Mưa là anh và nắng cũng là anh

Chương 15(END)


Đọc truyện Mưa là anh và nắng cũng là anh – Chương 15(END)

 
– 29 –
Ngay khi về nhà, cả ba dì cháu cùng thắp hưong cho ông Thế Nghi. Đứng trước mộ của ông nội, Minh Thư lẩm bẩm khấn nguyện: “Nội ơi, con đã làm tròn lời di huấn của nội rồi. Minh Thư của nội đã đậu vào đại học và còn đậu rất cao nữa. Con biết lúc nào linh hồn của nội cũng theo phù hộ cho con nên con mới vượt qua được những khó khăn, chông gai của cuộc đời này”.
Tối hôm đó làng Kỳ Sơn tổ chức một buổi party trên khoảng đất trống mà họ vẫn thường dùng để tổ chức hội hè. Lần này dân làng chào đón Minh Thư trở về như chào đón một vị nữ anh hùng. Cuộc vui kéo dài đến hơn nửa đêm. Minh Thư và Quân Vũ cùng hòa vào niềm vui mộc mạc của họ còn dì Lệ Mai thì xúc động đến rơi nước mắt khi được trở về làng cũ quê xưa.
****
Sáng hôm sau Minh Thư, quân Vũ và dì Lệ Mai trở về Đài Bắc. Vừa bước vào nhà là chàng đã xúc động đến nỗi quay sang và nói với nàng:
– Nhớ nhà ơi là nhớ! Thật không nơi nào đầm ấm bằng mái nhà của mình. Hai tháng rời xa nó mà anh thấy dài đăng đẳng như hai thế kỷ. Minh Thư, em có cảm thấy giống như anh không?
– Em cũng vậy, Quân Vũ! – Nàng dịu dàng nói với chàng – Em không nhớ Đài Bắc nhưng em rất nhớ mái nhà của chúng ta. Bởi vì dưới mái nhà này, chúng ta có quá nhiều kỷ niệm.span>
Tối hôm đó, Minh Thư sang phòng Quân Vũ và thủ thỉ với chàng:
– Anh có biết tại sao em thắng cuộc đua không?
– Vì em đã luyện tập một cách khổ cực như vậy và nhờ vào ý chí của em nữa.
– Cái đó cũng chỉ một phần! – Nàng nói và nhìn sâu vào mắt chàng
– Khi vòng đua thứ hai mươi sắp kết thúc, em có cảm giác mình không thể nào vượt qua con ô mã, nhưng rồi giọng nói tha thiết của anh vang kên như tiếp thêm hơi sức cho em. “Minh Thư, em phải chiến thắng!”, câu nói đó của anh giống như một sức mạnh vô hình đã đưa em về tới đích một cách bất ngờ. Không vì yêu anh thì em sẽ không đạt được chiến thắng này đâu! Không vì tình yêu anh thì em cũng không thể đậu thủ khoa vào trường đại học thiết kế thời trang nữa. Anh Quân Vũ, em nói cho anh biết như thế để anh hiểu rỏ anh quang trọng đối với em đến mức nào. Vì tình yêu mà em mới làm được những chuyện phi thường như vậy. Cho nên nếu một ngày nào đó mà anh rời xa em thì em không thể nào tiếp tục sống trên cõi đời này nữa. Anh là hạnh phúc của em, cũng là sức sống của em. Em không thể nào sống thiếu anh.- Minh Thư! – Chàng xúc động thốt lên – Em yêu anh đến như thế thì làm sao anh có thể rời xa em được. Nếu không có em thì cuộc đời này đối với anh chỉ là một khoảng trống hoang vắng, quạnh hiu. Anh đã từng trải qua cái cảm giác ấy khi em bỏ anh để trở về Kỳ Sơn. Buổi sáng hôm ấy khi đọc mấy vòng ngắn ngủi mà em để lại, trái tim anh choáng váng chỉ muốn làm bất cứ cách nào để em có thể trở về bên cạnh của anh, dù ngay lúc đó anh chưa biết là mình đã yêu em nhưng sự quan trọng của em đối với cuộc đời anh là một điều không thể nào phủ nhận được. Và bây giờ khi đã nói yêu em rồi, em nghĩ là anh có thể tồn tại trên cõi đời này mà thiếu vắng em sao?
Nàng xúc động khi nghe những lời thủ thỉ của chàng, rồi không biết vì sao nàng lại bảo:
– Có một điều mà em đã muốn hỏi anh từ lâu. Vì em mà anh phải từ chối Huệ Trinh lẫn Lệ Hằng, anh không tiếc nuối và không đau lòng chứ?
– Đối với Huệ Trinh thì sau khi cô ấy thốt lên những lời nhục mạ em, anh đã chẳng còn gì lưu luyến với cô ta nữa rồi, nhưng đối với Lệ Hằng thì anh có một chút đau lòng. Lệ Hằng là một cô gái tuyệt vời từ hình thức đến tâm hồn. Hôm khiêu vũ với Lệ Hằng trong vườn hoa, cô ấy đã nói một câu làm anh xúc động, em có muốn nghe anh lập lại hay không?
– Cô ấy đã nói gì với anh?
– Lệ Hằng đã nói với anh như sau: “Em đã chờ anh mười mấy năm rồi, chờ thêm một thời gian nữa cũng có sao đâu, chỉ hy vọng một lúc nào đó anh sẽ chán những ngày tháng phiêu bạt của mình và quay nhìn lại phía sau, anh sẽ vẫn thấy em đứng đó chờ anh cho đến khi nào trái tim anh rung động mới thôi”. Nghe Lệ Hằng nói như thế lòng anh thật là ray rức. Nàng có biết bao nhiêu người theo đuổi mà lại đi khẩn cầu tình yêu của anh. Với một con người hoàn hảo như vậy, với những lời nói thiết tha như vậy anh không xúc động thì có lẽ nó đã hóa đá mất rồi!
– Vậy thì anh hãy chạy đi tìm cô ấy đi và nói rằng anh đã xúc động vì mối tình cùa cô ấy. Em sẳn sàng biến mất để cho hai người có thể dể dàng đến với nhau.Minh Thư nói bằng giọng uất ức, cảm thấy trái tim của chàng không phải dành trọn cho nàng mà còn một chút gì đó dành cho người con gái khác.
– Em hiểu sai anh rồi, cô bé hay hờn dỗi của anh ơi! – Chàng vội ôm nàng vào lòng và khẽ dỗ dành – Anh nói anh xúc động chứ có nói là anh rung động vì cô ấy đâu! Xúc động bắt nguồn từ sự tội nghiệp còn rung động bắt nguồn từ tình yêu, em phải phân biệt hai điều đó chứ? Thực sự anh cũng không muốn đề cập đến Huệ Trinh hay Lệ Hằng nhưng vì em đã hỏi nên anh nghĩ thế nào thì nói ra thế ấy! Nhưng tại sao tối hôm nay em lại đá động đến vấn đề này làm gì? Trong khi hai người con gái ấy đối với anh đã trở thành quá khứ!
– Nhưng anh vẫn còn đau lòng vì một trong hai người họ phải không? Trái tim anh vẫn chưa vứt bỏ hết hình ảnh của Lệ Hằng!
Bây giờ trái tim anh chỉ còn hình ảnh của em thôi chứ không còn hình ành cùa bất cứ người con gái nào khác cả. Thỉnh thoảng nếu nghĩ đến Lệ hằng thì anh chỉ nghĩ đến như một người bạn, nàng không làm bất cứ lỗi lầm gì khiến anh phải cắt đứt tình bạn với nàng. Nhưng hôm nay sao em lại hỏi kỹ anh như vậy?
– Vì em muốn biết anh toàn tâm, toàn ý yêu em trước khi em nói ra với anh điều này….
– Em phải tin tưởng vào tình yêu của anh, Minh Thư ạ! Bởi vì nếu không, em sẽ không thề nào hạnh phúc một cách trọn vẹn được.
– Em tin anh, Quân Vũ! Nhưng hãy cho em hỏi anh lần nữa: anh chỉ yêu mỗi mình em và sẽ mãi mãi yêu em suốt đời như thế?
– Anh chỉ yêu mình em thôi, Minh Thư! Và sẽ yêu em cho đến khi nào không còn anh tồn tại trong cuộc đời này nữa mới thôi!
– Anh Quân Vũ….- Nàng nói bằng giọng tha thiết và nhìn sâu vào mắt chàng -….em yêu anh và muốn thành hôn với anh ngay bây giờ. Em không thể nào chờ đợi lâu hơn nữa vì lúc nào em cũng sợ mất anh.
– Bây giờ đã chấp nhận lời cầu hôn của anh rồi hả? – Chàng nói câu đó và đôi mắt sáng lên vì hạnh phúc – Ngay lúc trở về từ biệt thự của Lệ hằng, anh đã muốn làm lễ cưới ngay lập tức với em rồi nhưng em không chịu và còn nói phải để em tốt nghiệp xong đại học.
– Nhưng bây giờ em muốn ràng buộc anh chàng hoàng tử của lòng mình để chàng không thể nào ngó ngàng đến bất cứ ai khác.
– Vậy ngay tháng này nhé? – Chàng mỉm cười nói với nàng – Bởi anh muốn càng nhanh càng tốt!
– Tháng tới đi! – Nàng nói mà mặt ửng hồng lên – Phải có thời gian để chuẩn bị mọi thứ chứ!
– Ừ, thì tháng tới! – Chàng âu yếm hôn lên tóc nàng – Anh sẽ mời hết công ty đến dự để ọi người biết là cô dâu cùa anh xinh đẹp đến dường nào!- Em sẽ rất hạnh phúc trong ngày đó và còn rất hãnh diện nữa, vì người chồng tương lai của em không phải dể gì mà yêu được. Các cô gái thấy anh cưới vợ chắc là sẽ kinh ngạc lắm bởi vì anh bay bướm và đào hoa như vậy! Anh cũng đã từng nói với em năm mười năm nữa anh mới nghĩ đến chuyện lập gia đình để có thể làm những cuộc dạo chơi tùy thích trước khi anh chịu ở yên trong gia đình thực sự của mình.
– Nhưng mà trái tim của anh đã bị một cô gái nhỏ làm cho điên đào và bây giờ thì anh không thể sống thiếu nàng. Trên đời này anh chỉ cần tình yêu của nàng là đủ. Nàng yêu anh một cách mãnh liệt và anh thì hạnh phúc khi được nàng yêu như vậy.
– Anh Quân Vũ….- nàng khẽ thì thầm vào tai chàng – Em yêu anh và mãi mãi sẽ yêu anh bằng thứ tình yêu mãnh liệt như thế để trong trái tim của anh không còn chổ cho bóng hình nào hiện hữu mà chỉ có mỗi một Minh Thư!
Chàng ôm chặt nàng vào lòng và hôn nàng đắm đuối bởi nói bất cứ lời gì cũng không thể diển tả hết tình yêu sâu sắc mà chàng đã dành trọn cho nàng. Nàng nhắm mắt đón lấy những nụ hôn nồng nàn ấy, cảm thấy vì người đàn ông này mà nàng có thể làm bất cứ điều gì trong cuộc đời này. 
– 30 –
Ông Quốc Thái ngồi trong căn phòng xa hoa, sang trọng của giám đốc công ty. Ngoài mặt ông cố làm ra vẻ điềm tĩnh nhưng trong lòng ông đang rối bời bởi vì cho đến nay ông vẫn chưa tìm được người nào ưng ý thay thế cho Quân Vũ. Cô thư ký gõ nhẹ lên cửa và khép nép bước vào:
– Thưa ngài giám đốc, có một người khách muốn vào gặp ngài nhưng vì không có hẹn trước nên tôi không dám cho ông ta vào. Ông ta đang ngồi trong phòng đợi và xưng tên là Quốc Đạt. Ông bảo cứ nói tên ông ta thì ngài sẽ cho vào ngay…

Cô thư ký vừa mới thốt lên cái tên đó là lòng ông Quốc Thái đã dậy lên một nổi kinh ngạc đến bàng hoàng. Hai tay ông như run lên nhưng ông cố giấu những biểu lộ đó của mình bằng giọng nói hách dịch thường ngày mà ông vẫn dùng đối với thuộc cấp của mình:
– Cho ông ta vào đi và đừng để ai quấy rầy chúng tôi trong vòng hai tiếng đồng hồ sắp tới!
– Thưa vâng!
Cô thư ký khép nép lui ra, ngạc nhiên khi thấy ông Quốc Thái có vẻ coi trọng người khách này mà trong khi bề ngoài của ông ta trông hết sức tầm thuờng nếu không nói là một người tồi tàn nhất trong những người khách đặt chân đến công ty Trường Đạt.
Năm phút sau người khách bước vào và tự đông khép cánh cửa sau lưng mình.
– Ngạc nhiên lắm phải không? – Người khách hỏi ông giám đốc công ty bằng một giọng thật là ngạo nghễ.- Tôi biết anh mong muốn tôi sẽ ở trong ấy cho đến chung thân nhưng lại không ngờ tôi có thể ra tù sớm như vậy.span>
– Quốc Đạt! – Giọng của ông Thái run lên – Việc gì thì cũng có thể thương lượng được nhưng anh làm ơn bình tỉnh một chút, tôi không muốn câu chuyện này thấu đến tai mọi người.Và rồi ông bước ra khoá cửa văn phòng lại, đưa ông Quốc Đạt vào căn phòng sang trọng bên trong, nơi mà ông vẫn dùng để đón tiếp khách quý cùa mình.
– Ngồi đây trò chuyện chắc anh cảm thấy thoải mái hơn phải không? – Người khách lại buông ra một câu có vẻ châm chọc – Bởi vì nó kín đáo hơn không sợ tai vách mạch rừng.
– Quốc Đạt! Anh đừng có đối xử với tôi bằng thái độ hằng học như thế! – Ông Quốc Thái lúc này đã lấy lại bình tĩnh
– Tôi hoàn toàn không dính dáng gì đến việc anh ngồi tù. Và anh cũng không có bằng chứng gì để kết luận là tôi đã hại anh như thế.
– Nhưng tôi lại có bằng chứng mà là bằng chứng sống thật nữa kìa. Tôi đã ra tù nữa tháng nay nhưng không về nhà mà đã dốc hết sức mình để tìm kiếm Lệ Hoa và cuối cùng tôi đã tìm được. Cô ta bây giờ hết thời vì luống tuổi mà lại vướng vào vòng nghiện ngập. Chỉ cần cho cô ta ít tiền là cô ta khai ra tất cả. Lệ Hoa nói chính anh đã thuê cô ta mang ma túy vào nhà tôi để tôi bị tù đến chung thân. Anh Quốc Thái, bây giờ anh không thể bịt miệng nhân chứng này đâu vì tôi đã dấu cô ta rất kỹ, không để anh thủ tiêu cô ta như đã từng thủ tiêu tên côn đồ mà anh đã thuê để gây nên tai nạn kinh hoàng ngày xưa đối với cha mẹ của Quân Vũ.
– Anh Quốc Đạt, anh hãy bình tĩnh lại! Tại sao anh lại có thể tin lời một ả vũ nữ về chiều để rồi kết tội tôi như thế. Sự việc anh vào tù tôi thề với anh tôi hoàn toàn không nhúng tay vào. Chính Lệ hoa, con mụ vợ chết tiệt của anh, vì muốn phá nát tình cảm giữa chúng ta nên mới thốt lên những lời xằng bậy như vậy! Anh đường tin lời con mụ ấy!
– Tại sao bà lại muốn phá nát tình cảm giữa chúng ta? Bà ta rỗi hơi để làm việc này à? Nếu bà ta không mang ma túy vào nhà tôi thì ai mang đây? Không lẽ mẹ tôi mang vào nhà để con trai của mình đi tù? Lệ Hoa đã khai ra hết rồi, có nhân chứng hẳn hoi như thế dù anh muốn thì cũng khó mà chạy tội. Không phải chỉ tội âm mưu hãm hại một người để người ấy phải ngồi tù đến suốt đời mà còn dính vào vụ sát nhân khiến hai mạng người phải chết oan uổng vì anh và cả vụ làm chứng từ, sổ sách giả mạo sau đó để đoạt tài sản của hai người ấy. Trong hai vụ này nhân chứng chính là tôi, tôi có đầy đủ bằng cớ để khiến anh có thể ngồi tù mọt gông và tôi rất muốn làm điều đó vì anh đối xử với tôi tàn ác đến nỗi tôi không thể nào tưởng tượng ra. Sau khi tôi đã vì anh mà làm biết bao nhiêu việc thì anh lại rắp tâm hãm hại tôi để có thể bịt miệng tôi suốt đời, nghĩ rằng làm như thế thì mới có thể thong dong để ngồi hưởng phước.em>
Mặt ông Quốc Thái tái xanh không còn chút máu khi nghe ông Quốc Đạt nói ra tất cả những tội lỗi năm xưa. Và rồi trong lòng ông lóe lên một ý nghĩ rất tàn ác: “Hắn đã ra tù và bây giờ hắn là người duy nhất biết được tất cả những tội lỗi của mình nên mình chỉ còn một cách là thủ tiêu hắn để những chuyện năm xưa không còn ai tiết lộ. Nhưng bây giờ phải làm ra vẻ hòa hoãn cho hắn khỏi nghi ngờ. Hắn vừa mới ra tù, đương nhiên không có chổ nào để trú thân ngoài ngôi nhà của mẹ hắn. Tối hôm nay…Vâng, tối hôm nay mình sẽ cho người ra tay và hắn sẽ vĩnh viễn rời xa cõi đời này mang theo cái bí mật mà ngoài hắn ra không ai biết được”.
– Anh sợ rồi phải không? – Ông Quốc Đạt vừa nói vừa quan sát người đàn ông ngồi trước mặt mình – Với tất cả những tội lỗi của anh như vậy, bây giờ anh tính sau đây? Ngoan ngoãn thú tội để vào tù sám hối những tội lỗi của mình? Cách đó xem ra không tệ vì tôi đây cũng đã từng trải qua. Trong mười bốn năm trong tù, lúc nào tôi cũng sống trong ác mộng. Bây giờ đến lượt của anh rồi vì như một quy luật của cuộc đời: ai gây ra tội thì sẽ đền tội!
– Quốc Đạt! Anh có thể nào bình tỉnh một chút không? – Ông Quốc Thái dịu giọng để thuyết phục đối phương – Thời gian kham khổ trong tù anh đã trải qua rồi, không lẽ bây giờ anh lại muốn trở vào trong ấy lần nữa?
– Anh nói như thế là thế nào?
– Tôi muốn nói nếu bây giờ anh muốn phanh phui tất cả chuyện tội lỗi ngày xưa của tôi, anh nào có được lợi lộc gì đâu. trái lại, anh sẽ phải vào tù lần nữa vì anh dù không là chính phạm thì cũng là tòng phạm. Ngày xưa anh làm theo lệnh tôi, mạo hóa sổ sách, chứng từ để thu tóm tất cả tài sản của cha mẹ Quân Vũ, anh cũng là người có mặt khi chúng tôi vạch ra kế hoạch nhằm giết chết hai người đó….anh nghĩ là tòng phạm thì sẽ không bị vào tù hay sao? Bây giờ nếu anh khai tất cả ra thì tất cả chúng ta đều bị vào nhà đá! Thay vì thế, tại sao anh không tìm cách hưởng cuộc sống thoải mái, an nhàn sau mười mấy năm khổ sở trong tù. Tôi có thể cung ứng cho anh tất cả những gì mà anh muốn. Một căn biệt thự tiện nghi để anh sống với người mẹ già, một số tiền to tát để anh có thể tiêu xài thoải mái cho đến cuối cuộc đời, và ngay cả nếu anh muốn một người vợ trẻ đẹp thì chúng tôi cũng có thể cung ứng cho anh bởi vì nếu có tiền thì bất cứ thứ gì trong cuộc đời này chúng ta đều mua được cả. Thế nào, anh thấy những đề nghị của tôi đáng cho anh xem xét chứ? Nếu anh muốn hơn thế nữa thì chúng ta cũng có thể thương lượng.
– Cảm ơn sự tốt bụng muộn màng của anh, nhưng mười bốn năm tù đã dạy cho tôi một điều: người ta chỉ có thể sống một cuộc sống an bình nếu không làm điều gì thẹn với lương tâm. Đã trãi qua mười mấy năm tù, bây giờ có lãnh thêm vài năm tù nữa vì là tòng phạm của anh thì đối với tôi cũng chẳng phải là một điều gì ghê gớm lắm. Tôi muốn chuộc lại tất cả những tội lỗi ngày xưa của mình, mang công lý trả lại cho những người có quyền hưởng nó, và để làm điều đó dù có phải vào tù lần nữa tôi cũng không sợ. Tối nay, tôi sẽ trở về ngôi nhà của mình, quỳ trước mặt mẹ tôi để xin bà tha lỗi cho tôi lần nữa. Đứa con trai bất hiếu vừa ra tù của bà, chưa phụng dưỡng bà được ngày nào thì bây giờ lại phải xa mẹ để trở lại vòng tù tội. Nhưng tôi nghĩ là mẹ tôi sẽ hiểu và tha thứ cho tôi, bởi đứa con của bà đã giác ngộ và thề sẽ không bao giờ nhúng tay vào bất cứ viêc xấu xa nào nữa!
Nói xong, người đàn ông đứng lên, ném cho ông Quốc Thái một cái nhìn khinh bỉ rồi lặng lẽ đi ra khỏi phòng, để lại người giám đốc quyền uy của công ty Trường Đạt ngồi sững sờ một mình với một cảm giác bất an. Một lúc sau, ông Quốc Thái mới như trấn tỉnh trở lại và lẩm bẩm: “Được rồi, mày đã quyết định như thế thì tao đành phải ra tay vậy! Tao chỉ tiếc năm xưa sao không giết mày cùng lúc với cái tên côn đồ kia để tất cà những tội lỗi của tao sẽ được giấu kín cho đến trọn đời. Tao đã nương tay vì bề nào mày cũng là bà con ruột thịt. Nhưng bây giờ mày đã muốn hại tao, muốn biến tất cả gia tài, sự sản cùa tao thành tro bụi thì tao đây không thể nào khoang nhượng. Tối nay, mày sẽ sống cái đêm cuối cùng trong vuộc đời mày, rồi sau đó sẽ ra đi vĩnh viễn. Làm như thế tao cũng đã giúp mày được một việc là khiến mày khỏi phải kéo dài những ngày tháng rách nát, đau khổ trong cuộc đời này nữa”.
***
Bà Lệ Mai đang dọn dẹp trong bếp thì bỗng có tiếng chuông cửa vang lên. Bà lật đật chạy ra mở cửa nhưng khi trông thấy người khách ở trước mặt, trái tim của bà không khỏi sững sờ. Dù sau một thời gian dài không gặp và dù ông ta bây giờ đã trở thành thảm thương như thế nhưng bà cũng nhận ra ông ta chính là Quốc Đạt, một ngưới có khá nhiều quyền uy trong công ty của cha mẹ Quân Vũ và Ông bà Mỹ Tâm khi trước.
– Chị Lệ Mai! – Ông cũng bỡ ngỡ khi nhận ra bà. Chị không giúp việc cho bên ấy nữa mà đến đây làm cho cậu Quân Vũ à?
– Thưa vâng! – Bà Lệ Mai từ tốn đáp và nhìn người đàn ông với cái nhìn dò hỏi – Nhưng hôm nay ông đến đây có việc gì?
– Tôi muốn gặp Quân Vũ …
– Cậu ấy đi làm đến khoảng năm giờ mới trở về.
– Tôi có thể nói chuyện với người nào có liên hệ mật thiết với cậu ấy không?
– Ông có thể nói chuyện với cô Minh Thư, vợ tương lai của cậu ấy. Nhưng ông chờ một chút, để tôi hỏi qua cô ấy xem sao.
Bà nói xong quày quả bước vào thư phòng và gọi nhỏ Minh Thư. Nàng ngước lên, thấy mặt bà Lệ Mai có vẽ sợ hãi thì ngạc nhiên:
– Ai đến vậy dì?
– Ông Quốc Đạt, trưởng phòng Kế toán năm xưa trong công ty của cha mẹ Quân Vũ. Ông ấy muốn gặp cháu.
Nghe bà Lệ mai nói thế, đôi mắt của Minh Thư sáng lên. Nàng rời khỏi thư phòng và nói ngay với bà:
– Dì đang làm dang dỡ việc gì thì cứ tiếp tục làm đi, để cháu ra tiếp chuyện với ông ta, đây là người cháu và anh Quân Vũ rất là muốn gặp.
– Cháu phải cẩn thận đấy, Minh Thư! Ông ta ngày trước là phe cánh của vợ chồng bà Mỹ Tâm. Ngày xưa tuần nào ông ta cũng ghé qua nhà bà ấy nên dì rất quen mặt.
– Không sao đâu dì! Người đàn ông này chắc chắn là đến đây với thiện ý. Cháu rất muốn tiếp xúc với ông ta.
Rồi nàng ra ngoài và mời ông Quốc Đạt vào phòng khách.
Thái độ hòa nhã cũng như bề ngoài dịu dàng của nàng khiến ông Quốc Đạt có cảm tình ngay.

– Mời chú ngồi! – nàng niềm nở nói – Hôm nay chú đến đây có việc gì không ạ?
Người đàn ông chậm rãi lấy trong túi áo mình ra một cuộn băng ghi âm rồi trao cho nàng:
– Tôi vừa từ công ty Trường Đạt trở về và đã trải qua một cuộc nói chuyện căng thẳng với ông Quốc Thái. Đây là bằng cớ rõ ràng nhất để kết tội con người mà năm xưa đã ám hại và sang đoạt tất cả tài sản của cha mẹ Quân Vũ. Khi trao cho cô cuộn băng ghi âm này, tôi có thể trở vào tù lần nữa vì tôi là tòng phạm nhưng tôi đã sẳn sàng làm như thế để có thể chuộc lại những lầm lỗi mà khi xưa tôi đã phạm phải và để vạch trần trước pháp luật một con người mà tôi nghĩ rằng hắn ta không có trái tim.
– Thưa chú, chú là trưởng phòng kế toán của công ty hùn hạp giữa cha mẹ anh Quân Vũ và vợ chồng bà Mỹ Tâm?
– Sao cô biết? – người đàn ông hỏi nàng mà kinh ngạc.
– Anh Quân Vũ đã từng nhắc tới chú. Lúc nãy dì Lệ Mai có nói đến tên chú nên cháu đoán ra ngay. Xin chú cho cháu hỏi một câu: về những chuyện xãy ra năm xưa, chú chỉ can dự vào việc mạo hóa chứng từ kế toán hay chú tham gia cả vào cái tai nạn thảm khốc đã gây ra cái chết của cha mẹ Quân Vũ?
Ông Quốc Đạt lần nữa sững sờ nhìn cô gái, giọng ông lắp bắp:
– Cô …cô chưa nghe nội dung cuộn băng mà đã biết hết rồi ư? Tôi rất xấu hổ khi phải thừa nhận với cô rằng tôi đã giúp vợ chồng bà Mỹ Tâm trong việc sang đoạt tài sản của cha mẹ Quân Vũ, còn cái tai nạn thảm khốc kia tôi nghe hai vợ chồng họ bàn tính với nhau trước mặt mình nhưng tôi hoàn toàn không nhúng tay vào việc ấy. Hai vợ chồng họ đã thuê một tên côn đồ làm việc này nhưng sau đó thì tên côn đồ này cũng bị họ thủ tiêu.
– Thì ra là thế! Cháu và anh Quân Vũ đã từng bàn về vấn đề này và đưa ra một số suy đoán, những lời mà chú vừa thốt ra cho cháu biết những suy đoán này là đúng sự thật. Dù chú đã từng nhúng tay vào tội lỗi nhưng cháu rất khâm phục cái dũng khí của chú là thà vào tù lần nữa còn hơn là ém nhẹm đi sự thật. Cháu cũng phục chú có cái can đảm vạch trần kẻ chủ mưu ra trước ánh sáng của công lý dù kẻ ấy có quyền uy mức nào chăng nữa!
– Cảm ơn cô đã nói với tôi những lời an ủi ấy, tôi không ngờ hai cô cậu lại thông minh tuyệt vời như vậy, dù chỉ xét đoán các chi tiết mà cũng tường tận được những chuyện đã xảy ra năm xưa.
– Cách đây ít lâu phía cảnh sát cho anh Quân Vũ biết chú đã được ra tù khoảng độ nửa tháng và anh ấy ngạc nhiên khi chú ra tù và không về thăm nhà. Anh ấy định nói ra tin ấy ẹ chú mừng nhưng rồi không dám nói vì nghĩ chú không về nhà cũng là có lý do riêng của chú. Chúng cháu không dám cho ai biết cả vì sợ chuyện này mà đến tai Ông Quốc Thái thì có lẽ chú sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
– Cả việc này mà hai người cũng đoán biết được ư? – Ông Quốc Đạt nói bằng giọng kinh ngạc, hoàn toàn khâm phục đầu óc nhanh nhạy của cô gái ngồi trước mặt mình.
– Ông ta đã hại chú ngồi tù chung thân để ém nhẹm mọi chuyện, bây giờ chú ra tù sớm hơn thời gian ông ta dự liệu đương nhiên ông ta phải có biện pháp đối phó với chú và điều đó không loại trừ cả việc thủ tiêu nhân chứng.
– Vâng! Tôi biết hắn ta sẽ làm việc đó khi bắp gặp đôi mắt gian xảo của hắn nhìn mình. Nhưng tôi đã tương kế tựu kế, nói cho hắn biết là tối nay tôi sẽ về thăm mẹ tôi trước khi phải ngồi tù lần nữa và tôi nghĩ hắn sẽ hành động. Nếu chúng ta chuẩn bị trước, chúng ta có thể vạch trần bộ mặt kinh tởm của hắn lần nữa.
– Cháu nghĩ cháu phải gọi anh Quân Vũ về sớm một chút mới được để anh ấy có thể giúp chú trong việc này. – Nàng nói rồi liếc nhìn đồng hồ – Bây giờ đã bốn giờ rồi, để cháu gọi ngay cho anh ấy, chú ngồi đợi cháu một chút.
Minh Thư nói xong vào thư phòng gọi ngay cho Quân Vũ.
– Anh có thể lấy cớ gì đó về sớm một chút được không?
– Có chuyện gì hở em? – Chàng kinh ngạc khi nghe giọng nàng có vẻ gấp rút.
– Ông Quốc Đat đang ở nhà chúng ta! Ông đến với thiện ý và trao cho em cuộn băng nghi âm thu lại toàn bộ cuộc nói chuyện giữa ông ấy và ông Quốc Thái trong ngày hôm nay và chỉ với cuộn băng này thôi thì ông Quốc Thái cũng có thể bị kết tội rồi. Anh Quân Vũ , Nếu anh gặp ông Quốc Đạt xin anh đừng nổi giận. Ông ta chỉ dính líu vào vụ mạo hóa chứng từ kế toán chứ hoàn toàn không nhúng tay vào vụ tai nạn xẩy ra với ba mẹ anh. Vụ này vợ chồng bà Mỹ Tâm đã thuê một tên côn đồ làm và tên này sau đó đã bị thủ tiêu. Ông Quốc Đạt nghĩ là mình cũng sẽ bị thủ tiêu như tên côn đồ đó nên đã tương kế tựu kế gài bẩy ông Quốc Thái bằng cách cho ông ta biết là tối nay mình sẽ về thăm nhà. Em nghĩ là việc này phải có cảnh sát nhúng tay vào nên mới gọi anh trở về để quyết định.
Quân Vũ kinh ngạc khi nghe những lời Minh Thư vừa nói, nhưng rồi trí óc của chàng đã hoạt động thật nhanh. Chàng kẽ nói với nàng:
– Anh sẽ trở về nhưng trước khi về anh sẽ ghé qua sở cảnh sát thành phố vì anh có quen một người chuyên điều tra về những vụ án hình sự. Anh sẽ tóm lượt mọi chuyện và nhờ ông ấy giúp chúng ta, hy vọng ông ta sẽ tháp tùng anh về nhà để thảo luận việc bảo vệ cho ông Quốc Đạt vì hiện nay ông ta là nhân chứng độc nhất của vụ này.
– Vâng! Anh về nhà càng nhanh càng tốt nhưng anh nhớ đừng nổi giận với ông ta. Dù gì thì ông ta cũng đã hối lỗi và đã sám hối trong suốt mười bốn năm tù.
– Anh không nổi giận với ông ta đâu khi ông ta hoàn toàn không liên quan đến tai nạn xẩy ra cho cha mẹ anh. Ông ta đã lấy công chuộc tội thì tốt nhất là nên độ lượng với ông ta một chút.
Cuộc nói chuyện của hai bên dừng lại ở đó. Quân Vũ lấy lý do ghé đến công ty của một khách hàng để về sớm nửa tiếng. Chàng trực chỉ đến sở cảnh sát và trình bày với viên sĩ quan thuộc đội điều tra tội phạm. Vì đã quen biết từ trước nên người này sẳn sàng giúp chàng. Khoảng năm giờ, viên cảng sát và Quân Vũ đã về tới nhà.
Quân Vũ vừa bước vào phòng khách thì ông Quốc Đạt đã làm mọi người kinh ngạc khi quỳ xuống trước mặt chàng và nói bằng giọng hối hận:
– Cậu Quân Vũ, xin hãy tha lỗi cho tôi. Ngày xưa tôi đã mù quáng giúp người khác sang đoạt tài sản ba mẹ cậu.
– Chú không cần phải làm như vậy! – Chàng từ tốn nói và kéo ông đứng dậy – người biết được tội lỗi của mình là người đáng để cho người ta tha thứ. Bây giờ không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta cùng thảo luận xem phải hành đông ra sao.
Rồi chàng quay qua viên cảnh sát:
– Anh Định! Trước hết chúng ta phải làm gì đây?
– Trước hết cho tôi nghe nội dung cuộn băng rồi sau đó mới quyết định được.
Cuồn băng được mở lên và trái tim Quân Vũ như ai bóp nghẹt khi nghe tất cả những lời thú nhận của người mà trước đây chàng còn cho là ân nhân của mình.
– Bây giờ qua cuốn băng nói trên, tất cả tội lỗi của ông Quốc Thái Đã được xác định – Viên sĩ quan cảnh sát thong thả nói – Trong vụ tai nạn gây chết người năm xưa và vụ sang đoạt tài sản của ba mẹ anh Quân Vũ đây thì ông Quốc Đạt là nhân chứng chính. Còn vụ ông Quốc Thái vu oan cho ông Đạt để đến nỗi ông phải ngồi tù mười bốn năm thì không biết có người chứng nào không?
Viên cảnh sát hỏi và khẽ đưa mắt nhìn ông Quốc Đạt.
– Tôi có nhân chứng cho việc này! – Ông Quốc Đạt lên tiếng – Đó chính là Lệ Hoa, người đàn bà chắp nối với tôi sau này. Vì tham tiền mà bà ấy đã thi hành mệnh lệnh của vợ chồng ông Quốc Thái, mang ma túy vào nhà và vu khống cho tôi. Hiện tại bà ta rất hối hận về các tội lỗi của mình và hứa sẵn sàng khai tất cả khi ra hầu tòa.
– Như vậy thì tốt! – Viên cảnh sát gật gù, nói với ông Quốc Đạt – Bây giờ chúng tôi sẽ giữ cuốn băng này như vật chứng, còn hai nhân chứng là bà Lệ Hoa và ông đây thì chúng tôi có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho đến khi vụ này được mang ra xét xử. Chúng tôi có chỗ ở dành riêng cho nhân chứng, lát nữa ông đi với chúng tôi đến chỗ bà Lệ Hoa rồi chúng tôi sẽ đưa hai vị đến nơi mà hai vị sẽ trú ngụ trong thời gian chờ vụ án được đem ra xử.

– Còn việc tối nay Quốc Thái có thể thuê người đến trừ khử tôi thì sao? Không có tôi ở đó, bọn chúng có thể nổi khùng lên và làm hại đến mẹ tôi.
– Việc này phía cảnh sát sẽ nhập cuộc, anh yên tâm đi! Chúng tôi sẽ cho người kín đáo mai phục và nếu bọn chúng ra tay, chúng tôi sẽ tóm gọn. Nếu sự việc xảy ra nhưng chúng ta dự đoán thì rất là hoàn hảo. Quý vị thử nghĩ xem vụ này sẽ nổ to như thế nào khi ngài giám đốc đầy quyền uy của một công ty lớn nhất nhì thành phố cùng lúc vướng vào bốn trọng tội: giết hai mạng người, sang đoạt toàn bộ gia sản của họ, bịt miệng thuộc hạ bằng cách vu oan để người này ngồi tù chung thân, sau đó khi người đó ra tù sớm hơn thời gian dự liệu thì lại tiếp tục tìm cách trừ khử ông ta. Tôi đoán chắc vụ án này sẽ làm chấn động thành phố… – Rồi ông quay sang Quân Vũ – Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội phụ trách vụ án này từ đầu đến cuối, đây là một vụ án lớn mà không phải bất cứ người cảnh sát nào cũng có cơ hội chạm trán trong những tháng năm hành sự của họ!
– Tôi phải cảm ơn anh mới phải! – Quân Vũ nói và vỗ vai vị cảnh sát một cách thân mật – Tôi mới mở lời mà anh đã bằng lòng giúp ngay, đó là một may mắn cho tôi. Nhưng tôi có một yêu cầu…
– Là yêu cầu gì?
– Các anh có thể thảo luận với bên tòa án để giảm nhẹ tối đa bản án của chú Đạt hay không? Bởi vì chú ấy đã sám hối suốt mười bốn năm rồi và chú ấy còn có một người mẹ để chăm lo. Không có bằng chứng mà chú Quốc Đạt đưa ra, vụ án của cha mẹ tôi sẽ không bao giờ được mang ra ánh sáng.
– Chúng tôi sẽ bàn bạc điều ấy với tòa án. Với những nhân chứng hợp tác tối đa, chúng tôi lúc nào cũng dành cho họ sự ưu tiên.
Viên cảnh sát nói rồi liếc nhìn ông Quốc Đạt:
– Bây giờ phải bắt tay vào việc kẻo trễ. Ông đưa tôi đến chỗ bà Lệ Hoa, chúng tôi sẽ cấp cho quý vị nơi trú ngụ an toàn. Sau đó thì tôi còn phải bàn với thượng cấp để chuẩn bị việc mai phục tối nay. Mong là đồng đảng của ông Quốc Thái sẽ bị sập bẫy!
Trước khi đi theo người cảnh sát, ông Quốc Đạt nhìn Quân Vũ bằng đôi mắt rơm rớm lệ và khẽ nói:
– Cảm ơn cậu, Quân Vũ! Tôi đã hại gia đình cậu như vậy mà cậu còn độ lượng với tôi như thế!
– Nhưng chú đã đền trả bằng mười bốn năm tù rồi, ai còn lòng dạ nào mà giận chú chứ! Chú Quốc Đạt, chú yên tâm đi, nếu chú phải thụ án một, hai năm thì tôi và Minh Thư sẽ thường xuyên đến thăm mẹ của chú. Nhưng tôi hy vọng tòa án sẽ giảm nhẹ bản án của chú một cách tối đa!
Bây giờ nước mắt đã tuôn tràn trên má của ông Quốc Đạt. Ông nói bằng giọng run run:
– Một lần nữa cảm ơn cậu! Mong là cậu sẽ nhanh chóng lấy lại được tất cả những gì mà nhà họ Lưu đã sang đoạt của cha mẹ cậu.
***
Sáng hôm đó ông Quốc Thái không thấy xuất hiện trong công ty khiến mọi người trừ Quân Vũ, đều kinh ngạc vì không biết việc gì đã xảy ra. Nhưng cho đến chiều đó thì các báo buổi chiều đã rầm rộ đưa tin và đăng những hàng tít lớn trên trang đầu của họ:
“Một vụ án làm chấn động thành phố! Đương kim giám đốc công ty Trường Đạt đã bị bắt giam vì hàng loạt trọng tội!”, “
Một vụ giết người và sang đoạt tài sản đã được mang ra ánh sáng sau mười bốn năm bị chìm vào quên lãng mà thủ phạm chính là đương kim giám đốc của công ty Trường Đạt”, 
“Âm mưu thanh toán thủ hạ thất bại, ngài giám đốc của công ty Trường Đạt lãnh thêm một trọng tội”. 
Tin này đã làm cả thành phố xôn xao và làm cho tất cả nhân viên của công ty Trường Đạt rúng động.
Sáng hôm sau một cuộc họp bất thường được triệu tập và ông Lập Uy Liêm, cổ đông lớn thứ nhì của công ty Trường Đạt đã đứng lên phát biểu:
– Đã từ lâu, trong lòng tôi luôn có một câu hỏi mà không bao giờ tìm ra lời đáp: Tại sao vợ chồng của ông Quốc Thái đã phất lên một cách ngoạn mục sau cái chết bất đắc kỳ tử của hai người hùn hạp làm ăn với họ. Là bạn thân của cả hai gia đình, tôi vẫn thường tự hỏi mình câu hỏi đó nhưng rồi không dám đi xa hơn nữa bởi tôi không nắm được bất cứ bằng chứng nào trong tay. Cho đến bây giờ thì tôi đã có câu trả lời rõ ràng khi mọi việc được phanh phui trên báo chí. Thì ra tất cả những gì mà vợ chồng ông Quốc Thái sở hữu đến nay đều là sang đoạt từ cha mẹ của cậu Quân Vũ, vị phó giám đốc trẻ tuổi, tài ba và đã cống hiến rất nhiều công sức để công ty Trường Đạt có thể lớn mạnh như ngày hôm nay. Sau khi vụ án này được mang ra xét xử, trên nguyên tắc, tất cả cổ phần mà ông Quốc Thái nắm được trong công ty này đương nhiên sẽ phải trở về tay của vị sở hữu chủ hợp pháp của nó: đó chính là cậu Quân Vũ! Luật pháp không chóng thì chày sẽ làm cái việc mang công đạo đến ọi người. Và trong lúc chờ đợi việc ấy xẩy ra thì chiếc ghế giám đốc của công ty chúng ta không thể nào bỏ trống. Tôi xin đề cử cậu Quân Vũ vào vị trí ấy. Xét về tài đức, cậu ấy đều xứng đáng để lãnh đạo công ty, và nhất là khi tòa xử xong vụ án này thì cậu ấy sẽ là người sỡ hữu số cổ phần lớn nhất của công ty chúng ta. Để cho công bằng, chúng ta sẽ biểu quyết bằng phiếu kín, và căn cứ vào kết quả của cuộc biểu quyết để chon ra người giám đốc xứng đáng của công ty Trường Đạt!
Kết quả biểu quyết thật bất ngờ vì không hề có bất cứ phiếu nào chống lại sự đề cử trên. Điều này cho thấy rõ mọi cổ đông đều tin tưởng tuyệt đối vào Quân Vũ. Chàng trai trẻ xúc động đứng lên nói lời cảm ơn mọi người và hứa sẽ mang hết năng lực để lèo lái công ty trong thời gian sắp tới.
Việc này đã mang lại một sự hồi phục ngoạn mục cho giá trị của cổ phiếu công ty. Khi tin ông Quốc Thái bị bắt được tung ra thì cổ phiếu của công ty Trường Đạt bị hạ giá một cách thê thảm nhưng rồi nó đã lấy lại được trị giá trước kia khi báo chí loan tin Quân Vũ được đưa vào vị trí giám đốc.
Chiều hôm đó, Quân Vũ trở về nhà với một tâm trạng phấn khích hơn bao giờ hết. Chàng đi đến phòng Minh Thư và kể lại mọi chuyện cho nàng biết:
– Chúng ta không cần lập công ty mới nữa rồi. Điều này anh đã dự trù trước đây khi các ký giả phỏng vấn anh về việc anh sẽ ra đi hay ở lại công ty Trường Đạt. Lúc đó anh đã trả lời họ là tùy theo tình hình. Bây giờ thì mọi việc đã đúng như anh dự đoán. Sau khi ông Quốc Thái bị bắt, chiếc ghế giám đốc của công ty bị bỏ trống. Sáng nay tất cả các cổ đông công ty đều đồng loạt bầu anh vào cương vị giám đốc và họ hy vọng sau khi vụ án được xử xong, những tài sản mà gia đình họ Lưu sang đoạt của cha mẹ anh sẽ được trả lại cho anh.
– Ôi, Quân Vũ! Em mừng quá! – Nàng nói và ôm chầm lấy chàng – Mọi việc biến chuyển thật thần kỳ và cuối cùng còn vượt quá những điều mà chúng ta mong đợi.
– Sau khi nhận chức giám đốc công ty, anh sẽ tổ chức đám cưới của chúng ta thật rình rang. Ngoài những người quen ở Đài Bắc này, anh còn muốn mời bác Thái Thuận và một số người dân ở Kỳ Sơn đến đây chung vui cùng chúng ta!
Nàng nghe chàng nói, vui mừng đến nỗi ôm hôn chàng một cái:
– Chỉ mới nhắm mắt hình dung thôi là em đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi, và khi đám cưới diễn ra thực sự thì em không biết em sẽ còn hạnh phúc đến mức nào nữa!
Hai người còn đang tâm sự với nhau thì chuông điện thoại lại reo vang. Bên kia là giọng nói của ông Thoại Kỳ, người mà Quân Vũ thuê để chăm sóc trang trại:
– Cậu Quân Vũ! Cậu phải thuê thêm người đi, nếu không thì tôi không coi sóc trang trại nổi đâu!
– Chao ôi, chú Thoại Kỳ! – Quân Vũ kêu lên – Chỉ có mỗi con Hoàng mã thôi mà chú chăm sóc không nổi sao?
– Nếu là mỗi con Hoàng mã thì tôi làm sao dám kêu ca với cậu? Đằng này ông Thái Thuận đã cho người chở đến trang trại chúng ta bốn mươi con ngựa nữa, hỏi cậu làm thế nào tôi chăm sóc cho thấu chứ?
– Bốn mươi con? – Quân Vũ kêu lên kinh ngạc – Chú có đếm nhầm không? Tại sao đến bốn mươi con?
– Tôi đếm nhầm thế nào được! May mắn là trang trại của chúng ta rộng rãi, chứ nếu không tôi cũng không biết phải nhốt chúng vào đâu nữa. Ông Thái Thuận còn kèm theo một tấm thiệp nhỏ, nói đây là quà mừng đám cưới của hai cô cậu!
– Chúa ơi! Bác Thái Thuận làm sao mà biết được nhỉ? Tôi còn chưa có thời gian báo cho bác ấy biết. Nhưng được rồi, chú Thoại Kỳ! Hôm nay là thứ Sáu rồi. Ngày mai tôi và Minh Thư sẽ đến thăm trang trại để xem quà tặng của bác Thái Thuận ra sao! Và nhân tiện sẽ đưa người xuống đó để phụ với chú.
– Cảm ơn cậu! Hai cô cậu cứ xuống đi rồi sẽ hoa cả mắt. Những con ngựa đưa đến trang trại của chúng ta đều là ngựa tuyển, con nào cũng cao lớn, chân dài, lông mướt. Rồi cô cậu sẽ không phải biết chọn con nào để cưỡi vì tất cả đều độc đáo như nhau.
– Thôi được, ngày mai chúng tôi sẽ xuống đó sớm. Chú Thoại Kỳ, chú yên tâm và đi nghỉ sớm đi, tôi sẽ tìm cho chú một vài người phụ tá.
Chàng nói chuyện với ông Thoại Kỳ xong, quay sang nhìn nàng:
– Chao ôi, Minh Thư! Chúng ta chưa tổ chức lễ cưới mà đã có quà tặng của bác Thái Thuận rồi. Làm sao mà bác ấy biết được nhỉ?
– Em đã báo cho bác ấy biết… – Nàng mỉm cười -…vì em xem bác Thái Thuận không khác gì người cha tinh thần của mình nên trong việc này, bác ấy là người được biết đầu tiên.
Chàng hôn lên trán nàng, khẽ hỏi:
– Trở thành vợ anh, em cảm thấy hạnh phúc chứ Minh Thư?

– Đó là mơ ước của cuộc đời em. Anh là người đàn ông duy nhất mà em yêu, làm thế nào em không hạnh phúc khi được ở cạnh bên anh suốt đời chứ!
– Anh cũng có rất nhiều khuyết điểm. Tại sao em lại chọn anh hở, Minh Thư?
– Em không biết vì sao mình lại chọn anh, em chỉ biết vừa nhìn đôi mắt của anh là em lập tức cảm thấy tâm hồn mình xao động. Em yêu anh không bởi lý do nào cả mà chỉ vì rằng…anh chính là anh! Cho nên dù anh có hàng trăm khuyết điểm, em cũng sẽ cố tìm cách để mà yêu chúng!
– Cũng giống như bài thơ mà trước đây em đã viết tặng cho anh phải không?
– Anh vẫn còn nhớ rõ? – Nàng mở to đôi mắt vì kinh ngạc.
– Anh nhớ chứ và nhớ không sót một câu nào cả.
– Vậy thì hãy đọc cho em nghe những câu nào mà anh thích nhất.
– Anh thích cả bài thơ vì trong đó em diễn tả những cảm xúc của mình thật là sâu sắc.
– Vậy thì đọc cả bài cho em nghe đi! – Nàng nói rồi tựa vào vai chàng, đôi mắt mơ màng nhớ đến cái đêm đầy xao xuyến ấy, khi nàng làm bài thơ vụng dại đầu đời cho người đàn ông mà nàng hết mực thương yêu.
Chàng ôm nàng vào lòng và khe khẽ đọc:
Nếu ai hỏi vì sao em yêu anh
Làm sao em có thể cho họ một câu trả lời chính xác
Nếu ai hỏi vì sao em yêu anh
Em sẽ trả lời em chẳng biết tại sao
Em yêu anh bởi anh…chính là anh
Là niềm đau của em và cũng là hạnh phúc
Là nỗi vui, cũng là nước mắt của đời em
Nếu anh là mùa đông, em sẽ yêu hoa tuyết trắng
Nếu anh là mùa hè, em sẽ yêu giọt nắng long lanh
Nếu anh là mùa xuân, em sẽ yêu cơn mưa phùng bay qua cửa sổ
Nếu anh là mùa thu, em sẽ yêu lá vàng rơi
Yêu mãi không thể nào nguôi được
Dù anh cho em nụ cười hay giọt lệ trên môi
Trong trái tim em, anh là người thứ nhất
Người cuối cùng, vĩnh viễn cũng là anh
Dù anh có là những bông tuyết trắng
Dù anh có là chiếc lá vàng rơi
Dù anh có là cơn mưa mùa hạ
Dù anh có là giọt nắng xuân vui
Thì em sẽ yêu anh trọn kiếp
Vì mưa là anh…mà nắng cũng là anh!
– Anh rất yêu bài thơ ấy phải không anh? Cho nên anh mới nhớ nằm lòng như vậy! – Nghe chàng đọc xong, nàng yên lặng một lúc rồi khẽ hỏi.
– Anh yêu bài thơ và anh yêu cả người viết ra nó nữa. Bởi vì dù anh thế nào đi nữa thì nàng vẫn yêu anh. Có nồng nàn như mùa hạ, có êm ái như mùa xuân, có buồn bã tựa mùa thu hay có lạnh lẽo như mùa đông đầy tuyết phủ, dù anh mang bất cứ hình ảnh nào của cuộc đời này thì nàng vẫn tìm ra cách để yêu anh. Không phải chàng trai nào cũng có thể gặp được một người con gái đặc biệt như tác giả của bài thơ này. Tình yêu mà nàng dành cho người đàn ông mình yêu là một tình yêu vô bờ bến và mãi mãi chẳng lụi tàn vì tình yêu đó không có lý do để bắt đầu cho nên nó cũng sẽ không có lý do để mà kết thúc. Đó là một tình yêu sống mãi đến nghìn thu dù có một ngày nào đó không còn anh hay không còn em trên cõi đời này nữa!
– Em hạnh phúc khi anh hiểu được tất cả những tình ý mà em đã gửi gấm trong bài thơ đó. Nhưng mà trong bài thơ, anh phải thích nhất một câu nào chứ?
– Đương nhiên rồi! Có một câu mà mỗi khi nhớ tới anh đều cảm thấy bâng khuâng!
– Câu nào hở anh?
– Mưa là anh mà nắng cũng là anh.
– Tại sao anh thích câu thơ đó?
– Bởi tất cả ý nghĩa của bài thơ đều hàm chứa trong câu cuối cùng ấy. Nó cho anh cái cảm nghĩ là dù anh thế nào thì em cũng yêu anh. Trong yêu đương, không phải em chỉ cầu mong hạnh phúc mà em chấp nhận tất cả những buồn vui mà anh mang đến cho em bởi vì anh là mưa của em mà cũng là nắng của em!
– Là hạnh phúc của em…cũng là đau khổ của em…- Nàng bồi hồi nói tiếp – Khi chúng ta yêu nhau, không phải bầu trời bao giờ cũng trong xanh, đầy nắng ấm, không phải biển bao giờ cũng lặng lẽ, hiền hòa, không phải sông lúc nào cũng êm đềm trôi chảy, không phải buổi bình minh nào cũng vang tiếng chim ca. Cuộc đời không êm đềm như chúng ta thường nghĩ mà hạnh phúc và đau khổ, bình yên và sóng gióng luôn xen lẫn vào nhau. Khi sống, em chấp nhận những thăng trầm của cuộc sống này, khi yêu, em cũng chấp nhận những hạnh phúc và đau khổ mà tình yêu đem lại. Và với một thái độ chấp nhận như vậy thì tình yêu một chiều, mà chấp nhận cả hai mặt của nó. Em yêu anh, Quân Vũ! Bất luận anh là mưa hay là nắng của cuộc đời em!
Chàng ôm chặt nàng vào lòng, xúc động khi nghe nàng thốt lên câu ấy. Mãi mãi chàng sẽ không bao giờ tìm được một tình yêu thứ hai như thế. Trong tận cùng cảm xúc của lòng mình, chàng còn nghe câu thơ của nàng như vang vọng mãi:
Mưa là anh mà nắng cũng là anh!
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.