Đọc truyện Mua Nhầm Trợ Lý Về Làm Bạn Giường (Nguy Lan Diễn Sinh) – Chương 13
Chiếc xe màu đen sang trọng lao vun vút trên đường cao tốc. Người đàn ông bộ dạng không khác gì hộ pháp một mực im lặng tập trung lái xe. Khí thế đáng sợ bao trùm.
Vưu Đông Đông ngồi co ro ở hàng ghế phía sau, hồi nãy bị gã túm cổ, lưng chân co rúm cách mặt đất cả mét. Cả đời Vưu Đông Đông chuyện xui xẻo gì cũng đã trải qua, nhưng mất mặt đến mức này…quả là đả kích lớn.
Hai chân ôm chặt gối, lấm lét nhìn tay vệ sĩ âm hồn bất tán liền bắt gặp hai hàng lông mày sắc bén cau lại, hù hắn thót tim. Vội vàng nhắn tin cho lãnh đạo “Phùng tổng….anh ta sẽ không làm gì tôi đó chứ?” tôi thật sự muốn báo cảnh sát nha!
Một lúc sau liền nhận được dòng hồi đáp “Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, nhất định không sao. Đừng mộng đến chuyện báo cảnh sát, bọn họ không giúp gì được cho cậu đâu!” kèm theo một dấu chấm than đầy kiêu hãnh, đầy dứt khoát và dã man.
Phùng tổng, anh có thể một lần nói tiếng người có được không?
Ủ rũ vùi mặt trên hai đầu gối, ủy khuất trong lòng lại nổi dậy. Âm thầm ôm cái người họ Phùng nào đó mắng đi mắng lại mấy trăm lượt. Chỉ trong vòng một tháng, hắn bị người kia hành hạ cho sắp mất hình người, nghĩ tới việc sau này đều phải nhìn mặt nhau cả ngày mà sống nước mắt đã rơi muốn ướt mặt.
Không được, hắn không thể để người kia thao túng, muốn làm gì cũng được nữa. Nhất định phải phản kháng quyết liệt. Hắn đã hạ mình mỗi ngày hai lần đối mặt với đại quái thú giữa hai chân y đã là quá đủ rồi.
Xe dừng lại trong khuôn viên dinh thự sang trọng. Có nhầm không vậy? Hắn nhớ Phùng tổng sống ở một căn hộ cao cấp tại khu chung cư phía nam. Nếu không phải thấy lãnh đạo đang đứng trên thềm nhà trên cao thì hắn còn nghi ngờ mình đang bị bắt cóc, đoàn người áo đen đứng ngay hàng thẳng lối hai bên trái phải trải dài từ mấy bậc thang đến sảnh dưới, uy nghi lẫm liệt. Khiến Vưu Đông Đông nghèn nghẹn nuốt mấy cái, tôi là đụng vào hạng người gì thế này?
Giật mình vì tiếng mở cửa thô bạo, Vưu Đông Đông tay túm cổ áo, ngoan ngoãn đi ra ngoài. Mắt cay đỏ cảm thụ cái không khí quỷ dị ở chỗ này thầm rét run.
Phùng Đậu Tử vận cái áo sơ mi rộng rãi, không sơ vin bỏ áo ra ngoài quần, tay áo rộng xắn lên mấy lớp tùy hứng. Quần tây đen, dưới chân là đôi dép lê…tóc tai hơi lộn xộn, một tay chống hông, một tay vẫy vẫy với Vưu Đông Đông, khóe môi mỏng nở nụ cười sáng lạn, đây là bộ dạng thật của một tổng tài khi ở nhà ư?
Run rẩy đi giữa đoàn người bệ vệ hai bên, đến khi đến được chỗ Phùng Đậu Tử đứng, chân hắn đã muốn nhũn ra. Tâm tình ngập tràn éo le hướng mắt nhìn gương mặt vạn lần hoàn mỹ lại thấm nhuần gian xảo của Phùng tổng.
Trong đầu hắn còn đang nghĩ mình có nên quỳ xuống, khóc lớn xin vị kia rủ lòng thương tha mạng cho mình. Bàn tay liền bị y nắm lấy dẫn vào nhà.
Phòng khách lộng lẫy được bày bố theo phong cách Châu Âu hiện ra, so với cái phòng khách đơn giản nhà hắn thuê cảm thấy một phân tầng cách biệt.
Y nhấn vai hắn ngồi xuống ghế sô pha. Vưu Đông Đông hai tay căng thẳng chống lên đầu gối, lưng theo thế tạo thành góc nghiêng với đùi bốn mươi lăm độ chuẩn xác. Không tự nhiên nhìn tách trà được đặt xuống bàn.
“Đi đường mệt rồi, uống trà đi!” Phùng Đậu Tử rộng rãi cười, hôm nay hình như y đang rất vui, khóe môi cứ cong lên như mèo. Vô cùng thỏa mãn.
“Tôi không mệt!” Vưu Đông Đông lắc đầu. Tâm ý muốn từ chối thiện ý của lãnh đạo.
“Không mệt thì không uống trà được? Tôi hiếm khi tự tay pha trà tiếp đón người khác lắm đấy!” giọng điệu ôn nhu lại mang theo ý nhắc nhở hăm dọa.
Vưu Đông Đông rơi vào tình huống bế tắc, đành nâng tách trà lên uống một ngụm nhỏ. Trà ngon! Hai hàng mi chớp chớp, tinh thần theo vị thanh mát mà giãn ra. Thêm một lần nhấp môi, rót toàn bộ lượng trà trong tách vào bụng. “Cám ơn, Phùng tổng!” đặt tách trà xuống dĩa nhỏ trên bàn kiếng, khách sáo đáp lễ hảo ý của cấp trên, liếm liếm môi dưới, trong ánh mắt thoát ra tia sảng khoái.
Ngón trỏ khẩy khẩy lên viền môi, Phùng Đậu Tử muốn bật cười vì thái độ vô tư, dễ bị dụ dỗ của Vưu Đông Đông, muốn chạy khỏi ngũ chảo y giăng ra, hắn còn phải tu luyện dài dài.
“Đông Đông, có phải hiện tại cậu đang bất mãn việc tôi đã làm đúng không?” hai tay chắp vào nhau, Phùng Đậu Tử điềm tĩnh hỏi hắn.
Cắn cắn vành môi dưới, lộ ra hai cái răng trắng nhỏ, Vưu Đông Đông hít mũi “Tôi hứa sẽ chịu trách nhiệm, cố gắng giúp anh khỏi bệnh. Dù gió mưa hay sớm tối, anh gọi tôi sẽ đến ngay. Không cần nhất thiết anh phải làm như vậy!” hắn thành thật nói.
Đôi mắt Phùng Đậu Tử sâu xa nhìn hắn “Tôi là muốn thuận tiện cho cậu. Cũng là muốn giúp cậu!”
Vưu Đông Đông chớp chớp hai hàng mi, cảm giác nuốt không trôi mấy lời nhân nghĩa của lãnh đạo.
“Nhà cậu thuê vừa nhỏ vừa xa công ty. Giá thành đắt đỏ!” Phùng Đậu Tử nhấc tách trà lên mũi ngửi, vẻ mặt thư giãn nhu hòa “Bọn chủ trọ vì tiền một phát đá cậu bay. Giấy tờ trong một phút liền thay tên đổi họ. Cậu luyến tiếc gì ở lại chỗ đó. Nhưng đến chỗ tôi thì khác! Tôi không những không lấy tiền nhà, còn bố trí cho cậu một căn phòng tốt nhất chỉ cần cậu vào là dùng được ngay. Cậu xem dinh thự này rộng rãi tiện nghi, cậu cứ sử dụng tùy ý. Chỗ này lại rất gần công ty chúng ta. Đông Đông, tôi đãi ngộ cậu tốt như vậy, không vui sao?” đôi mắt hoa đào nhẽ chớp, mang theo nỗi niềm chờ mong.
Vưu Đông Đông nhức đầu, chà xát điểm giữa hai hàng lông mày. “Tôi sao dám nhận đặc ân này….những người khác nhìn vào họ sẽ hiểu lầm, Phùng tổng, anh đừng đùa nữa có được không?” hắn khó xử từ chối, bị ánh mắt trong veo của Phùng Đậu Tử làm cho rối loạn.
Vậy cậu nghĩ quan hệ giữa hai chúng ta là gì? Có thấy cấp trên cấp dưới nào nhìn thấy thân thể của nhau, còn giúp nhau thủ dâm? Phùng Đậu Tử thật sự muốn bổ cái đầu của trợ lý ra xem nó chứa cái bã gì trong đó. Ngốc đến không dám tin.
Đối với kẻ khác được cấp trên gạ tình, dù có không thích cũng sẽ nũng nịu làm cao, đòi hỏi lợi ích. Cái đứa trước mặt, cái gì cũng bị y sờ qua, còn giúp y tuốt súng mấy ngày liền…vẫn còn ngớ ngẩn nghĩ mình bị y mua, lại lộng thương y nên ra mặt chịu đòn. Hiện tại Phùng Đậu Tử vẫn giữ tâm ý chiếm tiện nghi gạ gẫm hắn, nhưng cũng muốn cho hắn một số quyền lợi, không để hắn lãnh trọn thiệt thòi. Ngờ đâu cái người kia vô tâm cự tuyệt.
(Sa: ở chung với con sói rình mò ăn thịt mình mỗi ngày, ai mà dám ở. Vưu bé nhỏ thông minh mới từ chối nhá!)
Thân thiết nắm lấy bàn tay hắn, cảm nhận sóng triều nhè nhẹ trên làn da kia. Mọi biểu lộ cảm xúc của Vưu Đông Đông đều dễ dàng bộc lộ qua da thịt, vô cùng chân thật. Phùng Đậu Tử rất thích điều này ở hắn.
Bị ánh mắt nồng nhiệt đối diện nhìn đến say đắm, da thịt phỏng chừng bị thiêu cháy luôn, hai gò má dần nóng lên. Trên ghế tự nhiên có một quả cà chua chín mọng, hồi nhỏ đến lớn chưa từng có ai nhìn hắn kiểu đó. Dù bây giờ ngoại hình hắn thay đổi, vẫn chưa có ánh nhìn nào mãnh liệt như thế. Si mê như thế!
Phùng tổng…thích thân thể mình đến vậy ư?
Nếu như một ngày nào đó, hắn thật sự trao toàn bộ thân xác này cho y. Phùng Đậu Tử đạt được mục đích, liệu y có còn đối với hắn cuồng nhiệt, say mê đeo đuổi giống bây giờ?
Hay là so với trước đây còn chán ghét, có khi còn xua đuổi hắn thậm tệ hơn?
Đâu phải hắn chưa từng chứng kiến thái độ làm việc hành động tàn nhẫn của y. Bao nhiêu cơ trí, bao nhiêu lạnh lùng, nghĩ tới đã rét run.
Bị ghét bỏ thì sao, chẳng thà y cứ lạnh nhạt như ban đầu, nói lời cay độc trêu chọc hắn, hai người phân rõ đôi đường. Còn hơn việc y cứ đối đãi tốt với hắn khiến tim hắn lạc lối rơi vào tình ái cấm kị, đến ngày người ta chiếm dụng được thân lẫn tâm, thỏa mãn ham muốn chinh phục rồi tàn nhẫn vứt bỏ. Khi đó hắn sẽ thê thảm như thế nào đây?
Nghĩ tới lại có chút chua xót, cay cay nơi sống mũi.
Thấy tiêu cự của hắn mờ mịt, khóe mắt hơi có nước, Phùng Đậu Tử trong lòng nhập nhằng khó chịu. Cứ tưởng hắn đang lo bị đàm tiếu chuyện cấp dưới ở cùng nhà với lãnh đạo. Liền dời từ ghế tựa của mình qua ghế hắn ngồi, một tay vẫn nắm lấy tay hắn, một tay xoa đầu hắn, môi như chuồn chuồn lướt nước áp lên gò má hồng ửng của hắn. “Ai dám nói, tôi liền sa thải họ, sau này đừng mong tìm được chỗ làm khác!” bá đạo trấn an. Muốn kéo hắn vào lòng ai ngờ bị hắn đẩy ra.
Vưu Đông Đông tâm trạng ngũ vị tạp trần. Nhớ đến vị kia từng vênh mặt thách thức bảo hắn nghỉ việc, coi thử có công ty nào dám mời hắn vào làm. Thì ra Phùng tổng tàn bạo, thích đày đọa nhân viên, mà luôn cố tỏ ra anh minh hiền đức…vẫn còn nguyên ở đây. Chỉ có điều lúc nghe y thốt ra mấy lời này, thái độ có chút hống hách lại vô cùng sủng nịnh, hắn có điểm vui vẻ hưởng thụ.
Ở cận kề, nhìn ngắm gương mặt tươi đẹp của Vưu Đông Đông một hồi, thâm tâm lại trở nên ngứa ngáy. Nhịn không được liền hôn lên cánh môi mềm của hắn, Vưu Đông Đông tròn xoe mắt, định đẩy y ra nhưng bất gặp thần sắc si mê đẹp đến nao lòng của Phùng Đậu Tử, hành động liền cứng ngắt, ngây dại để người kia chậm rãi nhấm nháp đôi môi căng mọng.
Phùng Đậu Tử nhắm mắt tận hưởng vị ngọt tươi mát mang theo hương trà trong miệng hắn. Hàng mi của y rất dài, lại cong veo. So với nữ nhân còn tinh tế hơn gấp bội. Mỗi khi mắt hắn từ từ mở ra, lại mang theo vô vạn ngôi sao trong hai con ngươi đen như đêm tối. Đôi mắt của y rất phong tình nhìn vào có thể khiến linh hồn kẻ khác lạc lối.
Ngắm nhìn ngũ quan tươi đẹp kia khiến Vưu Đông Đông không nhịn được muốn thở than một tiếng. Phùng Đậu Tử từng gọi hắn là mỹ nhân, hắn lại thấy vị trước mặt mới chính là đóa hoa xinh đẹp, chỉ có điều xung quanh lại bao bọc đầy chông gai nhọn hoắt.
Nụ hôn dịu dàng ban đầu dần trở nên cuồng nhiệt. Giữ lấy vùng da sau cổ hắn sờ loạn rồi sau đó y đè Vưu Đông Đông nằm xuống sô pha dài. Ngấu nghiến cắn mút cánh môi hấp dẫn, đùa giỡn quấn lấy cái lưỡi thụ động của hắn, lôi kéo dây dưa. Tiếng thở đứt quãng động tình vang lên.
Mỗi lần giúp Phùng Đậu Tử thoa thuốc, hai người đều hôn nhau. Cho đến khi y phóng thích xong hai làn môi vẫn quấn quýt điên cuồng gắn kết. Đến khi dứt ra tóc tai, quần áo cả hai đều rối loạn, hơi thở dồn dập điên cuồng hít không khí sau khi buồng phổi bị rút cạn triệt để.
Đều là Phùng Đậu Tử bắt đầu dẫn dắt trước. Nhưng trong thâm tâm Vưu Đông Đông nhen nhóm một chút đợi mong. Nụ hôn giữa hai người khiến hắn bớt căng thẳng khi cầm giữ phân thân của y trong tay. Hơn nữa, Phùng Đậu Tử hôn rất giỏi, khiến đầu óc Vưu Đông Đông đều rơi vào hư ảo, khoái hoạt.
“Ph….Phùng tổng!” cả người sức lực tiêu thoát, thân thể mềm mại nằm dài trên ghế, hơi thở, gương mặt đều là vẻ mê mang dụ người.
Chống hờ một cánh tay để hai chóp mũi chạm vào nhau, Phùng Đậu Tử nhìn thẳng vào mắt hắn, lồng ngực phập phồng thở mạnh “Đông Đông, ở lại đây đi! Có được không?” lời thì thầm ngọt ngào vang lên.
Y trước nay chưa từng cho ai chiếm lợi. Cũng chưa từng vì ai mà nài nỉ van xin. Hiện tại, lại phải xuống nước hạ giọng dụ dỗ trợ lý chiều theo ý mình.
Nằm bao bọc lấy thân thể bên dưới, căng thẳng nhìn người kia, im lặng chờ một tín hiệu từ hắn.
………………………………..
Trố mắt nhìn phòng riêng do Phùng Đậu Tử chuẩn bị cho mình. Tâm hồn chấn động vì sự xa hoa đập thẳng vào mặt. Hình ảnh căn phòng ngủ nhỏ bé giản đơn từ từ nhòe nhoẹt đi vào quên lãng.
Trời ơi, cái giường king size mơ ước, bên dưới còn lót một tấm lông thú màu trắng, sàn nhà trải thảm màu đen êm ái. Lại còn có tivi màn hình cong khổng lồ, còn được lắp hệ thống sưởi ấm cao cấp nhất. Bên góc là dàn máy vi tính hiện đại. Từ đèn đến từng sản phẩm trang trí đều được bày trí công phu, đẹp mắt.
Một cánh tay choàng qua vai khiến hắn giật mình kéo hắn trở về với thực tại, mấy ngón tay vô lại khều khều lên ngực hắn. Vưu Đông Đông xấu hổ túm lấy bàn tay dâm loạn kia gọi nhỏ hai tiếng Phùng tổng đầy bất lực.
“Tôi đã nói cậu sẽ thích mà!” Phùng Đậu Tử tự đắc. Hai mắt câu lại cong cong.
“Thích lắm….nhưng mà….!” hắn cau mày ngẫm nghĩ, cảm thấy có gì đó không đúng. “Đồ đạc của tôi đâu?” hồi sáng bên công ty vận tải chuyển đồ, sáng giờ hẳn đã đến chỗ này rồi.
Hướng về phía cấp trên một dấu chấm hỏi to đùng. Phùng Đậu Tử nhìn hắn cười, chỉ tay về phía mấy cái hộp được xếp ngay ngắn trong góc tường.
Hồ sơ, giấy tờ, vật dụng tùy thân của hắn không xót món nào. Nhìn quanh quẩn một hồi “Chỉ có nhiêu đây?” hắn tuy không giàu nhưng đồ dùng trong nhà mua đủ hết, có lý nào chỉ có mấy cái thùng giấy bé xíu này.
Phùng Đậu Tử thẳng thắn gật đầu xác nhận. “Cậu đừng tìm nữa. Tìm không thấy đâu. Tôi ra lệnh cho người ta vứt ra bãi phế liệu hết rồi!” bồi thêm thông tin dưỡng não cho hắn.
Tiếng sấm uỳnh nổ một cái đùng ngang người Vưu Đông Đông. Há hốc nhìn vị lãnh đạo luôn thích làm theo ý mình, mặt mũi trắng bệch “Sao anh có thể, đó là đồ của tôi mà?” Vưu Đông Đông nén giận hỏi y.
“Sau này dùng đồ tôi mua, mấy thứ đó mang về làm gì cho chật!” Phùng Đậu Tử nganh ngạnh đáp.
Thở mạnh, thật sự không thể nói chuyện đạo lý với người này. Vưu Đông Đông bật dậy, muốn rời đi thì bị Phùng Đậu Tử lôi lại “Cậu muốn đi đâu?”
“Tôi….muốn tìm chúng về. Đều là đồ kỷ niệm cả đó!”
“Kỷ niệm gì chứ?” vừa nói xong liền bị tiếng thở dài của Vưu Đông Đông chắn ngang, y nhận ra mình đối với hắn quá phận, đành an ủi “Tôi là muốn tốt cho cậu. Bãi rác vừa bẩn vừa nguy hiểm, cậu sẽ bị thương! Nghe tôi, đừng tìm mấy thứ kia về nữa. Sau này tạo kỷ niệm ở đây đi!” y không nhận ra rằng trong lời nói là bao nhiêu sự ôn nhu, dịu dàng.
Đang giãy thoát khỏi y, nghe thấy câu nói của y liền khựng lại, lưng hắn thoáng run lên. Không hiểu sao trong cõi lòng ngập tràn sự sợ hãi.
Người kia…không tính đến việc…có ngày hắn phải rời đi hay sao?
Đột ngột ép buộc hắn đến đây, đột ngột chen ngang vào cuộc sống của hắn. Đột ngột muốn khiến sóng triều trong hắn chấn động dữ dội.
Phùng tổng….anh đang nghĩ gì trong đầu vậy?