Đọc truyện Mùa Hè Thiên Đường 2 – Mùa Hè Không Lẻ Loi – Chương 43
NGÀY 7 THÁNG 7.
Tôi tỉnh dậy trước cả khi đồng hồ báo thức của Jeremiah đổ chuông. Tôi vào toa-lét tắm, sau đó đánh răng, và mặc bộ quần áo cũ của ngày hôm trước. Lúc tôi đi ra, Jeremiah đang gọi điện thoại, còn anh Conrad đang gấp chăn. Tôi đợi anh ngước mắt nhìn tôi. Chỉ cần anh nhìn tôi một cái, mỉm cười với tôi và nói một câu gì đó thì tôi sẽ biết phải làm gì tiếp theo.
Nhưng anh Conrad không hề nhìn lên. Anh cất mấy cái chăn vào trong tủ, sau đó xỏ chân vào đôi giày thể thao và buộc lại dây giày cho chặt hơn. Tôi vẫn tiếp tục đợi, và anh vẫn tiếp tục không nhìn tôi. “Hey,” tôi rụt rè lên tiếng. Phải tới khi ấy anh mới ngẩng đầy nhìn lên.
“Hey,” anh nói, “Một người bạn của anh sẽ tới đón anh.” “Tại sao?” “Như thế tiện hơn. Cậu ấy sẽ đưa anh quay lại Cousins lấy xe. Còn J sẽ đưa em về nhà.” “À,” tôi ngạc nhiên tới mức còn không cả kịp thấy thất vọng, hay đau lòng. Phải mất vài giây tôi mới bắt đầu cảm nhận được những điều đó.
Chúng tôi cứ đúng như vậy nhìn nhau, không ai nói thêm với ai câu nào. Nhưng sự im lặng đó đã nói lên tất cả. Tôi có thể nhìn thấy trong ánh mắt anh không còn đọng lại một chút dấu vết nào của những gì đã xảy ra trước đấy giữa hai chúng tôi. Và tôi cảm nhận được có cái gì đó trong tôi bỗng dưng vỡ vụn.
Vậy là hết. Mọi thứ giữa hai chúng tôi cuối cùng cũng đã kết thúc, và lần này là kết thúc thực sự. Tôi nhìn anh mà lòng buồn vô hạn, bởi tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi lại có những suy nghĩ giống như bây giờ, rằng: Em sẽ không bao giờ còn nhìn anh giống như ngày xưa nữa.
Em sẽ không còn là đứa con gái ngờ nghệch đó nữa. Đứa con gái luôn chạy lại bên anh mỗi khi anh tìm cách đẩy ra xa, đứa con gái luôn một lòng yêu anh vô điều kiện. Tôi thậm chí cũng chẳng thể nổi giận với anh, bởi đó chính là con người thực của anh. Lâu nay anh vẫn luôn như vậy.
Anh cũng chưa bao giờ giấu giếm điều đó. Anh cho đi và rồi lại lấy lại. Tôi cảm nhận được nỗi đau, sự hụt hẫng và cảm giác hối hận trong từng tế bài trong cơ thể mình. Và đó là tất cả những gì anh có thể mang lại cho tôi. Tôi không muốn phải trải qua những cảm giác đó thêm một lần nào nữa.
Mãi mãi không bao giờ. Có lẽ đấy chính là lý do tại sao tôi tới đây, để tìm ra câu trả lời cho bản thân mình. Để tôi có thể nói lời từ biệt. Tôi nhìn anh, lòng thầm nghĩ Nếu tôi có đủ dũng khí và thành thực hơn một chút, có lẽ tôi đã nó thẳng điều đó với anh. Tối sẽ nói để anh biết và bản thân tôi biết, và tôi sẽ không bao giờ có thể rút lại được những gì đã nói.
Nhưng sự thật là tôi đã không có đủ dũng khí hay thành thực, nên tất cả những gì tôi có thể làm khi ấy là… nhìn anh. Và tôi nghĩ anh cũng đọc được điều đó trong mắt tôi. Em giải thoát cho anh. Em xóa bỏ anh khỏi trái tim mình. Bởi vì em biết, nếu bây giờ em không làm điều đó, em sẽ không bao giờ có thể làm được.
Tôi là người quay đầu nhìn đi chỗ khác trước. Jeremiah đã nói điện thoại xong, và bước tới hỏi anh Conrad, “Anh Dan đã tới đón anh chưa?” “Rồi. Anh sẽ ở lại đây đợi cậu ấy.” Jeremiah nhìn tôi và hỏi, “Còn cậu muốn làm gì?” “Mình muốn đi với cậu,” tôi cúi xuống xách túi và đôi xăng đan của Taylor lên.
Jeremiah đứng dậy, cầm lấy cái túi trên vai tôi và nói, “Thế thì đi thôi.” Sau đó cậu ấy quay sang gật đầu với anh Conrad, “Gặp anh ở nhà.” Tôi cũng không biết ý cậu ấy là hẹn gặp ở căn nhà mùa Hè hay là căn nhà họ đang ở nữa. Nhưng tôi nghĩ điều đó chẳng quan trọng.
“Chào anh, Conrad,” tôi quay người đi ra cửa, đôi xăng đan của Taylor vẫn lủng lẳng trên tay. Tôi không hề ngoái đầu nhìn lại. Và tôi chợt cảm nhận được niềm hân hoan, sự thỏa mãn khi là người bỏ đi trước. ~*~ Trên đường ra bãi đỗ xe, Jeremiah quay sang bảo tôi, “Mình nghĩ cậu nên đi giày vào thì hơn.
Nhỡ giẫm phải mảnh gương vỡ nào thì sao?” Tôi nhún vai tỏ vẻ bất cần. “Đấy là giày của Taylor. Mà giày của Taylor thì quá nhỏ.” “Cậu có muốn cầm lái không?” Jeremiah hỏi. Tôi nghĩ một hồi rồi trả lời, “Không. Cậu lái đi.” “Nhưng cậu vẫn luôn thích lái xe của mình mà,” vừa nói cậu ấy vừa chạy sang phía bên ghế dành cho khách và mở cửa cho tôi.
“Đành là vậy nhưng hôm nay mình thích được người khác chở cơ.” “Cậu có muốn đi kiếm cái gì ăn sáng trước không?” “Không,” tôi lắc đầu. “Mình chỉ muốn về nhà thôi.” Chẳng mấy chốc chúng tôi đã bon bon trên đường, cửa kính hạ xuống hết cỡ. Tôi ngó đầu ra ngoài, để mặc cho tóc bay phần phật trong gió.
Anh Steven từng dọa tôi rằng đang lái xe mà thò đầu ra ngoài cửa sổ sẽ bị đám bọ bay vào dính đầy trong tóc. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi thích cái cảm giác lúc này đây. Hoàn toàn tự do. Jeremiah quay sang nhìn tôi và nói, “Cậu làm mình nhớ tới con chó Boogie ngày xưa. Mỗi lần lên xe là nó chỉ thích thò đầu ra ngoài cửa sổ.” Cậu ấy vẫn đang nói với tôi bằng cái giọng lịch sự.
Đầy xa cách. “Cậu vẫn chưa nói gì… về chuyện lúc trước,” tôi liếc mắt nhìn trộm Jeremiah, tim đập thình thịch. “Còn chuyện gì để nói đâu?” “Mình không biết. Còn nhiều mà.” Tôi nói. “Belly…” Jeremiah ngập ngừng một giây sau đó im bặt, không nói thêm gì nữa, chỉ thở dài và lắc đầu.
“Mình đang nghe đây. Cậu đang định nói gì hả Jere?” “Không có gì,” cậu ấy nói. Và rồi tôi nghiêng người nắm lấy tay Jeremiah và đan ngón tay vào tay cậu ấy. Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy mình làm được một việc đúng đắn đến như vậy. Tôi đã lo rằng Jeremiah sẽ giằng tay ra, nhưng cậu ấy đã không làm vậy.
Và chúng tôi cứ nắm tay nhau như vậy trong suốt quãng đường về nhà.
===
Vài năm sau
Trong trí tưởng tượng của tôi, luôn chỉ có người ấy. Trong các giấc mơ của tôi, tương lai luôn được định sẵn.
Và đó là một điều chắc chắn. Nhưng những gì đang xảy ra không hề giống như tưởng tượng của tôi. Tôi, trong chiếc váy trắng, dưới trời mưa tầm tã, đang hối hả chạy ra xe. Còn anh, đang chạy phía trước, mở cửa xe cho tôi.
“Em có chắc không?” Anh hỏi.
“Không,” tôi vừa nói vừa chui vào trong xe.
Tương lai phía trước không hề rõ ràng. Nhưng dẫu sao đó cũng là tương lai của tôi.