Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 40


Đọc truyện Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ – Chương 40

Ngày đó Lý Tam Hỉ dù có nói gì tôi cũng không chịu xuống dường, ăn sáng ăn trưa đều giải quyết ngay trên dường.

Buổi chiều nhận được điện thoại của Mạnh Mộng, tôi có chút kỳ quái mà nghe điện thoại, kết quả thanh âm đầu tiên truyền tới chỉ là tiếng cười gian.

“tôi nói rồi, cô ta chẳng có gì tốt.”

“ai mà không tốt?” tôi có chút khó hiểu

“ Ngô Ngọc.”

“cô ấy làm sao? hơn nữa cô ấy không tốt thì tới thông báo cho tôi làm gì?” tôi cảm thấy không kiên nhẫn,phụ nữ thật lắm chuyện.

“không lẽ chuyện cậu chịu đòn cũng không quan tâm sao, là cô ta tìm người đánh cậu.” Mạnh Mộng nói.

Đầu óc tôi đình chỉ một lúc mới kịp phản ứng lại. cô ta? Ngô Ngọc? Ôn nhu đáng yêu, mỹ lệ hào phòng, ôn nho văn nhã, người gặp người thích? Sai người đánh tôi?

“cô ta tìm người đánh tôi làm gì?” tôi dửng dưng hỏi.

“Bởi vì cô ta đố kị cậu thôi!”

“tôi có gì mà cô ấy đố kỵ chứ? Người ta là thư ký tổng giám đốc, có bạn trai cũ là siêu cấp vô định đẹp trai, người ta..”

“ngừng!! Cậu đừng nói buồn nôn như vậy, cậu đã làm chuyện gì với bạn trai cô ta.” Mạnh Mông lời lẽ chắc chắn.

“quản lý với cô ta cùng tôi có quan hệ gì.” Tôi vẫn không hiểu.

“đây là cô ta ghen tỵ quá mạnh, chỉ cần người ở bẻn Hàn Lang thì cô ta muốn tiêu diệt, trước là em trai hắn, giờ là cậu.”

Trong đầu đột nhiên xuất hiện một câu.

“Trình Hàn Lang, hắn không phải em trai anh, anh không cần sống trong ảo tưởng như thế.”

“tôi không hiểu cô đang nói gì. Ngô Ngọc, chúng ta đã kết thúc rồi, không phải sao?”

“cùng bởi vì anh ** em trai?”


“Nếu như cô ở đây chỉ vì nhấn mạnh hắn **, như vậy xin mời cô đi đi!”

Tôi nhớ lại đối thoại ngày đó của bọn họ, hình như đúng có chuyện này.

“này, cậu có nghe tôi nói không đấy? Ngải Tử Hàm?” Mạnh Mộng lớn tiếng nói.

“Xin lỗi, vừa nãy thất thần , để tôi suy nghĩ thêm, còn có chút việc không nghĩ ra.”

“Cậu tự mình nghĩ đi! Tôi cúp máy, giờ còn bận chuyện khác đây!”

Tôi cúp điện thoại rồi ngây người như phỗng, Lý Tam Hỉ vào tôi cũng không biết, hắn ngồi ở trước mặt có chút bận tâm mà hỏi.

“Nghĩ gì thế? Có phải là còn đau không?”

“Ồ… Không đau , tôi đang suy nghĩ việc hai chúng ta bị đánh!”

“đánh? Cảnh sát tra được là ai chưa?”

Tôi nhìn Lý Tam Hỉ một chút, cả người ngã xuống dường.”Tôi cũng không biết là ai tra được, là một người phụ nữ ở công ty, thực sự nghĩ không ra làm sao cô ấy có thể chứ? Cô ấy tốt như vậy, cả ngày đều cười với tôi hơn nữa còn giúp đỡ tôi rất nhiều, trong công ty cô ấy là người thuận mắt nhất..”

sắc mặt Lý Tam Hỉ hơi biến đổi, có chút không tự nhiên nói: “Là như vậy a! Vậy cậu đi hỏi cô ấy chẳng phải sẽ biết sao?”

đúng vậy!! ở đây nghĩ chẳng bằng đi hỏi, nếu đúng là cô ấy thì ở đấy báo thù luôn. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, tôi tử dường nhảy xuống, phủ thêm áo khoác định chạy đi thì Lý Tam Hỉ trừng trừng kéo tôi về.

“Cậu đi làm gì? Vạn nhất cô ấy tìm người đón cậu ở đó thì sao?”

“cô ấy làm gì ngang ngược như vậy? Tôi chỉ muốn tìm để hỏi chút chuyện.”

“Không được! Tôi không cho cậu đi, cậu đàng hoàng ở nhà cho tôi.” Hắn lại bắt đầu dở ra bộ mặt hung ác.

Tôi liếc mắt nhìn hắn, hắn không chút ý định thỏa hiệp nào, tôi a a kêu loạn, hắn cũng không nhìn, bình thường những chiêu này đều rất hữu hiệu, xem ra tôi chỉ có thể sử dụng một chiêu cuối cùng .

Tôi không nói lời nào, lăng lăng ngồi ở trên giường, cả người ủ rũ như quả hồng nát. Lý Tam Hỉ lay lay tôi cũng không nhúc nhích, hắn lại lay lay, tôi càng không nhúc nhích. Cuối cùng thì âm thanh thất bại của hắn vang lên.


“Quên đi, cậu nếu như muốn đi cũng được, tôi cùng đi với cậu.”

“Thật sự?” Tôi lập tức trở nên hoạt bát, trừng đôi mắt to nhìn hắn, hắn gật gật đầu.

“Cậu thật tốt! yêu a!” Tôi dùng sức ở trên mặt hắn “ba” một cái, Lý Tam Hỉ nhìn tôi không nhúc nhích, vẻ mặt có chút phức tạp, tôi lập tức phản ứng lại, hắn đây là để bụng. Người ta còn chưa đồng ý, tôi hận lúc nãy chính mình tưởng bở.

“Xin lỗi, vừa nãy nhất thời rất cao hứng , không khống chế lại…” Tôi liếc mắt nhìn hắn, có chút thương tâm.

“A…” Tôi còn chưa kịp phản ứng, Lý Tam Hỉ đã đem cái miệng của hắn kề sát tới, đầu óc tôi bắt đầu trống rỗng, cả người căng cứng, Lý Tam Hỉ dùng đầu lưỡi cạy hàm răng, từng chút rồi bắt đầu tiến quân thần tốc . cảm nhận được đầu lưỡi linh hoạt của hắn, đầu tôi một mảnh choáng váng, chân bawnts đầu mềm nhũn.

Đệt! Nguyên lai tôi đây là thuần không, phản ứng trúc trắc như thế!

Chờ đến lúc hắn buông tôi ra thì hai người đều ngu ngốc nhìn nhau cười, Lý Tam Hỉ nâng mặt tôi nói: “tôi không để sự thống khổ hôm qua của cậu thành công cốc, tôi đã nghĩ kỹ, tôi không có tương lai, tôi cũng không thể cho cậu cái gì, nếu có một ngày cậu chán, cậu phải nói cho tôi biết, tôi sẽ đi, nhưng chỉ cần cậu cần, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”

“Cậu nghĩ thông như thế nào?” Tôi tận lực tránh những câu phiến tình, bằng không xế chiều hôm nay sẽ không ra ngoài được.

Lý Tam Hỉ chỉ vào quần ngủ, “Tôi sáng sớm nhìn thấy nó thì không muốn tiếp tục trốn tránh , bằng không đối với cậu quả không công bằng !”

Tôi đi tới, cầm lấy chiếc quần rồi nhìn Lý Tam Hỉ nói: “Lý Tam Hỉ , mang vật này cất vào tủ đi!”

Lý Tam Hỉ nở nụ cười, có chút khờ, nhìn nhìn rồi đem quần ngủ cẩn thận từng li từng tí một gấp lại bỏ vào trong ngăn kéo.

Sau đó hai người chúng tôi vui mừng hạnh phúc cùng đi ra ngoài.

Kết thúc

Chờ khi cả hai đến công ty thì Ngô Ngọc đã biến mất, nghĩ đến sau này không nhìn thấy mặt cương thi cũng có chút không nỡ.

“tìm được người không?” chờ khi tôi ra khỏi công ty Lý Tam Hỉ chạy đến.

“Chạy, bỏ chạy …” Tôi vẻ mặt đưa đám.


“Có thể không phải cô ấy, nếu không tìm được người thì cũng đừng bận tâm, ai cũng có bệnh cả, trong họa có phúc mà!!” Lý Tam Hỉ bên cạnh khuyên tôi.

“Đúng đấy, thực sự là trong họa có phúc a!” Tôi cười nhìn Lý Tam Hỉ .

“Hiện tại chúng ta đi đâu? Người cũng không tìm được .” Lý Tam Hỉ nhìn tôi.

“Ngày mai tôi phải trở về công ty làm việc, ngày hôm nay cậu hãy cùng tôi đi dạo đi!” Tôi ngắm nhìn bốn phía, cân nhắc đi chỗ nào.

“Đúng, ngày mai tôi cũng phải đi làm , không chừng mấy ngày sau mới được nghỉ, cậu nói đi đâu nào” Lý Tam Hỉ để trên bả vai toi.

Tôi nhìn quanh thấy bọn học sinh vội vội vàng vàng đến trường, nghĩ nghĩ rồi nói: “Lý Tam Hỉ, cậu có nhớ trường cũ không, chúng ta về đó.” Tôi hưng phấn nói.

“Được, cậu nói đi tôi liền đi!”

“Xuất phát!”

“Hừm, xuất phát!”

Trường học cũ có rất đại thay đổi, thao trường đã từ lúc trước cục đá đường đã biến thành plastic đường băng, thế nhưng số một tầng, số hai tầng, số ba tầng vị trí vẫn không có biến. Hai chúng tôi đi dạo rất lâu, cuối cùng tôi đứng lại ở số một cửa lầu trên bậc thang, nhìn Lý Tam Hỉ , đột nhiên cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt.

“Cậu còn nhớ cậu lần thứ nhất đứng ở chỗ này cùng tôi biểu lộ sao?” Tôi cười ha ha mà nhìn Lý Tam Hỉ .

Lý Tam Hỉ hơi ngượng ngùng gật gù, “Hiện tại tôi muốn cậu giống như trước đây gọi tôi như thế cậu dám không?” Tôi nhìn hắn.

“Không dám , không có can đảm đó !” Lý Tam Hỉ lắc đầu một cái.

“Làm!” Tôi ngồi ở trên bậc thang, người lớn rồi thì chút cảm xúc mãnh liệt cũng bị mất. Lý Tam Hỉ đi tới nhìn tôi, lôi lôi kéo kéo tôi một hồi nhưng không được.

“Tôi không nhớ ra được!” Lý Tam Hỉ nhìn thấy tâm tình tôi không tốt lắm, có chút hốt hoảng.

“Tôi nhớ, tôi dạy cho cậu, cậu nói? Tôi đã nghĩ nếu nghe một lần sẽ lại kích thích một lần.” Tôi đứng lên nhìn hắn.

“Được rồi… Cậu ở đây đứng yên đừng nhúc nhích, tôi về chỗ cũ…” Lý Tam Hỉ hướng về bên kia đi, tôi đột nhiên cảm thấy trái tim có chút đau, như vậy khơi lại bi thương của người khác có phải là hơi quá đáng.

“Nói đi, tôi học theo cậu!” Lý Tam Hỉ ở phía xa gọi.

“Được, nghe rõ !” Tôi há to mồm, hướng về sân tập gọi: “Ngải Tử Hàm ——”, tôi cảm giác trong không khí đều vang vọng tên của tôi.

“Sai rồi! Câu thứ nhất không phải cái này…” Lý Tam Hỉ ở phía xa nói lại, nguyên lai hắn nhớ, vậy còn giả ngu với tôi.


“Đó là cái gì?” Tôi nhìn phía xa hắn.

Lý Tam Hỉ miệng mở ra , nhưng nửa ngày mới la lên.” Trái tim của tôi, là bởi vì phong thư thứ nhất của cậu mà điên cuồng mở ra, ở thời điểm tôi loạn lại cho tôi đả kích, bây giờ lòng tôi vừa mới bình tĩnh cậu lại một lần nữa cho tôi đả kích.. Ngải Tử Hàm…”

“Có thể !” Tôi đáp trả hắn, thừa dịp hắn không chú ý đem nước mắt chà xát, thực sự là càng sống càng yếu đuối , lúc trước nghe còn mặt không biến sắc tim không đập đây!

Lý Tam Hỉ hướng tôi chậm rãi đi tới.”Cậu không phải nói cậu không nhớ rõ từ sao? Không muốn nói cứ việc nói thẳng!” Tôi giả vờ trấn định.

“Không có, tôi thực sự là đã quên, vừa nãy vừa đứng đó, lại vừa nhìn cậu, lập tức nghĩ ra!” Lý Tam Hỉ không biết câu nói này có bao nhiêu phiến tình, làm hại tôi thiếu một chút đánh mất tôn nghiêm nam nhân.

“Cậu… Lúc trước không hận tôi sao?” Tôi nhìn hắn, cảm giác bàn tay đang phát run.

“Không hận, đoạn thời gian đó là thời gian hạnh phúc nhất, có bạn, có người nhà, trong lòng đều là tràn đầy…”

“Oa…” Tôi rốt cục khóc lên, ngồi chồm hỗm trên mặt đất chôn đầu thất thanh khóc rống, không giống như trước sẽ có những người vây quanh, giờ cũng đừng mong ngăn cản tôi.

“Cậu… Khóc cái gì a… Tôi không phải nói không hận cậu sao? Đừng ngồi trên đất lạnh…” Lý Tam Hỉ dìu tôi.

“Cậu đừng để ý đến tôi… Tôi ngày hôm nay chính là muốn ở đây sám hối… Cậu… Oa…” Tôi đem nước mắt chà chà trên áo hắn.

“Cậu đừng khóc , cậu nếu như không khóc tôi sẽ hát cho cậu nghe!” Lý Tam Hỉ lau mặt cho tôi.

“Thật sự? Hát cái gì a? Cậu có biết ca hát không?” Tôi lập tức đừng khóc, đứng lên chờ hắn hát.

“Cậu đã quên tôi đã hát cho cậu bài tình ca đệ nhất hả?”

“Cậu còn có mặt mũi nói, hát dân ca lừa gạt tôi!” Tôi làm bộ xem thường.

“Tôi lúc đó không biết dân ca cùng tình ca khác nhau, tôi chỉ biết nghe đến nhạc sẽ nghĩ ngay đến cậu, nghĩ đến gương mặt khi cười rộ lên của cậu.” Lý Tam Hỉ một mặt hạnh phúc.

” gương mặt lúc đó tầm thường vậy sao?” Tôi than thở một tiếng.

“Không phải tầm thường, là xán lạn…” Lý Tam Hỉ cực kỳ nghiêm túc nói, tôi cuối cùng vẫn gật đầu, cùng hắn cùng đi đến trung tâm bãi tập, ngồi trên bãi cỏ chờ hắn hát.

“Hoa loa kèn màu đỏ nở hoa nha —— hồng hồng kiểu diễm, ** dẫn dắt chúng tôi tranh đấu giành thiên hạ…”

Lý Tam Hỉ nhỏ giọng ngâm nga , một bên hát một bên nhìn tôi, mặt tôi bắt đầu đỏ lên, càng nghe càng nóng….. Hai chúng tôi ngồi ở trên sân cỏ không có một bóng người, mặc cho những tia nắng còn sót lại của mặt trời chiếu sáng xung quanh. Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi rồi cùng nở nụ cười. thời khắc kia trong đôi mắt chỉ còn dư lại khuôn mặt đỏ au đang tươi cười của đối phương.

===CHÍNH TRUYỆN HOÀN===


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.