Đọc truyện Mùa Hè Thiên Đường 2 – Mùa Hè Không Lẻ Loi – Chương 25
Khi Jeremiah và anh Conrad từ dưới biển đi lên, tôi đã có một ý tưởng rất điên rồ: Đó là huýt sáo hay làm gì đó ra hiệu cho họ biết. Nhưng tôi không biết huýt sáo hơn nữa đã quá muộn rồi. Hai người họ cất tấm ván vào trong kho sau đó đi vòng ra trước nhà và nhìn thấy hai chú cháu tụi tôi.
Toàn thân anh Conrad cứng đờ, còn Jeremiah thì lẩm bẩm, “chết tiệt.” “Chào bố,” cậu ấy nói. Anh, Conrad không nói không rằng hầm hầm đi thẳng vào trong nhà. Chú Fisher đi theo anh vào trong nhà, Jeremiah và tôi đứng nhìn nhau trân trối mất một lúc, trước khi cậu ấy cúi đầu thì thào vào tai tôi, “Hay là cậu đi ra nổ sẵn xe đợi mình lấy ít đồ rồi hai chúng ta biến khỏi đây đi?” Tôi khúc khích cười nhưng rồi lập tức lấy tay bịt miệng lại.
E rằng chú Fisher sẽ không hài lòng chút nào nếu thấy tôi cười đùa trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng như thế này. Tôi đứng dậy cuốn cái khăn tắm chặt hơn quanh người và cùng Jeremiah đi vào trong nhà. Anh Conrad và chú Fisher đang ở trong bếp. Anh ấy đang mở bia, mắt vẫn không nhìn vào bố.
“Mấy đứa đang ở đây chơi gì thế?” Chú sẵng giọng hỏi, mắt đảo một vòng nhìn quanh gian bếp và cái phòng khách. “Bố…” Jeremiah mở miệng nói. Chú Fisher qua ra nhìn thẳng vào mặt Jeremiah. “Cô Sandy Donatty gọi cho bố sáng nay và kể hết cho bố nghe rồi. Con đáng ra phải là người đưa Conrad quay lại trường, chứ không phải ở lại và… và… tiệc tùng… và can thiệp vào việc bán nhà như thế này.” Jeremiah chớp chớp hai mắt.
“Sandy Donatti là ai cơ ạ?” “Là người môi giới nhà đất,” anh Conrad nói. Tôi há miệng ra định nói như rồi lại thôi. Thay vào đó, tôi khoanh hai tay lại thật chặt trước ngực giả vờ như vô hình. Xem ra vẫn chưa phải là quá muộn để tôi và Jeremiah chạy trốn khỏi đây. Như thế cậu ấy sẽ không bao giờ phát hiện ra được việc tôi cũng biết về chuyện bán nhà.
Nhưng… tôi cũng chỉ mới biết chuyện đó chiều hôm nay thôi mà, liệu có gì khác biệt không? Tôi e là không. Jeremiah nhìn anh Conrad sau đó quay sang nhìn bố. “Con không biết là nhà mình có người môi giới nhà đất đâu đấy. Bố chưa hề nói với con là sẽ bán nhà.” “Bố đã nói là có khả năng mà.” “Bố chưa bao giờ nói là bố sẽ định làm như thế thật.” Anh Conrad xen vào.
“Điều đó không quan trọng. Ông ấy sẽ không bán căn nhà này.” Giọng anh rất bình tĩnh. “Đây không phải nhà của ông ấy để mà bán hay không.” “Con nhầm rồi,” chú Fisher thở dài đầy nặng nhọc, “Bố không hề làm chuyện này là vì bố. Số tiền đó là để dành cho hai đứa tụi con.” “Ông nghĩ tôi quan tâm tới số tiền đó à?” Anh Conrad cuối cùng cũng chịu quay sang đối mặt với bố.
Mắt anh lạnh tanh, giọng không để lộ một chút cảm xúc nào. “Tôi không giống như ông. Tiền đối với tôi chẳng là cái gì hết. Tôi chỉ quan tâm tới ngôi nhà này thôi. Đây là nhà của mẹ tôi.” “Conrad…” “Ông không có quyền đứng ở đây. Ông nên đi đi thì hơn.” “Không, bố không đi đâu hết.” “Ông hãy nói với cái cô Sandy gì đó đừng có quay lại đây,” anh Conrad nhấn mạnh từ Sandy đầy vẻ khinh miệt.
“Bố là bố của con,” chú Fisher cao giọng nói, “Và mẹ để căn nhà lại cho bố quyết định. Và đây là điều mẹ sẽ muốn làm.” Bức tường mà anh Conrad đã cố sức dựng lên để ngăn cách bản thân với mọi người bắt đầu rạn nứt, giọng anh run run, “Đừng có nói về điều mẹ tôi muốn làm hay không muốn làm.” “Vì Chúa, Conrad, đó cũng là vợ của bố.
Và bố cũng đã mất đi cô ấy.” Có thể điều đó là đúng nhưng nói ra câu ấy với anh Conrad vào thời điểm này thì lại sai. Nó chỉ khiến anh ấy nổi điên hơn mà thôi. Anh đấm rất mạnh vào cái tủ tường bên cạnh, làm tôi giật bắn cả mình. “Ông không hề mất đi mẹ. Ông đã bỏ mẹ mà đi.
Vì thế đừng nói với tôi là ông biết mẹ mong muốn điều gì. Ông không bao giờ có mặt ở đó. Ông không những là một người bố chẳng ra gì, ông còn là một người chồng tồi tệ. Cũng đừng phí công tỏ ra muốn bù đắp hay sửa sai làm gì. Chính ông là người đã phá hỏng mọi chuyện.” “Anh Conrad, im đi! Hãy im đi!” Jeremiah vội nhảy vào can ngăn.
Như một con thú bị thương, anh gầm lên, “Sao em vẫn có thể bênh vực ông ấy? Đó chính là lý do tại sao bọn này không kể cho em biết.” “Bọn này?” Jeremiah hỏi lại. Sau đó cậu ấy quay sang nhìn tôi mặt đầy tổn thương. Trái tim tôi quặn đau vì thương Jeremiah. Tôi đã muốn nói thật nhiều để thanh minh, để giải thích cho cậu ấy hiểu, nhưng tất cả những gì tôi có thể thốt ra lúc ấy là, “Mình cũng chì vừa mới biết lúc nãy, mình thề đấy,” trước khi bị chú Fisher ngắt lời.
“Con không phải là người duy nhất bị tổn thương, Conrad. Và con không được phép ăn nói với bố kiểu như vậy.” “Tôi nghĩ là có đấy.” Cả căn phòng lặng ngắt như tờ. Chú Fisher trông như chỉ muốn lao vào nện cho anh Conrad một trận cho hả cơn giận. Hai bố con bọn họ cứ đứng hằm hè nhìn nhau như thế một lúc lâu và tôi biết anh Conrad sẽ không phải là người chịu nhún trước.
Cuối cùng chú Fisher phải là người quay đầu nhìn ra hướng khác. “Conrad, nhân viên vận chuyển sẽ quay lại. Điều con không muốn vẫn xảy ra. Vì thế cho dù con có nổi điên lên cũng không giải quyết được chuyện gì đâu.” Sau đó chú ý bỏ đi, không quên dặn thêm rằng sáng mai sẽ quay lại.
Tối nay chú ý sẽ ra nghỉ ngoài khách sạn trong thị trấn. Rõ ràng là chú ý chỉ muốn mau mau chóng chóng thoát khỏi căn nhà này. Ba anh em tụi tôi vẫn tiếp tục đứng như vậy trong bếp, không ai nói với ai câu nào. Nhất là tôi. Đáng ra tôi không nên có mặt ở đây. Lần đầu tiên trong đời, tôi chỉ ước ao được ở nhà với mẹ, anh Steven và Taylor, tránh xa khỏi mấy chuyện này.
Jeremiah là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng đáng sợ này. “Không thể tin được là bố thực sự bán căn nhà này.” Cậu ấy giống như đang tự nói chuyện với bản thân thì đúng hơn. “Giờ thì hãy tin đi,” anh Conrad hậm hực nói. “Tại sao anh không nói cho em biết?” Anh Conrad quay sang nhìn tôi chừng một giây rồi nói, “Anh đã cho là em không cần phải biết.” Jeremiah nhíu mày.
“Thật quá đáng, Conrad. Đây cũng là nhà em cơ mà.” “Jere, anh cũng chỉ là tự mình phát hiện ra mà thôi,” anh Conrad nhảy lên ngòi vắt vẻo trên bệ bếp, cúi đầu nhìn xuống sàn nhà. “Hôm đó anh đang về nhà lấy ít quần áo để thay thì cái cô môi giới nhà đất tên Sandy đó gọi điện tới và để lại tin nhắn, nói rằng đội vận chuyển sẽ tới dọn đồ.
Anh quay trở lại trường lấy đồ và tới thẳng đấy.” Anh Conrad bỏ lại tất cả, trường học và mọi thứ, để tới căn nhà mùa Hè này. Vậy mà tụi tôi đã nghĩ rằng anh đang tự buông thả bản thân và cần được cứu vớt kia. Tôi cảm thấy ân hận vì đã không hiểu đúng về anh và tôi biết Jeremiah cũng vậy.
Chúng tôi quay sang nhìn nhau và tôi đọc được điều đó trong mắt Jeremiah. Nhưng rồi cậu ấy như sực nhớ ra là đang giận tôi vì tội giấu cậu ấy nên lập tức quay ngoắt mặt đi. “Vậy là chuyện đó sẽ xảy ra thật sao?” Jeremiah hỏi. Anh Conrad không trả lời lại ngay. Mãi sau anh mới ngẩng đầu lên nói, “Ừ, chắc là vậy.” “Công nhận anh giải quyết việc này tốt ghê cơ, Conrad.” “Anh đã phải tự làm hết mọi chuyện.” Anh Conrad quặc lại.
“Chứ đâu có nhờ vả được gì như em.” “Nếu như anh chịu nói với em…” Anh Conrad chặn ngang họng không để cho cậu ấy nói tiếp. “Thì em định làm cái gì?” “Em sẽ có thể nói chuyện với bố.” “Chính thế,” anh Conrad giọng đầy khinh miệt. “Anh nói thế là sao?” “Ý anh là em chỉ giỏi bợn đỡ ông ấy mà không chịu nhìn ra con người thực sự của ông ta.” Nghe thấy vậy Jeremiah không nói lại ngay câu nào và tôi rất sợ cái kết cục mà câu chuyện đang hướng tới.
Anh Conrad rõ ràng là đang khiêu chiến, trong khi điều cuối cùng chúng tôi cần lúc này là một trận ẩu đả. Hơn nữa, mẹ tôi không có ở đây để mà can họ lại. Chỉ có mình tôi và như thế cũng coi như bằng không. “Ông ấy là bố của chúng ta.” Jeremiah từ tốn đáp. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là sẽ không có trận ẩu đả nào hết, bởi Jeremiah sẽ không để điều đó xảy ra. Và tôi ngưỡng mộ cậu ấy vì điều đó. Nhưng anh Conrad chỉ lắc đầu khinh bỉ, “Ông ta là một kẻ hèn hạ.” “Đừng có gọi bố như thế.” “Đàn ông lừa dối vợ, rồi ruồng bỏ vợ con khi phát hiện ra vợ bị ung thư thì nên gọi là gì? Sao ông ta có thể làm những điều tồi tệ như vậy? Anh không thể chấp nhận được một người bố như vậy.
Anh phát hiện khi chứng kiến cảnh ông ta giờ quay ra đóng vai nạn nhân, một kẻ góa vợ đáng thương. Lúc mẹ cần ông ấy nhất, ông ấy đã ở đâu, hả Jere?” “Em không biết, Conrad. Thế còn anh?” Bầu không khí trong phòng lại tiếp tục căng như dây đàn, khiến tôi có cảm tưởng như nó sắp đứt ra tới nơi rồi.
Cái cách anh Conrad nhíu mày lại, cái cách anh Jeremiah nín thở sau khi nói ra câu đó. Rõ ràng là cậu ấy cũng thấy hối hận vì những lời vừa nói và cậu ấy rất muốn rút lại nhưng anh Conrad đã mở miệng nói trước, giọng không có vẻ gì là cáu giận. “Em đuối lý rồi đúng không?” “Em xin lỗi.” Anh Conrad nhún vai, phẩy tay không chấp.
Và rồi Jeremiah nói, “Tại sao anh không thể bỏ qua mọi chuyện? Tại sao anh cứ phải giữ khư khư lấy những chuyện tồi tệ đã xảy ra với mình?” “Bởi vì anh sống rất thực tế, chứ không giống như em. Em thà sống trong tưởng tượng vui vẻ còn hơi đối mặt và chấp nhận con người thực sự của họ.” Anh nói làm tôi chột dạ không hiểu anh đang ám chỉ tới ai.
Jeremiah đang rất giận. Cậu ấy quay sang nhìn tôi, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh Conrad và nói, “Anh chỉ là đang ghen tỵ mà thôi. Hãy thừa nhận đi.” “Ghen tỵ á?” “Anh ghen tỵ vì bố và em giờ đã thực sự hiểu nhau hơn. Mọi thứ không còn chỉ xoay quanh anh, và thế là anh nổi điên.” Anh Conrad bật cười phá lên.
Đầy cay đắng. “Em điên rồi,” nói xong, anh quay sang nhìn tôi, “Belly, em có nghe thấy không? Jeremiah nghĩ anh đang ghen tỵ kìa.” Jeremiah nhìn tôi, như muốn nói Xin xậu hãy đứng về phía mình và tôi biết nếu tôi làm như vậy cậu ấy sẽ tha thứ cho tôi vụ đã không nói cho cậu ấy biết về chuyện bán nhà.
Tôi ghét anh Conrad vì đã đẩy tôi vào tình thế khó xử như thế này, bắt tôi phải lựa chọn. Bản thân tôi cũng không biết mình đang đứng về phe nào nữa. Cả hai đều vừa đúng lại vừa sai. Mãi không thấy tôi trả lời, Jeremiah liền mở miệng nói, “Anh là thằng khốn, Conrad ạ. Anh chỉ muốn làm cho tất cả mọi người phải khổ sở theo anh thôi.” Và rồi cậu ấy bỏ khỏi phòng, đóng sầm cửa lại sau lưng.
Tôi nghĩ mình cần đuổi theo cậu ấy. “Em có nghĩ anh là một thằng khốn không Belly?” Anh mở thêm một chai bia nữa, cố tỏ ra bình thường như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi có thể thấy tay anh đang run run. “Có.” Tôi nói. “Anh đúng là một thằng khốn.” Nói rồi tôi tiến ra gần cửa sổ, nhìn xuống sân và thấy Jeremiah mở cửa đi vào trong xe.
Đã quá muộn để đuổi theo cậu ấy; Jeremiah đã vòng xa ra ngoài đường cái. Mặc dù đang giận dữ như thế nhưng cậu ấy vẫn nhớ cài dây an toàn. “Nó sẽ quay lại thôi,” anh Conrad nói. “Đáng ra anh không nên nói những lời đó,” tôi ngập ngừng lên tiếng. “Có lẽ thế.” “Đáng lẽ ra anh không nên yêu cầu em giữ bí mật với Jere.” Anh Conrad nhún vai tỏ vẻ không quan tâm nhưng khi anh ngoái đầu nhìn ra cửa sổ tôi hiểu thực ra anh đang rất lo lắng.
Anh ném cho tôi một chai bia và tôi bắt lấy. Tôi mở nắp chai và tu một hơi dài. Điều ngạc nhiên là tôi không còn thấy ghét cái mùi vị đó nữa. Có lẽ vì tôi đã quen với nó rồi. Anh nhìn tôi đầy tò mò. “Xem ra em cũng khoái bia rồi đúng không?” Tôi nhún vai. “Cũng không đến nỗi nào,” bỗng dưng tôi thấy mình người lớn hẳn lên.
Nhưng rồi tôi nói thêm, “Có điều em vẫn thích uống nước anh đào hơn.” Anh gần như đã mỉm cười khi anh nói, “Đúng là Belly. Anh cá là nếu đem bổ đôi người em ra người ta sẽ chỉ thấy toàn đường trắng túa mà thôi.” “Em là thế đấy,” tôi nói. “Đường và gia vị. Thế là có món ngon rồi.” Anh Conrad nói.
“Cái đấy thì không chắc nha.” Và rồi hai chúng tôi lại im lặng. Tôi nhấp thêm một ngụm bia nữa sau đó đặt nó xuống bệ bếp bên cạnh anh Conrad. “Em nghĩ anh đã thực sự làm tổn thương đến Jeremiah.” Anh nhún vai. “Cần phải có người cho nó biết thực tế là như thế nào.” “Nhưng anh cũng đâu cần phải làm tới mức đó.” “Anh nghĩ em mới chính là người đã làm Jeremiah tổn thương” Tôi mở miệng tính cãi lại nhưng rồi lại thôi.
Tôi biết, nếu tôi yêu cầu anh giải thích lời anh vừa nói, anh sẽ nói. Nhưng vấn đề là tôi không muốn nghe điều đó. Vì thế tôi tiếp tục quay ra uống nốt chai bia của mình và hỏi anh. “Giờ tính sao?” Tất nhiên, anh Conrad không bao giờ tha cho tôi dễ dàng như thê. Anh hỏi ngược lại, “Ý em là giờ tính sao giữa em và Jeremiah hay giữa em và anh á?” Anh ngả người ra sau, dựa hẳn lưng vào tường.
“Thực sự cũng chẳng còn gì để làm hết. Anh có thể thuê luật sư. Giờ anh đã đủ 18 tuổi rồi. Anh có thể kéo dài thêm thời gian. Nhưng anh e là điều đó cũng chẳng có tác dụng gì. Bố anh cố chấp. Và tham nữa.” Rất dè dặt, tôi khẽ nói, “Em không nghĩ là chú làm chuyện đó vì… vì lòng tham đâu, anh Conrad.” Ngay lập tức, anh Conrad sầm mặt lại.
“Tin anh đi. Ông ấy là thế đấy.” Tôi buột miệng hỏi tiếp: “Thế còn trường học Hè thì sao?” “Giờ đó không phải là điều anh quan tâm.” “Nhưng…” “Đừng nói lại chuyện đó nữa Belly.” Nói rồi anh đứng dậy bỏ ra khỏi bếp, mở cửa đi ra ngoài. Cuộc trò chuyện kết thúc.