Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 27


Đọc truyện Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ – Chương 27

“tôi sẽ thu dọn” Lý Tam Hỉ đoạt đi cái mâm trong tay tôi, thằng bé đã ăn xong bây giờ đang ngồi trong phòng khách xem ti vi. Nghe Lý Tam Hỉ gọi đứa bé kia là Tiểu Dịch, thật là một đứa bé đáng thương, khi còn bé đã sống ở cô nhi viện, rất sớm đã đi ra ngoài làm việc, nó thật sự khổ cực. Hắn hưng phấn mà kể với tôi về việc quen Tiểu Dịch, làm những việc ngốc ngếch cũng hắn. Tôi cũng không ngừng đáp lại hắn “thiết”, hắn nghe thế ánh mắt lại ảm đạm đi. không lâu sau đó, hắn chậm rãi nói: “nếu cậu không thích Tiểu Dịch, vậy sau này cậu tới nhà tôi chơi thì tôi sẽ không kêu nó tới đây nữa.”

“đừng đừng! ! tôi không có ý kia, đứa nhỏ này ở đây đã không dễ dàng, tôi lúc nãy chỉ đùa giỡn cậu tí mà thôi” tôi không nghĩ nhiều năm như thế Lý Tam Hỉ vẫn thẳng thắn, tôi nói cái gì vẫn cứ như thế, nếu hắn lúc trước thông minh hơn một chút thì hắn đã không chịu tổn thương như vậy.

“Đúng rồi, quên hỏi cậu, cậu tới siêu thị bên này là vì tìm tôi sao?”

“Làm sao có khả năng? Tôi… Chính là muốn đi dạo. Mua mua đồ gì đó!” Tôi không biết mình tại sao cần hoảng loạn che giấu.

“Đúng vậy, cậu làm sao có khả năng chạy tới tìm tôi.” Tôi thấy Lý Tam Hỉ đem đầu xoay qua, nụ cười mới xuất hiện trên mặt đã phai màu rất nhiều.

“Kỳ thực cũng không phải, chính là muốn cảm tạ cảm tạ ngày đó cậu đem tôi đưa về nhà.” Tôi tiếp tục câu được câu không nói.”Phòng này chỉ một mình cậu ngủ sao? Ba mẹ cậu đâu?” Lý Tam Hỉ bắt đầu không nói gì. Sau đó hắn đem tất cả bát, mâm đều rửa dọn xong xuôi mới trả lời câu hỏi của tôi.


“Bọn họ đều đi rồi, ba mẹ tôi năm ấy làm thủ tục ly hôn, cha tôi cưới người phụ nữ khác, sau đó cũng mang em gái tôi đi, chắc có lẽ mang theo tôi sẽ phiền toái, tôi ở với bà ngoại, năm trước bà ngoại đã mất rồi.” Lý Tam Hỉ lấy từ trong túi rút ra điếu thuốc, châm, sau đó đưa cho tôi một điếu.

Hắn tầng tầng hút một hơi.”Kỳ thực tôi không có đi bệnh viện, tôi biết vào lúc ấy tất cả mọi người đều nói như vậy, vào ngày em gái tôi đi, tôi khóc lóc lôi kéo ôm chân không cho nó đi, em gái tôi còn nói: “mang theo người ngu si như anh chẳng phải là chuyện cười cho lớp bạn tôi sao.” sau đó nó sợ tôi quấn quýt lấy hắn không tha, mới hửng đông 4 giờ đã đi rồi. ngày đó tôi khóc đến cổ họng khàn khàn, bị sốt mấy ngày đến khi tỉnh dậy thì cái gì tôi đều hiểu, cái gì tôi cũng biết rõ ràng, nhìn lại quá khứ mới biết tôi sống tùy hứng thế nào cho nên tất cả mọi người đều rời bỏ tôi.”

Tôi bị những câu của hắn làm tim đau nhói, tôi không nghĩ được hắn đã trải qua mấy năm sống này như thế nào

“Tử Hàm, sắc mặt cậu rất khó coi, có phải là không thoải mái?” Lý Tam Hỉ đưa tay đặt trên trán của tôi, rất ấm, .rất ôn nhu.

“Xin lỗi.” Tôi thì thào nói , tôi nghĩ nói rất nhiều, thế nhưng giờ khắc này đều chặn ở cuống họng, cái gì cũng không nói ra được.

“Tại sao nói xin lỗi?” Lý Tam Hỉ rất chăm chú nhìn chăm chú vào tôi, tay khoát lên trên bả vai của tôi. Tôi cũng không nhớ đến hình tượng của mình, nhiều năm như thế cũng là lần đầu tiên ở trước mặt người đàn ông khác mà khóc lóc như thế, cứ như hắn năm đó, không kiêng kỵ e dè mà khóc trước mặt tôi. Tôi thật sự không nhịn được nữa, hối hận nhiều như thế, ngột ngạt như thế cứ như thế con mẹ nó đều tuôn ra. Tôi cảm thấy mình chẳng ra gì, so với em gái hắn, cha hắn, tôi mẹ nó còn không bằng! !

Lý Tam Hỉ triệt để hoảng loạn , hoàn toàn nơi nơi tìm giấy, tay không ngừng mà run cầm cập. Tôi nghĩ tới trước đây hắn vừa nhìn thấy tôi khóc hắn sẽ khóc. Hiện tại đây? Tôi đem tay che trên mặt hé ra một khe nhỏ, nhìn thấy hắn đưa cho tôi khăn giấy với khuôn mặt lo lắng, hắn bây giờ đã là một người đàn ông trưởng thành.

“Hai người các anh đang cải vã cái gì đấy?” Tôi giờ mới nghĩ đến trong nhà còn có một người nữa. tôi cuống quýt muốn trốn đi, tôi không muốn chuyện mất mặt này bị người khác nhìn thấy. Tôi núp sau lưng hắn thấy Lý Tam Hỉ quay đầu với Tiểu Dịch cười: “không có chuyện gì, Tử Hàm khóc, anh nạt nộ hắn tí thôi! !”

Được rồi, lúc này không cần né. Tôi sớm nên biết hắn là người có tư duy thẳng tắp.


“lớn như thế còn khóc lóc như vậy, có phải đàn ông không?” “Cậu nói người nào?” Tôi nhất thời dùng thương tâm đối với Lý Tam Hỉ làm chuyển thành cừu hận với Tiểu Dịch.

“Tiểu Dịch, em sao không hiểu chuyện như thế, trở về xem TV đi.” Lý Tam Hỉ quát mắng hắn, Tiểu Dịch bĩu môi đi vào, vừa lúc thì điện thoại của tôi vang lên.

“Tôi nói Tử Hàm , mấy giờ ! Sao còn không về nhà hả ?Tăng ca sao ?” Là mẹ tôi.

“Há, một hồi liền trở về!” Tôi nói nhỏ trong điện thoại, vừa nãy khóc lóc như thế tâm tình bây giờ cũng không tốt lắm. Lý Tam Hỉ cầm khăn mặt mà lau cho tôi, chà chát một thời gian dài.

“Tử Hàm, con mắt của cậu thật xinh đẹp, trước đây tôi đã cảm thấy con mắt của cậu sẽ phát ra ánh hào quang.”

“Nào có như Tiểu Dịch nhà cậu mắt to chứ?” Tôi xem thường nói, kỳ thực trong lòng đắc ý.


“Không giống nhau, mắt to nhưng vô thần.” Cái này Lý Tam Hỉ nói là sự thực, may là lời này không để cho Tiểu Dịch nghe được.

“Tôi phải đi về , cha mẹ còn đang nhà chờ đây!”

“Ân, trên đường cẩn thận một chút!” Lý Tam Hỉ đem đồ vật của tôi đưa tới. sờ sờ mặt của tôi:

“Vẫn có chút hồng, đừng làm cho mẹ lo lắng.” Trên mặt của tôi như xẹt một tia điện lưu, tê tê. Trong lòng cảm giác rất quái lạ. Cũng đúng nha, tôi là gay, có phản ứng cũng sẽ bình thường. nhưng quãng thời gian trước Vương miệng rộng ôm tôi tôi cũng không có cảm giác như vậy a!

Buổi tối về đến nhà tôi trực tiếp về phòng ngủ của mình, buổi tối nhắm mắt lại, trong đầu đều hiện ra vẻ mặt lo lắng của Lý Tam Hỉ, còn có hắn vuốt trán của tôi, xúc cảm của mặt tôi. Tôi đột nhiên cảm giác rất khô nóng, không thể, tôi không thể nhẹ nhàng như thế đã bị hắn bắt làm tù binh. Nên tôi bắt hắn làm tù binh mới đúng. Vừa nói vừa không có tiền đồ mà bắt đầu vuốt ve tính khí, hoảng loạn mà tự mình giải quyết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.