Đọc truyện Mùa Hè Có Gió Thổi Qua – Chương 2: (Thượng)
Ban đêm mùa hè giống như một tấm vải đen bị tàn phá chắp vá trên bầu trời, xa xa nổi lên tiếng sấm nặng nề.
Dưới cột đèn đường tụ tập một đám muỗi đang bay lượn, bầu không khí tựa hồ như đọng lại, nơi nơi đều ẩm ướt nhớp nháp.
Sở Tâm Kiệt tăng tốc cước bộ, ý niệm duy nhất trong đầu là nhanh tắm rửa tẩy trừ sự dính dáp trên người, sau đó ăn một miếng dưa hấu ướp lạnh. Cuộc sống như vậy xem như là thoả mãn rồi.
Sở Tâm Kiệt ngồi vào trong xe, hơi nóng ban ngày của mùa hè vẫn còn sót lại trong xe. Đem cửa kính xe hạ xuống, mở cả cửa sổ trên nóc, điều hoà chỉnh đến mức thấp nhất, hơi lạnh dần dần tản ra. Nhìn thời gian hiển trị trên di động, một ngày sắp trôi qua, lại phải trở về căn nhà trống vắng kia.
Xe chậm rãi lăn bánh, dọc theo con đường nhỏ rồi dừng lại trước một giao lộ, chờ đèn tín hiệu chuyển xanh rồi đánh tay lái rẽ trái.
Trên đường cả người cả xe đông nghịt, cuộc sống về đêm lúc này mới bắt đầu. thành phố này vẫn là cảnh nhộn nhịp huyên náo như trước kia, một chút cũng không tìm thấy áp lực của cơn bão tài chính.
Mấy ngày nay, Lâm Dực rất phiền não.
Từ nhỏ được nhận nền giáo dục yêu nước đã khiến cho cậu khắc sâu cảm nhận rằng đất nước mình là một đại quốc to lớn. Trước khi ra ngoài, bộ quần áo mặc trên người đã được là ủi cẩn thận, mái tóc cũng được tạo hình một cách dễ nhìn, từ lúc bước chân lên tuyến tàu điện ngầm kia, tất cả hoàn toàn thay đổi. Quần áo nhăn nhúm như dưa muối thì thôi, đầu tóc hỗn loạn Lâm Dực cũng có thể nhịn được, không thể nhịn nhất chính là di động lại bị trộm mất.
Cho tới bây giờ, Lâm Dực đã phải đổi không dưới 5 cái điện thoại. Vấn đề không phải yểu mệnh mà chết, cũng không phải đánh mất mà là bị ăn trộm, từ cái điện thoại đầu tiên hơn ba ngàn đến cái gần đây nhất chỉ có một ngàn, rõ ràng là càng mua càng rẻ, thế mà vẫn mất sạch. Đối với di động, hiện tại Lâm Dực chỉ có yêu cầu là có thể gọi điện, có thể nhắn tin là được rồi.
Cái di động này mới dùng được hai tháng nha! Tuy rằng rẻ nhưng vẫn là tiền, Lâm Dực không thể không bội phục kỹ thuật của kẻ móc túi, rõ ràng bên trong khoang tàu chen chúc toàn người là người, thế mà hắn vẫn có bản lĩnh trộm được.
Lâm Dực không thể không tự an ủi chính mình, may mà tên trộm còn có lương tâm, không đem tiền mặt với giấy tờ các thứ trộm mất. Bằng không phải làm lại mấy chỗ giấy tờ kia cũng đủ mệt chết.
Vừa đến công ty, Lâm Dực đã bị lãnh đạo phân phó đi đóng dấu văn kiện. Lâm Dực nhìn hai chồng tư liệu dày cộp trên bàn mình, gân xanh bắt đầu nhảy lên. Mẹ nó, thực coi lão tử là tên chạy vặt à!
Lâm Dực pha một cốc trà sữa, ừng ực uống. Di động bị trộm, đồ ăn sáng cũng quên mua.
Lâm Dực xoa xoa cái bụng đang kháng nghị kêu đói.
“Lâm Dực, ăn bánh mì không?” Đỗ Vũ vừa vào văn phòng, giơ lên miếng bánh mì cắt lát trên tay.
“Tiểu Vũ, chị đúng là đấng cứu thế!” Đối với Lâm Dực mà nói, lời vừa rồi của Đỗ Vũ đúng là tiếng trời!
Đỗ Vũ nhìn Lâm Dực nhận lấy cái bánh, ăn đến lang thôn hổ yết, không khỏi cười nói. “Ăn từ từ thôi!”
Lâm Dực ăn xong bánh mì lại uống trà sữa, cái bụng cũng no rồi, buồn bực lúc trước cũng tiêu tan luôn.
“Lão Tương lại sai cậu đóng dấu à”. Đỗ Vũ tuỳ tay lật xem đống tài liệu trên bàn Lâm Dực.
“Ai bảo em là thực tập sinh chứ!” Lâm Dực rất hiểu tình cảnh của mình, không áp bức sinh viên mới vào đời thì còn áp bức ai?
“Cậu thật thông minh”. Đỗ Vũ bị Lâm Dực chọc cười.
Lần đầu tiên thấy Lâm Dực, Đỗ Vũ còn tưởng cậu là học sinh trung học đi nhầm chỗ. Một đôi mắt sáng lấp lánh trên gương mặt tuấn tú, khoé môi nhếch lên ý cười vui tươi, không có vẻ khô khan rụt rè của người mới, cũng không có ý chín chắn trưởng thành của người từng trải. Cả người Lâm Dực tản ra tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, tựa như ánh mặt trời buổi sớm chiếu rọi lên mỗi người.
Vị lãnh đạo trực tiếp Tương Đại Thành cũng nhìn Lâm Dực không vừa mắt. Ngay từ lúc đầu đã bắt cậu pha trà rót nước, kê bàn thay bóng đèn đủ loại chuyện vặt. Nghĩ đến Lâm Dực sẽ rất nhanh phủi tay chạy lấy người, chính là cậu vẫn kiên trì nhẫn nhịn, hơn nữa mỗi ngày cứ hi hi ha ha rất vui vẻ.
Trong lòng lão Tương từ khinh thường cũng đổi thành có vài phần tôn trọng. Lúc trước mấy thực tập sinh không ai có thể kiên trì quá ba tháng. Vốn tưởng rằng thanh niên bây giờ đều là nói như rồng leo, làm như mèo mửa*, không nghĩ tới tiểu tử Dực Dực này rất có trách nhiệm, thái độ với công việc đều là nghiêm túc chăm chỉ. (*tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp)
Lâm Dực ngồi vào vị trí, rất nhanh đã tập trung vào công việc.
Ngón tay liên tục di chuyển trên bàn phím, từng hàng chữ cũng theo đó mà xuất hiện trên màn hình.
Điện thoại trên bàn làm việc reo.
“Xin chào, công ty mậu dịch Doanh Khoa”.
“Lâm Dực phải không?” Đối phương mang theo khẩu khí không xác định.
“Là tôi, xin hỏi có việc gì?” Lâm Dực đem ống nghe kề bên vai phải, hai tay tiếp tục đánh máy.
“Anh đang trốn em sao? Gọi di động thì anh tắt máy. Lâm Dực, em thích anh”. Trong điện thoại truyền đến thanh âm điềm đạm đáng yêu.
“Tôi đã nói rõ từ trước tôi không trốn cô. Còn nữa, hiện tại đang là giờ làm việc, không cần làm phiền chuyện cá nhân với tôi. Cứ vậy đi”. Lâm Dực dứt khoát cúp máy.
Bị người không quen thuộc dây dưa, Lâm Dực có chút không thoải mái.
Lâm Dực đem mấy chữ cuối cùng nhập vào máy tính xong, xoa xoa ánh mắt đã có chút chua xót. Kỳ quái, chơi game cả một buổi tối cũng không thấy mắt bị sao.
Lâm Dực muốn xem thời gian, theo thói quen sờ tay vào túi áo.
Ặc, đúng rồi! Di động đã không còn.
Lâm Dực nhìn đồng hồ bên góc máy tính, đã là giữa trưa rồi, xung quanh im ắng không có ai, xem ra là đã đi ăn cơm hết.
Lâm Dực duỗi thắt lưng, với tay lấy ví tiền, tính toán thừa dịp giờ nghỉ trưa thì đi mua điện thoại mới, thuận tiện kích hoạt lại số điện thoại đã mất.
Lâm Dực hơi cáu, bình thường trừ bỏ số điện thoại của mẹ là nhớ kỹ ra, những số liên lạc khác đều lưu trong điện thoại. May mà cậu thông minh, đem các số điện thoại ghi lại vào sổ ghi chép. Bằng không lần nào mất điện thoại cũng sẽ phát điên, muốn tìm người liên lạc cũng không có cách nào. Nhưng mà, đem N dãy số nhập lại vào điện thoại cũng dễ khiến người ta nổi điên lắm.
Lâm Dực nhanh chóng đi mua điện thoại mới, vẫn là cái giống lần trước, nhưng so với hồi đó mua thì đã rẻ hơn 300 đồng. Chính là vẫn tiêu phí mất nửa tháng tiền lương của cậu.
Mẹ! Lâm Dực thầm mắng một tiếng.
Lâm Dực đến trung tâm viễn thông lấy số xếp hàng. Vốn dĩ có 5 quầy phục vụ, lúc này lại có đến 4 quầy đề thông báo tạm nghỉ, chỉ có một quầy đang làm việc.
Một nam tử cao to không biết vì cái gì mà lại đang trợn mắt há mồm tranh cãi với nhân viên.
Lâm Dực nhìn đồng hồ trong đại sảnh, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột, cứ tình hình này nửa tiếng nữa có đến lượt mình không đây?
May mắn, lúc này có một quầy phục vụ khác mở cửa.
Rất nhanh đã đến lượt Lâm Dực, quen tay điền đầy đủ thông tin, nộp chứng minh thư.
Lâm Dực cầm sim vừa làm xong, trực tiếp lắp vào chiếc điện thoại mới.
Lúc Lâm Dực rời đi, tiếng tranh cãi ồn ào trong đại sảnh vẫn còn chưa dứt.
Vội vàng ăn xong bát mỳ 4 đồng, Lâm Dực chạy về công ty.
Buổi chiều được nhàn nhã.
Lão tương đã đến tổng công ty để họp, văn phòng hiện tại chỉ còn binh tôm tướng tép, mọi người tụ tập cùng nói chuyện phiếm. Lâm Dực thỉnh thoảng cũng nói vào mấy câu, một bên cặm cụi sao chép lại danh bạ.
Đỗ Vũ cầm tách trà đi qua chỗ Lâm Dực, vừa lúc Lâm Dực ngẩng đầu xoay cổ. Đỗ Vũ nhìn thoáng qua sổ ghi chép danh bạ cùng với điện thoại trên bàn cậu, hai người rất ăn ý mà mỉm cười với đối phương.
Xem ra, kinh nghiệm từng trải này không chỉ tồn tại trên một mình người nào đó!