Bạn đang đọc Mùa Hè Mang Tên Em – Chương 88: Ngoại Truyện 9 Hầu Kết Gợi Cảm
Thịnh Hạ ảo giác mình biến thành một con gấu trúc, bị Vương Liên Hoa và Thịnh Minh Phong thay nhau dẫn đi “khoe khoang”.
Cả kì nghỉ tết, ngày qua ngày gần như luôn là những bữa tiệc gặp mặt.
Đã rất nhiều năm cô không gặp các bạn của Vương Liên Hoa, cũng lâu nay chưa gặp người thân bên nội.
Bữa cơm luôn bắt đầu bằng “xem ai đây nào, học sinh giỏi của đại học Hà Thanh đây chứ ai”, và kết thúc bằng “thằng nhóc nhà tôi mà giỏi giang như thế, tôi nằm mơ cũng vui quá mà choàng tỉnh.
Thằng/cái xx à, phải học chị Thịnh Hạ nhiều đó biết không”.
Những khi khác, Thịnh Hạ luôn vùi mình ở trường dạy lái.
Đợt hè cô qua phần thi đầu, phần thi thứ hai thì trượt.
Thịnh Minh Phong đã thuê thầy dạy riêng cho nhưng thi lại vẫn không qua, buộc đành tiếp tục cày cuốc trong kì nghỉ đông.
Hiếm có khi được về nước, Hầu Tuấn Kỳ tạo một nhóm nhỏ, hô hào phải làm buổi liên hoan.
Các bạn ai cũng rất hưng phấn.
Buổi liên hoan này chắc chắn có, chỉ là đã bàn suốt mấy hôm vẫn chưa thể thống nhất thời gian.
Thịnh Hạ không theo dõi quá trình bàn luận, chỉ thấy cuối cùng Hầu Tuấn Kỳ thông báo thời gian vào trong nhóm.
Trùng hợp khi ấy cô rảnh, nên chẳng nghĩ gì đã nhắn rằng: “Mình đi được!”
Sau đó là Trương Chú: “… Cậu chắc chứ?”
Hầu Tuấn Kỳ: “Hàn Tiếu theo mẹ ra nước ngoài du lịch tới mùng 8 mới về.
Mùng 10 mình phải sang Canada, nên chỉ có mùng 9 là được.
Mọi người cố gắng đi.”
Ngô Bằng Trình: “Coi ngày tốt cậu chọn kìa.
Valentine đó.
Nếu được dẫn người nhà thì mình đi.”
Lưu Hội An: “Tưởng cậu với bạn gái học cùng trường? Cũng định tới Nam Lý à?”
Ngô Bằng Trình: “Ai bảo mình dẫn bạn gái theo?”
Hàn Tiếu: “Anh Trình, ở trường một em ở nhà một em?”
Lưu Hội An: “Cái gì dzẫy?”
Trương Chú: “@Ngô Bằng Trình thế thì đừng tham gia, ngứa cả mắt.”
Ngô Bằng Trình: “Fuck, đùa thôi mà.”
Hầu Tuấn Kỳ: “Không vui đâu lão Ngô.”
Tân Tiểu Hòa: “Đây không phải nhóm riêng của bọn mấy cậu đâu ok? Còn ăn nói kiểu đấy thì đá đít nhá @Ngô Bằng Trình.”
Ngô Bằng Trình: “Chị Tân, em sai rồi.”
Dương Lâm Vũ: “@Tân Tiểu Hòa, cưng à, đừng tấn công tập thể.”
Ngô Bằng Trình: “Coi kìa, hội có đôi có cặp bắn đầu bắn phá rồi, tới khi gặp sẽ ứa máu chết mất.”
Hầu Tuấn Kỳ: “Còn một đôi nữa @Trương Chú @Thịnh Hạ.”
Thịnh Hạ: “Người thành thật.jpg”
Trương Chú: “@Thịnh Hạ, cưng à, đừng tấn công tập thể.”
Ngô Bằng Trình: “Dao của tau đâu?”
Hầu Tuấn Kỳ: “Máu đầm đìa.jpg, đây.”
Tân Tiểu Hòa: “@Thịnh Hạ, cưng à, dẫn cả Đào Tử theo! Anh Hầu đừng nóng vội, anh có thuyền sẵn đó quên rồi hả?”
Tiểu Mạch: “Đúng vậy nghe nói bạn @Thịnh Hạ cực dễ thương, muốn nựng nựng!”
Lam Lam: “Dẫn theo dẫn theo! Số lượng bọn con trai áp đảo chúng ta đó hu hu!”
Bọn con trai luôn cực hào hứng với cái trò làm mai cho anh em, tất nhiên rất vui vẻ chào đón Đào Tử, bắt đầu nhao nhao lên bày mưu cho Hầu Tuấn Kỳ, dạy cậu chàng làm sao thể hiện trước mặt con gái.
Thịnh Hạ: “Để mình hỏi cậu ấy.”
Đào Chi Chi chỉ ngần ngừ chưa đầy ba phút trước khi gật đầu đồng ý.
Lập hội thành công, Hầu Tuấn Kỳ than thở muốn gom đủ người quả không phải việc dễ, không được ăn cùng nhau bữa cơm là một chuyện, mà những năm sau số người có thể góp mặt cũng sẽ ngày càng ít.
Việc này là thật.
Lên đại học, mỗi cá nhân lại có mục tiêu phấn đấu riêng, những buổi gặp mặt thế này sẽ không có nhiều.
Vậy nên cuộc gặp biến thành hành trình hai ngày một đêm.
Sáng mồng 8 cùng nhau về trường, khi đó đúng lúc các em lớp 12 bắt đầu lớp học bổ túc, giáo viên cũng có mặt đông đủ, có thể thăm hỏi thầy cô.
Đến chiều thì đợi Hàn Tiếu về sẽ cùng xuất phát đi Liên Lý.
Lời hẹn đi Liên Lý ăn xiên nướng từ kì hè trước, tới nay đã được thực hiện.
Vương Liên Hoa nghe nơi họ định tới, lập tức cau mày, hỏi: “Con bảo đi với ai?”
“Đào Tử, Tiểu Hòa, bạn cùng phòng của Tiểu Hòa, với mấy bạn nam lớp bọn con…” Giọng Thịnh Hạ mỗi lúc một nhỏ.
Vương Liên Hoa: “Mấy bạn nam?”
Thịnh Hạ bẻ ngón tay đếm: “6 ạ.”
“Còn con gái?”
“5 ạ.”
“5 đứa thì ở thế nào?”
“Lúc trước đi chơi cũng có phòng ở 3 người…”
Vương Liên Hoa suy nghĩ rất lâu, ngón tay gõ nhịp lên đầu gối, cuối cùng đề nghị: “Thế dẫn cả cái Tuyền theo, con với nó ở một phòng.”
Việc này…
Tuy rằng Tuyền rất dễ thân, nhưng thế có ổn không?
Đang khó xử, Vương Liên Hoa bổ sung: “Nếu thấy ngại thì bảo bố điều cho cái xe kèm tài xế, cứ coi như nhà ta đền bù vì dẫn thêm người.
Vậy mấy đứa cũng tiện đi lại.”
“Mẹ…”
“Không chịu thì khỏi, một đám thanh niên kéo nhau đi chơi đêm không về, ai mà biết sẽ có chuyện gì.”
“…”
Thịnh Hạ không hiểu nổi, dẫn Tuyền theo lại chẳng chơi ác hơn nữa?
Ngô Thu Tuyền đồng ý cả tay chân.
Con bé sẵn đã thích chơi với người hơn tuổi.
Thịnh Hạ trốn vào phòng rầu rĩ, cảm thấy khó mở lời với các bạn.
Cả nhóm, dường chỉ có cô là lắm việc nhất.
Ngô Thu Tuyền lẻn vào phòng Thịnh Hạ, ôm tay cô nhõng nhẽo, “Chị, chị cho em đi cùng đi, em cam đoan không gây chuyện! Anh chị muốn làm gì cứ việc, em không thấy gì hết! Lúc về em sẽ báo cáo thật hay ho với mẹ, nhé?”
“Báo cáo gì cơ?”
“Chứ không chị tưởng mẹ bảo em đi để làm gì? Tất nhiên là sợ anh chị, thì, vượt giới hạn đó?”
“…”
“Yên tâm, em đứng về phe anh Trương Chú.”
“…”
Thịnh Hạ chỉ dám kể chuyện này với Tân Tiểu Hòa trước, sau đó mớm lời với Trương Chú.
Tân Tiểu Hòa vào nhóm hô hào, sự việc nhanh chóng được quyết định.
Mọi người rất vui vì đã giải quyết được vấn đề đi lại.
Sáng sớm ngày mùng 8, nhóm bạn A6 gặp nhau ở cửa bắc của trường.
Vương Duy đích thân ra đón, người chưa tới mà tiếng thét đã vang vang: “Ai tới đây, để tôi xem lên đại học có thay đổi gì.”
Tới gần, thầy và các bạn nam ôm nhau, “Cái thằng Trương Chú này, vào Hải Yến mà không xồ xề phát tướng, chắc sống vui vẻ lắm nhỉ, không chịu học đàng hoàng đúng không!”
“Hầu Tuấn Kỳ à, sao đi du học mà gầy hẳn vậy? Cơm nước ngoài không ngon à?”
“Tề Tu Lỗi! Cặp kính lại dày thêm rồi, lên đại học tha hồ thức đêm đọc tiểu thuyết nhỉ?”
“Dương Lâm Vũ! Cái thằng này, sao lại dính vào chị Tân đây, đen hẳn đi này…”
“Vương già! Ăn nói đàng hoàng!” Tân Tiểu Hòa tức tối, “Gì mà sao lại dính vào em? Dính vào em thì làm sao?”
Dương Lâm Vũ cười phớ lớ: “Là em vớ bở ấy chứ.”
Lúc nhìn mấy bạn nữ, Vương Duy híp mắt cười như gặp con gái, trông kiểu gì cũng thấy mát dạ ưng mắt, thổn thức rằng: “Đứa nào đứa nấy xinh hẳn ra, ra phố gặp thật là không dám nhận!”
Lam Lam: “Bọn em nhận thầy là được rồi.”
Vương Duy dẫn cả nhóm vào lớp thầy đang dạy.
Năm nay Vương Duy vẫn chủ nhiệm lớp 12, còn là lớp chọn.
Chủ nhiệm lớp cũ của lớp này – trùng hợp cũng là cô giáo dạy hóa – nghỉ thai sản.
Vương Duy có thành tích dạy học nổi bật nên được ban lãnh đạo nhà trường đặt kì vọng, nhận trọng trách giữa lúc nguy nan.
A6 đúng là niềm kiêu ngạo của Vương Duy.
Lớp thường mà có học sinh giành thủ khoa, ngoài ra còn một người đỗ Hà Thanh, một người đỗ đại học Pennsylvania, số học sinh đỗ các trường diện 211 đạt quá nửa lớp, khen thành tích nổi bật không phải nói ngoa.
Giờ lớp đang học tiết toán.
Vương Duy trao đổi với giáo viên đứng lớp mấy câu rồi cho Trương Chú vào giao lưu.
Không hề được chuẩn bị, Trương Chú nhìn Vương Duy bằng cái nhìn vừa bất lực vừa dè bỉu, “Thầy cứ để người ta yên ổn nghe giảng còn hơn.”
“Mấy đứa đâu có biết sức mạnh của điển hình gương mẫu.
Việc chỉ dẫn tâm lý quan trọng cỡ nào, nếu khi xưa tôi không ra rả với các cô cậu từng lần…” Vương Duy bắt đầu kiểu ăn nói trịnh trọng, cả đám học trò ngao ngán nhìn nhau, cúi đầu cười trộm.
Lại nữa, Vương già chẳng thay đổi chút nào hết.
“Các em, đứng cạnh thầy đây chính là thủ khoa đại học của tỉnh ta năm ngoái, chắc các em cũng biết rồi, tức học trò của thầy, đàn anh Trương Chú của các em.
Các anh chị đứng ở cửa cũng là các anh chị khóa trước, có người là sinh viên đại học Hà Thanh, có người học đại học công nghệ Hà Yến, có người học đại học Đông Châu, hôm nay các anh chị về thăm thầy…”
Nói tới những tên đại học danh tiếng, cơ mép Vương Duy sắp kéo lên tận gò má vì cười.
“Trương Chú, em đại diện nói mấy câu, chia sẻ cách học hay khích lệ tinh thần các em đi!”
Tiếng vỗ tay vang rền.
Trong cái nhìn chờ đợi của Vương Duy, Trương Chú cười hỏi bọn học sinh bên dưới: “Có phải Vương già lắm chuyện lắm không?”
Mặt Vương già sầm đi, dưới bục giảng râm ran tiếng cười.
“Hồi xưa, bọn anh cũng cảm thấy thật lắm chuyện.” Nói tới đây, Trương Chú liếc qua chỗ bọn Thịnh Hạ.
Các bạn cũng mỉm cười, gật đầu đồng ý câu nói này.
Mặt Vương già giờ đã đen hơn đít nồi.
“Đừng lo, lên đại học sẽ không còn ai lắm chuyện thế bên mấy đứa nữa đâu.” Trương Chú vẫn giữ thái độ cười cợt, riêng giọng điệu thì nghiêm lại, “Lên đại học, thầy cô dạy bài xong sẽ đi ngay, bài tập được giao qua mạng, nộp bài tập cũng lên mạng nộp, không cần gặp mặt thầy cô, có vấn đề thì gửi mail hỏi, gửi mail xong cũng đừng vội, đợi hai ba hôm hẵng kiểm tra, vì nhanh nhất cũng phải hai ba hôm thầy cô mới trả lời.
Không làm hết bài tập cũng không sao, sẽ không ai thúc giục đòi bài, thi cử điểm thấp cũng không có ai phê bình nhắc nhở, tất nhiên không thể có tiết mục dạng như “anh biết tuốt”, thích lắm…”
Nhìn các em dưới lớp dần thôi cười, gương mặt nhuốm buồn bã, Trương Chú tạm dừng một thoáng, hỏi lại: “Có phải nghe xong thấy cũng không vui lắm không? Bây giờ tuy có vất vả, nhưng có nhiều bạn bè đi cùng, bất kể đường xa khó nhọc cỡ nào cũng không cô độc.”
“Thầy Vương bảo anh khích lệ các em, anh đâu có tư cách và thân phận đó.
Người mong các em đạt thành tích tốt nhất là người nhà, là thầy Vương, anh biết tuốt này, là chính các em.”
“Chỉ còn một học kì nữa, là thấm thoắt thoi đưa hay đẹp đẽ đầy hồi tưởng, được quyết định bởi chính các em.”
Trương Chú nói xong, cả lớp im lặng.
Vì cậu không có đoạn kết lên tông hay chúc phúc, chỉ hờ hững kết thúc tại đây.
Cậu nhìn Vương Duy, “Hết rồi.”
Tiếng vỗ tay mới chậm chạp vang lên.
“Nói thêm mấy câu chứ?” Vương Duy vun vào.
Trương Chú: “Giờ toán, mỗi một phút đều rất quan trọng.”
Cả lớp cười ồ, giáo viên toán đứng coi cũng mỉm cười, “Cứ nói tiếp đi, nói nhiều vào.”
Vương Duy nói: “Đây là cơ hội hiếm có, mấy đứa có gì muốn hỏi Trương Chú hay các anh chị cứ hỏi, các anh chị đều rất giỏi.”
Có mấy cánh tay giơ lên, có người hỏi về tâm trạng trong giai đoạn chạy nước rút, có người hỏi cách học cụ thể, Trương Chú trả lời từng câu ngắn gọn đủ ý.
Thịnh Hạ đứng ngay cửa ngắm sườn mặt cậu, cảm giác “hình như cậu đã đổi khác, nhưng không biết đổi khác chỗ nào” lại bén rễ trồi lên.
Đang thất thần, chợt nghe một nam sinh hỏi: “Anh Trương Chú, anh nói bây giờ có người đi cùng nên không cô đơn, vậy có phải đại học rất cô đơn?”
Trương Chú: “Anh vẫn ổn, không cô đơn.”
“Vì sao?”
Ngay khi mọi người tưởng đàn anh thủ khoa sắp sửa nói ra những câu đầy tính triết lý, lại thấy cậu cười: “Vì anh có bạn gái.”
Dưới bục giảng ồ lên.
Một nữ sinh bạo dạn hét: “Đàn anh giỏi giang như vậy mà vừa lên đại học đã yêu rồi ạ?”
“Vì cậu ấy cũng rất tuyệt.”
Từ lúc nghe câu hỏi Thịnh Hạ đã đoán cậu sẽ trả lời như thế, nhưng khi nghe từ chính miệng cậu vẫn thấy mặt nóng lên.
Bên cạnh, Tân Tiểu Hòa và Tiểu Mạch nhìn bằng ánh mắt cợt nhả, còn huých vào vai cô.
Các học sinh nhanh chóng nhận ra hành động của họ, đua nhau nhìn sang, cái nhìn tò mò liên tục đảo qua lại giữa Trương Chú và Thịnh Hạ, những tiếng rì rầm bắt đầu vang lên.
Có những người vốn dĩ đã mang một từ trường như thế.
Kể cả khi ở cách nhau rất xa, vẫn khó thể lờ đi quan hệ giữa họ.
Trên bục, Vương Duy nói: “Đúng, khỏi cần đoán, chị Thịnh Hạ của mấy đứa, tài nữ khoa văn đại học Hà Thanh, bạn gái của anh Trương Chú, cũng là học sinh của thầy.”
Những chuyện vô thưởng vô phạt thường khiến người ta thích thú.
Những tiếng thì thầm trở nên quá khích.
Bất kể nam nữ, trong đôi mắt đều có sự ngưỡng mộ.
Một nam sinh hỏi: “Anh làm thế nào mà vừa giành thủ khoa lại vừa cưa đổ đàn chị vậy?”
Trương Chú nghĩ một lúc: “Cái đó phải cảm ơn Vương già, bỏ công sức dạy dỗ hai năm, còn cho anh năm phút quý giá.”
Các học sinh không ai hiểu.
Bọn Tân Tiểu Hòa cũng không hiểu, chỉ lờ mờ đoán cậu quy công bồi dưỡng thủ khoa cho Vương Duy, hẳn nhiên là đang giúp củng cố cho thể diện của Vương Duy.
Năm phút.Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ d u o n g l a m.
d e s i g n.
b l o g và nick wattp3d namonade của người dịch.
Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Năm phút tối hôm sinh nhật.
Năm phút quý giá.
Thịnh Hạ hiểu lời cậu.
Vương Duy cũng hiểu, vờ gạt nước mắt.
Trương Chú nhanh chóng trả lớp cho giáo viên toán.
Cả nhóm cùng nhau đi ra khỏi lớp, lần lượt ghé thăm các thầy cô cũ.
Người kích động nhất khỏi đoán cũng biết là Phó Tiệp, mở lời đã nói: “Trương Chú định bao giờ kết hôn với Thịnh Hạ, phải mời cô giáo đó!”
Thịnh Hạ muốn tìm khe đất chui xuống.
Trương Chú bình tĩnh cười nói: “Bàn của cô Phó sẽ có sẵn Sprite.”
Phó Tiệp: “Ha ha ha hiểu cô đấy!”
Tân Tiểu Hòa: “Sprite? Cô giáo Sprite cực nghiêm khắc?”
Phó Tiệp: “Đúng, a ha ha đã thấy hết rồi à?”
Tiểu Mạch: “Uầy, không ngờ thuyền trưởng lại là cô đó.”
Thịnh Hạ thộn mặt.
Sao ai cũng biết hết vậy?
Có nghĩa là điều ước mà cô đăng, mọi người biết hết rồi?
Trời cao hỡi!
Cú sốc này khiến con lạnh toát người.
Cả nhóm lượn một vòng sân trường, ra hồ ghẹo công, đuổi đánh con thiên nga hung hãn, ghé tiệm tạp hóa mua nước, cuối cùng ngồi phơi nắng trong sân vận động.
“Thời tiết Nam Lý vẫn là thích nhất.” Hầu Tuấn Kỳ bò nghiêng ngả, thổn thức.
“Cậu nói thật đấy hả?” Tân Tiểu Hòa hỏi vặn, “Hè nóng như nung, tiết tự học tối nào cũng cãi nhau chí chóe vì chuyện bật điều hòa.”
Tiểu Mạch: “Đâu chỉ có mùa hè nóng như nung.
Các nơi khác có tuyết hết rồi, mỗi Nam Lý còn mặc áo cộc tay.”
Lam Lam: “Đúng vậy, một năm bốn mùa chỉ có mùa hè, một năm bốn mùa lúc nào cũng cắm mặt vào bài vở.”
Hiếm có khi Thịnh Hạ chen lời: “Nhưng nước dưa chuột của Nam Lý ngon lắm đó, ở ngoài không có đâu.”
Tân Tiểu Hòa cười: “Hà hà, phải là chỉ có nước dưa chuột của trường mình ngon ấy chứ?”
Thịnh Hạ gật đầu: “Hình như thế thật, tiếc là chỉ mùa hè mới có.”
Tân Tiểu Hòa: “Chỉ hè mới có, cái gì chả vậy?”
Tuổi xuân của họ chỉ giới hạn trong mùa hè.
Chỉ khi về Nam Lý, nó mới kéo dài tới vô tận.
–
Buổi chiều, chiếc xe khách chở nhóm bạn trẻ hừng hực sức sống đi Liên Lý.
Trọng trách đặt chỗ ở giao cho Trương Chú.
Cậu đặt một homestay cổ kính, bao trọn sáu phòng.
Chủ homestay là người gốc Liên Lý, bạn tốt của Trương Tô Cẩn.
Người này hoạt động trong mảng nghệ thuật, từ khi Liên Lý được quy hoạch thành khu du lịch thì rời Đông Châu về quê cũ, mở căn homestay này, vẫn chưa khai trương chính thức.
Chủ nhà rất coi trọng nhóm “người dùng thử” là họ, không những tự ra đón mà còn chuẩn bị trái cây và bánh ngọt để đón tiếp.
Con gái ở tầng trên, con trai ở tầng dưới.
Trương Chú xách va li về phòng hộ Thịnh Hạ và Ngô Thu Tuyền, căn dặn: “Chiều phải cùng ra ngoài mua đồ làm món nướng, giờ nghĩ xem thích ăn gì đi đã.”
Thịnh Hạ: “Cần tự làm hết hả?”
“Ừ.”
“Oa, thích quá.”
Trương Chú cười cười, rất tự nhiên nhấc cằm cô lên hôn vào môi, “Nghỉ ngơi trước đi.”
“Ừm.”
Ngô Thu Tuyền biết điều bịt mắt vào phòng trước.
Chắc vì hôm nay là valentine nên trong phòng có mấy bông hồng, trông rất lãng mạn.
Trương Chú xuống tầng.
Thịnh Hạ đóng cửa vào phòng.
Chỉ thấy Ngô Thu Tuyền nằm trên giường chống cằm nhìn cô, híp mắt cười, “Chị, chị nói xem, những ngày như hôm nay ấy, em ở cùng phòng với chị có phải hơi quá đáng không?”
Thịnh Hạ chống nạnh vờ như sắp quát nạt.
Ngô Thu Tuyền lăn một vòng, “Hì hì, nếu cần có thể bảo em ra ngoài nha.”
Thịnh Hạ: …
–
Chợ ở Liên Lý rất thú vị.
Những chợ khác đi vào thấy không rau cũng toàn thịt, riêng chợ Liên Lý thì ngay cửa vào đã là hàng thịt nướng, các dụng cụ nướng thịt cũng đầy đủ, chỉ cần vào một tiệm là mua được hết.
Còn có nơi bán bí kíp gia truyền, cam đoan tay mơ cũng có thể thành bậc thầy đồ nướng trong một đêm.
Hầu Tuấn Kỳ rất thích thú, là người chọn có tâm nhất, còn học hỏi kinh nghiệm từ chủ quán.
Khi nói muốn mở tiệm nướng ở Canada, gương mặt cậu chàng đầy vẻ ao ước, hỏi chủ quán có thể giao hàng quốc tế không, giọng điệu kiểu pha trò cực nghiêm túc.
Tay Thịnh Hạ luôn bị Trương Chú nắm chặt.
Tay trái cậu xách mấy túi đồ ăn đầy ắp, không hề có ý định buông tay cô để chia gánh nặng đều cho tay phải.
Nhóm thanh niên trẻ cực thu hút trên đường thị trấn.
Trương Chú cũng được coi là người nổi tiếng ở Liên Lý, thi thoảng lại có người nhận ra cậu, thăm hỏi mấy câu, cậu từ tốn trả lời hết lượt.
Ánh mắt đối phương luôn dừng ở Thịnh Hạ, cậu thản nhiên giới thiệu: “Bạn gái.”
Với người cùng lứa thì cũng thôi, nhưng với lớp vai trên cũng nói vậy làm Thịnh Hạ thấy hơi ngại.
“Thằng Chú có tương lai, đỗ vào đại học tốt, giờ đã dẫn bạn gái về rồi, tốt, tốt lắm!” Một bác gái đã cảm thán như vậy, xong híp mắt cười chạy chiếc xe điện rời đi.
Thịnh Hạ ngoan ngoãn đứng im.
Nhận thấy cậu quay sang nhìn, còn cười khẽ, cô ngẩng lên lườm, “Ai thèm theo cậu về nhà.”
“Không theo à?”
“Không theo.”
“Nhưng biết sao được.
Căn homestay bọn mình ở ấy, hồi trước là nhà mình đó.” Chợt cậu cúi xuống, nói nhỏ vào tai cô, “Phòng cậu ở, trùng hợp chính là phòng mình ở hồi nhỏ.
Phòng đấy chính cậu chọn đấy nhé.”
Những lời vốn dĩ rất bình thường mà sao cứ phải kề tai nói, cứ như mập mờ lắm vậy.
Chuyện bé xé ra to, phô trương thanh thế!
Khi Thịnh Hạ còn nghi hoặc, Trương Chú chỉ cười, thẳng người dậy nắm tay cô dắt đi theo mọi người.
Trùng hợp thế ư? Lừa đảo thì có!
–
Chầu nướng buổi tối được tiến hành ngay trong khoảnh sân của căn homestay.
Chủ nhà cho mượn bàn nướng, hỗ trợ cả bàn ăn.
Bày các thứ ti vi giá vẽ ra xung quanh, con trai nấu nướng con gái xem ti vi trò chuyện, không khí chợt khác hẳn.
Ngô Thu Tuyền và Tiểu Mạch có cùng thần tượng, thế là hai thiếu nữ chuyên đu idol buôn chuyện mãi không hết, chẳng mấy đã chuyển chương trình gameshow có thần tượng lên chiếu trên ti vi.
“Em xem cái này nhiều lần rồi mà?” Đào Chi Chi hỏi.
Ngô Thu Tuyền: “Thì thế, có tập mới em còn phải xem lại làm gì?”
Thịnh Hạ quay sang nhìn, quả nhiên là tập đã cùng nhau xem khi ở nhà.
Đào Chi Chi: “Lúc trước là ai nói hát còn không hay bằng anh Trương Chú ấy nhỉ?”
Ngô Thu Tuyền: “Ơ kìa, anh Trương Chú là anh rể mà, nên chẳng còn gì bí ẩn nữa hết.
Đu idol phải giữ một khoảng cách, ok? Chị coi, giờ anh ấy đang nướng thịt cho chị em… Thôi đi, chẳng thể thần tượng nổi.”
Trương Chú nghe vậy, khóe môi nhoẻn cười, có vẻ không hứng thú với việc thành idol.
Hội con trai nghe vậy thì nổi hứng, Ngô Bằng Trình hỏi: “Em gái, ai hát hay cơ? Nghe ở đâu vậy?”
Ngô Thu Tuyền bô lô ba la kể tuốt tuột chuyện coi video biểu diễn của Trương Chú ở nhà hồi trước.
Gì mà “chị em coi mê say”, “chân chị lành được nửa”, “tê hết cả người” thi nhau thốt ra từ miệng con bé, làm Thịnh Hạ chỉ muốn khâu luôn miệng nó lại.
Bên kia giá nướng, Trương Chú nhận thịt Hầu Tuấn Kỳ đã nướng, bỏ vào đĩa bưng sang.
Cậu ngồi xuống cạnh Thịnh Hạ, đưa một xiên nướng cho cô.
Thịnh Hạ nhận, nhét luôn vào miệng Ngô Thu Tuyền.
Cuối cùng cái “máy tung tin vịt” ồn ào đã chịu yên cho.
Trương Chú đưa cô một xiên nữa.
Cô nhận lấy vô thức nhét vào miệng.
Cậu chống cằm nhìn cô ăn, hỏi: “Ngon không?”
Thịnh Hạ gật đầu: “Ngon.”
“Cay không?”
“Vừa đủ.”
“Tê không?”
“Không.”
“Không à? Thế thêm ít nữa?”
Thịnh Hạ dừng động tác nhai, lườm cậu.
Quả nhiên cậu đang mím môi nhịn cười.
“Không ăn nữa!”
Người này sao ghét quá vậy?
Cô cũng chỉ nói thế thôi, nói xong vẫn từ tốn ăn tiếp, chỉ là không còn nhìn cậu.
Trương Chú đợi cô ăn hết, đưa cho tờ khăn giấy.
Cô nhận khăn lau miệng, đang định uống nước bỗng cằm bị đẩy lên, môi cậu ấn xuống, mút mát đôi môi cô còn vương mùi thịt nướng.
“Tê rồi này, ai nói không tê?” Dứt lời thì tự cầm một xiên, cắn một miếng xiên đã hết nửa.
Cậu hàng động quá nhanh, tới độ trừ Thịnh Hạ những người khác vì đang mải việc riêng nên không một ai chú ý.
–
Tết ở Nam Lý luôn nóng không giống thời tiết mùa đông.
Nhưng đến tối nhiệt độ sẽ giảm xuống một chút, gió mát khi dừng khi thổi.
Ngồi ăn xiên nướng, làm cốc bia cạnh đống lửa hồng lúc này là việc rất thích thú.
Chỉ uống bia thì cũng chán, nên cả nhóm bắt đầu trò chúc rượu.
Tay mơ như Thịnh Hạ không gặp may, dù đã có Trương Chú yểm trợ vẫn bị chuốc cho kha khá, đầu óc đã mơ màng, khoác cái áo rộng của Trương Chú, trông cứ như lơ lửng trên tay cậu.
“Đi ngủ nhé?” Cậu hỏi nhỏ.
“Ư ~~” Thịnh Hạ nói không rõ chữ, “Không, vui mà, ở cùng mọi người cơ.”
Trương Chú ôm má cô vuốt nhẹ, “Buồn ngủ bảo mình.”
“Ờ.”
Tân Tiểu Hòa lại chuẩn bị đổi trò.
Lần này chơi “mình có cậu không”.
Thịnh Hạ chưa chơi bao giờ nhưng chỉ sau một vòng đã hiểu luật.
Mọi người đã sẵn tí hơi men, gì cũng dám nói, từ “mình học khoa lý cậu không phải” cho đến “mình cup B cậu không phải”…
Mặt dày mới có cơ thắng.
Lúc đầu Trương Chú còn nhắc ở đây có học sinh cấp ba, chẳng ngờ Ngô Thu Tuyền liên tục phát ngôn mạnh bạo, sức uống thì cả Ngô Bằng Trình cũng phải xấu hổ nhận thua.
Tề Tu Lỗi là hiền lành nhất trong nhóm con trai, vì quá ngây thơ nên gần như lần nào cũng phải uống.
Tới lượt mình, cậu chàng lảo đảo đứng dậy, cắn răng làm liều: “Mình còn trinh cậu thì không.”
Quyết ý cho Ngô Bằng Trình một vố.
Ok, đúng là Ngô Bằng Trình đã mất gin, ngoan ngoãn uống rượu.
Lượt này người thua quá ít, vì hầu như số có mặt đều còn tân.
Chốc sau, cả đám phát hiện Tân Tiểu Hòa và Dương Lâm Vũ từ từ cầm cốc rượu lên, làm một lượt rượu giao bôi ở góc khuất.
“Móa! Các bạn tui chiến vãi!”
Ngô Bằng Trình: “Lượt này đào được tin sốc rồi nhỉ?”
Hàn Tiếu: “Ôi từ bao giờ thế?”
Tề Tu Lỗi: “Thằng Vũ khá, còn nhanh hơn anh Chú!”
Dương Lâm Vũ: …
Trương Chú: …
Thịnh Hạ đã say không biết trời đất, tuy thế vẫn nhận thấy bàn tay đang khoác qua vai thít chặt, còn cọ cọ vào vai cô một cách ngượng ngùng.
Ngô Bằng Trình cười mà ngực rung rung: “Cười chết.
Thế này đi, bọn mình làm một chầu rượu còn trinh, sau này gặp mặt, ai còn thì uống, đừng để các anh em phải hỏi, ok không?” Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại trang cá nhân duonglam.
design.
blog và nick wattp3d namonade của người dịch.
Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Mọi sai sót trên bản đăng lại nếu có, người dịch không chịu trách nhiệm và không sửa đổi.
Lời đề nghị điên khùng như thế, nếu là bình thường chắc chắn không ai thèm nghe.
Nhưng có lẽ do đống lửa hồng nóng rực, hoặc chăng do nhạc nền trong ti vi quá đỗi du dương, nên cuối cùng cả đám vừa nói cười hơ hớ vừa nâng cốc, chấp thuận đề nghị này.
Trò chơi tập thể kết thúc, nhóm bạn trẻ chia thành những đôi hai đôi ba buôn chuyện chiến game.
Thịnh Hạ nằm trên đùi Trương Chú, tai nghe khi được khi mất những lời cậu nói với các bạn.
Nhìn lên từ góc này, đường cằm hoàn hảo của cậu trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Khi quay đầu, những đường gân ở cổ cũng nổi rõ, sống lưng trở nên rộng lớn hơn.
Chỉ riêng hầu kết là vẫn như trước, rượu vào là lặn xuống rồi trượt lên, hệt một món hung khí.
Giờ thì cô đã hiểu cảm giác khác lạ từ cậu dạo gần đây là do đâu.
Đàn ông.
Tự dưng cô nghĩ tới từ nay.
Thiếu niên của cô, đang dần trở nên đàn ông hơn.
Đang ngơ ngác nhìn thì “đàn ông” cúi xuống, đầu hơi nghiêng đi, hỏi: “Buồn ngủ chưa?”
“Hơi hơi.”
Cậu vỗ nhẹ lên mặt cô, “Mình đưa cậu về.”
Thịnh Hạ vịn tay cậu đứng dậy.
Bước chân cô không còn vững nữa.
Trương Chú ôm trọn cô trong lòng, quay sang dặn hội Hầu Tuấn Kỳ, “Mình nợ trước một ly.”
Rồi ôm Thịnh Hạ lên tầng.
Tiếng Ngô Bằng Trình vang lên đằng sau lưng: “Chẹp, không ngờ một học kì qua đi mà Chú vẫn còn trinh, không biết tối nay có được không đây.”
Hầu Tuấn Kỳ nói: “Cậu hiểu cái mẹ gì.”
Đào Chi Chi đột ngột quay sang nhìn Hầu Tuấn Kỳ: “Cậu thì hiểu?”
Hầu Tuấn Kỳ không để ý người hỏi là ai, vừa cắn xiên nướng vừa nhồm nhoàm trả lời: “Tất nhiên, Chú với Thịnh Hạ phải khác chứ.”
“Khác chỗ nào?”
“Thì, không biết giải thích thế nào nữa, nhưng mà khác.”
“Mình hiểu ý cậu.”
Ngô Bằng Trình:?
Cái gì với cái gì vậy nè?
–
Đi qua khúc ngoặt cầu thang, Thịnh Hạ nhận thấy người bên cạnh dừng chân.
Cô cũng dừng lại theo.
Mới định quay sang nhìn cậu, cơ thể đã nhận một lực đẩy mạnh.
Ngay khi cô tưởng mình sắp va vào thanh chắn, chợt một cánh tay kê ra sau lưng, tiếp đó người đằng trước lấn tới đặt xuống một nụ hôn.
Sát bên tai, là cuộc đối thoại chỉ cách một mặt tường cầu thang nghe không sót một chỗ.
Còn trinh…
Tối nay có được không…
Chú với Thịnh Hạ khác…
Khác chỗ nào?
Chỗ nào?
Cậu hôn, cậu mút, đôi môi với những cử động khẽ khàng, bàn tay sau lưng lại thít chặt như muốn bẻ gãy thứ trong nó.
Hai cơ thể ngày càng sát lại, đè nặng khiến nửa trên Thịnh Hạ như lơ lửng ngoài lan can.
Cô ngửa đầu, tóc xõa tung, cảm tưởng eo lưng sắp gãy đoạn.
Cảm giác bất an bủa vây khiến cô nấc nghẹn: “Chú..”
Trương Chú vùi đầu vào cổ cô.
Chợt cậu thẳng người dậy, bế bổng cô lên.
Hơi men đã làm Thịnh Hạ mất tỉnh táo, giờ thì hồn vía như bay hết sạch, chỉ biết ôm chặt lấy cổ cậu theo bản năng.
Cậu bế cô bước từng bước lên tầng, khi tới cửa thì đặt cô xuống, lấy thẻ phòng trong túi áo cô ra mở cửa.
Chưa để cô kịp tỉnh táo, cậu đã lôi xệch cô vào phòng, hai tay nghiến lấy eo xách cô đặt lên bàn, ngẩng đầu hôn cô.
Sao cậu rành rẽ căn phòng này tới vậy?
Sao cậu biết ở đây có mặt bàn đá?
Tối nay cậu vừa uống bia vừa uống rượu.
Thịnh Hạ uống rượu trái cây.
Nhiều vị rượu trộn lẫn trong khoang miệng, càn quét khứu giác.
Lạ thay, thứ mùi ấy không hề khó ngửi.
Mà sau trộn lẫn, hòa quyện đã trở nên say đắm nồng nàn.
Thẻ điện chưa cắm nên phòng không bật đèn, tối om om.
Cửa không đóng, một chùm sáng len qua khe cửa hắt vào phòng.
Tiếng nói cười từ sân dưới cũng vươn tới vùng trời mê say này qua khe ấy.
Dưới sân, tiếng nói cười văng vẳng, trong phòng, có người hôn nhau quên mọi điều xung quanh.
Từ những cái chạm nhẹ đến gặm cắn, nụ hôn của cậu trở nên bức thiết, sắp không để cô hít thở.
Đôi khi nghẹt thở cũng khiến người ta phát điên, ví dụ như Thịnh Hạ lúc này.
Không biết đã hôn nhau bao lâu, đến khi Thịnh Hạ cảm thấy mặt bàn đá lạnh lẽo mình đang ngồi lên từ từ được ủ ấm, cậu mới buông cô ra.
Nhìn nhau chỉ một thoáng giây, hơi thở chưa kịp đều cô đã lại bay vút lên.
Cậu ôm cô, người lướt đi theo cô, cả hai cơ thể cùng rơi vào chiếc giường êm ái.
Cậu im lặng nhìn cô.
Hai tiếng thở dốc lúc này như một tín hiệu.
Còn sự dừng lại của cậu, thì là một kiểu trưng cầu.
Đã quen với bóng tối, Thịnh Hạ cũng bạo gan quan sát cậu.
Đôi mắt thẫm tối, sống mũi cao phà ra luồng hơi nóng rực, đôi môi hơi hé thở dồn, và cả yết hầu luôn thu hút ánh nhìn từ khoảnh khắc đầu tiên.
Thịnh Hạ giơ tay lên vuốt ve nơi ấy, ấn nhẹ.
Chỗ gồ lên rất mềm, nhưng tại sao trông có vẻ đáng sợ như thế?
Không, không hề đáng sợ.
Cuối cùng Thịnh Hạ phải thừa nhận.
Là gợi cảm.
Từ lần đầu tiên thấy yết hầu cậu, tim cô đã khó thể khống chế nhịp đập của nó.
Đó không phải sợ hãi.
Mà là bị thu hút.
Nhịp thở mới đều lại của Trương Chú lại trở nên hỗn loạn, “Ngoan nào, đừng sờ nữa…”
Thịnh Hạ làm lơ, hỏi lại: “Trong này có cái gì?”
Trương Chú khàn giọng: “Hầu hết.”
“Tất nhiên mình biết là hầu kết.
Hầu kết là cái gì, tại sao của cậu lớn quá vậy?”
Chết mất thôi!
Trương Chú: “Cậu biết mình đang nói gì không?”
“Mình muốn… thử hôn nó.”
Chưa dứt câu Thịnh Hạ đã ôm lấy cổ cậu, hôn lên đó.
Không cảm thấy gì cả.
Hôn thêm cái nữa.
Học cách vươn lưỡi ra như khi cậu hôn tai cô, lướt nhẹ qua nơi nhô lên ấy.
Nó trượt nhẹ.
Thịnh Hạ hài lòng hôn đuổi theo nó.
“Thịnh, Hạ!”
“Hử? Không được sao?”
Ngay giây sau, hai tay Thịnh Hạ bị cùm chặt trên đầu, người lún xuống.
Trương Chú gập gối nhảy qua cô, tiếng trầm như sắp nuốt mất chữ, “Ở yên đấy.”
Giọng cậu nghe rất đáng sợ, có cái kiểu nghiêm túc Thịnh Hạ chưa từng nghe.
Cô ngơ ngác gật đầu.
Trương Chú buông cô ra, ngồi dậy xuống giường.
Khi tới cửa, cậu cắm thẻ phòng, mở một ngọn đèn nhỏ.
Thịnh Hạ còn không biết hết những chỗ bật tắt đèn, sao cậu có thể rành rẽ như thế?
Đã thấy cậu nhặt cái áo khoác rơi dưới đất lên, thò vào túi áo lấy ra một cái hộp nhung.
Rồi cậu quành về cạnh giường, quỳ một gối lên giường, mở hộp lấy ra một sợi dây chuyền.
Bấy giờ Thịnh Hạ mới nhận ra mình còn nằm trên giường.
Tư thế này, sao mà…
Cô vội ngồi dậy.
Trùng hợp thế nào cậu vòng ra sau cô ngay lúc ấy, đeo sợi dây chuyền lên cho cô.
Thịnh Hạ rờ mặt dây chuyền, thất thần.
Ban nãy cô đã làm gì?
Tiếng Trương Chú từ đằng sau vang lên, “Valentine vui vẻ.
Tuy thật sự rất muốn ở ngay căn phòng này… Nhưng nếu cậu muốn… hôn nơi khác, thì để lần sau tỉnh táo hẵng tính tiếp.
Say rượu làm bừa không phải việc nên, đừng để xảy ra chuyện như thế…”
Nói rồi cậu xuống giường, áo khoác vắt trên khuỷu tay che đi nơi giữa đùi, sau nữa lại cúi xuống hôn khẽ lên môi cô.
“Mình đi trước, có việc thì gọi.”
“Ừm.” Cô ngờ nghệch đáp lại.
Cậu chỉnh điều hòa, dặn nhớ tắm trước hẵng ngủ, cuối cùng bật một ngọn đèn sàn rồi đóng cửa đi.
Mặt Thịnh Hạ nóng như thiêu.
Ban nãy, có phải cô đang “đòi yêu”?
Còn thất bại?
Say rượu làm bừa.
Tuy cô không như thế, mà cậu cũng quyết không phải.
Nhưng nếu sau này nhớ lại, đêm đầu tiên đã bắt đầu như thế, hẳn ít nhiều vẫn có cảm giác tiếc nuối?
Thịnh Hạ ngã về cái giường, tay lần rờ mặt dây chuyền, mặt dại ra.
Cậu chỉ dừng chân có một chốc lát, mà cảm tưởng mùi của cậu đã ám khắp phòng.
Còn cái giường này –
Dẫu căn nhà đã được tu sửa lại hoàn toàn, giường cũng không thể là cái giường cậu nằm khi trước, Thịnh Hạ vẫn đỏ bừng mặt, ôm gối lăn một vòng, miệng rì rầm hét không thành tiếng.
Căn phòng lúc nhỏ… mập mờ lắm đó hu hu hu!.