Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Chương 2


Đọc truyện Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ – Chương 2

Ngày hôm đó, tôi trở về phòng trọ, tâm tình tôi thực sự phức tạp, đó là lần đầu tiên muốn chủ động cùng anh em tán gẫu. Vừa mới há miệng định nói chuyện, Vương miệng rộng gần như đúng lúc đó đã bắt đầu nói không ngừng, tôi biết nếu tôi muốn chen vào để nói chắc phải chờ đến sáng ngày mai.

Vương miệng rộng tên thật Vương Trí Hạo. tất cả mọi người trong phòng trọ đều có thói quen gọi hắn là Vương miệng rộng. Trước đây hắn cũng có rất nhiều biệt hiệu: cái gì mà Vương liên tục, Vương đại nói, bần kẻ trộm Vương. Tất cả biệt hiệu đó nều để hình dung con người của hắn.

Nhớ tới lần đầu tiên tôi tới ký túc xá, trong lòng tôi đều cực kỳ cao hứng. Nhìn từng cái giường từng ngóc ngách trong ký túc xá, tâm tình tôi rất phấn khởi, rốt cuộc tôi có thể nếm thử cuộc sống khổ cực của cuộc sống ở trọ.

Trước khi đi ra khỏi nhà, cha tôi còn hung hăng mà nói “nếu ở bên trong không thoải mái, cha có thể để tài xế mỗi ngày đưa con đi học”, tôi còn không ngừng mà lau nước mắt. Nhưng những việc này đối với tôi mà nói đều vô dụng, tôi đã sớm muốn chạy trốn khỏi nhà tù của bọn họ. Nếu ông trời đem bánh nướng hướng miệng cậu mà nhét vào, cậu không lẽ chỉ ngượng ngùng mà lại không ăn sao?

Vào ngày đầu tiên, Vương miệng rộng thực sự khiến tôi có ý định chuyển về nhà. Vào buổi tối hôm đó, Vương miệng rộng gần như gặp được ai đều nói với người đó, vừa mở miệng liền không có điểm dừng. Nói từ hắn đang còn nhỏ đến thời cha hắn đang nhỏ, từ cha hắn đang nhỏ đến ông hắn đang nhỏ, sau đó cứ dựa vào kiểu ấy mà suy luận. Hắn không thích nói chuyện lúc có tất cả mọi người, khi đó hắn sẽ rất căng thẳng. Hắn cứ nói từ giường số một đến tận giường thứ tám. Nhưng đặc biệt nội dung không bao giờ lặp lại.


Sau khoảng 1 giờ, tôi nghe được thanh âm của Vương miệng rộng có chút ách , hơn nữa vẫn không ngừng nuốt nước bọt. hắn lúc bắt đầu nói chuyện âm thanh cảm xúc mãnh liệt giống như tiểu hài tử dần chuyển sang ngữ khí trầm thấp của người trung niên, cuối cùng đã biến thành âm thanh đặc biệt tang thương của người già. Tôi nghĩ đó là hắn muốn thay đổi giọng nói theo từng câu chuyện của hắn đi.

Nhưng thực sự tôi càng nghe càng uất ức, cổ họng của hắn đã biến thành cái chiêng vỡ rồi, tôi cảm giác như có người cứ quát tháo vào lỗ tai tôi. Thế nhưng cái đại gia trong phòng còn chưa nói gì, tôi ở đây chỉ có để không ngừng lăn lộn để biểu thị bất mãn.

Sau khi trở mình 2 lần, tôi cuối cùng cũng chịu thua mà bước xuống giường, hắn ngồi ở đầu giường tôi, cầm lấy di động tôi đặt ở đó.

“Mịa nó, anh em, cậu mới năm nhất mà đã dùng điện thoại di động a? Thao, cái này cũng hơn 3000 đi! Vừa nhìn cũng biết là người có tiền, sao lại trọ ở trường, được nuôi chiều nên ngủ không quen đi. tôi vừa vào cửa nhìn thấy cậu rất xa hoa, trang phục, khí chất đó so với chúng tôi thật sự soái hơn. Đang mới vào năm học, nên chạy chọt mà chuyển ra đi, mà cậu ăn cơm quán sao? Chúng tôi đều là người da thịt dày không sợ khổ chứ nhìn cậu da mỏng nộn thịt thế này không phải tới tìm khổ sao? Kịp lúc lo liệu chạy trường quên đi, cơm cậu ăn quán sao? Tôi nghĩ tới lão cha tôi lúc đó…”

Sau đó tôi rất thức thời, cái gì cũng không nói, cuối cũng Vương miệng rộng phát hiện tôi đang ngủ mới thất vọng bò về giường. Sáng hôm sau, nhìn bề ngoài tôi rất bình thường, kỳ thực tôi đang đợi Vương miệng rộng mởi miệng nói chuyện. Khi hắn dùng lời nói vang dội mà đánh tiếng với chúng tôi để bắt đầu mở miệng, tôi cảm giác tâm của tôi đã bắt đầu phát khóc.


Buổi trưa được nghỉ học, tôi ở trên bãi tập nghe thấy tiếng cười điên cuồng ở trong phòng trọ, cũng không biết đang nói cái gì. Chờ tôi vào phòng trọ, mấy người kia hoàn toàn không chú ý đến tôi, ngay cả Vương miệng rộng cũng chỉ cười với tôi rồi đi mất dạng.

Tôi trong lúc vô tình nghe được một ít thông tin, hình như đang nói về Lý Tam Hỷ,năm 2, đề tài này không có biến mất sao? Huống hồ tới hôm nay tôi cũng không biết Lý Tam Hỷ là ai, nếu những người tôi không nhận thức thì tôi cũng sẽ không biết! Hơn nữa chuyện tôi không thích nhất chính là hỏi thăm chuyện của người khác. Vì lẽ đó mỗi lần bọn họ tán gẫu tôi chỉ có thể cầm lấy MP3 gắn ở lỗ tai để tránh tiếng ồn ào ở bên ngoài.

“Ngải Tử Hàm, cậu không đi xem Lý Tam Hỉ a, ha ha…” Vương miệng rộng lôi kéo tôi một hồi, nói xong lại như giống ăn được đậu ngon mà ha ha nở nụ cười.. Tôi nhắm mắt lại “Ồ” một tiếng, nhưng kỳ thực cái gì tôi cũng không nghe.

Xế chiều hôm đó, đến tiết thứ hai, người ở ngoài cửa lớp thê thảm gọi “Ngải Tử Hàm, có người tìm cậu!” .

Tôi cà lất là phơ đi ra ngoài, bằng trực giác tôi nghĩ chắc là bạn nữ nào đó đến đưa thư cho tôi rồi. Nhưng trực giác của tôi thường thường đều sai, có điều, người trước mắt này vẫn khiến tôi sửng sốt một chút. Dĩ nhiên là hắn, người nguyên thủy nhặt rác rưởi.


“là… tôi là Lý Tam Hỷ, tôi… là, có người bạn học nói cậu muốn sách sinh vật của tôi, nói tôi tới đưa cho cậu… là.. tôi đi trước.” Nói xong, hắn cực kỳ hưng phấn mà đi, cứ thế mà nện ngực giậm chân, miệng lẩm bẩm.

Tôi sửng sốt ba giây, nguyên lai hắn chính là đại danh đỉnh đỉnh Lý Tam Hỷ, là người mà bọn cùng phòng bàn tán, là người ngay cả giấy vụn đều ăn, mỗi sáng sớm đều có thể ăn 4 cái bánh rán lớn Lý Tam Hỷ!

Tuy rằng tôi biết chuyện này nhất định là những người ký túc xá đang kiếm chuyện trêu tôi, nhưng tôi một chút tức giận cũng không có, người này tôi cảm thấy rất có hảo cảm.

Tôi trở lại phòng học mở ra quyển sách sinh vật của hắn, tờ đầu tiên ghi rõ ràng bảy chữ lớn: ” châm ngôn của Lý Tam Hỷ “, nội dung là “sống vĩ đại, chết quang vinh!”

Tôi mở ra xem bên trong, ghi nhớ dày đặc, đầy rẫy chú ý là nguyên văn lời của thầy, cái gì mà “Các bạn học phải nhớ kỹ công thức này” “Lần sau đi thi phải chú ý”, tôi yêu thích không buông tay mà lật tới lật lui, người này thật khiêm tốn a!


Buổi tối tôi trở lại phòng ngủ, Vương miệng rộng hào hứng chạy tới “Như thế nào, như thế nào, cậu thật sự cho Lý Tam Hỷ ấn tượng thật tốt đấy! Cậu có biết hắn trở lại lớp học nói thế nào không? Hắn nói ‘tiểu tử này nhìn cũng cao ráo, tôi lúc trước còn tưởng là con gái nên mới đi tới, lại không nghĩ tới lại là nam nhân a, không có chuyện gì, ngược lại cũng chơi chán rồi… ha ha… lúc này tôi cuối cùng cũng thấy được người ngang tài ngang sức với tôi.”

Người trong phòng đều nhìn cặp mặt mắt thương cảm nhìn tôi, tôi cũng không biết nên phản ứng thế nào, nói thật, tôi cũng không nghĩ tới hắn vẫn có ấn tượng về tôi.

Ngay sau đó, Vương miệng rộng liền dang tay mà ôm vai tôi nói.”Anh em, ngày mai ra bãi tập tôi sẽ đứng một chỗ với cậu, cậu không phải nói Lý Tam Hỷ đã làm trái tim cậu tan vỡ sao, tôi cũng muốn thưởng thức a.” Vương miệng rộng kinh dị nhìn tôi, tôi rất có tinh thần mà chống đỡ 2h lải nhải của hắn, tất cả là những việc làm ngốc ngếch của Lý Tam Hỷ.

Ngày thứ 2 ở bãi tập, tôi cố ý lui về phía sau, lớp chúng tôi cùng lớp Lý Tam Hỷ vừa vặn xếp cạnh nhau, như thế vừa lúc tôi có thể thấy được hắn, tôi có chút hưng phấn mà nhìn hắn chằm chằm, lúc này đội ngũ vừa dừng lại, Lý Tam Hỷ như bị truyền vào thuốc kích thích của một lão già, tuy răng đang đứng thẳng, nhưng vẫn chiếm mất 2 phần diện tích.

Tiếng hô lớn tiếng phát ra từ người độ i trưởng, Lý Tam Hỷ cũng chẳng cần để ý đến ai mà tiến lên phía trước, tự mình sáng tạo các động tác thể dục thể thao, chúng tôi đứng bên cạnh nhìn cũng chẳng biết nên nói cái gì. Tôi có nghe qua Vương miệng rộng nói chúng tôi cùng tuổi, cùng học một ban, nhưng không hiểu tại sao những động tác hắn tập một chút cũng không trùng với chúng tôi. Khi thì hắn như một khúc gỗ mà bất động, khi thì như động kinh cứ thế phát điên mà tập. Thực sự náo nhiệt.

Từ đó về sau, mỗi ngày tôi đều đến nhìn hắn, nhìn đến nghiện, buổi tối trở về giường nằm tôi vẫn còn nhớ đến những hành động của hắn, lần đầu tiên tôi sản sinh lòng hiếu kỳ với một người như thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.