Bạn đang đọc Mùa Hè Mang Tên Em – Chương 1
Tháng Bảy đi qua, trận mưa dai dẳng kết thúc, vầng dương rạng rỡ leo cao, đất trời sạch trong như gột.
Sân trường trong kì nghỉ hè vắng không bóng người, ve sầu nấp trên tàng cây long não kêu râm ran không biết mệt.
Trong văn phòng, điều hòa phả khí lạnh vù vù, tiếng ve kêu hòa lẫn trong tiếng người nói chuyện rơi vào tai Thịnh Hạ.
“Thành tích ngữ văn của Thịnh Hạ vẫn rất tốt, bài văn này, ở trường ta đã có thể coi là văn mẫu chuẩn mực!”
Chủ nhiệm khối đọc bài thi cuối kì và phiếu điểm của Thịnh Hạ học kì trước, đưa ra lời bình luận trên, nói đoạn đưa bài làm cho người đàn ông hói đầu bên cạnh, “Thầy Vương, thầy cũng đọc thử xem.”
Thầy Vương nhận bài thi, mắt quét một lượt từ trên xuống, giọng nói dày khỏe phát ra từ khoang bụng: “Ừm, nét chữ rất được.”
Thịnh Hạ ôm cái cặp sách may từ vải bố, lẳng lặng ngồi trên chiếc sô pha da màu đen, vụng trộm ngước lên quan sát vị chủ nhiệm lớp mới: Vương Duy.
Trên cơ thể gầy nhom của thầy là cái đầu quá cỡ, trên đầu lưa thưa mấy sợi tóc chải nghiêng, da đầu bóng loáng, mày đậm mắt mỏng, quai hàm trông như bị nhét giẻ lau vào.
Trông thật chẳng thể liên tưởng tới nhà thơ Vương Duy chuyên viết về sơn thủy điền viên kia được.
Nghe thầy tự giới thiệu, biết là giáo viên hóa.
Cho một giáo viên dạy hóa đọc bài tập làm văn, người này còn có thể nhanh chóng lờ đi chủ đề chính đưa ra câu bình luận “chữ viết rất được”, tạm không bàn tới năng lực thưởng thức văn học, chỉ riêng EQ thì đã thấy được là không hề thấp.
Chủ nhiệm khối nói: “Nhìn là biết ngay đã rèn chữ từ nhỏ.”
Vương Liên Hoa vui vẻ ra mặt, cười tươi tiếp lời: “Chủ nhiệm có mắt nhìn, Thịnh Hạ bắt đầu luyện thư pháp từ năm 4 tuổi, bút lông hay bút máy đều đã luyện hết cả.”
“Đám trẻ thời nay, chẳng được mấy đứa có thể kiên nhẫn ngồi luyện chữ đâu.”
Vương Duy vội nói ngay: “Chính thế, những môn khác thì chỉ cần cố gắng là có thể theo kịp, tôi thấy bạn Thịnh Hạ đúng là một hạt giống tốt, để ở Nhị Trung thì thật lãng phí quá.”
Vương Liên Hoa: “Thịnh Hạ chỉ hơi hổng ở vật lý và hóa học, sau này phải nhờ thầy Vương để ý hơn.”
“Nên làm nên làm mà.
Để em ấy vào lớp tôi, không dám nói…”
Vương Duy mới nói được nửa, những lời sục sôi đã bị tiếng nhạc vừa êm dịu lại vừa chói tai cắt đứt.
Đoạn dạo đầu của bài “Trăng soi hồ sen” vang khắp cả văn phòng, là tiếng chuông điện thoại của Vương Duy.
Thầy nghiêng người sang bên, chân duỗi về hướng ngược lại, lấy điện thoại ra khỏi túi quần nhìn thử, lập tức lại tắt máy nói tiếp: “Về lớp tôi, không dám cam đoan sẽ thi đậu trường 985, nhưng việc học chắc chắn phải có tiến bộ.
Kiến thức nền của em Thịnh Hạ không thể nói là kém được, lớp của tôi…”
Tiếng nhạc “Trăng soi hồ sen” lại vang lên, dường như đối phương rất kiên nhẫn.
Hàng mày Vương Duy như nhăn dính vào nhau, không tránh đi, chỉ trao cho chủ nhiệm khối và Vương Liên Hoa một cái nhìn xin lỗi rồi nhận máy bảo: “Đang bận, để chiều gọi lại!”
Đoạn không đợi đầu kia nói gì đã lập tức ngắt máy.
“Một học sinh trong lớp thôi.” Vương Duy giải thích.
Chủ nhiệm khối chuyển chủ đề: “Chuyển em Thịnh Hạ vào lớp thầy Vương là việc đã được suy xét trước.
Lớp thực nghiệm thì áp lực quá nặng, A6 của thầy Vương là hợp lý nhất, tuy không phải lớp thực nghiệm nhưng cũng đứng số một số hai trong khối, học sinh tốp 1 của khối cũng trong lớp thầy, kì thi chung của học kì trước còn đứng nhất thành phố.”
Đứng nhất thành phố, Thịnh Hạ đã có nghe đến.
Học kì trước trường trung học phụ thuộc lần đầu tiên tham gia kì thi chung của thành phố, ôm trọn mười xếp hạng đầu tiên, người có thành tích đứng đầu còn bỏ xa người thứ hai, cả toán, văn đều đạt điểm tuyệt đối, tổ hợp tự nhiên chỉ kém 3 điểm so với điểm chuẩn.
Thịnh Hạ đứng thứ 10 ở Nhị Trung, xếp toàn thành phố thì thứ hạng đâu đó trên dưới hai nghìn.
Hôm công bố điểm, cả group lớp dậy tiếng oán than, toàn thể đám học sinh tốp đầu của Nhị Trung thảy như quả cà gặp sương, ỉu xìu héo hắt.
Nếu nói trường trung học phụ thuộc tham gia kì thi chung của thành phố đã đem đến đòn giáng nặng nề cho các trường khác, vậy thì thành tích của vị thần tốp 1 kia chẳng khác đã túm tóc đè đầu lòng tự tôn của đám học sinh giỏi ở Nhất Trung Nhị Trung lên bài thi chà đạp không thương xót.
Nếu để đám đấy biết người này lại chỉ học ở một lớp bình thường ở trung học phụ thuộc, thì chẳng biết sẽ có cảm nghĩ thế nào.
Còn cô, sẽ phải học cùng lớp với người này?
Vương Liên Hoa lại vô cùng hài lòng với tin này, đôi mày nhướng nhẹ, ánh mắt rực sáng, khóe môi cong cong, khe khẽ gật đầu, để lộ ra cái nhìn khen ngợi.
Trên mặt Vương Duy cũng lấp lánh tự hào, trong giọng điệu nghe như trách móc xen lẫn khoan dung: “Em này lúc mới nhập học thành tích rất bình thường, đến tận khi chia ban tự nhiên xã hội vẫn không có gì nổi bật, vậy nên mới được xếp vào lớp tôi, sau khi vào lớp thì vẫn luôn đứng nhất.
Chỉ là em này cũng khó bảo, ỷ thành tích tốt mà rất hay thế nọ thế kia, không chịu theo quy củ.”
Chủ nhiệm khối nói: “May mà còn ở lớp thầy Vương, chứ thế đã nghe lời lắm rồi.”
Vương Liên Hoa không thể không nghe hiểu, tiếp lời: “Nói vậy nghĩa là, cả về mặt dạy học hay quản lớp thầy Vương đều phải rất giỏi.”
Vương Duy: “Cũng không hẳn, chỉ cần thật lòng nghĩ cho học sinh, bọn nó học tốt, nhân phẩm đàng hoàng, vậy là không phụ lòng tin của nhà trường và phụ huynh rồi.”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Vương Liên Hoa cười bảo, giọng nói điềm đạm có vẻ rất hài lòng với cuộc gặp mặt hôm nay.
Ba người lớn trao đổi xung quanh tờ phiếu điểm.
Đêm qua Thịnh Hạ không ngủ đủ giấc, bây giờ đã bắt đầu gà gật.
Tiếng người trò chuyện dần bị tiếng ve râm ran thay thế, không những thế cô còn cảm thấy chúng có nhịp điệu.
Phải đến khi Vương Liên Hoa đứng dậy trước tiên, miệng không ngừng nói lời cảm kích, Thịnh Hạ mới đứng dậy theo, mím môi trông như mỉm cười.
“Vậy Thịnh Hạ đành nhờ các thầy.”
“Nhờ vả gì, cho tôi gửi lời hỏi thăm tới bí thư Thịnh.”
“Anh ấy có cuộc họp quan trọng đột xuất, chứ vốn là cũng định cùng tới đây.”
Ra khỏi văn phòng, Vương Liên Hoa khéo léo từ chối đề nghị đưa về của chủ nhiệm khối, nói là muốn dạo quanh sân trường.
Hai mẹ con đi cầu thang xuống tầng một.
Khu dạy học không một bóng người.
Vương Liên Hoa chỉ tấm biển lớp 12A6, quay sang rỉ tai Thịnh Hạ: “Đúng là trường phụ thuộc có khác, cả phòng học cũng đặc biệt như vậy.”
Thịnh Hạ gật gù, quan sát nơi mình sẽ học tập trong một năm tới.
Lớp học này không giống với bất cứ lớp học nào cô từng ngồi.
Hành lang rất rộng, muốn đánh cầu lông ở đây cũng đủ chỗ.
Lớp học có ba cánh cửa, tường hai bên chỉ cao cỡ bàn học, bên trên là cửa sổ kính choán cả mặt tường, cả cửa cũng dùng cửa kính, cả căn phòng học sáng sủa không góc khuất, nhìn một cái là thấy hết.
Bảng đen chia làm ba, ở giữa là bảng tương tác thông minh, hai bên là phần bảng đen có thể dịch chuyển.
Bàn học trong lớp cũng được sắp xếp rất lạ, tổng cộng có ba dãy ngồi bàn đôi, ngoài ra còn một dãy là bàn đơn, kê sát tường, không có bàn đôi.
Hoàn cảnh xa lạ và khác biệt khiến Thịnh Hạ thoáng đăm chiêu.
Trường trung học phụ thuộc đại học Nam Lý là trường cấp 3 tốp đầu thành phố Nam Lý, dù xét toàn tỉnh cũng vẫn là trường tốp 1 tốp 2, tỉ lệ đậu những trường đại học hàng đầu vượt quá 90%.
Bước chân vào trung học phụ thuộc Nam Lý cũng tương đương bước được nửa bàn chân vào các trường đại học trọng điểm.
Kì thi vào lớp 10 Thịnh Hạ thi không tốt nên mới vào Nhị Trung.
Hai năm trôi qua, thành tích dần dần leo lên tốp đầu.
Nhưng ở Nhị Trung, hạng 10 của khối cũng chỉ có thể vào trường tốp của tỉnh.
Nghe nói khi cô muốn chuyển trường, Nhị Trung đã hết lời giữ lại, nói làm lông đuôi của chim phượng chẳng bằng làm mào trên đầu gà, còn cam đoan Nhị Trung sẽ dành cho Thịnh Hạ sự quan tâm và giáo dục tốt nhất để cô có thể đậu vào các trường hàng đầu của đề án 211.
Thịnh Minh Phong vừa nghe cụm “mào gà” là ba máu sáu cơn đã nổi lên.
Vốn ông chỉ chịu không nổi mấy lời trách móc “Không có trách nhiệm với Thịnh Hạ” “Không biết suy tính lâu dài cho con gái” nên mới tính chuyện chuyển trường, nhưng giờ thì cũng đã kiên định ý nghĩ này.
Thành tích vào lớp 10 của Thịnh Hạ quả thực quá tệ, còn không đủ để vào Nhất Trung, tất nhiên không thể chen vào trung học phụ thuộc được.
Bây giờ chẳng dễ gì thành tích mới đi lên, giành được thành tích không tệ trong kì thi toàn thành phố, có nền tảng để vào được trung học phụ thuộc, Vương Liên Hoa mới muốn cho Thịnh Hạ cố thêm một lần.
Rốt thì ở Nhị Trung, cố gắng thế nào cũng chỉ được như thế.
Còn câu nói “Đi trung học phụ thuộc, với tính cách Thịnh Hạ không biết có thể chịu được áp lực lớn vậy không” của thầy cô giáo cũ thì đã bị Vương Liên Hoa tự động lọc bỏ.
Chắc chắn Thịnh Hạ phải giỏi hơn bà.
Đây là điều Vương Liên Hoa luôn tin tưởng.
Đoạn nhạc dạo bài “Trăng soi hồ sen” lại vang lên, vọng từ tầng hai phía xa tìm tới.
Nhạc chuông to thật.
Nhưng to hơn cả nhạc chuông của Vương Duy chính là giọng nói của thầy.
“A lô.”
“Không được không được, đã nói bao lần rồi, làm gì có ai vừa khai giảng đã xin nghỉ ngay kia chứ.
Em ốm hay là què rồi hả!”
“Còn định tố cáo nhà trường dạy thêm? Phản hết rồi!”
“Có biết mình đã lên 12 rồi không? Tưởng thành tích là thứ dễ duy trì thế hả? Người ta lên 12 đều vắt chân lên cổ mà chạy, em tưởng đám Nhất Trung kia toàn bọn ngu hết hay sao?!”
“Mau mau về đây cho tôi!”
“Nghe thấy không hả? A lô! Trương Chú!”
“Đồ ranh con!”
…
Cái giọng khỏe dày của Vương Duy vang vọng trong khu dạy học trống rỗng.
Đi ra khỏi khu dạy học, Vương Liên Hoa mới lo lắng bảo: “Chủ nhiệm lớp mấy đứa nóng tính vậy có ổn không? Bố con tìm người kiểu gì vậy trời! Chẳng biết phải người có tâm thật không nữa.”
Thịnh Hạ hiểu ý mẹ.
“Nóng tính” đã là cách nói nhẹ nhất của Vương Liên Hoa.
Xem chừng phong cách và lời lẽ nói năng của Vương Duy không phù hợp với hình ảnh thầy giáo của một trường cấp ba trọng điểm trong lòng Vương Liên Hoa.
Đây mới là mẹ cô.
Ban nãy cô còn nghi sao mẹ có thể dễ dàng hài lòng đến vậy, quả nhiên ánh mắt khen ngợi ấy, lời ứng đối nhiệt tình ấy đều chỉ là thói quen xã giao của Vương Liên Hoa mà thôi.
Tuy vậy.
Có khi người ở đầu dây bên kia còn trái tính hơn thì sao?
Người tên Trương… Số gì đấy.
Dám cãi cả chủ nhiệm lớp.
Còn đòi tố cáo nữa, ghê thật.
Thịnh Hạ không nói một tiếng, chỉ nghĩ bụng vậy.
—
Nhà Thịnh Hạ cách trường trung học phụ thuộc chưa tới hai cây số, vậy nên Vương Liên Hoa không định cho cô ở nội trú tại trường.
Thịnh Minh Phong đã mua hai chiếc xe điện, cho tài xế dạy cô chạy xe.
Thực ra xe điện cũng không có gì cần dạy, chỉ vặn ga là đi.
Thịnh Hạ chạy hai vòng khu chung cư cho quen tay rồi thử chạy tới trường.
Nhưng cô vẫn chủ quan.
Đường lớn không giống như đường nhỏ trong khu dân cư, ở đây xe tới xe đi tấp nập, tiếng xe hơi gầm rú lướt qua cứ như muốn cuốn cả người theo làm cô hoảng hồn lưng toát mồ hôi lạnh.
Sau một lần suýt thì không thắng xe kịp, Thịnh Hạ quyết định tránh xa đường lớn, đi qua khu chung cư phía sau trường trung học phụ thuộc.
Rẽ vào khu chung cư rồi mà cô vẫn còn thấy sợ, chưa kịp tỉnh táo hẳn đã trông thấy hai chiếc xe địa hình chạy từ trên dốc xuống từ phía đối diện.
Người trên xe bò rạp ra càng trước, trong mắt cô trông như con diều hâu oai vệ bổ nhào lao xuống.
Thịnh Hạ đơ ra toàn tập, trước khi bộ não kịp phản ứng thì cơ thể đã né tránh theo bản năng: Cô nhanh chóng nhảy khỏi xe, song vì căng thẳng quá độ nên khi nhảy lại vô tình rồ ga.
Cú rồ ga đột ngột khiến chiếc xe điện mới tinh bay vút lao ra, va mạnh vào mép lề đường rồi lăn vòng trên đất làm vang lên tiếng động dữ dội.
Trên hai chiếc xe đạp thắng gấp, hai cậu trai một béo một gầy: …
Bác bảo vệ nghe tiếng động ló đầu ra khỏi chòi gác: …
Thịnh Hạ người ngợm y nguyên đứng ngay giữa đường: …
Xung quanh yên tĩnh mất một lúc, chỉ có ve sầu trên tàng long não ven đường vẫn kêu không ngừng nghỉ.
Két –
Cậu béo hoàn hồn, nói với cậu gầy: “Ơ này, sao tự dưng con bé đấy nhảy xe, không phải vì bọn mình đấy chứ…”
Đúng là không phải, rốt thì khoảng cách giữa hai bên vẫn còn hơn mười mét.
Cậu gầy cười nửa miệng: “Thế này mà còn lừa đảo thì đúng là ăn vạ bất chấp.”
Giọng điệu việc không liên quan tới mình và thái độ ghét ra mặt này khiến Thịnh Hạ đang đứng ngây tại chỗ bỗng thấy một cơn gió lạnh thổi thốc sống lưng.
“Việc gì thế hả?” Bảo vệ vội vã chạy ra chỗ Thịnh Hạ, thấy cô sợ trắng cả mặt mới dịu giọng, “Cháu không sao đấy chứ?”
“Không, không sao ạ.”
Miệng bảo không sao nhưng nghe giọng thì vẫn chưa hết run.
Bảo vệ lại nhìn hai cậu trai trẻ tuổi đứng cách đấy mười mấy mét, gào lên: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Cậu béo lắc đầu ngay tắp lự: “Bọn cháu cũng không biết…”
Hai cậu chàng đang chạy xe ngon ơ, tốc độ đi trong khu chung cư cũng không nhanh, ai biết tự dưng lại nhảy ra một cô em “chân yếu tay mềm” thế này.
Bảo vệ nhanh chóng dựng chiếc xe dậy, trông trái ngó phải, thử vặn ga xe, “Xe còn tốt, chỉ hơi xước tí, chắc vẫn chạy được.
Không việc gì thì mau đi đi, đứng chắn đấy xe cộ qua lại kiểu gì.”
Người Thịnh Hạ vẫn cứng đờ, nghe vậy mới dịch chân đi tới bên xe, nhỏ giọng cảm ơn bác bảo vệ rồi dựng xe đứng vững, lấy điện thoại ra gọi điện.
Giờ cô chẳng dám chạy xe nữa.
“Anh Lý ạ, em bị xe đụng…”
“Xe đụng?” Cậu béo nhún vai, thế này mà xe đụng nỗi gì.
Cậu chàng nhìn cô bạn đứng lóng ngóng như đã gặp chuyện lớn bên đường, hơi buồn cười.
“Nhìn gì nữa, đi thôi.” Cậu gầy có vẻ không kiên nhẫn, đạp chân, bộ chuyển tốc của chiếc xe địa hình vang tiếng kêu như lên nòng.
Chiếc xe đạp lướt qua trước mặt Thịnh Hạ, mang theo cơn gió thổi những lời cậu béo vào trong tai cô.
“Chú này, cậu bảo xem phải cái cậu đấy mải nhìn cậu quá nên mới căng thẳng mà nhảy khỏi xe?”
Thịnh Hạ còn đang chìm trong tự nghi ngờ bản thân và chút tủi tủi: …?
Tên, Số?
Cái tên này nghe ở đâu ấy nhỉ? Thịnh Hạ vô thức nghẹo đầu.
Khắp Nam Lý đâu đâu cũng có những tàng long não.
Cả thành phố được bóng cây xanh mát che phủ, những tia nắng vụn vỡ len nách lá chiếu xuống, mùa hè cháy bỏng vì thế mà trở nên dịu mát hơn.
Chiếc xe đạp mải miết đi qua bóng nắng lốm đốm, tiếng cười nói thẳng thắn vô tư của thiếu niên mỗi lúc một xa, bóng lưng mờ mờ biến mất sau ngã rẽ.