Bạn đang đọc Mùa Hè Mang Tên Em – Chương 20: Cứu Mỹ Nhân
Hơn một tháng học hành căng thẳng, tiết thể dục Thịnh Hạ ghét nhất trước giờ nay đã thành niềm mong đợi.
Lớp 12 đã miễn hết các môn mỹ thuật âm nhạc đạo đức, chỉ còn duy nhất thể dục là môn không phải thi đại học.
Cũng chỉ trong giờ thể dục, cỗ máy cực đại mang tên “lớp 12” mới tạm thời ngừng chân, bước vào giai đoạn nghỉ dưỡng sức.
Ở trung học phụ thuộc, giờ thể dục tùy mỗi lớp và mỗi kì mà có đổi khác.
Nghe nói lớp 10 toàn học bơi lội, nhảy điệu van, điệu la-tinh, aerobic, thái cực quyền các kiểu, càng lên lớp cao chương trình càng khó nuốt.
Học kì này A6 học bóng rổ, bọn con trai hào hứng chạy nhảy, con gái thì đa phần không hứng thú.
Tiết học đầu tiên chiều thứ Năm là giờ thể dục.
Thịnh Hạ đỗ xe gọn gàng rồi đi thẳng tới sân vận động.
Dưới bóng râm cạnh sân vận động đã có mấy nhóm ngồi tụ năm tụ ba, giáo viên thể dục cũng mới đến.
Sau một tiếng “vào lớp” cất lên, đám học sinh mới uể oải chạy ra xếp hàng.
Thịnh Hạ mới tới lớp, không biết nên đứng ở chỗ nào.
Tân Tiểu Hòa chạy sang kéo tay cô, “Cậu đứng bên trái mình đi,” dứt lời ngó lại quan sát, mới biết hóa ra Thịnh Hạ cao hơn mình, “Cậu đi giày độn trong à?”
“Có đâu.”
Các bạn nữ bên cạnh cũng nhìn hết sang.
Đôi giày vải trắng của Thịnh Hạ thì làm gì có độn trong chỗ nào?
“Thịnh Hạ cao hơn bà Tân thật kìa, không nhìn ra luôn nhỉ?”
“Đúng thật!”
Tân Tiểu Hòa: “Vậy cậu đứng bên phải mình đi.”
Cứ thế Thịnh Hạ bị bạn dịch tới dịch lui.
Bọn con trai đứng sau ngó nghiêng, ai cũng cảm thấy kinh ngạc.
Đang ồn ào như cái chợ vỡ, Trương Chú và Hầu Tuấn Kỳ đẩy một xe bóng rổ đi tới từ hướng nhà thi đấu, bánh xe lăn trên mặt đất kêu lộc cộc, lộc cộc.
Nói cho đúng ra là chỉ một mình Hầu Tuấn Kỳ đẩy xe, Trương Chú nghịch bóng đi bên cạnh, thi thoảng dẫn bóng thấp dưới hông, điệu bộ thong dong, bước đi đều đều ổn định, không để tâm dừng nghỉ tạo dáng…
Tia nắng nhảy nhót trên tóc mái bông mềm của cậu, thiếu niên rạng ngời mà chói mắt.
Thảo nào có câu, thiếu niên là danh từ chỉ nắng dương.
Tuy rằng là bạn cùng lớp lâu nên đã có miễn dịch, bọn con gái vẫn chụm đầu rỉ tai khe khẽ.
Bạn cùng phòng của Tân Tiểu Hòa, Chu Huyên Huyên nói: “Hầu Tuấn Kỳ lúc đánh bóng rổ cũng ngầu lắm, sao đứng cạnh Trương Chú lại như công công thế nhỉ.”
“Ha ha ha ha,” Tân Tiểu Hòa phá lên cười, “Đúng thật.”
Mặc cho bình thường hay châm chích xỉa đểu, thực chất Tân Tiểu vẫn đánh giá cao cái mã ngoài của Trương Chú.
Hầu Tuấn Kỳ nguyên thuộc diện thí sinh năng khiếu, được xét tuyển thẳng cho môn bóng rổ, về sau bị chấn thương nên không còn chơi bóng, vừa nhàn ra cái là phát tướng ngay, không còn ngoại hình cao ráo lúc đầu.
May cho cậu chàng có chiều cao, đứng riêng thì không thể coi là béo, chỉ có thể nói khá đô con.
Nếu không đứng bên cạnh Trương Chú, hẳn sẽ là một cậu khá bảnh.
“Thịnh Hạ,” Tân Tiểu Hòa vỗ vai Thịnh Hạ, “Con trai Nhị Trung hay con trai trường mình đẹp trai hơn nhỉ?”
Thịnh Hạ đang ngẩn người.
Cô nhìn đôi đai đầu gối hở ra một nửa dưới quần bóng rổ của Trương Chú, hóa đá toàn thân.
“Thịnh Hạ?”
Thịnh Hạ hoàn hồn, “Ừ?”
“Con trai Nhị Trung hay trường mình đẹp hơn?”
Thịnh Hạ trầm tư.
Xét tổng thể thì hẳn là Nhị Trung, vì đa số khá biết ăn mặc, nhất là mấy cậu “ăn cơm xã hội”.
Các cậu này thì, tuy tính lông bông nhưng rất biết ra dáng khuôn phép.
So sánh ra, con trai ở trung học phụ thuộc đơn giản chân chất hơn một chút.
Nhưng xét trường hợp cá biệt…
Chu Huyên Huyên che miệng cười: “Cậu đừng hỏi khó cậu ấy nữa, không thấy cậu ấy nhìn Trương Chú mải mê không chớp mắt luôn à?”
Thịnh Hạ: …
Trời cao chứng giám, sự thật không phải vậy.
Nhưng chẳng biết có phải do quá mức nhạy cảm, cô cảm giác thi thoảng đôi mắt Trương Chú như có tâm hướng về cô.
Toi rồi, cậu đeo đôi đai gối kia chắc chính là để dằn mặt đây.
Tân Tiểu Hòa thấy mặt cô hơi tái, hỏi han: “Hạ Hạ, cậu hết kì chưa? Lát nữa sao đánh bóng đây?”
Thịnh Hạ đứng hình.
Thật đúng với câu nói, để che đậy một lời nói dối cần hàng trăm lời nói dối khác.
“Sắp rồi, không sao đâu.” Cô đáp.
Hầu Tuấn Kỳ làm lớp phó thể dục nom rất ra dáng, đầu tiên là dẫn cả lớp chạy bộ khởi động, sau đó thực hiện vài động tác căng cơ, phối hợp làm mẫu động tác với giáo viên, chuyên nghiệp hơn cả thầy dạy.
Tiếp theo là giờ luyện tập tự do.
Bọn con trai gần như chẳng cần tập, cứ thế chia nhóm thi đấu với nhau.
Bọn con gái vừa ném bóng qua lại cho nhau vừa bàn tán câu được câu chăng dưới nắng gắt.
“Đánh bóng đi chứ! Ném chơi vậy có tác dụng gì, các em là cá heo hả?” Thầy thể dục quát lớn.
Bọn con gái không dám tập đối phó nữa mà tản ra bắt đầu tập dẫn bóng.
Lúc trước ở Nhị Trung, tiết thể dục hầu như chỉ cho vui, về cơ bản chỉ chạy vài vòng là được tự do hoạt động.
Vậy nên Thịnh Hạ gần như chưa từng chạm vào quả bóng rổ, đừng nói là dẫn bóng, mà thậm chí không biết chơi một môn bóng nào, lúc này chỉ lóng ngóng đập bóng từ bên này sân tới bên kia sân, sau đó lại lóng ngóng đánh bóng về.
Cô mải lo lom khom dằn bóng, không để ý tới sự việc xung quanh, đến khi nghe một câu nói: “Thịnh Hạ!”
Cô ôm quả bóng đứng thẳng người dậy, phản chiếu vào mắt là một quả bóng rổ lao tới từ không trung kéo theo tiếng gió rít vù vù, đầy uy lực dồn nén.
Cùng lúc đó một cái bóng mặc áo bóng rổ tiến đến gần, cánh tay rắn rỏi vòng qua vai kéo cô nghiêng về bên cạnh rồi lập tức buông ra, đôi tay bắt lấy quả bóng một cách chính xác, vững vàng.
Quả bóng dừng chuyển động ngay trước mắt cô.
Sát trong gang tấc.
Thịnh Hạ bay hết hồn vía, quả tim trong lồng ngực đập dồn dập liên hồi, thình thịch, thình thịch.
Gương mặt Trương Chú ló ra sau quả bóng, “Ê!” Cậu giơ quả bóng vờ muốn lấy nó đập cô, cổ tay đẩy tới rồi lại cong về, giữ quả bóng rất chắc.
Đôi mắt Thịnh Hạ vì động tác giả này mà vô thức nhắm chặt.
Trương Chú cười kiểu trêu đểu rất gợi đòn, “Sợ quá ngốc luôn rồi?”
Tân Tiểu Hòa gọi cô ban nãy cũng chạy đến bên cạnh, “Không sao chứ? Cậu đừng tập ở phía bên này, bọn con trai đánh bóng hăng ghê lắm.”
Bấy giờ Thịnh Hạ mới hoàn hồn.
Ban nãy bóng của mấy cậu nam sinh bay tới đây, Trương Chú đã cản nó lại.
Vẻ mặt cậu lúc này chính là tranh công.
“Cảm ơn cậu.” Thịnh Hạ lí nhí, ôm cánh tay, cảm thấy bờ vai nơi chạm vào cậu một thoáng kia hơi nong nóng.
Trương Chú cong môi: “Đâu dám.”
Dứt lời cậu dẫn bóng quay về trận chiến, bọn con trai nhìn hướng Thịnh Hạ nhốn nháo trêu ngươi, gì mà “anh hùng cứu mỹ nhân”, “anh Chú đỉnh của đỉnh” luồn lách len vào tai Thịnh Hạ.
Đến cả Tân Tiểu Hòa cũng tủm tỉm cười bảo: “Ôi thật, cậu không biết Trương Chú chạy nhanh cỡ nào đâu, còn nhanh hơn bóng nữa, ngầu đúng không?”
“Mình… mình không nhìn rõ.”
“Thật á?”
“Ừ.”
“Uầy ~”
Hết tiết học, Thịnh Hạ không còn muốn học môn thể dục nữa.
Về đến phòng học là cô như quả bóng hết hơi, Trương Chú thì lại khác biệt trời vực, từ trên xuống dưới phơi phới tinh thần, cứ như có sức lực tuôn tràn mãi không chảy tận.
Đầu trán cậu nhễ nhại mồ hôi, đứng ngay trước quạt ngửa cổ tu nước ngọt ừng ực, trái cổ trượt lên lặn xuống như nuốt chửng một quả trứng cút.
“Có khăn giấy không?” Tu hết lon nước ngọt, cậu cúi đầu hỏi.
Thịnh Hạ lấy từ ngăn bàn một gói khăn giấy rút đưa cho cậu.
Cậu nhận ngay không khách sáo, rút soàn soạt một phát hết nửa già rồi vén tóc mái lau mồ hôi trán.
Hầu Tuấn Kỳ đi từ ngoài vào, thấy cảnh này, hí hửng cười bảo: “Ồ, có người đánh bóng xong còn có gái xinh phục vụ, sao mà hạnh phúc thế? Anh hùng cứu mỹ nhân xong cái đãi ngộ khác hẳn luôn, nhể?”
Bàn tay Thịnh Hạ đang cầm khăn giấy chầm chậm rụt về, ném khăn giấy lên bàn cậu, nét mặt ý bảo – mời tự nhiên.
Trương Chú liếc vành tai ửng lên của cô, vò khăn giấy đã lau thành cục chọi vào đầu Hầu Tuấn Kỳ, “Đấy, mỹ nhân ân, nhận xong rồi, đã hạnh phúc chưa?”
Hầu Tuấn Kỳ lấy hai tay ôm đầu, ngăn đòn tấn công khăn giấy, “Đệch, có cần phải thế không!”
—
Sau khi chính thức khai giảng, khối 12 không thể tiếp tục công khai học thêm dạy thêm.
Cả ngày thứ Bảy và sáng Chủ nhật, nhà trường tổ chức giờ “tự học” tập thể, tự nguyện tham gia.
Tuy thế ai nấy tự hiểu rõ không tới thì sẽ chậm hơn các bạn nên hầu như có mặt đông đủ.
Trên thực tế coi như chỉ được nghỉ chiều Chủ nhật.
Thứ Bảy, đa số các bạn không mặc đồng phục xanh trắng hàng ngày mà diện đồ thường, lớp học vì thế tìm lại không khí tươi sáng những ngày học thêm của kì hè.
Các bạn nữ đa phần diện những bộ váy xinh xắn hoặc quần soóc ngắn năng động tươi trẻ.
Riêng Thịnh Hạ vẫn mặc đồng phục, cổ áo cài hết nút, ống quần thùng thình gió lùa căng.
Tân Tiểu Hòa hỏi: “Hạ Hạ, sao cậu còn mặc đồng phục nữa?”
Thịnh Hạ cúi xuống tự nhìn mình, “Hả? Sao lại không mặc?”
Trương Chú nghe tiếng quay sang, vô thức lùng sục trong trí nhớ, trước khi có đồng phục cậu ấy đã mặc gì?
Nhưng không một ấn tượng, kiểu gì cũng chẳng khác đồng phục là mấy.
“Cuối tuần không cần mặc mà?” Tân Tiểu Hòa nói.
Thịnh Hạ cong mắt nhoẻn cười: “Ờ, mình không để ý, cũng như nhau thôi mà.”
Cô mua ba bộ đồng phục, đủ để thay.
Tân Tiểu Hòa nói: “Mình nghĩ cậu mặc mấy loại váy trắng, vải đay hoặc tuyn, mà không, không riêng váy, cậu thì chắc mặc gì cũng rất đẹp!”
“Không biết nữa.” Thịnh Hạ trả lời.
“Cậu chưa mặc bao giờ à?” Tân Tiểu Hòa nhìn ánh mắt lơ ngơ của Thịnh Hạ, hơi ngạc nhiên, “Mình tưởng chỉ có mình là chưa từng mặc váy.”
Thịnh Hạ chỉ nói: “Vì phải chạy xe.”
“Xe điện thôi mà, đâu có bàn đạp, có thể mặc váy dài một chứ chứ?”
“Ừm… cũng phải,” Thịnh Hạ không giỏi phủ định lời người khác, “Nhưng quần thì tiện hơn.”
“Lúc nhỏ mình rất thích mặc váy, còn phải là váy đính kim tuyến lấp lánh,” Tân Tiểu Hòa kể chuyện lúc nhỏ, không buồn để ý mặt mũi hay thể diện, “Nhưng chân mình to, còn đen nữa, bị đứa bạn chơi từ bé bảo trông giống lợn huỳnh quang ha ha ha ha.
Từ đó là mình chỉ ngắm người khác mặc thôi.”
“Có đâu, cậu gầy mà?” Lời này Thịnh Hạ nói thật lòng.
Tuy Tân Tiểu Hòa không được coi là thon thả, nhưng chưa đến mức béo.
Tân Tiểu Hòa thở dài: “Lên cấp ba mới gầy đi, nhưng không còn thích mặc váy nữa.
Mặc không quen, cứ thấy lạnh chân thế nào ấy, ha ha.”
Thịnh Hạ gật gù, rất hiểu cảm giác này, “Mình cũng vậy.”
Thích, nhưng không quen.
Trương Chú chẳng để tâm chuyện gì, lại hào hứng chống cằm nghe hai cô bạn nói chuyện.
Nghe đến đây thì nhướng mày.
Mình cũng vậy?
Cũng vậy cái gì? Cũng lên cấp ba mới gầy đi, hay là cũng không quen mặc váy?
Trong trí bỗng chớp lên hình ảnh cô mặc váy, cánh tay trắng ngần, mắt cá chân nhỏ nhắn, eo thon gọn – Cậu ngó lại tay mình, đo bằng mắt, có lẽ có thể vòng cánh tay vừa trọn…
“Khụ.” Bỗng cậu ho lên một tiếng, bàn tay đang chống cằm giơ lên bịt mũi, nhanh chóng quay đầu đi.
Khi Thịnh Hạ nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy sườn mặt cậu thiếu niên cúi thấp.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo phông đen, áo trơn không hình, chỉ sau gáy có in một chiếc đinh nhỏ vuông vức.
Cũng vì chỉ có một chiếc, nên khi lướt qua sẽ vô thức đặt mắt vào.
Giờ cậu đang cúi đầu, một hàng đốt sống sau gáy đội lên, ẩn dưới mái tóc ngắn trông như đốt sống lưng của Tiểu Long Nhân(*).
(*) Tên một bộ phim Trung Quốc có vai chính cùng tên.
Khung xương ấy, mang tới cảm giác về sự hoang dã và sức mạnh vừa độ.
Chợt cô nhớ về khi được cậu đỡ bóng cho, lòng bàn tay cậu va mạnh vào quả bóng rổ đang di chuyển tốc độ cao, tiếng va chạm ấy nghe thôi đã thấy rất đau, cậu thì vẫn không tỏ vẻ gì.
Và sức mạnh kéo cô đi ấy, chỉ một cánh tay đã như có thể xách bổng cô lên…
Chẳng hiểu sao cậu ho khẽ tiếng nữa, âm nhỏ gần như không thể nghe, chỉ có trái cổ hơi mấp máy.
Thịnh Hạ hoàn hồn, lẳng lặng rời mắt, khi cúi xuống lại nhìn thấy đôi đai phủ trên đầu gối cậu.
Xem ra tặng món đồ này cũng khá thực dựng, cho dù sau này phát hiện cuốn sách luật là do cô tặng, hẳn vẫn có thể lấy công chuộc tội, Thịnh Hạ nghĩ thế.
—
Cuối tuần khối 10, 11 không đi học, quán ăn trưa lại về là khoảng trời riêng của khối 12, lượng khách giảm hẳn.
Kiểu người chỉ sợ không khí quá tự nhiên như Hầu Tuấn Kỳ, rành rẽ nhất là kĩ năng không nhìn tình thế.
Vừa thấy mặt đã ùa tới ngồi bên cạnh Thịnh Hạ, còn gọi Trương Chú, “Bên này!”
Thế là Thịnh Hạ lại ngồi giữa hai cậu cao to, cúi đầu như thiếu nữ nhà lành bị lưu manh gạ gẫm.
Hầu Tuấn Kỳ ăn như chết đói ba ngày, và được mấy đũa đã sạch bát, đứng dậy đi lấy thêm cơm.
Trương Chú thì cả tốc độ và lượng cơm đều bình thường.
Thịnh Hạ ăn ít, còn cố ý ăn nhanh, ăn xong bỏ lại câu “mình ăn xong rồi, đi trước nhé” rồi bỏ đi một nước, chưa để cậu kịp trả lời.
Dặn dò một câu là lễ phép, không đợi trả lời mới là thái độ.
Còn biết dỗi cơ đấy.
Kể từ sự kiện “mỹ nhân ân” đến bây giờ, đã có hai ngày Thịnh Hạ ngó lơ hai cậu chàng.
Hai hôm nay gần như chiều nào Trương Chú cũng đi đánh bóng, hôm nào cũng đeo đôi đai gối kia, nhưng không thấy cô có biểu hiện gì đặc biệt.
Được lắm, nhát gan như cô mà lại không bị dọa dẫm, xem ra là rất có niềm tin.
Ánh sáng chính đạo quả nhiên đủ soi sáng?
“Chú, nhìn cái gì vậy?” Hầu Tuấn Kỳ quơ tay trước mắt Trương Chú, “Thành kính quá thế?”
“Nhìn Bồ Tát.” Trương Chú nói.
“…?”
Trương Chú: “Vừa mới hiển linh, cậu không thấy à?”
Hầu Tuấn Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt mày ngơ ngác: “…?”
Trương Chú: “Cậu thiếu chút phước báo.”
Hầu Tuấn Kỳ: “…”
Trương Chú: “Bớt xem “phim” lại, làm vài việc thiện đi.”
Hầu Tuấn Kỳ: “…”
Tác giả có lời:
Hầu Tuấn Kỳ: Chưa lúc nào cạn lời như lúc này.
Thịnh Hạ: Bồ Tát của hoàng đế, cậu không nhìn thấy cậu là người bình thường.
Tuổi mới lớn, nảy sinh tò mò với thân thể khác giới là bắt đầu của “tham niệm” đó ~.