Đọc truyện Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ – Chương 38
“Này, tôi đến rồi.”tôi biểu hiện khuôn mặt không quá cao hứng.
“Đồ vật đều chuẩn bị kỹ càng .” Lý Tam Hỉ nhìn tôi nói.
“Món đồ gì?” Tôi có chút buồn bực.
“Cậu không phải nói ngày hôm nay sẽ cùng tôi ngủ sao? Tôi đem giường bày sẵn , đồ vật cũng thu dọn xong .”
“Cái gì?” Tôi nhất thời sợ hết hồn, hắn đáp ứng rồi? Tôi bên người Lý Tam Hỉ xoay quanh, không thể tin được mà nhìn hắn.
“Cậu đáp ứng cùng tôi ngủ?”
“Tôi đã nói rồi, cậu nói tôi làm cái gì tôi đều làm.” Lý Tam Hỉ rất vẻ mặt nghiêm túc, tôi một ** ngủ ở trên ghế salông, thật là có chút không phản ứng kịp.
“Chúng ta ăn cơm trước đi! Tôi làm bánh thịt, hâm lại là có thể ăn, cậu muốn uống rượu không?”
Tôi sửng sốt nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, “Uống, tôi phải uống rượu, sao có thể không uống đây? Cậu cũng phải uống.”
“Nhưng là tôi không thích uống rượu…” Lý Tam Hỉ đang nói thì thấy một khuôn mặt âm trầm lập tức đổi giọng “ha ha, nghe cậu,!! uống thế nào cũng được.”
Bánh thịt được bưng lên, tôi có chút trợn tròn mắt, một nồi lớn như vậy lại da mỏng thịt dày, nhìn qua lại muốn phát sầu, nhiều như vậy ăn lúc nào mới hết à? !!
“ăn đi, sao lại không động đũa thế?” Lý Tam Hỉ cầm một miếng bỏ vào bát tôi.
Nhìn nhìn miếng bánh trong chén, lòng sinh ngạt niệm (ý nghĩ xấu), cắn một miếng rồi bỏ vào bát Lý Tam Hỉ rồi lấy mấy miếng còn dở của hắn ăn sạch sành sanh sau đó ha ha mà nhìn hắn, tôi muốn hắn tức giận, hắn giận rất có vẻ đàn ông, rất có lực uy hiếp. kết quả hắn cung chiều nhìn tôi cười, đem bánh trong chén tôi ăn hết. khí cầu tức giận của tôi lại xẹp xuống, cảm thấy cực kỳ rất mặt.
“Làm sao vậy?” Lý Tam Hỉ thân thiết mà nhìn tôi.
“Không có gì, uống rượu!” Tôi đổ rượu vào ly của Lý Tam Hỉ, đợi hắn uống xong lại đổ tiếp.
“Đừng rót, tôi thật sự không thể uống.” Hai gò má Lý Tam Hỉ đã bắt đầu đỏ lên, nói chuyện đã chậm dần đều.
“Không được!” Tôi vỗ bàn một cái, “Là cậu nói cái gì đều đáp ứng tôi. Có người đàn ông không?”
Lý Tam Hỉ nhìn tôi một chút rồi nhận rượu trên bàn, hai người tôi một chén cậu một chén đến khi cảm giác thân thể bắt đầu lắc lư. Lý Tam Hỉ say đến suýt bất tỉnh, hướng lên dường ngủ say như chết. vừa nhìn đã muốn nổi giận, cậu ngủ tốt lắm, còn tôi thì đau đầu đây!!
“Không cho ngủ, dậy dậy.” Tôi dùng sức kéo Lý Tam Hỉ , kết quả mở đôi mắt ra rồi chậm rãi nhắm lại ngủ tiếp.
Tôi hận hận nằm ở bên cạnh hắn mà vô cùng không cam lòng a, vốn còn muốn tối hôm nay dựa vào rượu để ** hắn một hồi đây, chờ sau khi chuyện đã thành thì nhất định sẽ cảm thấy có lỗi rồi làm bé ngoan rồi theo khuôn phép, ai ngờ lại chuốc quá say!!
“Tử Hàm… Đừng đi…”
Tôi mơ màng nghe được hắn gọi tên tôi, tôi nằm úp sấp dựng cả lỗ tai lên, kết quả lại nghe thấy hắn đứng dậy đi nhà vệ sinh nên quyết định bò dậy, đưa hai cánh tay của hắn đáp lên vai rồi nâng hắn đến nhà vệ sinh. Thật vất vả mới vào cửa định vứt người lại thì thấy hắn căn bản không đứng được, ngay cả quần cũng không biết cởi, không thể làm khác hơn là đi kéo quần lót của hắn xuống rồi nhìn về phía khác. Kết quả đợi hồi lâu rồi vẫn không nghe thanh âm, tôi thấy hắn thả xuống, má ơi thật lớn à!! Nghĩ thầm không phải muốn tôi giúp đỡ sao? lại cắn răng vươn tay tới rồi chẳng khác gì đụng phải lửa mà rút về.
Chờ tôi một lần nữa đem hắn nâng lên giường thả một cái “bịch”, con mắt hắn vẫn nhắm chặt phỏng chừng vẫn không tỉnh, chính mình vô lực mà nằm bên thở mạnh.
Đột nhiên Lý Tam Hỉ vươn tay sang, một chân khoát sang hông, dùng sức mà ôm vào trong, tôi bị ép đến không thở nổi. tôi đẩy đẩy, hắn động đậy. Tôi lại đẩy hắn một cái, hắn cũng nhúc nhích một chút rồi lại trở về vị trí ban đầu. mẹ nó, ông đây hôm nay làm đệm cho cậu sao?
Cứ như vậy đẩy đến đẩy đi, mài tới mài lui, kết quả cuối cùng có thể tưởng tượng được, chỗ đó của hắn cứng rồi. Vừa lúc đó, Lý Tam Hỉ mở to hai con mắt, lăng lăng nhìn, tôi dùng ánh mắt mê ly hắc hắc mà cười với hắn rồi nhắm hai mắt lại.
Tôi mắng to một câu: “Lý Tam Hỉ , cậu tên khốn kiếp này! cậu thật phiền, cậu cút sang một bên!”
Sau đó tôi nhìn thấy Lý Tam Hỉ chảy máu mũi, máu theo khóe miệng chảy xuống nhưng hắn không hề phát hiện, trái tim của tôi đột nhiên bắt đầu đau đớn. Tôi nghĩ tới thời trung học Lý Tam Hỉ sẽ chảy máu mũi khi bị tôi mắng, bây giờ cũng thế sao? cậu nghe thấy tôi mắng cậu sao?
Máu mũi của hắn chảy xuống giường tôi đây mới nhớ tới phải cầm máu, nhưng bản thân căn bản không động đậy , tôi càng động, hắn ôm càng chặt, cuối cùng không có cách nào phải mượn quần ngủ giúp hắn lau.
“Xin lỗi , cậu dùng tạm cái này đi, thực sự không có thứ khác , cậu đây là muốn phá mũi a?” Tôi một bên chùi một bên lầu bầu .
Lý Tam Hỉ lấy ** sượt qua thân thể, tôi cảm giác mình cũng sắp bị thiêu đốt nhưng giờ tôi đã không có tâm tình nữa. từ lúc hắn uống say rồi đỡ hắn về dường đã biết mình căn bản không thể ở trên, lúc dẫn hắn đi WC lại phát hiện cái đó quá lớn, nếu tôi thật thự bị XXX thì ngày này năm sau là ngày giỗ của mình.
Nhưng hình như Lý Tam Hỉ vẫn muốn giải quyết, mẹ nó cứ sượt thế ai chịu nổi à? Nghĩ nghĩ tôi mang đôi tay hắn để phía dưới, kết quả hắn vẫn bất động chần chờ rồi dời đi nơi khác… đại ca, cậu đừng nói tôi sẽ dùng bàn tay phải vô định của mình giúp cậu!!
Ngước nhìnvết máu đã khô ráo, tôi cắn chặt răng cầm mệnh căn của hắn vuốt ve, Lý Tam Hỉ thở dốc càng kịch liệt, toàn bộ bàn tay đã dần được lấp đầy, tôi thật không dám tưởng tượng hắn làm sao phát dục. Cũng không biết qua bao lâu, chỉ biết cuối cùng tay tôi đã tê rần, một khắc đó tôi đã quyết định từ nay về sau sẽ không tiếp tục trêu chọc hắn, hắn nhất định là cao thủ trong mọi cao thủ.