Đọc truyện Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ – Chương 10
Chủ nhiệm gọi tôi vào văn phòng,lòng bàn tay đều đổ mồ hôi. Tôi không biết Lý Tam Hỷ cùng chủ nhiệm nói cái gì, là nói về tôi chối bỏ hắn hay sao.
“Ngồi đi, đừng đứng, sẽ mệt đó!” Chủ nhiệm hòa ái hướng tôi nói . Tôi tùy tiện sờ soạng một chỗ rồi cẩn thận ngồi xuống.
“Ngày hôm qua Lý Tam Hỷ tìm tôi, có một số việc chắc cậu vẫn chưa rõ, tôi không tin cậu là người lấy việc bắt nạt người là thú vui.’’
Tôi rất cảm kích thầy bao dung, nhưng lại không bài trừ đây là diều báo trước cơn bão táp.
‘Đầu óc Lý Tam Hỷ cũng rất bình thường, không phải như người tôi nói là bệnh tâm thần. Chỉ là hắn có chút cực đoan. Lúc nhỏ hắn trải qua một ít việc không vui, cha ngoại tình, từ bé đều chịu đòn mà lớn lên, trong lòng lại cực kỳ yếu đuối. hắn bây giờ đầu óc chỉ như là hài tử 9 tuổi, vì lẽ đó, hắn rất dễ dàng mà ỷ lại một người, nhưng hắn lại không biết chừng mực, cũng không hiểu thế nào để ở chung với người khác. Nếu như cậu muốn cùng hắn làm bạn bè, cậu cần phải học cách bao dung, nếu như cậu chỉ vì muốn làm tốt chức trách của một người lớp trưởng, tôi cũng sẽ không nói với cậu nhiều điều như thế…’’
Hôm đó, chủ nhiệm lớp nói rất nhiều, tôi cũng không biết suy nghĩ hiện giờ ra sao,chỉ thấy trong lòng có một chút chua xót.
Sau đó, Lý Tam Hỷ đến trước bàn tôi trêu chọc, tôi cũng không nói gì, chắc thầy cũng đã nói suy nghĩ của tôi cho hắn, tôi nghĩ nghĩ, bây giờ tôi có thể đổi một phương thức khác để cùng hắn giao lưu đi.
ở một khoảng cách gần mà quan sát hắn, tôi mới phát hiện một ít tin đồn vẫn đúng sự thât. Tỉ như việc ăn uống của hắn. Mỗi sáng sớm, hắn đều đưa một cái túi lớn thức ăn, sau đó giống như Khổng Ất Kỷ mà mang toàn bộ thức ăn lên bàn, đập sầm sầm từng cái tạo tôi tầng tầng tiềng vang.
Cái gì hắn cũng chuẩn bị 2 suất, mỗi sáng sớm hắn chuẩn bị 2 túi sữa bò, 2 quả bưởi lớn, 2 lon nước cam vắt, 2 cái bánh mì, 2 cái bánh rán, 2 cái bánh nướng, 2 gói mì. Sau đó hắn xếp trên bàn,ngẩng đầu nhìn tôi, hi vọng tôi có thể cùng ăn với hắn…nhưng thằng ngốc ia là muốn tôi chủ động cùng với hắn.. hừm
Thầy nói thực không sai, EQ-Chỉ số cảm xúc đang ở nhà trẻ.
Thấy tôi không phản ứng, hắn đều đem những thứ trên bàn ăn sạch, ngày nào cũng thế. Nhìn thấy dáng vẻ ăn uống như lang như sói, tôi cứ nghĩ mấy ngày sau chắc chẳng cần ăn, nhưng rồi cứ thế. Hơn nữa trên đường về còn thấy đói bụng, nếu không mang tiền còn đem giấy vụn vò vò rồi cứ thế mà nhai, có lúc chẳng muốn ném đi vẫn cứ làm như vậy.
Có một ngày hắn quay đầu lại nói ra một câu: “Tiểu đệ, tôi thấy cậu xế chiều hôm nay lúc 2h 38 phút 29 giây ở tiết vật lý có hơi sửng sốt thất thần, cậu nghĩ gì thế, có phải tôi lại làm cậu khó chịu hay không.”
Sau đó tự nhiên gào khóc lên.
Lần này lại đưa tới vô số ánh mắt. Trong đó cũng bao gồm Từ Nhiễm Nhiễm, Từ Nhiễm Nhiễm chạm tới ánh mắt của tôi lại vội vã quay đầu lại, trong lòng tôi rất không dễ chịu.
Này, nguyên lai Lý Tam Hỷ cũng biết hắn làm cho tôi khó chịu, xem ra hắn còn có chút lương tâm, sau đó Lý Tam Hỷ một bên khóc một bên lại bỏ thêm một câu:
“Tôi hồi trước không phải cố ý xa lánh cậu, cậu đừng giận tôi.”
“… …”
Đoạn thời gian đó Lý Tam Hỷ mê mẩn đọc thơ, thỉnh thoảng cầm lấy cái quạt giấy đi tới đi lui trong lớp mà ngâm tụng. Cắp quạt sau lưng, con mắt làm bộ đang nhìn phía trước, thi thoảng còn nhìn lén tôi vài lần, lại say sưa nhắm mắt như đi tản bộ.Nhưng hắn cũng lặp đi lặp lại có 2 câu: một câu là “vật còn người mất, mọi chuyện đã trôi qua, muốn nói mà nước mắt tuôn trào“, một khác câu là “đợi đến khi hoa nở rực rỡ, nàng đứng dưới tán cây nở nụ cười” .
Mỗi buổi tự học, chúng tôi đều không có mở mắt nổi, Lý Tam Hỷ sẽ lớn tiếng mà đọc chẫm rãi, đến khi trong phòng chỉ còn lại tiếng nói của hắn, cứ ngày qua ngày lại thế, ban đầu lớp còn ồn ào, mãi cuối cùng cũng thành quen, nghe tiếng của hắn mọi người như thường lại tiếp tục ngủ.
Đột nhiên có một ngày, Lý Tam Hỷ đáng lẽ phải sớm đến lớp nay chậm chạp chưa tới, trong lớp lập tức an tĩnh khiến mọi người rùng mình, có mấy người đã quen việc Lý Tam Hỷ đọc 2 câu thơ, không nghe trái lại cũng chả ngủ được. Cách giờ học còn 15 phút, Lý Tam Hỷ rốt cục cũng đến, hắn như người mới vừa đánh nhau trên người toàn là bùn đất, đột nhiên trong lớp như bùng nổ mà ào ào vỗ tay, về phần tại sao vỗ tay, mọi người cũng không biết, cũng chẳng thèm để ý.
Lý Tam Hỷ nghe được tiếng vỗ tay, rất dũng cảm hướng về phía mọi người mà vẫy vẫy tay, lúc này, có một bạn học làm điệu bộ chỉnh tề của Lý Tam Hỷ mà dõng dạc đọc 2 câu thơ:
“A! Cảnh còn người mất, mọi chuyện đã trôi qua
muốn nói mà lệ đã tuôn trào.”
“A!đợi khi núi hoa nở rực rỡ
Nàng đứng dưới tán cây nở nụ cười.”
“Ha ha…”
Không biết là ai hô một câu: “Lý Tam Hỷ, xướng lên cho mọi người cùng hát đi!”
Lý Tam Hỷ nghe xong câu nói này, nhất thời phấn khởi hẳn lên, hắn quay đầu nhìn tôi một chút, sau đó cười cười với mọi người rồi nói: “Tôim Hỉ tôi hôm nay sẽ hát cho các cậu nghe một bài tình ca, hát cho người tôi yêu.”
Nhất thời bắn ra một trận bùng nổ, ủng hộ nhiệt tình, hầu như mọi người đều biết người hắn yêu là ai. Tôi cũng chẳng có nhiều phản ứng, như mọi người, đều lấy tâm thái hưng phấn đi thưởng thức giọng hát của hắn.
“Hoa loa kèn đỏ nở hoa nha —— màu hồng kiều diễm, ** dẫn dắt chúng tôi tranh đấu giành thiên hạ…”
Lý Tam Hỷ hát đến mức động tình, giai điệu cũng bay đi xa, khởi đầu rất an tĩnh, sau đó gần như bùng nổ mà tiếng cười gần như áp đảo. Có người cười đến biến dạng cả khuôn mặt. Tôi ngồi tại chỗ nhìn khuôn mặt ẩn ẩn đưa tình của Lý Tam Hỷ, bài hát tình tứ được hắn mô tả thành ‘’ dân ca’’, trong lòng cũng không rõ là tư vị gì.
“Đánh —— giang —— sơn ”
Câu cuối cùng, Lý Tam Hỷ xuất toàn lực mà hát, tay đưa lên cao, thân thể run rẩy. Chờ hắn hát xong rồi đi xuống, cũng không biết có phải quá kích động hay không, hắn đụng phải bàn mà ngã, lại không may mà ngã trên chân tôi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“A!” Tôi gào lên đau đớn, tôi cảm giác có người mang cả quả tạ hướng về tôi mà đập, suýt chút nữa gãy xương.
“Xin lỗi, xin lỗi, đau sao?” Lý Tam Hỷ đều quên từ dưới đất bò dậy, trực tiếp ngồi dưới đất dùng tay vỗ vỗ chân tôi, vẻ mặt rất sợ sệt.
“Lý Tam Hỷ, cậu cho Ngải Tử Hàm đôi giày của cậu ấy?” “Đủ săn sóc…” Xung quanh vang lên từng trận âm thanh trêu đùa, Lý Tam Hỷ vuốt vuốt chân tôi, tôi “Oa” một tiếng gần như khóc lên, như là một hài tử bị bắt nạt.
Tôi cũng thật sự không nhẫn tâm, liền ngồi dậy đỡ hắn lên, cũng chả sợ hắn hiểu lầm, coi như một lần ngoại lệ đi.
Lý Tam Hỷ ngồi vào chỗ ngồi, cũng không ngừng khóc, hắn cầm tờ giấy bên canh, xé thành 2, một nửa dùng lau nước mắt, nửa kia viết cho tôi vài chữ chuyển lời.
“Tiểu đệ, bài hát kia là thật tâm, ngồi trên chân cậu không phải cố ý.”
Tôi ở phía sau cầm tờ giấy kia, thật lâu không nói ra lời.