Bạn đang đọc Mưa Hoàng Tước – Chương 37
Lục Tây Lăng ngoảnh mặt tránh đi, môi cô chỉ chạm được vào má anh.
Anh không dám lạc quan về kết quả của việc “làm lại lần nữa” này.
“Ngủ đi.”, Lục Tây Lăng ôm eo cô, cúi đầu hôn khẽ lên thái dương của cô rồi thấp giọng hỏi, “Ngày nào em cũng ngủ từ lúc mười một giờ, vẫn chưa buồn ngủ à?”
Hạ Úc Thanh chỉ hơi mệt, còn không mấy buồn ngủ, nhưng cô vẫn gật đầu.
Người làm việc và nghỉ ngơi có nguyên tắc như cô, nếu một hôm nào đó bỗng dưng không được ngủ đủ giấc, thì ban ngày sẽ cực kỳ buồn ngủ.
Sợ Hạ Úc Thanh lại ra sofa ngủ, Lục Tây Lăng điềm tĩnh bổ sung thêm một câu: “Ngủ luôn ở đây đi.”
Hạ Úc Thanh sững người, lại gật đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà điện thoại em vẫn để ở phòng bên kia.”
“Còn muốn lấy điện thoại?”
“Đặt báo thức.”
“Anh đặt cho em.
Mấy giờ dậy?”
“Tám giờ đi.
Chiều mai em còn có hai tiết môn văn bằng hai.”
Lục Tây Lăng buông tay, xốc chăn lên, ý bảo cô nằm xuống.
Chăn nệm mới giặt, mang một mùi hương sạch sẽ.
Hạ Úc Thanh nằm xuống, kéo chăn lên quá cằm.
Bên cạnh hơi lún nhẹ, Lục Tây Lăng vốn đang ngồi dựa vào thành giường cũng nằm xuống.
Cô nằm thẳng, tay chân duỗi thẳng đơ, Lục Tây Lăng lập tức ôm eo cô, xoay cho cô nằm nghiêng, lời nói cũng cực kỳ trực tiếp: “Anh ôm em một cái.”
Cô bị vây trong vòng tay anh, dù vừa trải qua một nụ hôn mãnh liệt như vậy, nhưng chỉ một cái ôm đơn thuần lúc này, vẫn khiến cô cảm thấy mê muội, “Lục Tây Lăng…”
“Ơi?…”
“Anh nói xem, là do em quá may mắn nên mới gặp được anh, hay là gặp anh, rồi mới trở nên may mắn như thế.”
Đây có lẽ là một câu cảm thán nồng mùi văn nghệ nhất mà Lục Tây Lăng được nghe từ miệng cô.
Anh trả lời: “Anh cảm thấy, đây là may mắn của anh.”
***
Tám giờ sáng hôm sau, đồng hồ đổ hồi chuông báo thức đầu tiên, Hạ Úc Thanh liền tỉnh dậy luôn.
Ngược lại, Lục Tây Lăng không tính là uể oải, nhưng trông tinh thần không ổn lắm… Người nào đó quá vô tư, chuyện trò với anh được mấy câu đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, anh bảo cô ngủ, chưa đến nửa phút cô đã ngủ thật.
Lục Tây Lăng không phải người quá coi trọng chuyện tình dục, bình thường thật sự quá bận rộn, nhất là trong hai năm mới tiếp quản công ty, kiến thiết lại từ cục diện rối rắm, ngày nào cũng phải so găng đấu trí đã hao hết sức lực, đêm về nhà vừa ngả xuống giường là ngủ luôn.
Anh hay trả lời qua loa với bà nội về chuyện kết hôn, chỉ nói mình bận, thật sự không phải chỉ là một câu lấy cớ cho xong.
Thỉnh thảng có nhu cầu sinh lý, cũng tranh thủ lúc tắm rửa tự giải quyết luôn.
Nhưng tình hình trước mắt thì lại hoàn toàn khác.
Người nằm trong lòng thở đều đều, tỏa hương ấm áp, khiến anh như chịu tra tấn.
Cắn răng chịu đựng một lúc lâu, anh mới chợp mắt được.
Sau nửa đêm, Hạ Úc Thanh xoay người, cánh tay choàng sang, lại đánh thức anh dậy.
Tiếp theo đó lại là một trận tra tấn nữa.
Vốn dĩ anh đã khó vào giấc, hiếm lắm mới được một giấc ngủ say cả đêm.
Vì thế đêm qua gần giống như một đêm không ngủ.
Lục Tây Lăng đưa Hạ Úc Thanh đi ăn sáng, rồi lái xe đưa cô về trường, sau đó về bể bơi trong khu thể thao của chung cư bơi vài vòng, cảm giác mệt mỏi giảm bớt, lại quay về nhà, tắm rửa, ngủ bù hai tiếng, mới như được hồi sinh.
Một thời gian sau đó, Hạ Úc Thanh trở nên rất bận rộn.
Phải chuẩn bị cho kỳ thi CET vào tháng Mười hai, thi CET xong lại phải hoàn thành các bài tập cuối kỳ, hơn nữa do học song song văn bằng hai, bài tập nhiều đến mức khiến cô không thể bớt ra được mấy thời gian.
Lục Tây Lăng từng thử đưa cô về nhà, dù sao cũng chỉ là làm bài tập, làm ở đâu chẳng được.
Nhưng nhìn cô vò đầu bứt tai mỗi khi đang tra tài liệu từ tài khoản mạng kết nối bên ngoài với mạng nội bộ trong trường mà lại bị lỗi kết nối, anh đành phải đưa cô quay về trường.
Hai người tuy có gặp nhau, nhưng ít có thời gian ở bên nhau lâu.
Mãi cho đến Nguyên Đán.
Tất cả các chương trình học của học kỳ này đã kết thúc, chỉ còn chờ thi cuối kỳ.
Lục Tây Lăng muốn dẫn cô đi Thượng Hải chơi Disneyland, còn rủ cả Lục Sênh và Châu Tiềm.
Lục Sênh mới trở về từ Tokyo với Thang Hy Nguyệt, còn chưa nghỉ được hai ngày, nhưng nghe nói ông anh trai cuồng công việc của mình muốn dẫn bạn gái đi chơi, cô nàng liền tự giác nhận trách nhiệm mà không chút oán thán.
Lục Tây Lăng đề nghị rủ cả Châu Tiềm.
Lục Sênh không có ý kiến gì, vừa hay cô nàng cũng lười không muốn xách túi.
Một ngày cuối cùng của năm, xử lý xong hết công việc, Lục Tây Lăng dẫn Châu Tiềm đến nhà lớn đón Lục Sênh, sau đó quay qua trường đón Hạ Úc Thanh.
Căn đúng thời gian đã hẹn, Hạ Úc Thanh kéo một cái vali nhỏ, ra cổng trường chờ.
Tới đón cô không phải chiếc Sedan đen quen thuộc, mà là một chiếc SUV.
Xe còn chưa dừng hẳn, cửa sổ phía ghế phó lái đã hạ xuống, Lục Sênh thò đầu ra gọi, “Thanh Thanh!”, Hạ Úc Thanh cũng vừa cười vừa vẫy tay.
Châu Tiềm dừng xe, Lục Tây Lăng đẩy cửa ghế sau rồi đi xuống, bước đến ven đường, nhận vali trong tay Hạ Úc Thanh, lại cúi đầu quan sát cô.
Thấy cô mặc áo lông, đeo khăn quàng, găng tay, đủ ấm áp, anh mới yên tâm.
Hạ Úc Thanh lén liếc nhìn anh, trong mắt không giấu nổi ý cười.
Anh đi vòng ra sau xe, cô cũng đi theo.
“Em lên xe ngồi trước đi.”, Lục Tây Lăng duỗi chân ra, nắp cốp cảm ứng chầm chậm mở lên.
Anh nhìn vào trong, không biết nên nói gì.
Vali của anh nằm trong cùng, Châu Tiềm và Lục Sênh bỏ vali vào sau, cả cái cốp rộng thênh thang mà lại bị ba chiếc vali của họ nhét đầy.
Lục Tây Lăng bỏ vali của Lục Sênh xuống, Hạ Úc Thanh bèn hỏi, “Cần em giúp không?”
“Không cần.”
Lục Tây Lăng bỏ cả ba cái vali ra, sắp xếp lại theo thứ tự lớn nhỏ, để ra được một chỗ trống.
Anh đang định xoay người nhấc vali của Hạ Úc Thanh, thì đã thấy cô một tay nhấc lên, một tay đỡ đáy vali, vững vàng đặt nó vào trong.
“…”
Hạ Úc Thanh nhìn anh, “Sao thế?”
Lục Tây Lăng không nói gì, đẩy vali của cô vào trong rồi giơ tay bấm nút, đóng nắp cốp lại, sau đó khẽ xoa đầu cô, “Lên xe đi.”
Hạ Úc Thanh ngồi vào ghế sau, Lục Sênh quay đầu lại tủm tỉm cười, “Anh, anh lên trước ngồi đi, em muốn ngồi cùng Thanh Thanh.”
Lục Tây Lăng không hề nể mặt, “Không được.”
“…Ki bo!”
Lục Sênh kéo nắp hộc đựng đồ ở phía trước, lấy ra một chiếc túi giấy, xoay người lại đưa cho Hạ Úc Thanh, “Mấy thứ mua từ Disneyland Tokyo về, em chọn một cái đi.”
Sau khi xác định sẽ đi Disneyland với Lục Tây Lăng, Hạ Úc Thanh đã tranh thủ thời gian bổ sung kiến thức.
Qua những video phổ cập kiến thức, cô đã có thể phân biệt được các nhân vật phổ biến, ví dụ như lúc này, trong túi có hai món đồ trang trí tạo hình hai nhân vật, một là ShellieMay, một là Duffy.
Hạ Úc Thanh biết Lục Sênh thích Duffy, nên liền chọn cái tạo hình ShellieMay.
Xe rời thành phố, lên đường cao tốc.
Ngày lễ nghỉ, lại là năm mới, ngày mai dòng người đổ về đây nhiều như thế nào là có thể đoán được.
Để chuyến du lịch không có trải nghiệm quá tồi tệ, ngoài mua vé Fastpass, bốn người còn đặt phòng tại khách sạn trong khu vui chơi, để sáng mai được ưu tiên vào trước.
Lục Sênh truyền một gói đồ ăn vặt từ đằng trước ra sau, Hạ Úc Thanh chọn một gói kẹo dẻo, vừa không phiền phức lại vừa không bẩn tay.
“Thanh Thanh, em đoán xem lần gần nhất anh trai chị đi công viên giải trí là lúc nào?”, Lục Sênh lấy lại cái túi.
Hạ Úc Thanh xé vỏ gói kẹo theo đường răng cưa, cười hỏi, “Lúc nào ạ?”
“Cấp Ba.
Hình như là hồi lớp Mười.
Vốn dĩ Nam Thành có một công viên giải trí cực kỳ to, mấy năm trước kinh doanh thua lỗ nên đóng cửa rồi, tiếc ghê.
Hồi đấy, vào lễ Halloween, có một lễ hội chủ đề ma quỷ, chị không dám đi một mình nên nài nỉ xin anh ấy đi cùng.
Anh ấy bảo, đi cũng được, nhưng chị phải làm bài tập hộ anh ấy, em nói xem có quá đáng không, anh ấy bắt một đứa học sinh cấp Hai làm bài tập cấp Ba cho anh ấy đấy.”
Hạ Úc Thanh bật cười, quay đầu liếc Lục Tây Lăng.
Nhưng thật ra anh lại chẳng có phản ứng gì mấy.
Cô hỏi Lục Sênh, “Làm bài tập gì ạ?”
“Nhật ký Ngữ Văn… Không đúng, cái này không quan trọng.
Quan trọng là, hơn mười năm rồi, cuối cùng Lục tổng cũng chịu đi chơi mấy trò ngây thơ ấu trĩ, đúng không?”, câu cuối cùng, là Lục Sênh nói với Lục Tây Lăng.
Lục Tây Lăng còn chẳng buồn nhấc mí mắt, “Mày còn lảm nhảm thêm một câu nào nữa, lần sau sẽ không đưa mày đi cùng nữa.”
Lục Sênh “hừ” một cái, “Coi như em đã nhìn ra rồi, đúng là đãi ngộ giữa em gái với bạn gái không hề giống nhau.”
Hạ Úc Thanh xấu hổ, lẳng lặng nhét viên kẹo dẻo vào miệng.
Cô quay sang liếc Lục Tây Lăng, thì thầm hỏi: “Anh ăn không?”
Lục Tây Lăng lắc đầu.
Cô trộm liếc lên phía trước, lúc này Lục Sênh đang nhìn thẳng, Châu Tiềm thì đang tập trung lái xe, vì thế cô liền vội vàng duỗi tay ra, nhét viên kẹo vào miệng anh, rồi lại nhanh chóng rụt tay về.
Cô nghe thấy Lục Tây Lăng khẽ cười một tiếng.
Lên cao tốc không lâu, trời đã dần buông sắc tối thẫm.
Hôm nay Nam Thành đổ gió lớn, vận tốc một trăm hai mươi, khiến tiếng gió bên ngoài cửa sổ xe đều biến thành một loại tiếng ồn.
Lục Sênh gà gật ngủ trong tiếng nhạc không đồng nhất đang phát.
Lục Tây Lăng đưa tay ôm vai Hạ Úc Thanh, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Em có muốn ngủ một lát không?”
“Cũng không buồn ngủ lắm.”, Hạ Úc Thanh cũng hạ thấp giọng nói.
Sau khi lên xe, Hạ Úc Thanh đã cởi bỏ khăn và găng tay, đặt sang một bên.
Lục Tây Lăng cầm tay cô, cẩn thận kiểm tra, trên mu bàn tay không có gì bất thường, “Vẫn bôi thuốc đều đặn đấy chứ?
“Ừm.”
“Có tái phát không?”
“Không hề.
Em chú ý giữ ấm lắm.”
Cái Lục Tây Lăng hỏi là chứng nứt da.
Anh kinh doanh dụng cụ y khoa, giao tiếp với rất nhiều bác sĩ, khi đó đã xin ý kiến của một vị chuyên gia da liễu, lại hỏi xin loại thuốc bôi nghe nói là “bí mật không đưa ra ngoài” của phòng họ, hiệu quả trị nứt da vô cùng tốt.
Sau khi giao cho Hạ Úc Thanh, anh dặn dò cô ngày nào cũng phải bôi, kể cả qua mùa đông.
Khoảng thời gian này, mỗi ngày anh đều kiên trì gửi cho cô hai chữ: Bôi thuốc.
Lục Tây Lăng đè thấp giọng, tiếp tục trò chuyện với Hạ Úc Thanh, hỏi cô khi nào thi, ôn tập kỹ chưa, nghỉ đông có kế hoạch gì…
Hạ Úc Thanh nói: “Nghỉ đông có khi em sẽ làm thêm, đã liên hệ xong rồi.”
“Vẫn làm online?”
“Ừm.”
“Vậy thì nghỉ đông sang chỗ anh ở.”
“…Vâng.”, Hạ Úc Thanh ít nhiều có chút xấu hổ.
“À, đúng rồi.”, cô nghĩ ra chuyện gì đó, bèn nói thêm, “Em có một đứa bạn cấp Ba, hình như nghỉ đông nó sẽ đến Nam Thành chơi.”
“Em vẫn liên lạc với bạn cấp Ba à?”
“Không nhiều lắm, chỉ mấy người thôi, cũng có vào nhóm chat đấy, nhưng chỉ sôi nổi lúc mới lập nhóm thôi.
Con bé kia là bạn thân nhất của em.”
Lục Tây Lăng gật đầu, “Đến lúc đấy sẽ cử cho em một tài xế, em dẫn bạn đi chơi.”
Trò chuyện một lát, Hạ Úc Thanh bất giác ngáp một cái, tựa đầu vào vai Lục Tây Lăng, “Em ngủ một lúc đây.”
“Ừ.”
Carplay trong xe đang chạy list nhạc của Lục Sênh, một đống thập cẩm đủ thứ phong cách.
Sau mấy bài tình ca Âu Mỹ, bài tiếp theo là nhạc rock Heavy Metal, nhịp trống dồn dập, người đang tỉnh còn phải giật mình.
Lục Tây Lăng thấp giọng quát, “Tắt nhạc đi.”
Châu Tiềm vội vàng chỉnh nút âm lượng về mức thấp nhất.
Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn Hạ Úc Thanh xem cô có bị đánh thức hay không.
Châu Tiềm ngồi trên ghế lái thoáng liếc qua gương chiếu hậu.
Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng bất kể là bắt gặp bao nhiêu lần thì vẫn cảm thấy mới mẻ… Cũng giống như tảng đá nở hoa, ai thấy mà không ngỡ ngàng.
Rốt cuộc anh ta cũng không nhịn được, phải khẽ bật cười.
Lục Tây Lăng: “Cười cái gì?”
“…Anh quản nhiều quá đấy, em cười thôi mà cũng không cho cười.”, Châu Tiềm phụng phịu.
Tối muộn, xe về đến khách sạn.
Suốt dọc đường, Hạ Úc Thanh và Lục Sênh cứ chốc ngủ chốc tỉnh, vẫn cảm thấy buồn ngủ díu mắt, cả hai ngáp dài xuống xe, đồ đạc ở cốp sau giao cả cho hai người đàn ông.
Đi vào đại sảnh rực rỡ ánh đèn, Hạ Úc Thanh lập tức ngẩng đầu quan sát.
Cột trụ thạch cao trắng tinh, kéo dài đến tận đỉnh, chỗ kết nối được thiết kế như những song sắt hoa lá trong giáo đường.
Hai bên tầng trệt có gác lửng với thiết kế lan can vòm cung, bên trên gắn những món đồ trang trí rất hợp với không khí ngày lễ.
Xếp hàng vào đăng ký nhận phòng, còn phải đợi một lát nữa, Hạ Úc Thanh liền tháo ba lô xuống, lấy máy ảnh từ bên trong ra.
Lục Tây Lăng đẩy vali của anh và Hạ Úc Thanh đến, đứng phía sau cô, anh liếc vào màn hình máy ảnh, “Đang chụp gì thế?”
Hạ Úc Thanh chỉ cho anh xem, “Kia kìa, giống song sắt hoa trong nhà thờ ghê, thắp đèn lên trông lại càng đẹp.”
Đúng lúc này Lục Sênh gọi, “Anh, vào đây xếp hàng đi!”
Lục Tây Lăng liếc qua, “Hai đứa xếp đi.
Bọn anh chụp ảnh một lúc đã.”
Họ đặt tổng cộng ba phòng, Lục Sênh và Hạ Úc Thanh một phòng, Lục Tây Lăng và Châu Tiềm mỗi người một phòng.
Check-in xong, lấy thẻ phòng, cả bốn người cùng vào thang máy lên lầu.
Ba phòng không ở cùng một tầng, Châu Tiềm ra khỏi thang máy trước.
Lục Sênh nhìn tấm thẻ phòng trong tay, lại nhìn Lục Tây Lăng và Hạ Úc Thanh.
Thang vừa đến số tầng ghi trên thẻ, cô nàng bước ra trước, rồi cười bảo: “Thanh Thanh, giấc ngủ của chị không tốt cho lắm, không quen có người ngủ cùng phòng.
Đành để em chịu khó ở cùng anh trai chị nhé.
Phòng anh ấy rộng lắm, view lại đẹp nữa.”
Dứt lời, cô nàng trực tiếp ấn nút đóng cửa thang, trước khi thang máy khép lại, chỉ còn một khe hở, cô nàng vẫy tay cười nói: “Chúc hai người ngủ ngon!”.