻ còn bày tỏ tiếc nuối khi hắn không thể tham gia, hôm nay công ty chơi lớn mời vài nghệ sĩ tới hát hò, với ngoại hình bảnh bao bây giờ của hắn thể nào cũng được vài cô gái để mắt tới. Nói hắn tuổi này rồi đừng cứ lo bám theo Tổng giám đốc Phùng nữa, cũng nên tìm người nâng khăn sửa túi đi. Vưu Đông Đông chỉ biết thở dài thườn thượt.
Các người không biết tôi vướng vào cái lưới nhện nào đâu?
Vài tin nhắn mới gửi tới nằm trong hộp thoại…đều là của cô gái kia. Đọc những lời trách móc, thở than buồn bã ấy, khiến hắn chả biết phản hồi thế nào cho phải. Hắn thật sự không xứng đáng với người con gái đó. Chỉ là không biết làm cách nào để cắt đứt tư tưởng của cô.
Lòng dạ đang rối ren, hắn giật mình khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Mới hơn tám giờ tối, vẫn chưa đến giờ mà.
Đặt điện thoại về tủ đầu giường, hắn ra mở cửa. Y như rằng Phùng Đậu Tử đang chống tay lên thành cửa nghênh ngang cười cười với hắn, trên tay còn cầm theo bát thuốc màu sắc vô cùng kỳ quái. Né người để y bước vào trong, Vưu Đông Đông tư vị phức tạp. Cứ như có hàng ngàn con kiến nhỏ bò lạo nhạo trong huyết quản.
“Còn chưa đến giờ” Vưu Đông Đông thắc mắc, bất đắc dĩ nhìn cái người kia vô tư bò lên giường mình thoải mái lăn qua lăn lại mấy vòng.
“Tại đứa nhỏ này nói nhớ tay Đông Đông quá đó mà!” ngồi xếp bằng trên nệm, Phùng Đậu Tử trưng ra vẻ mặt đạo đức nhất, đồng thời chỉ tay vào đũng quần ngủ. Vô cùng nghiêm túc, vô cùng thẳng thắn đến bóp nghẹn người nghe.
Hắn đỡ trán, chẳng dám mong chờ câu nói đứng đắn nào từ cái miệng xấu xa của người kia.
Nặng nề lê bước chân đến lấy bát thuốc, hắn cau mày. Thuốc này nhìn rất khác số thuốc hắn pha mấy tuần trước. Hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi, Phùng Đậu Tử liền lên tiếng trước “Hà Khai Tâm chuyển phương thức trị liệu mới. Dùng mấy ngày rồi, tiến triển rất tốt!”
Vưu Đông Đông đắn đo nhìn y, cảm giác có gì đó không đúng lắm. “Cả tuần qua anh đều tự bôi thuốc sao?”
Phùng Đậu Tử thoải mái gật đầu xác nhận. Nghĩ tới là muốn rơi nước mắt, lại càng hận chính mình không thể băm vằm Hà Khai Tâm ra thành mấy trăm mảnh, còn để anh đánh cho ra nông nỗi này.
Ánh mắt Vưu Đông Đông ngưng trọng, mãi mới nói ra những gì hắn nghĩ nãy giờ “Nếu anh đã có thể tự bôi thuốc…vậy thì cần gì đến tôi nữa?”
Nghe thấy lời kháng nghị của cấp dưới, Phùng Đậu Tử không lấy làm nao núng, còn rất ngang nhiên vươn tay túm hắn kéo đến bên giường cùng mình “Mình tôi làm sẽ không tình thú chút nào!” lưu manh nháy mắt với hắn một cái.
Cầm bát thuốc, ngũ vị tạp trần nồng đượm nơi cuống họng, mi mắt cụp xuống “Anh không….tìm…người khác sao?” vô thức buột miệng, hắn ban đầu hơi hối hận nhưng đây là điều hắn trăn trở cả tuần qua. Phùng Đậu Tử chứ không ai khác, cái con người t*ng trùng thượng não đó…còn không tìm tình nhân làm loạn ư?
Mấy ngón tay hung ác túm lấy cái cằm nhỏ trơn nhẵn của hắn, Phùng Đậu Tử ngả ngớn hôn lên má mặt mềm mịn thơm mùi sữa rửa mặt nhàn nhạt “Đông Đông, cậu đang nghĩ gì? Trong mắt cậu Phùng Đậu Tử tôi tồi tệ như vậy à?”
Chính là như vậy mà…ai bảo trước đây để hắn chứng kiến cảnh y ăn chơi trác táng, thác loạn ở vũ trường. Tâm hồn Tiểu Vưu mỗi khi nghĩ đến đều tim đập chân run. Đôi lúc còn thầm trách y, nếu không phải Phùng Đậu Tử lôi hắn đến đó, đã chẳng hại hắn ra nông nỗi này.
Đối diện với sự bất mãn ngập tràn từ trợ lý, Phùng Đậu Tử liền nở nụ cười sủng nịnh dỗ dành. “Đông Đông, cậu hứa sẽ bôi thuốc cho đến khi tôi khỏi bệnh mà. Giờ muốn thất hứa?” giương đôi mắt ủy khuất chớp chớp mấy cái.
Vưu Đông Đông cựa quậy muốn thoát khỏi vòng kiềm kẹp nhưng vì vẻ mặt vô tội muốn buồn nôn của Phùng Đậu Tử, hắn lại chán nản để y ôm. Cả tuần xa cách, hắn nhớ hơi ấm lẫn mùi nước hoa thơm mát tản ra trên người y. Phùng Đậu Tử tựa cằm trên cổ hắn, mi mắt mỗi lần chớp đều quét nhẹ lên da mặt hắn. Thầm nghĩ, đàn ông gì so với nữ nhân lông mi còn dài hơn…may mắn ông trời ban cho y cái vẻ mỹ mạo câu nhân, bằng không thể nào sống nhờ cái miệng, vị lãnh đạo này cũng có ngày bị người ta đánh chết.
Hầu kết khó khăn nuốt mấy cái, lâu ngày không cùng cây gậy của y chào hỏi, Vưu Đông Đông lại thấy sự hồi hộp trỗi dậy. Sống lưng căng thẳng, hướng mắt nhìn chằm chằm vị trí giữa quần y. Phùng Đậu Tử không hối thúc mà rất nhàn hạ quan sát hắn.
Lưng quần kéo xuống, cảnh sắc quen thuộc hiện ra bày rõ rành rành, khiến Vưu Đông Đông sợ đến muốn đi rửa mắt. Khúc thịt to lớn nam tính kiêu ngạo nằm vắt vẻo giữa đám lông mao rậm rạp. Một tay cầm giữ nhục côn trong tay, một tay quét hỗn hợp thuốc bôi lên gốc rễ chiều dài. Tai hắn nghe tiếng gầm gừ nho nhỏ của Phùng Đậu Tử. Khó tin là hôm nay dương căn kia rất nhanh ngẩn đầu sống dậy. Oai hùng dựng thẳng đứng giữa không khí, dịch lỏng lóng lánh rỉ ra trên quy đầu hình nấm sưng to, lẫn từng đường gân xanh đỏ nổi rõ sống động trên phân thân. Chọc Vưu Đông Đông run rẩy toàn thân. Chỉ sau một tuần gia hỏa của y đã…biến đổi đến mức hại mắt người nhìn vậy sao?
“Đông Đông, tập trung đi!” Phùng Đậu Tử ngồi dậy, một tay vòng ra sau lưng đỡ lấy cơ thể thon gầy suy sụp, một tay giữ mặt hắn hôn lên cánh môi hấp dẫn hé mở. Cái lưỡi gai góc len lỏi vào trong miệng Vưu Đông Đông liếm lên mấy cái răng nhỏ rồi lôi kéo con rắn nhỏ ngủ say dậy cùng vấn vít si mê. Y rất nhớ đôi môi ngọt ngào này, muốn một hơi rút sạch sinh lực của khoang miệng ấm áp.
Nụ hôn cuồng nhiệt khiến Vưu Đông Đông phân tâm, hắn hoàn toàn chìm đắm trong nhịp điệu Phùng Đậu Tử tạo ra. Đến khi toàn thân nằm hẳn trên đệm, hắn vẫn cùng y say sưa ôm hôn, quần áo xộc xệch bị người bên trên khai mở mấy phần, da thịt trần trụi trắng noãn dần hiện ra. Mấy ngón tay Phùng Đậu Tử vói vào trong quần, nhanh nhẹn tóm lấy tiểu Đông Đông hơi ngẩn đầu rục rịch bên trong. Vưu Đông Đông tỉnh mộng, vội vàng giữ chặt cánh tay y “Phu…Phùng tổng…anh….chúng ta đang bôi thuốc…”
“Ừm…” Phùng Đậu Tử ậm ừ. Cúi xuống hôn lên hõm cổ, xương quai xanh và ngực hắn. Đầu lưỡi mềm dẻo quyện liếm vòng tròn quanh quầng vú hồng nhạt, đầu ngực yếu ớt run lên vì kích thích. Phía dưới nam căn bị quấy phá, khiến huyết mạch sôi trào. Vưu Đông Đông ngửi thấy mùi nguy hiểm liền chống cự, cố đẩy Phùng Đậu Tử ra liền bị y ghim chặt trên nệm, bắt hai chân hắn ôm vòng quanh eo mình. “Phùng…tổng…chúng…ttta đang bôi thuốc mà!” hắn líu lưỡi thốt lên.
Môi Phùng Đậu Tử hôn miết lên vành tai mẫn cảm người bên dưới, khẽ thì thầm “Tôi luôn tự hỏi…khi xoa thuốc cho tôi, Đông Đông cảm thấy thế nào? Có thấy kích thích không?” lòng tay chà xát lên xuống gốc rễ tiểu Đông Đông khiến tiểu nhục côn phấn chấn ngẩn đầu. Phùng Đậu Tử thúc nhẹ đỉnh đầu dương v*t mình vào vào tiểu nhục côn kia. Khoái chí đung đưa ma sát tới lui, trêu đùa thằng nhỏ Vưu Đông Đông chơi cùng.
“Khô…không!” hắn gồng mình bên dưới, giận dữ nghiến chặt răng, cơ thể lại quá thành thật trước những kích thích do Phùng Đậu Tử mang lại. “Tôi…không có! Ưm!” hắn xấu hổ nghẹn họng khi vô tình phát ra tiếng rên, mấy ngón tay Phùng Đậu Tử xấu xa xoa nắn hai túi nan, khoái cảm đánh úp. Hắn lúng túng thừa nhận, nửa mặt vùi vào trong gối, đáy mắt mờ mịt nước ấm.
“Xin lỗi…để cậu thiệt thòi rồi!” Phùng Đậu Tử tỏ vẻ áy náy đầy gian xảo. Thích thú thao lộng nắm giữ dương căn của hắn trong tay, thứ này thật non mềm chân thật giống y chang Vưu Đông Đông, đều rất đáng yêu đi. “Từ giờ sẽ không vậy nữa” yêu chiều hôn lên cánh môi ươn ướt xinh đẹp kia, buông lời hứa hẹn.
Vưu Đông Đông trong cơn mê nghẹn ngào lắc đầu “Kh…không cần ah! Haaa…!” hắn cong người, miệng há lớn, miệng huyệt sâu kín đột ngột bị dị vật chen vào mang theo hỗn hợp thuốc lạnh lẽo bôi trơn bên trong. Mấy ngón tay y cứ thế chậm rãi khai phá lỗ thịt ấm áp, chặt chẽ đến kinh hồn.
Lỗ nhỏ sau một hồi lãnh thụ giáo huấn dần trở nên ngoan ngoãn hơn, nhanh chóng ngậm chặt lấy ngón tay thon dài đang thong dong ra ra vào vào, đâm rút trong vách ruột trơn ướt. Hỗn hợp thuốc ban đầu đặc sệt giờ đã hóa thành dịch lỏng, tiếp nhập hòa hợp với dịch lỏng tiết ra từ nơi sâu kín.
Kỹ thuật giường chiếu Phùng Đậu Tử đặc biệt tốt, đối với kẻ ngu ngơ như Vưu Đông Đông chính là vờn cho đến hư hao lý trí. Hắn giờ không còn sức kháng nghị, động thịt vừa chua xót vừa ngứa, cánh mông co bóp, hút lấy ba ngón tay cứng rắn khi đầu ngón gảy gảy lên hoa thần yếu ớt sâu nơi vách ruột. Dũng đạo bị sáp sướng đến run bần bật. Vưu Đông Đông há môi thở dốc, trong mắt đều là nước. Khuôn ngực gầy phập phồng lên xuống. Gương mặt hắn động tình ẩn nhẫn hơn bao giờ hết. Phùng Đậu Tử không kiềm lòng được liền cúi xuống hôn hắn ngầm an ủi.
“Đông Đông…tôi sẽ đợi cậu!”
Đừng sợ…
Mấy chục phút sau, từ trên sàn nhà đến giường đều là quần áo nhàu nhĩ rơi vãi lung tung. Không gian bao quanh phảng phất hương vị hooc môn đàn ông mờ mịt xuyên qua các ngóc ngách.
Trên đệm lớn màu đỏ sậm nổi bần bật một tấm lưng trắng noãn với đường cong vô cùng bắt mắt hoàn hảo. Chủ nhân của nó mệt mỏi vùi mặt trên gối, mồ hôi rũ rượi trên trán, làn môi đỏ sưng huyết cùng đôi mắt khép hờ mênh mang càng khiến gương mặt hắn thêm hấp dẫn dụ người.
Phùng Đậu Tử sau khi khoác xong áo choàng ngủ che đi mấy vết thương cũ chưa lành đã xuất hiện thêm mấy vết cào mới trên lưng, vai. Thoải mái trèo lên giường, hôn hôn lên cánh mông tròn lẳng săn chắc của hắn, rất vui vẻ xoa nắn lên phía mông kia mấy cái.
Tấm chăn lạnh lùng sượt lên, hững hờ che lấp hai quả đào ngon lành. Phùng Đậu Tử lòng dạ vô cùng luyến tiếc nhưng thấy Vưu Đông Đông quyết liệt bày mặt lạnh, vẫn vô lực nằm úp nửa mặt trên gối, tay túm chặt lấy chăn nệm. Đủ biết hắn đang rất bức xúc nha.
“Đông Đông, Đông Đông” y dịu dàng gọi tên hắn, mấy ngón tay cứ thế rong ruổi trượt lướt trên làn da trần trụi ôn nhuận. Chu môi hôn gáy hắn “Giận rồi sao?”
“…….” Vưu Đông Đông thất thần chớp mắt, lười liếc y một cái. Thật sự đã biến vị kia thành không khí.
“Tôi giữ đúng lời. Đâu có làm gì cậu. Cậu lại tỏ vẻ lạnh lùng với tôi là thế nào?” bị hắn ngó lơ, Phùng Đậu Tử chột dạ lên tiếng thanh minh.
Hừ, không làm gì!
Chỉ là quần hắn thở hết hơi mà thôi.
“Phùng tổng, anh…lừa tôi!” thanh âm ráo hoảnh, Vưu Đông Đông tựa nhành cây gãy, nhàn nhạt bắt bài y.
“Có sao?” Y giả ngu hỏi lại, thân thiết áp lấy thân thể ấm áp của Vưu Đông Đông, tham lam quấn quýt mấy phen.
“Rõ ràng…anh đã khỏi bệnh rồi…mà còn…ép tôi…” cổ họng đắng nghét, hốc mắt hắn cay xè, tủi thân vùi mặt vào gối, không muốn kẻ xấu xa kia thấy mình yếu lòng. Lừa hắn hẳn là rất vui vẻ đi!
“Nghe tôi, không phải vậy đâu!” thấy y khóc, Phùng Đậu Tử không hiểu sao rất khó chịu. Mồm mép thường ngày nhanh nhẹn giờ lại trở nên dư thừa. Y liều mạng ôm lấy thân thể đang run lên vì giận dữ của hắn. “Tôi khó khăn lắm mới phục hồi được mấy phần, cậu không thấy vui hay sao?”
Giá như y nói ra một cách đàng hoàng, hắn sẽ vui mừng biết mấy. Cả tháng qua vì chuyện hắn bẻ gãy gia hỏa lãnh đạo mà tâm can đều là áy náy, đều muốn làm mọi chuyện để bù đắp cho Phùng Đậu Tử. Nhưng cuối cùng, kẻ máu lạnh đó vẫn là một mực muốn lừa hắn. Hắn trong mắt y ngu ngốc đến đáng buồn vậy à.
“Đông Đông, là tôi lừa cậu…nhưng đến giờ tôi vẫn chưa làm đến bước cuối cùng mà!” Phùng Đậu Tử không cam tâm nói.
Y thừa hiểu nếu để Vưu Đông Đông biết chuyện mình khỏi bệnh hắn nhất định sẽ né tránh mấy chuyện thân mật ngay. Còn đào đâu ra cơ hội ăn đậu hủ nữa chứ. Chỉ là không ngờ mỗi khi chạm vào Vưu Đông Đông, tính kiềm chế của y lại bay đi đâu mất tiêu. Nên khi nãy nhịn không được suýt đè hắn ra làm luôn….xui sao Vưu Đông Đông cự tuyệt dữ dội quá, y đành dừng lại.
Làm tình là quá trình hòa hợp vui vẻ, Phùng tổng trước nay không thích ép buộc ai. Với lại trước nay chỉ có kẻ khác cầu được lên giường cùng y. Giờ y ngược lại phải tìm cách lừa người thuận theo đã đành, nếu ép một kẻ bất hợp tác có khác nào tự sỉ nhục con đường tình ái chính mình. Có khác nào đi cưỡng bức kẻ khác. Cái tội danh này, họ Phùng y lãnh không nổi.
“Đứa ngốc…tôi là thích cậu nên mới làm như vậy mà!” tỉ tê nài nỉ, toàn thân bao bọc lấy cơ thể Vưu Đông Đông, tay không yên vị cứ sờ soạng lên da thịt mềm mại.
“Anh….đừng đùa nữa!” Vưu Đông Đông chán nản nói. “Phùng tổng…tôi không giận anh chuyện tối nay đâu…” bị lừa mãi thành quen, bây giờ có nổi giận với y thì hắn vẫn sẽ là người chịu thiệt thôi.
“……..”
“Nhưng anh có thể cho tôi biết, anh ở đâu suốt một tuần qua không?” sắc mặt nhợt nhạt nhưng thái độ lại cực kỳ nghiêm túc. Đây chính là câu hỏi lẩn quẩn trong đầu hắn mấy ngày qua, khi nãy thấy y chỉ muốn tóm lấy tra hỏi rõ ràng.
Phùng Đậu Tử có chút đau đầu. Lần đầu tiên trợ lý ngốc dám lên mặt như vậy với y nha. Có phải dạo này y đã quá dung túng hắn, chiều hư Vưu Đông Đông luôn rồi không? (Sa: tui thấy bé Đông còn ngoan chán đấy nhé =. =)
“Tôi nói ra cậu không được giật mình đâu đấy” Phùng Đậu Tử nhắc nhở. Vẻ mặt không thể mông lung hơn được.
Ở anh còn có gì khiến tôi có thể giật mình nữa sao? Vưu Đông Đông trào phúng nghĩ.
“T…tôi là bị bắt ở tù…chỉ mới được tại ngoại tối qua thôi!” Phùng Đậu Tử ngập ngừng. Chăm chú quan sát thái độ của Vưu Đông Đông.
Thật sự lời nói ra đã hù Vưu Đông Đông im bặt một phen. Chấn động tâm lý không nhẹ. Hắn mệt mỏi nhắm mắt. Đôi lúc ở nhà một mình thật tốt!
Tự nhiên lại nhớ khoảng thời gian bình yên suốt một tuần qua ghê gớm! Hắn rõ ràng là không nên lo lắng vô ích cho lãnh đạo xấu tính nhà mình mà.
===============================
Dạo này lại dính thêm cái bạn lười =))) hôm nay chỗ tui mưa bão quá nên off việc, mới có thời gian viết dài như vầy.
Với lại có chút buồn vì chuyện của Tiểu Bạch. Thầm nhủ chỉ ship đồng nhân với Nguy Lan mà sao trong lòng tui vẫn thấy hơi buồn. Cái chiến hạm này ngay từ đầu bước lên là đã thấy mùi rồi. Dù sao thì vẫn mong Vũ và Long ca sẽ hạnh phúc với một nửa thực sự của mình.
Vẫn vững tay chèo Dừa Xoài nhé các tình yêu ~ ship couple một cách văn minh và lành mạnh thôi.